Thiên Long Ẩn Mình - Trần Minh (Truyện FULL) - Chương 16 Trời ạ
“Anh Trần nói cái gì? Tôi, tôi làm tổ trưởng tổ thứ bai?” Tiểu Khương giật mình, suýt đã cắn vào lưỡi mình: “Thật hay giả vậy, anh không nói đùa với tôi đó chứ?”
“Cậu không tin? Tôi lập tức gọi cho Đổng tổng bước ra tuyên bố!” Trần Minh xoay người đi về hướng văn phòng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đổng Chí Hải vừa xong việc vội vàng kéo quần lên, vốn đã mềm nhữn lại suýt trực tiếp bị dọa mất luôn năng lực.
Trong mắt Liễu Mị còn hiện lên mấy phần oán trách, vừa rồi còn đang hăng mà.
“Trời ạ, đi vào không gõ cửa… Trần Minh cậu trở về làm gì?”
“Đổng tổng, chuyện bạn thân của tôi là Khương Thủ Chí thăng chức khi nào tuyên bố?” Trần Minh liếc nhìn hai người, buồn cười mà nói.
Đổng Chí Hải hơi tức giận nên trầm mặt mà nói: “Liễu Mị, em đi tuyên bố đi.”
“Vâng” Liễu Mị trừng Trần Minh: “Còn đứng ở cửa làm gì, đi thôi”
“Liễu tổng, sao cô khó chịu quá vậy.” Trần Minh cười khoác tay lên vai cô: “Thôi thì cô đi theo tôi đi. Chí ít tôi có thể bảo đảm cô rên la cho đã.
“Hừ, trước kia không nhìn ra miệng lưỡi anh trơn tru như thế” Liễu Mị khó chịu nói.
Cô ta là quản lý bộ phận PR nên tất nhiên là muốn dáng người có dáng người, muốn nhan sắc có nhan sắc, kỹ thuật cũng là đứng nhất, nhìn không giống nhân viên bình thường.
Cô ta lắc lư uốn éo vòng eo mà đi đến khu làm việc chung rồi lớn tiếng nói: “Mọi người ngừng công việc đang làm một lát, đều tới đây đi, tôi muốn thông báo một chuyện.”
“Từ giờ trở đi Khương Thủ Chí được thăng chức làm tổ trưởng tổ thứ ba. Người của tổ ba có nghe không?”
“Vâng, Liễu tổng.” Nhân viên của tổ ba giật mình nhìn về phía Khương Thủ Chí: “Tiểu, chào tổ trưởng Khương.”
“Ha ha, chào mọi người, chào mọi người.” Khương Thủ Chí mừng quá nên nói năng lộn xộn, nhưng cũng không quên cảm ơn Trần Minh: “Cảm ơn anh Trần.”
“Cảm ơn anh ta làm gì? Không được Đổng tổng coi trọng thì anh có thể làm tổ trưởng sao?” Liễu Mị lập tức nói.
Khương Thủ Chí e dè nhìn cô ta một cái, nhưng nghĩ tới mình đi theo Trần Minh lăn lộn nên lập tức gân cổ lên nói: “Tôi thích cảm ơn anh Trần không được sao?”
“Anh nói chuyện với tôi như vậy à!” Liễu Mị sầm mặt lại.
Trân Minh vừa cười vừa nói: “Liễu tổng, bụng rỗng thì dễ nóng tính, tôi hiểu mà, nhưng đừng trút giận lên anh em của tôi chứ, có chuyện gì thì chúng ta tâm sự riêng đi được không?”
“Hừ!” Liễu Mị khẽ hừ một tiếng rồi khó chịu đi về phòng làm việc. Trần Minh, tôi nhịn anh ngày cuối cùng đấy!
Khương Thủ Chí giật mình nói: “Anh Trần, con cọp cái này sợ anh sao?”
“Anh chú uống một hơi tám bình rượu đế cũng không đỏ mặt, tửu lượng của Võ Tòng có thể đánh hổ thật, tôi không thể đánh con hổ giả kia sao?” Trần Minh cười nói.
Khương Thủ Chí giơ ngón tay cái lên: “Anh trâu bò!”
Ở đây không ít người nhìn hai người, ánh mắt không ngừng lấp lóe, âm thầm bàn tán: “Các người nói xem có phải Trần Minh có bối cảnh mạnh gì không?”
“Tôi thấy 80-90% là bám được bà nhà giàu nào rồi, không thì tại sao Đổng tổng và Liễu tổng nhịn anh ta như thế?”
“Mẹ nó, vậy quá sướng còn gì nữa?”
“Đúng thế, đã sớm nghe nói nghề sale chúng ta chỉ cần chịu chơi thì sớm muộn gì cũng đu bám được nhà giàu. Trước kia chỉ nghe nói chưa thấy qua, hôm nay xem như mở rộng tâm mắt!”
“Anh Trần, anh Khương, sáng sớm hai anh đã ăn gì chưa? Các anh nếm thử cái này không?” Người nhanh nhạy lập tức lấy đồ đi về hướng hai người để lôi kéo làm quen.
Những người khác thấy thế cũng nhao nhao bắt chước.