Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc - Hồ Yên Chi - Chương 90: Tô Ngự trù
– Bệ hạ giá lâm!
Vừa bước chân vào cửa, đám nô tài bên trong đó đã nháo nhào hết cả lên. Tay chân lóng ngóng vội vàng bỏ vật dụng, đồ ăn đang nấu dở mà quỳ xuống hành lễ.
– Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
– Miễn lễ. Các ngươi cứ tiếp tục công việc của mình đi.
– Tạ bệ hạ.
Lần đầu tiên gặp tân đế, bọn họ hoảng loạn như vậy là phải. Cả đời của ngự trù hoàng cung, chỉ có thể suốt ngày quanh quẩn trong nhà bếp. Được diện kiến thánh thượng là điều mà có mơ họ cũng không dám mơ đến.
Ở đây sân vườn, kho chứa thức ăn hay nơi nấu nướng đều rất rộng rãi. Rộng hơn cả Hồ phủ và Hồ quận phủ. Tiếc là không có hai cây bằng lăng mà cô thích. Nhưng bù lại, chậu cây kiểng trưng bày khá nhiều, bầu không khí cũng đỡ ngộp ngạt mùi khói.
Tiểu Điệp thoải mái nhìn đám cung nhân làm việc trong ngự thiện phòng đang co ro run rẩy khép nép trước mình mà chẳng khỏi bật cười. Có một tên vẫn còn quỳ gối dưới đất chưa chịu đứng lên. Tiểu Điệp tò mò bèn đi đến hỏi:
– Nhìn trẫm giống bạo quân lắm sao?
– Dạ… dạ không ạ! – Tên nô tài đó càng thêm run rẩy. – Bệ hạ… Bệ hạ nổi tiếng hiền lương thục đức. Khí chất minh quân ngời ngời… Nô tài…
– Được rồi. Ngự trù mới đến đâu. Trẫm có việc muốn nhờ hắn.
– Bẩm… Bẩm…
Tên đó sợ đến độ đổ mồ hôi, câu từ ấp a ấp úng. Ngay cả ngự trù bệ hạ đang tìm đang đứng gần mình mà cũng không dám nói. Tô Tịnh Thực thấy hắn như thế bèn tự chủ động ra mặt quỳ xuống dưới chân Tiểu Điệp.
– Bẩm bệ hạ, là nô tài. Nô tài chính là người mà Bắc hầu gia đưa đến, Tô Tịnh Thực.
Thấy chàng trai này dáng vẻ thanh tú, chất giọng thanh thanh, nghe rất êm tai. Đã vậy khi lần đầu gặp đã tự biết cúi đầu, nhưng không hề run sợ trước tân đế như cô. Dù giờ cậu ta không còn là hoàng tử nữa, nhưng khí chất cao quý của hoàng tộc vẫn còn đó. Tên nhóc này khá.
– Ngẩng mặt lên cho trẫm xem.
Lời hoàng đế nói lúc này khiến cậu ta có chút lo sợ. Dẫu thế vẫn ngẩng mặt lên một cách từ tốn để cô nhìn thử. Đúng là truyện tranh, ở đây chẳng có ai xấu xí cả. Toàn là tiên tử hạ trần. Tiểu Điệp nhìn một lát mà tự mình cảm thán vẻ đẹp còn non trẻ này. Khá giống với thỏ con. Đình Uyển cũng giống thỏ, nhưng trông trưởng thành hơn cậu nhóc đang quỳ kia.
Mà tự dưng không hiểu sao Tịnh Thực mới vừa chạm mắt cô một chút đã liền đỏ mặt e thẹn bối rối. Mặt vẫn ngẩng lên nhưng ánh mắt thì né tránh không muốn nhìn cô thêm lần nữa.
– Được rồi, hai ngươi đứng dậy hết đi.
– Tạ bệ hạ. – Tịnh Thực kéo tay tên kia đứng lên cùng mình.
– Hôm qua trẫm nếm thử tay nghề của ngươi thấy rất khá. Hôm nay trẫm muốn nhờ ngươi nấu thử món này.
– Bệ hạ cứ nói ạ.
– Bánh bao khoai môn. Ngươi biết làm không?
– Dạ biết ạ.
– Vậy được. Làm xong thì ngươi mang đến thư phòng cho trẫm.
– Vâng.
Tiểu Điệp không ở lại đây lâu, mới nói mấy câu với ngự trù mới đã vội vàng bỏ đi rồi. Vừa đi vừa nghĩ đến dáng dấp khi đứng lên ban nãy của cậu ta. Dù Tô Tịnh Thực chỉ mới mười sáu tuổi nhưng đã cao hơn cô một cái đầu. Dáng người cùng với khuôn mặt đó, dù trẻ đẹp thật, nhưng giống một nam nhân vừa tròn mười tám hơn.
Bọn người ở ngự thiện phòng bắt đầu xúm lại vây quanh lấy Tô Tịnh Thực, hỏi này hỏi nọ tò mò muốn biết bệ hạ có ý gì với cậu ta không.
– Tịnh Thực, bệ hạ ban nãy nói gì với ngươi vậy? Ta ở xa quá nên không nghe rõ.
– Phải đó nói gì thế?
– Chẳng lẽ hai người quen biết nhau. Bệ hạ sắp phong ngươi làm phi?
– Mọi người lo làm việc của mình đi. Bệ hạ chỉ bảo ta làm bánh bao khoai môn rồi dâng lên cho người thôi. Ta phải đi làm ngay đây. – Tịnh Thực cố thoát khỏi đám đông rồi đi vào trong tiếp tục công việc của mình.
…
Ở thư phòng của hoàng đế, Hồ Chính Vương đang viết cái gì đó. Còn người đang mài mực là Dĩnh phi – Triệu Hoàng Dĩ, người đang đánh đàn tranh là Minh phi – Hồ Hạ Cầm. Khung cảnh thật yên bình, lãng mạn làm sao.
Bệ hạ viết xong vài chữ, liền đặt bút xuống rồi thở dài:
– Mới đó mà đã cuối mùa hạ rồi. Trẫm thật mong nhanh đến sinh thần của Nghiên phi. Rồi đến sinh thần của hoàng hậu, Tuệ Tĩnh quý phi, trẫm và hai ái phi nữa.
– Tạ bệ hạ đã quan tâm chúng phu tế ạ. – Hoàng Dĩ cùng Hạ Cầm đồng thanh.
– Ừm.
– Bệ hạ. Tô ngự trù cầu kiến. – Một tên thái giám chạy vào trong nói nhỏ với cô.
– Cho vào.
– Dạ.
Tên thái giám đó lại chạy ra ngoài bẩm báo với Tô Tịnh Thực ở bên ngoài rồi sẵn dẫn cậu ta vào trong luôn.
Ấn tượng đầu tiên đó chính là mùi thơm của bánh bao vô cùng ngọt ngào. Kẻ phàm ăn như cô khó thể nào cưỡng lại được. Tô ngự trù bưng đến trước mặt cô, quỳ xuống dâng lên.
– Tham kiến bệ hạ, tham kiến hai vị nương nương. Bệ hạ vạn tuế, hai vị nương nương vạn an.
– Mùi của bánh bao ngươi làm còn thơm hơn mùi bánh bao ta làm trước đây nữa.
– Phu tế vẫn thấy bánh bao bệ hạ làm là ngon nhất ạ. – Dĩnh phi lên tiếng.
– Phải. – Minh phi ngừng đánh đàn, nói theo.
– Hai người đều là nam nhân của trẫm, hiển nhiên phải nói giúp cho trẫm rồi. Mang lên đây.
– Dạ.
Tên thái giám kia nhanh chóng đi đến bưng dĩa đựng bánh bao đặt lên bàn cho bệ hạ. Vừa nhìn thấy mấy cái bánh màu tím thơm nức mũi thế này, bao kỉ niệm xưa lại ùa về. Tiểu Điệp không sợ nóng mà cầm lên một cái rồi thổi thổi. Đợi nguội một chút rồi xé đôi ra đưa cho Hoàng Dĩ một nửa.
– Nào, Dĩnh phi nếm thử đi. Minh phi, lại đây ăn bánh bao cùng trẫm.
– Tạ bệ hạ.
Minh phi đi đến gần, ngồi ngay bên cạnh Tiểu Điệp rồi nhận lấy một nửa chiếc bánh bao nóng hổi đó. Cô tiếp tục lấy thêm cái nữa vừa thổi vừa xé làm đôi rồi chia cho A Manh và Hoàng Ân đang đứng hầu bên cạnh. Cái cuối cùng là xé đôi ra cho mình và tên thái giám bên cạnh cô, lúc nào cũng phải cất công chạy đôn chạy đáo khắp nơi – Dương Hiểu – Gọi là Hiểu công công.
Ai cũng có phần, trừ một người đang quỳ ở dưới đất ra. Cô cùng những người còn lại sau khi cắn thử một miếng liền lộ ra biểu cảm hài lòng.
– Bánh ngon. Ở ngự thiện phòng còn không?
– Bẩm bệ hạ còn ạ.
– Ngươi làm có vẻ nhiều nhỉ?
– Nô tài làm có mười cái bánh thôi ạ.
– Được. Thế thì đưa mỗi cung một cái. Còn một cái bánh đưa đến phủ thừa tướng. Tô ngự trù ban thưởng ngàn lượng vàng.
– Tạ bệ hạ.