Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc - Chương 56 - Tiệc
Sáng ngày hôm sau, Yên Chi đã phải dậy sớm sửa soạn cho tiệc mừng rượu ở hoàng cung. Y phục khoác lên người có màu vàng nhạt, trang sức vòng
vàng cũng đeo nhiều hơn. Quan trọng là trang điểm hơi đậm, làm Yên Chi
có cảm giác không tự nhiên lắm.
Nhìn bản thân ăn mặc lộng lẫy
kiêu kỳ ở trong gương, cô có vẻ không hài lòng lắm mà buông lời khó chịu với A Manh và Hoàng Ân đang đứng bên cạnh mình:
– Sao trông ta giống tân nương quá vậy? Mặc thêm y phục màu đỏ nữa thì ta chẳng khác gì một tân nương thật sự.
– Quận chúa, hỉ phục của người bệ hạ đã đưa đến và treo ở đằng kia. Bộ này là bộ khác mà bệ hạ chuẩn bị cho người ạ.
Nghe A Manh nói vậy cô mới để ý phía đằng sau mình. Quả thật là có bộ hỉ
phục được treo ở trên giá, còn trang sức tân nương thì đặt ở chiếc bàn
cạnh đó.
– Nó ở đây từ khi nào vậy?
– Khi quận chúa còn đang ngủ ạ.
– Gấp gáp đến vậy sao?
– Quận chúa bớt giận. Bệ hạ chỉ là muốn tốt cho người thôi ạ. – Hoàng Ân chỉnh lại cổ áo cho Yên Chi.
Nhìn thấy gương mặt tươi vui của hai người, Yên Chi mới thôi bày ra dáng vẻ
khó chịu. Cô cùng đám nô tài trong phủ bước ra ngoài. Vừa đi được mấy
bước đã bắt gặp vương tử, cũng mặc một bộ kiểu kiểu tương tự cô. Nhìn là biết là đồ đôi rồi.
– Nàng thật xinh đẹp. – Đưa tay ra.
– Đa tạ. – Yên Chi nắm lấy tay hắn.
– Cung tiễn quận chúa, đích quận phu. – Các thiếp thất và gia nhân trong phủ hành lễ.
Hai người nắm tay nhau bước lên cỗ xe ngựa, đi đến hoàng cung đang ồn ào náo nhiệt kia.
…
Các quan lại lần lượt đến nơi. Cung nhân thì chạy đôn chạy đáo để chuẩn bị
tiệc tùng. Mùi rượu thịt cùng hương hoa cỏ dại toả ra nồng nàn. Hoàng
cung vẫn tráng lệ như ngày nào.
– Hoàng thượng giá đáo! – Một tên thái giám chạy lên khán đài hô to.
Vừa dứt câu, nữ đế đã bước lên trên, khoác lên mình bộ y phục phối màu vàng đen quý phái. Đầu đội mũ bình thiên, mười hai chuỗi hạt ngọc ở trước
mặt làm nhan sắc của bệ hạ càng thêm huyền bí.
– Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! – Tất cả những người có mặt ở đó đều quỳ xuống.
– Miễn lễ. – Nữ đế ở trên cao nói vọng xuống.
– Báo! Nan tướng quân đã dẫn quân trở về rồi ạ! – Một tên lính từ đâu chạy đến quỳ xuống trước mặt hệ hạ.
– Mở cổng!
Tên lính đã vội lui ra. Các quan lại tự biết mà tránh đường, xếp thành hai
hàng dài chừa lối đi ở giữa cho quân ta vào. Từ đây đứng nhìn ra ngoài
kia, Yên Chi có thể thấy rõ cổng hoàng cung đang rộng mở chào đón những
binh sĩ từ ngoài biên cương trở về.
Người cưỡi ngựa dẫn đầu là
Nan tướng quân, theo sau là các binh sĩ cấp thấp khác. Mặc lên mình
chiếc áo giáp sắt mạ vàng cứng cáp, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo
choàng màu đỏ, đầu đội nón sắt chạm khắc tinh xảo. Khí chất dũng mãnh
toát ra từ người gã không thể xem thường được đâu.
Nhưng điều
khiến cô để ý đến gã, không phải là nhan sắc tuyệt trần kia, mà là nước
da trắng hồng tựa như dùng kem dưỡng thể vậy. Ở biên cương sống khổ cực
như vậy, mà vẫn có thể lo chăm chút bản thân mình được sao.
Cưỡi ngựa đi thêm được mấy bước nữa, gã đã phải cùng các binh sĩ xuống ngựa, đi bộ một đoạn, hành lễ với bệ hạ. Đúng là càng nhìn gần, càng thấy tên này có khí phách anh hùng đấy.
– Thần, Chu Mộc Nan, tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
– Miễn lễ. Nan tướng quân vất vả rồi. Tri tướng quân cũng vậy. Hãy cùng trẫm vào trong thưởng rượu nào.
– Tạ bệ hạ!
Gã đứng lên, đi lướt qua cô. Tri tướng quân cũng bước theo ca ca của mình. Các quan lại đi vào trong lần lượt, ai ngồi vào chỗ người nấy.
Thái nữ, nhị công chúa và tam hoàng tử ngồi gần ghế với bệ hạ nhất, rồi mới
đến cô và đích quận phu. Hôm nay hoàng hậu và quý phi không đến, chỉ có
vua, hoàng tử, công chúa và các quan văn quan võ thôi. Quận chúa với
vương tử như Yên Chi và Bình Ngọc đây chắc cũng tính là quan văn nhỉ.
Yên Chi cứ nhìn ngang ngó dọc mãi, dù chỗ ngồi đã được sắp xếp hết rồi,
tiệc cũng bắt đầu. Cô không thèm nhìn Nan tướng quân nữa, mà cứ nhìn về
phía cửa lớn ở ngoài kia rồi cất giọng hỏi phu quân đang ngồi kế bên.
– Phi tần của bệ hạ không tham gia yến tiệc này sao?
– Đây là yến tiệc dành cho triều thần, hiển nhiên phi tần và hoàng hậu sẽ không đến rồi. Bọn họ sẽ có các yến tiệc riêng.
– Yến tiệc riêng?
– Giả sử như sinh thần của các phi tử trong cung, thì chỉ có họ và bệ hạ
tham gia thôi. Còn tiệc chúc thọ của bệ hạ, phi tử và triều thần đều có
thể tham gia. Nhưng thường những người có tước vị cao mới được đến yến
tiệc.
– Ồ.
Bệ hạ nãy giờ vẫn luôn để ý đến cô. Mới ngồi
xuống thôi mà đã xì xào to nhỏ cái gì ở bên dưới rồi. Nữ đế thở dài,
quay sang hai người con của nhất phẩm quan Chu Tô Mộc.
– Nan
tướng quân, Tri tướng quân. Hôm nay là tiệc mừng của hai người cùng các
tướng sĩ đã vất vả canh giữ ở biên cương. Hai người cứ ăn uống thoải mái đi. Nào! Can ly! – Bệ hạ nâng ly rượu lên.
– Đa tạ bệ hạ.
Hai người họ nâng ly uống cùng bệ hạ. Quan lại trong triều cũng bắt chước theo, bắt đầu cầm ly rượu bé tí kia lên uống.
Yên Chi không thèm làm theo, chỉ lo ăn mấy món sơn hào hải vị trên bàn. Mới ngước nhìn lên một chút, lại bắt gặp ánh mắt đầy gợi tình của nhị công
chúa rồi.
Lúc thượng triều thì lạnh lùng, ngay cả nhìn cũng
không thèm nhìn cô. Giờ, lại uống rượu rồi làm ra cái dáng vẻ khiêu gợi
như vậy.
– Ta thành thân rồi, xin nhị công chúa giữ lễ nghĩa. – Cô nói vừa đủ nghe.
– Ta có làm gì đâu? – Nhị công chúa cười tươi, nghiêng đầu hỏi ngược lại cô.
Ngồi giữa hai người là tam hoàng tử. Nhưng có lẽ bọn họ cũng chả quan tâm
đến một tên nam nhân như Lý Gia Mộc đâu. Không nhắc cũng chẳng nhớ, Yên
Chi lỡ quên mất tên của tam hoàng tử rồi, dù ngày nào thượng triều cũng
gặp.
– Tam hoàng tử ngán đường quá, ta không nghe nhị công chúa nói gì cả. – Cô nhăn mày đáp lại.
– Tam đệ tránh ra cho ta nhìn mỹ nữ chút nào.
Tam hoàng tử khó chịu nhìn Yên Chi nhưng không nói gì, quay sang nhìn nhị tỷ mình mới bắt đầu lên tiếng:
– Hai người có thể im lặng được không? Muốn nói gì thì đợi tiệc tàn rồi
hẵng nói. Đã ngồi xa nhau mà còn nói nhỏ như vậy thì ta nghe chứ hai
người có nghe đâu?
– Tam đệ tỏ thái độ với ai đấy? – Nhị công chúa bỗng dưng mặt lạnh hỏi đệ đệ của mình.
– Tỷ đừng tưởng mình là công chúa mà muốn làm gì thì làm.
– Trật tự! Đây không phải là nơi để chúng ta cãi nhau! – Thái nữ lên tiếng.
– Thái nữ nói phải, muội biết lỗi rồi. – Nhị công chúa quay sang cúi đầu với thái nữ.
Tam hoàng tử chỉ im lặng không càm ràm gì thêm nữa. Yên Chi nhìn anh em nhà họ như vậy mà lắc đầu ngao ngán. Xuất thân là hoàng tộc, lúc ở trên
triều chính bàn việc nước việc dân thì trông bao ngầu, mà lúc bình
thường lại cứ như chó với mèo, chí choé nhau suốt ngày.
Bọn họ được cái là có đầu óc, võ nghệ nghe nói cũng rất cao cường. Chỉ là thường hay chọc tức nhau thôi.
– Mỗi lần gặp họ, ta đều thấy họ cãi nhau. – Quận chúa vừa ăn vừa nói.
– Thái nữ và cả nhị công chúa đều rất yêu thương tam hoàng tử.
– Gì? – Cô nghe xong thì liền trợn tròn mắt kinh ngạc.