Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc - Chương 57 - Ban hôn
Yên Chi vừa nghe Bình Ngọc nói cái gì thế này? Đại công chúa và nhị công chúa yêu thương tam hoàng tử á? Nghe nó cứ thế nào ấy.
– Ta thấy bọn họ thật sự không hợp nhau chút nào.
– Đó gọi là khẩu xà tâm phật. Nàng không biết đấy thôi. Khi tam hoàng tử
bị bệnh, người chăm sóc cho ngài ấy là thái nữ và nhị công chúa đó.
Ngược lại cũng vậy. Dù hay cãi nhau thật nhưng lúc bệnh tật ốm đau đều
quan tâm đến nhau.
– Là ta hiểu nhầm rồi sao?
Vương tử cười, quận chúa thì khó hiểu nâng ly rượu lên uống.
Mọi người nãy giờ trò chuyện uống rượu cũng được một lúc rồi, giờ mới đến
phần quan trọng. Một tên thái giám thì thầm vào tai bệ hạ vài câu, sau
đó, nữ đế liền lên tiếng:
– Trẫm có chuẩn bị phần thưởng dành cho hai vị tướng quân. Hai khanh có đoán ra là gì không?
– Thần nông cạn, xin bệ hạ chỉ điểm. – Hai vị tướng quân liền đứng dậy hành lễ.
– Người đâu, mang lên đây!
Lập tức một cung nữ từ bên ngoài bước vào, mang lên cặp phỉ thúy màu xanh
ngọc. Tiếp đến thêm vài người nữa dâng lên các viên ngọc trắng sáng khác nhau. Có rất nhiều thứ đặc biệt mà cô không biết tên nó là gì. Bọn họ
xếp thành hàng dài, tay thì bưng các bảo vật lấp la lấp lánh.
– Đa tạ bệ hạ ban thưởng.
– Đây chẳng là gì so với công lao to lớn của các khanh hết. Trẫm còn muốn thưởng thêm. Nan tướng quân cùng Tri tướng quân nghe chỉ!
Hai huynh muội nhà họ lập tức rời khỏi chỗ quỳ xuống.
– Có thần!
– Xét thấy hai khanh đã có công to lớn trong việc giữ yên bờ cõi nước ta. Nay trẫm ban hôn cho Nan tướng quân với quận chúa. Phong làm trắc quận
phu. Ngày mốt lập tức khởi hành hôn lễ. Tri tướng quân thì phong làm đại tướng quân. Cả hai tiếp tục giữ binh phù. Khâm thử!
– Tạ chủ long ân. Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
– Đứng lên đi. Để ăn mừng hai việc vui này, cùng nhau nâng chén nào! – Bệ hạ nâng ly rượu lên cùng các quan thần uống cạn.
Hai huynh muội nhà họ Chu cũng nhanh chóng về chỗ uống cạn ly đó. Hết ly
này đến ly khác, yến tiệc cứ vậy mà diễn ra cho đến khi ai nấy đều say
khướt hết cả rồi thì tiệc mới tàn.
Lúc đến thì đông vui, lúc về
cũng đông vui như vậy. Quan lại được nô bộc trong phủ đưa về. Quận chúa
thì được vương tử bế ra ngoài. Mới đi được mấy bước đã gặp phải nhị công chúa háo sắc, nàng ta đi thật nhanh đến trước mặt vương tử.
– Nàng ấy say rồi sao? Giờ cũng đã quá muộn. Hay để nàng ấy ở lại chỗ của ta đi. – Nhị công chúa chặn đường vương tử.
– Thứ lỗi cho thần không thể làm theo. – Vương tử cúi đầu rồi đi lướt qua nhị công chúa.
– Phải chi ta cũng là nam nhân. À không! Không cần! Phải chi Phù Hoa Quốc cũng cho nữ nhân lấy vợ thì hay biết mấy? – Nhị công chúa đứng đó cười
nói.
– Nhị công chúa say rồi. Nữ nhân với nữ nhân là chuyện không thể nào đâu! Người đâu, mau dìu công chúa về cung nghỉ ngơi đi.
– Dạ!
Vài ba cung nữ tiến đến gần nhị công chúa, dự định đưa nàng ta về thì liền bị hất ra.
– Bỏ ta ra! Ta tự về được!
Nhị công chúa hậm hực bỏ đi. Lúc này, Bình Ngọc mới an tâm bế Yên Chi lên
xe ngựa trở về. Từ đằng xa, tam hoàng tử đã nhìn thấy hết tất cả. Gia
Mộc chẳng bình phẩm gì, chỉ mau chóng rời đi.
Bên cạnh tam hoàng tử là một tên thái giám dáng vẻ khúm núm. Tên đó đi theo sau mà nói lí nhí cái gì.
– Điện hạ, bá phụ người gửi mật thư đến ạ.
– Ta biết rồi. Hồi cung.
Tam hoàng tử nhanh chân đi mất, bóng dáng khuất dần hoà vào màn đêm đen
tối. Nhớ mới sáng sớm đây thôi, giờ đã tối muộn thế này.
Nhiều quan thần uống rượu đến say bí tỉ, trời đất quay cuồng. Có lẽ ngày mai sẽ không thượng triều được rồi.
Cỗ xe ngựa của quận chúa ngày một đi xa hoàng cung. Nan tướng quân lại như một kẻ trộm bám đuôi theo sau hai người họ về đến tận Hồ quận phủ. Tri
tướng quân không cần đi theo Yên Chi nữa, nàng ta có thể hồi phủ nghỉ
ngơi rồi.
…
Về đến Hồ quận phủ, nhìn thấy vương tử Bình Ngọc bế cô vào phòng an toàn rồi, Nan tướng quân mới thở phào nhẹ nhõm
ngồi trên nóc nhà mà nghỉ ngơi. Áo giáp, áo choàng cùng mũ đội cũng cởi
ra cho nhẹ người rồi. Giờ gã có thể thoải mái chạy nhảy.
– Hồ quận chúa, rốt cuộc nàng ta có điểm gì đặc biệt mà bệ hạ lại yêu thích đến vậy? Còn ban hôn cho mình với nàng ta nữa.
– Hồ quận chúa nổi tiếng xinh đẹp hiền lương thục đức. Huynh không biết sao?
– Vậy à?
Mộc Nan giật mình quay sang nhìn người nữ nhân mới đến đang ngồi bên cạnh
mà ngơ ra một lúc. Nàng ta mặc một bộ y phục nữ tính đơn giản màu trắng, mỉm cười với gã.
– Huynh làm gì mà nhìn ta chằm chằm vậy?
– Đến từ bao giờ thế? Tối rồi mà mặc đồ trắng, còn xoã tóc, đi đứng không phát ra tiếng động nữa chứ. Muội tính doạ chết ta à? – Nhận ra người đó là Mộc Tri, gã mới bình tĩnh trở lại.
– Huynh làm gì mà mất cảnh giác quá vậy?
– Ta đang suy nghĩ thôi.
– Ở yến tiệc vẫn chưa nhìn rõ mặt tân nương của mình sao?
– Không phải vấn đề nhan sắc. Vấn đề nằm ở chỗ nàng ta có quá nhiều thiếp thất.
– Sáu người thiếp và một người phu, tính thêm huynh nữa thì tổng cộng là
tám người. Cũng không nhiều so với mặt bằng chung. – Mộc Tri giơ ngón
tay ra đếm.
– Ta sắp đi làm trắc phu cho người ta rồi, muội không thấy bất mãn thay ta sao?
– Tại huynh địa vị thấp hơn đích quận phu nên làm trắc là phải. – Nàng thờ ơ đáp lại.
Nghe muội muội ruột của mình nói vậy, gã chỉ đành cười trừ, tự an ủi bản thân.
– Ta cầu trời cho muội cũng đi làm thiếp người ta, lúc đó mới thấy cảnh.
– Ta còn lâu mới làm thiếp! Đường đường là đại tướng quân nước Phù Hoa
Quốc thì phải nạp nhiều phu thiếp mới đúng. Thôi ta về đây.
Mộc
Tri nhảy khỏi nóc nhà rồi đi mất. Đến cũng nhanh mà về cũng nhanh. Nhìn
bóng dáng một nữ tử áo trắng tóc đen chạy nhẹ nhàng như làn gió lướt
qua, Mộc Nan lắc đầu ngao ngán rồi thở dài.
– Cái thứ muội muội gì không biết? Sao nó lại là muội muội của ta chứ? Đúng là xui xẻo mà.