Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc - Hồ Yên Chi - Chương 87: Thỉnh an
Căn phòng này, hôm qua, bệ hạ đã cùng gã nằm ở đây ân ân ái ái. Cứ nghĩ đến Mộc Nan lại cười tủm tỉm. Gã ngồi dậy xỏ giày vào, chưa kịp đứng dậy thì một tên thái giám đã bưng đến bát thuốc dường như mới vừa sắc xong thôi, quỳ xuống dâng lên cho gã.
– Nương nương, bệ hạ căn dặn người phải uống hết bát thuốc này ạ.
– Đây là cái gì? – Mộc Nan nhíu mày nhìn bát thuốc màu xanh sẫm, khói toả nghi ngút.
– Nô tài cũng không rõ. Bệ hạ bảo nếu quý phi nương nương không uống thì đợi sau khi người thượng triều xong sẽ đích thân đút cho.
– Muốn ta uống đến vậy sao?
Mộc Nan nhìn bát thuốc mà bắt đầu suy nghĩ. Khả năng cao đây chính là thuốc tránh thai. Phù Hoa Quốc dù cũng như bao nước khác, phụ nữ mang thai sinh con. Nhưng nữ nhân ở đây thân phận cao quý, nào giống như nam nhân. Dĩ nhiên, việc uống thuốc này cũng phải do nam nhân làm, chứ chẳng việc gì nữ nhân phải uống cả.
Có điều lạ thật. Nam nhân uống thuốc trước khi ân ái, nữ nhân uống sau khi ân ái, như vậy mới có tác dụng. Bệ hạ cũng là thái y, sao người có thể không biết điều này được chứ. Chẳng lẽ, còn có “lần sau”? Nghĩ thế, Mộc Nan liền cười mỉm rồi cầm lấy bát thuốc đó một hơi uống sạch.
– Không cần phiền bệ hạ đâu. – Gã đặt bát thuốc vào khay đựng để tên thái giám đó bưng đi.
– Vâng.
Đám người hầu giờ mới xúm lại hầu hạ thay y phục, chỉnh chu tóc tai cho gã. Sau đó là bước ra khỏi cửa cung đi thỉnh an hoàng hậu.
…
Sau khi thượng triều xong, Hồ Chính Vương phải trở về thư phòng để xử lí nốt mấy cái tấu chương mà các đại thần vừa mới dâng lên nữa. Ngồi trên chiếc nệm dệt bằng chỉ vàng mềm mại, xung quanh có kẻ hầu người hạ, liên tục châm trà cho cô. Bầu không khí yên tĩnh này, đúng là rất thích hợp để đọc sách. Đang ngồi phê chuẩn từng quyển tấu chương thì một tên thái giám nhẹ giọng lên tiếng:
– Bệ hạ, quý phi nương nương đã uống thuốc rồi ạ.
– Ừm. Các phi tần đã thỉnh an hoàng hậu xong chưa?
– Rồi ạ. Các nương nương giờ đang đi thỉnh an thái thượng hoàng.
– Ngươi lui xuống đi.
– Vâng.
Đợi tên thái giám đó rời đi, Tiểu Điệp mới quay sang nói với A Manh ở bên cạnh:
– Chiều nay trẫm sẽ đến thỉnh an thái thượng hoàng cùng các vị thái hậu, thái phi. Muội giúp trẫm chuẩn bị loại trà ngon nhất kinh thành để làm quà.
– Vâng. Thế tối nay bệ hạ định đến cung của ai ạ?
– Xuân Hành cung của Giai quý phi.
– Vâng.
…
Sau một nén hương, hoàng đế đến Tỉ Hy cung của thái thượng hoàng, vừa hay hoàng hậu cùng các vị phi tần vẫn còn ở đây. Hình như họ đã thỉnh an xong, giờ đang định rời đi.
Bọn họ đứng trước cửa cung, tay bắt mặt mừng, y như lâu lắm rồi mới gặp lại. Một nơi phong cảnh trang nhã như Tỉ Hy cung, đúng là rất thích hợp để tán gẫu.
– Phu tế tham kiến bệ hạ. – Hoàng hậu cùng các vị phi tần hành lễ.
– Miễn lễ. Mọi người đang định hồi cung sao?
– Vâng. Phu tế xin phép bệ hạ cáo lui trước. – Hoàng hậu lên tiếng.
– Được.
Hậu phi của Tiểu Điệp cúi đầu thêm lần nữa rồi mới lần lượt rời đi. Khi lướt qua cô, ai nấy đều phải liếc nhìn một cái. Nhìn y phục đủ màu sắc nhưng cũng thật nhã nhặn của họ khiến cô cảm thấy vui vẻ trong lòng. Dù trong đó có một vài người cô không thích nhìn mặt cho lắm. Nhưng cũng đâu thể để con sâu làm rầu nồi canh được. Trong mắt cô, ai nấy đều lộng lẫy xinh đẹp làm sao.
Bước vào trong bằng tâm thế phấn khởi cứ như mới sáng sớm thức dậy, Tiểu Điệp đứng trước mặt thái thượng hoàng rồi hành lễ.
– Nhi thần xin thỉnh an thái thượng hoàng.
– Ban toạ.
– Dạ.
Tiểu Điệp vẻ mặt rạng rỡ nhìn thái thượng hoàng vẫn giữ được phong thái bậc cửu ngũ chí tôn ngày đó mà không khỏi cảm phục. Hai người ngồi đối diện nhau rồi bắt đầu hỏi thăm:
– Con có sai người chuẩn bị loại trà tốt nhất kinh thành cho thái thượng hoàng rồi. Lát hạ lệnh bảo đám nô tài pha cho ngài nếm thử.
– Nhọc lòng rồi.
– Không gì đâu ạ. Trà đó mới được vận chuyển vào trong cung thôi. Con còn chuẩn bị vài phần đưa sang thái hậu, và các vị thái phi.
– Phụ thân con thì sao?
– Phụ thân thích ăn bánh bao do con làm hơn. Ông ấy cũng không thích trà giống con mà.
– Phải, lâu rồi cũng chưa được ăn bánh bao con làm.
– Vậy con sẽ cố gắng sắp xếp để làm vài cái bánh bao cho mọi người.
Thái thượng hoàng sắc mặt tươi vui hơn hẳn sau khi nói chuyện với Tiểu Điệp. Cô cũng an tâm hơn phần nào rồi. Lúc trước cứ sợ sệt sau khi bị mất cùng lúc ba đứa con, bà ấy sẽ khó có thể cười thêm lần nữa.
Đang trò chuyện vui vẻ thế này, thái thượng hoàng lại đột nhiên trầm mặt hạ giọng:
– Có một chuyện ta muốn nói với con, nhưng chắc là con không muốn nghe đâu.
– Việc gì, ngài cứ nói đi ạ. – Tiểu Điệp hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ lễ nghĩa.
– Bệ hạ, các vị trí cao trong hậu cung của con đều đã đủ người. Ngoại trừ hoàng hậu và Tuệ Tĩnh quý phi có xuất thân cao quý, thì những người khác ta nghĩ họ không xứng với danh phận đó. Tứ phi kia và cả Giai quý phi, xuất thân quá thấp. Bệ hạ…
Thái thượng hoàng còn chưa nói hết câu thì hoàng đế đã vội ngắt lời nói chen vào.
– Con biết. Nhưng đó là hậu cung của con. Chẳng lẽ người muốn con phế bọn họ, để nâng người mới lên. Phế phi là chuyện lớn.
– Phế hết một lần mới là chuyện lớn. Nhưng đợi sau một thời gian rồi mới phế từ từ lần lượt cũng không vấn đề…
– Thái thượng hoàng. Các quan thần không nói gì, sao ngài lại… – Tiểu Điệp bất mãn.
– Ta là vì nghĩ cho tiền đồ của con. Những lần tuyển tú nam sau này, sẽ có những người buộc con phải phong cho danh phận cao quý ngay từ đầu. Hoàng thái hậu, Kính quý thái phi, và Thiên quý thái phi vừa vào cung đã được phong phi vị bởi vì họ đều có xuất thân cao quý.
– Thái thượng hoàng, dù ngài có nói gì thì con cũng sẽ không bao giờ phế phi đâu. Phi tần hại nhau thì không nói, sao ngài còn… – Tiểu Điệp khó chịu.
– Ta chỉ nói thế thôi. Nếu con đã quyết bảo vệ họ thì ta cũng không có quyền gì ngăn cản. Ta mệt rồi, bệ hạ về đi.
Bà ấy chống tay tựa đầu, sắc mặt chẳng hề vui như ban nãy nữa. Tiểu Điệp đành thở dài hành lễ rời đi. Dù sao thì ai cũng có lí lẽ riêng của mình cả. Thái thượng hoàng là vì muốn củng cố địa vị cho cô. Còn cô lại muốn bảo vệ những người đã ở bên cạnh mình từ trước.
Sau này tuyển phi, cô không sợ ma cũ bắt nạt ma mới, mà chỉ sợ ma mới bắt nạt ma cũ thôi. Cô không cho phép bất kì kẻ nào đã đến sau lại còn dám ức hiếp bọn họ.