Thiên Kiếp Mi - Đằng Bình - Quyển 4 - Chương 34: Thế cục dây dưa 01
Nơi này tụ tập mấy trăm người, ai nấy đều khăng khăng phải bắt cho được Liễu Nhãn. Nàng nhìn thẳng về phía trước, trước mắt là rất nhiều bóng người lay động, nhưng chẳng ai lọt vào trong mắt. Nàng chỉ nhớ lại khoảnh khắc ấy, nhớ ánh mắt đau thương của hắn ngày nào.
Phụng Phụng tựa đầu vào vai nàng ngủ, chỉ khi cảm nhận được hơi ấm từ Phụng Phụng, nàng mới cảm thấy an toàn, mới dám tin bản thân có thể tiếp tục cuộc sống bình thường về sau. Trong những dự định tương lai của nàng không có bóng dáng người đàn ông nào khác, chỉ có Phụng Phụng. Nên dù Liễu Nhãn có nhìn nàng bằng ánh mắt đau thương đến đâu, thì nàng cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng hắn thật sự rất đáng thương… Thâm tâm nàng mong hắn đừng tới, cứ ẩn nấp ở bất cứ xó xỉnh nào trên cõi đời này đều được, chỉ cần hôm nay đừng xuất hiện thôi. Ngọc Đoàn Nhi kéo kéo tay nàng thì thầm: “Những người này đều đang mắng hắn.”
A Thùy gật đầu: “Hắn làm quá nhiều chuyện sai lầm, tổn thương rất nhiều người.”
Ngọc Đoàn Nhi khẽ hỏi: “Bọn họ đều trúng độc của hắn sao?”
A Thùy thở dài: “Ừ, có rất nhiều người trúng độc của hắn. Ai bắt được hắn sẽ khống chế được vô số người, mọi người đều muốn lấ được thuốc giải mà.”
Ngọc Đoàn Nhi thì thầm: “Hắn không có thuốc giải đâu.”
A Thùy ngẩn ra: “Sao cô biết?”
Ngọc Đoàn Nhi hừ nhẹ: “Ta tắm giúp hắn mà! Toàn thân hắn từ trên xuống dưới chẳng có gì hết, đào đâu ra thuốc giải.”
A Thùy khẽ mỉm cười: “Cô tốt với hắn thật đấy.”
Ngọc Đoàn Nhi cười rộ lên: “Đương nhiên rồi, bởi vì hắn đối xử với ta cũng rất tốt.” Nàng chỉ chỉ mặt mình: “Hắn chữa khỏi mặt cho ta, còn cứu mạng ta.”
A Thùy xoa xoa mặt nàng, khẽ nói: “Hắn đối xử với cô thật sự rất rất rất tốt.”
Ngọc Đoàn Nhi gật đầu lia lịa, toàn thân tràn đầy vui vẻ hạnh phúc.
Nếu không đủ kiên cường, phải chăng nàng sẽ suy sụp và tan vỡ thành từng mảnh nhỏ khi thấy nụ cười này? A Thùy thoáng ngẩn ngơ, con người ta luôn khoan dung và yêu thích những gì lương thiện vô tri… Còn với những người phụ nữ chỉ biết nhẫn nhịn như nàng, phải chăng họ đã quen bới lông tìm vết, quen khiêu khích giới hạn kiên nhẫn của nàng, muốn xem dáng vẻ nàng khi tan vỡ? Rồi lấy đó làm vui vì chứng minh được thật ra nàng không khác gì người thường, vạch trần rồi cũng chẳng khác nào một thứ đồ khó coi? Không thể so sánh người này với người khác, nàng đã hiểu ra từ lâu, nhưng đôi khi… đôi khi vẫn khó lòng chấp nhận… Rằng nàng còn thua xa Ngọc Đoàn Nhi.
Nàng vẫn đang cố gắng mà sống… Cố gắng không để cho mình trông quá chật vật, cố gắng muốn có được cuộc đời của riêng mình, không dựa dẫm vào bất kỳ ai. Nhưng chẳng ai coi trọng nàng, bọn họ sẽ yêu mến chiều chuộng những người yếu đuối vô tri hơn nàng, nhưng không biết nên đối xử tốt với nàng ra sao, càng không định đối xử tốt với nàng.
Bọn họ đều mong chờ nàng tốt với họ, nếu nàng không đủ quan tâm, không đủ nhiệt tình, thậm chí không đủ thật lòng thì họ sẽ tổn thương. Hách Văn Hầu, Liễu Nhãn, Đường Lệ Từ đều là thế, nhưng… nhưng… Quy luật của thế giới này vốn không nên như vậy, nàng hiểu rõ đây là sai lầm, là hoang đường, nhưng đây lại chính là thực tế.
Nàng không biết nương nhờ vào đâu, thứ duy nhất nàng nắm giữ được chính là sự nhẫn nại của bản thân.
” A Thùy tỷ tỷ?” Ngọc Đoàn Nhi thấy nàng lặng lẽ nhìn về phương xa liền hỏi: “Sao thế?”
A Thùy lắc đầu, khẽ mỉm cười: “Không có gì.”
Trên lầu hai của Lệ Nhân Cư yên ắng đến lạ thường, dường như Lâm Bô bị cướp đi cũng chẳng hề quan trọng với bọn họ. Đổng Hồ Bút bàn bạc với Văn Tú sư thái, hai mươi sáu môn phái vừa đến trước cửa Lệ Nhân Cư, tổng cộng sáu trăm ba mươi chín người chia làm hai mươi nhóm nhỏ, vừa giám thị động tĩnh của Phong Lưu Điếm, vừa quan sát xem có ai đến gần không.
Nhưng qua trưa rồi qua cả hoàng hôn, phòng bếp Lệ Nhân Cư liên tục mang đồ ăn lên lầu hai mà không ai đến.
Liễu Nhãn và Tuyết Tuyến Tử ẩn nấp vào khu rừng rậm trong sơn cốc, khắp nơi đều có chó cỏ lượn qua lượn lại, hai người tuy không sợ chó nhưng nếu bị phát hiện cũng rất phiền. Tuyết Tuyến Tử rắc phấn hoa đầy người Liễu Nhãn, xưa nay hắn háo sắc mê hoa, trong người mang theo rất nhiều phấn của các loài kỳ hoa dị thảo để lấy lòng người đẹp, hôm nay lại dùng cho Liễu Nhãn. Mùi phấn thơm kia không hề nồng, chỉ tỏa ra một làn hương thoang thoảng. Tuyết Tuyến Tử mong hương thơm của kỳ hoa có thể át đi mùi trên người Liễu Nhãn, làm nhiễu loạn khứu giác của đàn chó kia, nhưng rốt cuộc có tác dụng hay không thì chẳng ai biết.
Hai người nhìn Phương Bình Trai rời đi, yêu hồn tử sĩ dưới chân núi còn chưa về đội ngũ, vẫn nháo nhác hỗn loạn. Tuyết Tuyến Tử nhanh trí lao xuống tóm được hai tên, điểm huyệt đạo rồi lột quần áo chúng ra, nhét hai tên đàn ông trần như nhộng xuống dưới đống cỏ dại trên núi. Còn hắn và Liễu Nhãn thì mặc đồ đen của yêu hồn tử sĩ, đeo mặt nạ da người lên rồi nghênh ngang xuống núi.
Tuyết Tuyến Tử đỡ Liễu Nhãn bước vào đại bản doanh của phe địch. Phương Bình Trai đã đả thương rất nhiều người, nên kẻ khác thấy Liễu Nhãn bước đi tập tễnh cũng không lấy làm lạ. Hai người tìm một cái lều vải chưa bị đốt rồi chui vào, bên trong có năm người đang nằm, vừa chạm mặt chưa kịp hỏi gì đã bị Tuyết Tuyến Tử quẳng xuống đất, hai người lấy rượu và đồ ăn trên bàn ăn no nê rồi nghỉ ngơi. Ăn xong, Tuyết Tuyến Tử lại nghênh ngang ra ngoài thám thính tin tức, rồi quay về nói Lâm Bô đã được cứu. Ai cứu hắn thì không rõ, nhưng hắn không còn bị treo trên lầu của Lệ Nhân Cư nữa rồi. Liễu Nhãn nghe xong thì yên lặng mất một lúc: “Những người trúng độc vẫn còn ở đấy à?”
“Những môn phái có người trúng độc đều đợi ở Lệ Nhân Cư, Phong Lưu Điếm mất Lâm Bô rồi nhưng còn chưa rút lui, ta thấy mọi người đều đang chờ con cá bự nhà ngươi đấy. Dù sao Lâm Bô cũng được cứu rồi, chi bằng ngươi cứ phủi mông mà chạy. Cùng lắm là ta thay ngươi âm thầm báo tin cho đồ đệ của ngươi, bảo hắn đi đến chân trời góc bể mà tìm ngươi.” Tuyết Tuyến Tử lắc lắc đầu: “Bây giờ nếu ngươi xuất hiện thì chẳng được lợi lộc gì đâu.”
Liễu Nhãn thong thả nói: “Nếu ta không ra mặt, mọi người sẽ cho là ta chết rồi, hoặc tưởng ta đã trốn đi đâu đó, không bao giờ trở lại nữa. Vật thì biết bao nhiêu người trúng độc trên giang hồ sẽ buộc phải khuất phục Phong Lưu Điếm, vì chỉ Phong Lưu Điếm mới có Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn giúp họ duy trì mạng sống, tăng cường công lực. Phong Lưu Điếm buộc phải bắt ta, một là bọn chúng cũng rất muốn lấy thuốc giải, hai là chúng sợ ta thật sự có thuốc giải. Nếu ta không ra mặt thì đại cục giang hồ sẽ nghiêng về phía Phong Lưu Điếm, rất nhiều người đang đứng bên ngoài Lệ Nhân Cư sẽ buộc phải đưa ra những lựa chọn trái lương tâm. Đây cũng là nghiệt do ta tạo…”
Tuyết Tuyến Tử phụt một tiếng, suýt nữa là phun hết ngụm canh vừa mới uống ra ngoài: “Giang hồ đồn đại Phong Lưu Khách Liễu Nhãn là một ma đầu nham hiểm độc đại, vừa dâm vừa ác, đối đầu một mất một còn với Tiểu Đường, nhưng ta thấy ngươi có tệ lắm đâu! Hơn nữa ngươi với Tiểu Đường rõ ràng là bạn bè sinh tử chi giao, Tiểu Đường vì ngươi mà dám kéo cả lão già này xuống nước, có thể thấy lời đồn trên giang hồ không thể tin hết được, ầy.”
Liễu Nhãn im lặng không đáp, một lúc sau mới lên tiếng: “Ta muốn ra ngoài nói cho bọn họ biết Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn có thuốc giải, ta còn chưa chết, mong mọi người chớ nghe theo lời đe dọa của Phong Lưu Điếm.”
Tuyết Tuyến Tử lắc đầu quầy quậy: “Suy nghĩ của ngươi rất hay rất vĩ đại, đáng tiếc nếu ngươi bước ra ngoài thì có đến hai Tuyết Tuyến Tử cũng chưa chắc giữ được mạng cho ngươi. Một Liễu Nhãn ngủm củ tỏi thì còn làm ăn được gì? Không lẽ thi thể ngươi có thể biến thành thuốc giải chất độc Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn? Cứ coi như là được đi, thì một người dăm chục cân tính cả tóc cũng không đủ cho ngần ấy người ăn, dù có chết người ta vẫn nói ngươi thiên vị.”
Liễu Nhãn trầm giọng: “Còn chưa chế ra thuốc giải thì không ai dám lấy mạng ta.”
Tuyết Tuyến Tử bật cười ha hả: “Vậy phải xem ngươi có chống đỡ nổi sức mạnh của hai phe không, chỉ có một mình ta thì còn khuya mới đủ. Phong Lưu Điếm muốn bắt ngươi thả chảo dầu, bạch đạo giang hồ muốn kéo ngươi đi lăng trì. Trừ phi ngươi tìm được thần tiên chống lưng, bằng không ngươi có chế ra thuốc giải thì vẫn phải chết, mà thuốc giải của ngươi lại trở thành vốn liếng để kẻ khác bước lên ngôi bá chủ giang hồ,”
Đôi ngươi Liễu Nhãn khẽ xoay chuyển: “Thần tiên?”
Tuyết Tuyến Tử gật đầu: “Thần tiên, là kiểu như Ngọc Hoàng Đại Đế, Thái Thượng Lão Quân, Nhị Lang Thần đó…”
Liễu Nhãn hạ giọng hỏi: “Còn Đường Lệ Từ thì sao?”
Tuyết Tuyến Tử gõ đầu hắn rõ mạnh: “Ngươi muốn hại chết Tiểu Đường à? Không ai biết ngươi và Tiểu Đường có tình xưa nghĩa cũ, y chẳng có lý do gì để chống lưng cho ngươi. Mà nếu y đứng ra bênh ngươi, thì người ta cũng nghĩ y làm thế không phải vì Liễu Nhãn ngươi, mà vì ngôi bá chủ giang hồ. Những kẻ phản đối Tiểu Đường lập tức tìm được cái cớ chứng minh y mưu mô khó lường, Tiểu Đường lập tức rơi vào tình cảnh bị người người la hét đòi đánh.”
Liễu Nhãn im lặng. Hễ gặp phải chuyện khó nhằn, hắn đã quen cho rằng A Lệ luôn giải quyết được. Dù là chuyện biết rõ không thể giải quyết thì hắn vẫn ôm ảo tưởng, nhưng hiển nhiên hắn đã sai rồi. Một lát sau, hắn chầm chậm nói: “Ta viết một lá thư, ngươi giúp ta đưa nó đến Lệ Nhân Cư, giao cho Thành Ôn Bào.”
Tuyết Tuyến Tử hớn hở mặt mày: “Ái dà, ý hay ý hay, mau viết mau viết.”
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Liễu Nhãn xé một mảnh vải từ bộ áo trắng mà Tuyết Tuyến Tử đã thay ra, tìm được bút mực trong lều, viết mấy hàng chữ lên đó rồi đưa cho Tuyết Tuyến Tử. Tuyết Tuyến Tử xem qua, chỉ thấy trên vải trắng viết: “Độc có thuốc giải hết sức thần kỳ, con đường tu tiên vẫn còn rộng mở. Nửa năm sau khi thuốc chế xong sẽ gặp khách ở Tuyết Ưng Cư trên đỉnh Tuyệt Lăng, dùng chiêu đổi thuốc.” Bên trên còn một dòng ký hiệu ngoằn ngoèo, tựa như hoa cỏ, không biết viết gì. Tuyết Tuyến Tử ngạc nhiên hỏi, “Đây là cái gì?”
Liễu Nhãn thở ra một hơi, bình thản đáp, “Đây là lời nhắn viết cho Lệ Từ, nói chút chuyện riêng.”
Tuyết Tuyến Tử lắc đầu, “Nửa đầu viết không tệ, rất có khí phách kiêu hùng, nếu mọi người tin thì nửa năm này sẽ ở yên trong nhà chăm chỉ luyện võ công, giang hồ coi như thái bình. Chỉ tiếc là, ta phải làm sao mới chứng minh được đây là thư do chính tay Phong Lưu Khách Liễu Nhãn viết ra? Ngươi có tín vật gì không?”
Liễu Nhãn thoáng ngẩn ngơ, gương mặt đáng sợ của hắn biển đổi rất nhẹ, dường như tâm tình vừa chịu kích động. Hắn chầm chậm đưa tay vào ngực áo, lấy ra một món đồ, “Cái này…”
Tuyết Tuyến Tử thấy hắn lấy ra một vật mềm mềm liền hỏi, “Cái gì vậy?”
Hai tay Liễu Nhãn thong thả mở vật kia ra, Tuyết Tuyến Tử đột nhiên thấy một bộ mặt quỷ dị lại u sầu tuấn mỹ, dù hắn đã rong chơi giang hồ nhiều năm cũng sợ đến toát mồ hôi đầy người, “Da người? Là mặt…của ngươi…”
Liễu Nhãn cười nhẹ, “Ừ, mặt ta đó.”
Tuyết Tuyến Tử cầm lấy tấm da người kia, “Được, vậy bây giờ ta đi, ngươi ở đây chờ ta, không gặp người chớ đi ra ngoài.”
Liễu Nhãn bình tĩnh đáp, “Nếu ngươi gặp đồ đệ của ta, hãy bảo hắn ta ở đây chờ hắn.” Tuyết Tuyến Tử gật đầu, mỉm cười rồi đi.
Liễu Nhãn lặng lẽ ngồi một mình trong lều đen, những chuyện vụn vặt từng xảy ra trong quá khứ chợt hiện lên trước mắt. Hắn nhớ rất lâu về trước, hắn gảy đàn ghita trong quán bar Phong Tình, hát những bài ca không biết tên. Ai cũng nói Nhãn ca là một người dịu dàng, đối xử tốt với mọi người, làm việc rất cẩn thận, một người đàn ông như vậy thật hiếm thấy. Khi ấy hắn sống ở Đường gia dưới thân phận nửa vệ sĩ, ban ngày phần lớn thời gian hắn ở bên A Lệ, buổi tối lại đi hát ở quán bar. mọi thứ A Lệ có gần như cũng chính là tất cả những gì hắn có. Khi đó hắn chưa từng hoài nghi điều gì, toàn bộ tinh lực của hắn đều dùng để nghĩ xem phải làm sao để giải quyết đủ thứ phiền toái mà A Lệ gây ra cho thật hoàn mỹ, làm sao để cố tỏ ra thật ưu nhã, ung dung, điềm tĩnh và tự tin, không làm Đường gia mất mặt. Hắn giống như một quản gia kiêm vệ sĩ tốt nhất, chỉ cần A Lệ có được thứ gì thì hắn cũng vui vẻ giống như mình có được thứ đó.
Từ bao giờ… Mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, hắn đã không thể tìm về gương mặt dịu dàng của mình thuở ban sơ? Không còn tấm lòng rộng rãi để khoan dung với mọi người? Bắt đầu từ cái ngày hắn thất vọng về A Lệ, khi hắn còn chưa hiểu rõ thì thế giới của hắn đã vỡ tan. Mà hôm nay… Thế giới tan vỡ của hắn rốt cuộc đã trở về chưa? Thật ra thì hắn hoàn toàn không hiểu rõ.
Hắn chưa bao giờ biết mình muốn gì, mà chỉ biết mình nên làm gì. Hắn sống thiếu mục đích, thường làm một chuyện mà không biết để làm gì, chỉ biết có người mong hắn làm vậy, thế là hắn làm thôi.
Người có tính cách này phải chăng rất kém cỏi? Hắn ngẩn ngơ nhìn lều vải trống vắng, suy nghĩ trong đầu trống rỗng rất lâu.
Ngoài căn lều, đám tử sĩ áo đen đã lấy lại trật tự, xếp hàng đứng ngay ngắn. Khói đen trong sơn cốc đã tan đi hết, tuy phục binh bại lộ, Lâm Bô bất ngờ được cứu, nhưng Quỷ Mẫu Đơn không từ bỏ kế hoạch, các tử sĩ vẫn xếp hàng đợi lệnh như cũ.
Tuyết Tuyến Tử cất mảnh vải trắng có chữ của Liễu Nhãn, lao về hướng Lệ Nhân Cư như một làn khói. Thân hình hắn phiêu dật, mặc lên bộ áo tử sĩ, thế mà yêu hồn tử sĩ không hề phát hiện ra. Nhưng khó khăn lắm mới đến dưới sườn núi sau lưng Lệ Nhân Cư thì một bóng người đã cầm kiếm chờ sẵn, dường như hắn đứng yên ở đó rất lâu rồi.
Đó là bóng lưng của Dư Khấp Phượng. Tuyết Tuyến Tử thở dài, bắt đầu hối hận vì sao không đi đường vòng? Chỉ trong tích tắc, hai người sau lưng đã chầm chậm đến gần, “Tuyết lang, Liễu đại tôn chủ đâu rồi?” Một người trong đó cười khanh khách, “Chàng giấu hắn đi đâu?”
Tuyết Tuyến Tử xoay người lại, ba người đã vây kín xung quanh hắn. Một là Dư Khấp Phượng, một là Hồng Thiền Nương Tử, một người toàn thân mặc đồ đen, trên áo thêu đầy hoa mẫu đơn màu sắc tươi đẹp, hình dạng kỳ quái.
Tuyết Tuyến Tử nhìn lướt qua mặt từng người một. Dư Khấp Phượng rút trường kiếm, Hồng Thiền Nương Tử cầm chặt loan đao màu lam, người áo đen không biết là ai, nhưng hiển nhiên không phải một nhân vật dễ dàng đối phó. Đúng vào lúc Dư Khấp Phượng sắp xuất kiếm, Tuyết Tuyến Tử thở dài, “Khoan đã, ta thua rồi.” Dư Khấp Phượng ngẩn ra, ba người đều cảm thấy hơi bất ngờ, Tuyết Tuyến Tử vỗ vỗ lên người mình, “Dư Kiếm Vương, Tiểu Hồng Thiền, và cả vị huynh đài áo hoa tuy chưa từng gặp nhưng nhất định không phải hạng tầm thường này nữa. Nếu phải đại chiến một trận, kết quả là mang thương tích đầy mình mà vẫn thua, thì chi bằng nhận thua từ đầu còn tiêu sái hơn.”
Quỷ Mẫu Đơn áo đen nhìn hắn chằm chằm, bỗng ngửa mặt lên trời cười lớn, “Ha ha ha, Tuyết Tuyến Tử không hổ là anh hào thời nay, mời!” Hắn đưa tay chỉ đường, “Khí phách của ngươi đủ để ngồi ghế tân khách của ta, mời đi bên này.”
Cái lỗ trên cổ họng Dư Khấp Phượng phát ra tiếng “ực”, có vẻ bực bội trong lòng, nhưng cũng không nói gì. Trái lại Hồng Thiền Nương Tử bật cười khanh khách chào đón, đưa tay điểm mấy huyệt đạo của Tuyết Tuyến Tử, “Tuyết lang chịu uất ức rồi, đi theo ta.”
Trong ngực áo Tuyết Tuyến Tử cất phong thư và tấm da của Liễu Nhãn, lúc này bó tay chịu trói, đồ trong áo nhất định sẽ bị lục soát lấy đi. Hắn gấp gáp suy nghĩ, nghĩ ra mười bảy mười tám cách nhưng đều vô dụng, bèn dứt khoát thò tay vào ngực, lấy phong thư và tấm da của Liễu Nhãn đưa ra.”Đây là lá thư Liễu đại tôn chủ để lại cho giang hồ, vừa rồi hắn đã được Phương Bình Trai đưa đi, chỉ để lại phong thư này nhờ ta mang đến Lệ Nhân Cư đưa cho Thành Ôn Bào. Ta và Liễu đại tôn chủ cũng chẳng có giao tình sâu đậm gì, ta giúp hắn chẳng qua vì tờ ngân phiếu một vạn lượng vàng. Bây giờ túi ta trống trơn, ngân phiếu cũng dứt khoát đưa cho ngươi, có thể thấy lão già này không hề lừa gạt ngươi.”
Hồng Thiền Nương Tử cười ha ha, sờ hai má Tuyết Tuyến Tử, “Tuyết lang xưa nay chẳng biết lương tâm là gì, ta tin chàng làm chuyện này vì tiền, chỉ không biết quỷ chủ có tin hay không thôi.”
Tuyết Tuyến Tử gượng cười, “Lão già này hiếm khi nhúng tay vào chuyện giang hồ, lần này đúng là lật thuyền trong mương, cái mặt già này thành mặt mo rồi. Có thể thấy con người ta không thể yêu tiền, hễ yêu tiền là sẽ đi đứt.”
Hồng Thiền Nương Tử vuốt vuốt gương mặt như quan ngọc của hắn, mỉm cười nũng nịu, “Ái chà, nếu nói chàng già thì chẳng ai tin nổi, Tuyết lang rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?”
Tuyết Tuyến Tử cười ha ha, “Lão phu bảy mươi tám tuổi.”
Hồng Thiền Nương Tử hớn hở mặt mày, nhõng nhẽo nói, “Thiếp mới sáu mươi sáu, vừa vặn xứng đôi với chàng.”
Đánh giá:2 Votes