Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc - Chương 62 - Triều chính
Yên Chi cũng không ngờ, Bình Ngọc lại bênh vực cho tên đó. Hai người
trước đây từng gặp nhau rồi à? Không lí nào Bình Ngọc lại có thể nói với cô những lời như vậy.
– Cái gì mà ta chỉ đang sợ vẻ bề ngoài
của hắn chứ? Hắn đã đè ta xuống giường đấy! Nhưng nếu nói thế chắc Bình
Ngọc lại bảo động phòng hiển nhiên phải làm vậy thôi. Tên nam nhân nhu
nhược này! Cứ vậy mà cho phép người khác chạm vào thê tử của mình sao?
Cô vừa đi vừa chửi rủa thầm trong miệng. Bất chợt đã đến nơi từ lúc nào.
Khác với ban nãy, cô thẳng thừng mở cửa ra, hậm hực bước vào nhìn tên
nam nhân đang ngồi ngơ ngác ở trên giường.
– Sao nàng lại trở về rồi?
Cô không trả lời, cứ vậy mà đi thẳng về phía chiếc giường lớn kia rồi cởi
giày một cách vội vã. Yên Chi bực dọc nằm quay lưng trên giường, đắp
chăn lại, mặc kệ gã đang nói gì.
Nhìn Yên Chi có vẻ dũng cảm trở về thế thôi, nhưng thật ra cô đang trên giường run cầm cập lên như phải chịu rét. Mộc Nan nhìn thấy chỉ biết thở dài. Gã leo xuống giường để
đóng cửa phòng lại. Nghe tiếng kít két phát ra từ cánh cửa cũng đủ khiến Yên Chi sợ hãi nhắm chặt mắt lại rồi.
– Quận chúa vẫn còn trinh trắng sao?
Gã tự dưng hỏi như vậy, khiến Yên Chi kinh ngạc đến độ hoang mang lo sợ.
Cô cũng chả biết nữa. Nhưng gã hỏi thế là có ý gì. Không thấy cô trả
lời, gã tiếp tục tiến lại gần.
– Ta cứ tưởng quận chúa là người
ham mê sắc dục nên mới nạp nhiều phu thiếp như vậy. Ngỡ rằng tối nay
nàng mới đúng là người đè ta xuống giường, nhưng hoá ra lại không phải.
Yên Chi vẫn im lặng. Trong khi đó, giọng của Mộc Nan ngày càng dịu dàng hơn.
– Đích quận phu biết ta ức hiếp nàng mà vẫn để nàng quay lại đây sao? Ngài ta cũng cao thượng quá rồi đó.
– Sao ngươi biết ta đến tìm Bình Ngọc?
– Vì hướng đó là phòng của đích quận phu mà.
Không nghe thấy cô phản hồi gì, Mộc Nan đành cười gượng gạo đi đến phía tủ đồ rồi lấy ra chăn gối khác để dưới đất.
– Nàng cứ yên tâm ngủ đi, ta sẽ không làm gì nàng đâu. Hết đêm nay người của bệ hạ sẽ rời đi ngay thôi.
Vừa dứt câu, Trắc quận phu cũng nằm xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo rồi đi ngủ. Không cảm thấy như có ai đang nằm phía sau mình, Yên Chi tò mò quay
người lại. Không ngờ gã tình nguyện nằm ở dưới đất.
Có lẽ Bình
Ngọc nói đúng, vẻ ngoài của gã có hơi giống côn đồ chợ búa biến thái cộc cằn thôi, chứ tính cách cũng không đến nỗi nào. Với cả gã cũng tính là
một đại mỹ nam trong thế giới truyện tranh này. Nhưng Yên Chi không phải kiểu người vì nhan sắc mà dễ dàng tha thứ cho người khác đâu. Yên Chi
không có dại trai.
Hai người không ai nói gì nữa, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ bình yên.
…
Màn đêm tĩnh mịch dần nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp của ngày mới.
Tiếng gà gáy sáng tinh mơ đã làm cho những người đang say giấc nồng trên giường phải tỉnh dậy.
Yên Chi mơ màng mở mắt ra, việc đầu tiên
cô làm là ngó nghiêng đủ kiểu xem có ai lén trèo lên giường trong lúc cô đang ngủ say không. May thật, gã vẫn nằm ở đó.
Tướng nằm trông
ngoan thật. Gã nằm ngửa, hai tay đặt lên bụng, đắp chăn đủ che lấy hai
chân, gối đầu thì kê cao. Cứ ngỡ mới sáng sớm ngủ dậy sẽ được chiêm
ngưỡng dáng vẻ thiếu chỉnh chu và bừa bộn của gã chứ.
Tối qua
không nghe tiếng ngáy ngủ, không nghe tiếng ai đạp lung tung. Xem ra hầu như nam nhân trong bộ truyện tranh harem ngược này đều hoàn hảo về mọi
mặt nhỉ.
Nhắc mới nhớ, Yên Chi vẫn chưa ngủ cùng với Thừa Lãng,
Đình Uyển và Hoàng Dĩ. Nhưng ba người bọn họ đều trông ngoan hiền, thục
nữ, chắc cũng ngủ không ngáy và đạp lung tung.
Đang ngắm nghía
trắc quận phu mới của mình, bỗng mỹ nam nằm dưới đất mở mắt ra quay sang nhìn cô chằm chằm. Lúc này, Yên Chi tự dưng thấy ngại, vội vàng lảng
tránh đi.
– Ngươi thu dọn chăn gối đi. Nếu để người khác vào nhìn thấy sẽ không hay đâu.
– Ta biết rồi.
Gã chậm rãi ngồi dậy, vươn vai mấy cái rồi ôm chăn gối cất vào trong tủ
đồ. Giờ, Yên Chi mới dám để đám nô tài bên ngoài bước vào trong hầu hạ
rửa mặt thay y phục.
Khác với lần thành thân trước cùng Bình
Ngọc, quận chúa vẫn phải nhanh chóng vào cung thượng triều cùng hai vị
phu quân của mình.
Chiếc kiệu bây giờ cô đi được thiết kế to hơn để có thể chứa đủ ba người. Tội nghiệp cho mấy cái bánh xe phía bên
dưới và mấy con ngựa phải kéo cỗ xe này đi.
Ba người, vẫn là mặc lên người bộ đồ để thượng triều đó. Không hiểu sao lại không ngồi riêng xe được, mà phải ngồi chung trên cỗ xe ngựa chật chội này. Yên Chi ngồi ở giữa, hai nam nhân kia thì ngồi ở hai bên. Bọn họ cao to như vậy, sắp ép chết cô rồi.
– Mới thành thân mà cũng không cho người ta nghỉ ngơi nữa. – Yên Chi than thở.
– Vẫn còn nhiều việc cần chúng ta giải quyết mà. – Bình Ngọc lên tiếng.
– Mà khi nào huynh rời kinh đến cảng biển vậy?
– Chắc nay mai gì đó thôi. Có thể là đi cùng ngày với nàng.
– Tại sao bệ hạ không để hai người đi núi Nhũ Miêu, ta đi biển cũng được vậy? – Yên Chi nhăn nhó mặt mày.
– Vì bệ hạ muốn ta và nàng nhanh chóng thân nhau hơn đấy. – Mộc Nan cười nói. – Đến đó ta sẽ bảo vệ nàng tốt hơn người khác.
– Gì chứ?
– Trắc quận phu nói cũng có lí. Nhưng ta nghĩ mục đích thật sự là để dò
la xem bọn đạo tặc trên núi có phải quân nước khác phái đến không.
– Bình Ngọc nói nghe hợp lí hơn ngươi nhiều đấy.
– Vâng vâng. Phu tế nông cạn, mong quận chúa thứ tội. Nhưng mà, cho dù là vậy thật thì bọn đạo tặc đó chưa chắc đã chịu khai ra đâu.
–
Nhũ Miêu nằm ở phía Tây. Chỗ đó lại giáp nước Hoả Phù Quốc. Nhưng bên
cạnh Hoả Phù Quốc là Tiểu Tiệp Quốc và Cơ Nghiệp Quốc. Cũng không loại
trừ trường hợp là hai nước kia phái người đến rồi đổ hết mọi tội lỗi lên Hoả Phù Quốc.