Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc - Hồ Yên Chi - Chương 91: Bội thực
Mà riêng hoàng hậu, Tuệ Tĩnh quý phi và Ngọa chiêu nghi là không có cùng làm bánh bao với bệ hạ. Chắc họ tiếc lắm.
Tô ngự trù sau khi được ban thưởng thì liền trở về thiện phòng tiếp tục công việc của mình. Mọi người ở đó như trẩy hội, nhìn thấy Tịnh Thực quang minh chính đại bước vào trong mà không khỏi ghen tị vây quanh lấy.
– Nghe nói ngự trù được bệ hạ ban thưởng.
– Bệ hạ thưởng gì vậy?
– Tô ngự trù thật có phúc!
– Đa tạ. Mọi người quá lời rồi.
Nhưng chưa yên ổn được bao lâu thì một đám thị vệ trong cung chạy đến đây lôi cổ Tô Tịnh Thực ra ngoài sân quỳ xuống. Một số ngự trù khác cũng bị bắt giữ. Thiện phòng mới đó mà đã trở lên hỗn loạn nữa rồi.
Đám thị vệ mặc y phục đen kia hùng hồn cầm kiếm chỉ thẳng vào mặt từng người đang bị bắt giữ mà quát lên:
– Khai mau! Kẻ nào đã phụ trách đưa bánh bao đến Chu Túy cung của Nghiên phi? Nương nương ăn xong liền nôn ói bất thường. Các ngươi đã bỏ gì vào trong đó?
– Đại nhân… Ta chỉ là theo lệnh của bệ hạ đưa đến cung của Nghiên phi thôi. Ta không biết gì cả. Bánh là do Tô ngự trù làm! Là hắn! – Một tên nô tài sợ hãi run lẩy bẩy nhưng vẫn cố chỉ tay thẳng mặt vào Tịnh Thực.
– Không lí nào! Trước khi đưa đến các cung đều phải qua kiểm nghiệm. Bệ hạ cũng ăn qua rồi. Không hề có bất cứ vấn đề nào! – Tịnh Thực hoảng loạn.
– Trong bánh bao không có độc, nhưng trong đó có loại thuốc khiến người ta bị chóng mặt nôn ói. Các ngươi là nô tài trong ngự thiện phòng thì phải có trách nhiệm đảm bảo từng món ăn dâng lên cho chủ tử chứ! – Tên thị vệ đó quát lớn hơn.
– Đại nhân. Chúng nô tài làm thế để được gì? Chúng nô tài bị oan! Bệ hạ… Bệ hạ! – Tịnh Thực hét lên.
– Không chịu khai chứ gì? Bắt hết bọn chúng lại đưa đến Thượng hình bộ tra khảo!
– Đại nhân! Đại nhân!
Tiếng la hét kêu oan của bọn họ chẳng ai nghe, chẳng ai thấu cho cả. Bệ hạ thì vẫn đang bận ở Chu Túy cung cùng thái y xem xét bệnh tình của Nghiên phi.
Bệ hạ ngồi bên mép giường bắt mạch cho phi tử, còn thái y điều tra trong chiếc bánh bao đang cắn dở kia có vấn đề gì. Cả hai phối hợp rất ăn ý, rất nhanh đã tìm ra được vấn đề.
– Nghiên phi có vẻ chỉ bị trúng thực thôi. – Tiểu Điệp thở dài.
– Bệ hạ, trong bánh bao không có vấn đề gì ạ. – Thái y quỳ xuống thưa chuyện.
– Vậy ngươi lui xuống được rồi.
– Thần cáo lui.
Kiều Vũ nằm trên giường, sắc mặt xanh xao, có vẻ ban nãy nôn ói nhiều quá nên mới vậy. Đây là lần đầu tiên trong hậu cung có biến.
Tiểu Điệp lo lắng nắm lấy tay của Kiều Vũ, nhẹ giọng hỏi han:
– Nghiên phi sao rồi?
– Bệ hạ, làm người lo lắng rồi.
– Bệ hạ có điều không biết, nương nương dạo gần đây sức khoẻ không tốt. Ăn gì cũng buồn nôn. Nhưng hôm nay vì hết chịu nổi nữa rồi mới nôn dữ dội như vậy. – Tên thái giám bên cạnh hầu hạ liền lên tiếng.
– Ngươi nói nhiều rồi đó. – Kiều Vũ giọng yếu ớt trách móc nô tài bên cạnh mình.
– Thế thì không phải do đồ ăn có vấn đề. Mà là do Nghiên phi sức khoẻ không tốt à? Trẫm sẽ nhờ thái y kê đơn thuốc cho chàng. Chàng dạo gần đây có việc gì buồn phiền sao?
– Không có ạ. Phu tế chỉ là… chỉ là…
– Cứ nói đi.
– Phu tế luôn mong muốn có thể hầu hạ bệ hạ thật tốt. Nhưng bệ hạ lúc nào cũng khước từ phu tế…
– Là chuyện thị tẩm sao? Trẫm hiểu rồi. Không ngờ vì chuyện đó mà khiến Nghiên phi buồn bực đến độ có triệu chứng của trào ngược dạ dày.
– Bệ hạ…
– Trẫm tối nay sẽ ở lại Chu Túy cung. Nghiên phi đừng đau buồn nữa. Nghỉ ngơi cho tốt đi.
– Tạ bệ hạ.
Tiểu Điệp cười gượng gạo rồi chỉnh lại chăn cho Kiều Vũ sau đó mới rời đi. Nghiên phi nằm trên giường cảm thấy mãn nguyện vì chuyện này. Tên thái giám bên cạnh cũng khẽ lên tiếng:
– Chúc mừng nương nương.
– Thật không uổng công mấy ngày này.
– Vâng. Nhưng nương nương phải giữ gìn ngọc thể để còn hầu hạ bệ hạ nữa.
– Ta biết rồi.
…
Trên đường trở về thư phòng, Tiểu Điệp vừa vuốt ve bụng bầu hơn ba tháng vừa than ngắn thở dài. Cô hạ giọng ra lệnh với mấy tên thị vệ đang đi bên cạnh mình:
– Thả tất cả ngự trù của thiện phòng ra. Ai bị thương thì bảo thái y viện đưa thuốc đến cho người đó.
– Vâng!
– Khoan đã! Bảo họ viết ra danh sách những món đã đưa đến Chu Túy cung cho trẫm. Hỏi thái y viện xem mấy ngày nay có cung nào lấy thuốc gì không. Tất cả đều phải ghi chép thật rõ ràng.
– Vâng. Thần lập tức đi ngay!
Tên thị vệ đó đi thật nhanh. Mới đó mà đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Tiểu Điệp uể oải ngước nhìn lên bầu trời đang dần chuyển sang màu hồng phấn kia. Hoàng hôn sắp đến rồi, lòng người cũng thay đổi theo thời gian.
– Trẫm hy vọng sẽ không có ai bị phạt oan vì chuyện hậu phi tranh sủng nữa.
– Bệ hạ anh minh. – A Manh lên tiếng.
– Không. Lần này trẫm đã quá gấp gáp rồi. Nghĩ xấu cho Tô ngự trù, mà không nghĩ đến người của mình đang dần thay đổi. Trẫm phải tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến Chu Túy cung được. Đi thôi.
– Vâng.