THIÊN DUYÊN - Hạ Miêu - Chương 4 - Thiên Sơn Môn
Nhan Ly tung tăng đi vào thư phòng, bởi mỗi khi dùng bữa xong, Liên Cẩm thường đến đó ngồi nghỉ. Trên tay nàng xách theo mấy cái giỏ đựng những bông hoa rất đẹp, cùng với mấy bọc đồ màu đen, nở nụ cười vui vẻ.
Bỗng một hầu nữ áo xanh chạy đến bên nàng, mặt hốt hoảng: “Nhan Ly tỉ, tiểu thư mất tích rồi.”
Nhan Ly không kịp phản ứng, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi nói cái gì cơ?”
“Ta…nói” Hầu nữ lắp bắp: “Tiểu thư… mất tích rồi. Lúc nãy ta vào phòng tìm người, gọi mãi không thấy ai mở cửa. Ta lo quá, bèn tự tiện xông vào, kết quả là thấy phòng trống không, còn tiểu thư thì không thấy đâu cả”
“Tìm nơi khác chưa?” Nhan Ly trấn tĩnh.
“Rồi ạ, nhưng vẫn thế.”
Cùng lúc đó, một người khác chạy đến, báo tin: “Nhan Ly tỉ, gia chủ Liên gia tới rồi. Hiện đang ở ngoài cửa. Chúng ta có cần… Nhan Ly tỉ, tỉ sao thế?”
Nói đoạn hắn ta quay sang hầu nữ bên cạnh: “Này, có chuyện gì thế?”
Hầu nữ xanh mặt: “Tôi… không tìm thấy… tiểu thư…”
“Cái gì? Các ngươi bảo vậy là sao?”
Gia chủ Liên gia Liên Tích đứng ngay góc khuất chỗ quẹo bước ra, mặt hiện vẻ giận dữ cùng lo lắng, còn gia mẫu Mộc Tinh một bên thì ngay lập tức ngất đi, không nói một lời.
* * *
Phân cách giữa Trì quốc và Minh quốc, là một khu rừng vô cùng lớn. Muốn sang nước bên kia thì phải đi vòng qua khu rừng này bởi theo lời đồn, trong này có một con yêu quái vô cùng hung dữ biết ăn thịt người. Có mấy người đã đi vào mà đến giờ vẫn chưa trở ra. Chính bởi lời đồn thất thiệt này nên trong mấy quốc gia, Trì quốc và Minh quốc là hai nước vẫn chưa đấu đá nhau lần nào. Bởi nếu đưa quân đi vòng qua khu rừng này, sợ là khi đến nơi chẳng còn lại một nửa.
Trong một hang động nhỏ nằm sâu trong khu rừng ấy, có mấy con thú cứ tập trung ở đó, lòng vòng mãi không rời. Dường như có thứ gì trong kia hấp dẫn bọn chúng.
Hang động ẩm ướt, rêu xanh mọc quấn theo vách đá, bốc ra một mùi hơi khó ngửi. Nhưng ngửi kĩ sẽ phát hiện cái mùi này còn trộn lẫn cả mùi tanh của máu.
Trên một bia đá, một nữ tử nằm im bất tỉnh. Trên đầu còn đọng một ít máu khô, có vẻ do sự va chạm mạnh tạo thành. Màu da trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp kiêu sa của nàng.
Một gáo nước lạnh xối xuống, làm nàng tỉnh hẳn. Nước tràn vào mắt, mũi, miệng làm nàng vô cùng khó chịu, ho sặc sụa.
Liên Cẩm ngơ ngơ ngác ngác, từ từ mở mắt. Đối mặt với nàng là những dây leo xanh mướt bám trên các vách đá, đan xen nhau chằng chịt với những đóa hoa tím nhỏ xíu, nhưng lại héo khô. Vách đá lớn, sắc nhọn, tựa hồ có thể rơi xuống bất kì lúc nào.
Đầu nàng ân ẩn đau, rất khó chịu. Cảm giác toàn thân có chút ê ẩm, tựa như vừa trải qua điều gì đó kinh khủng.
“Chịu tỉnh dậy rồi à?”
Một giọng nói khàn khàn vang lên làm Liên Cẩm bừng tỉnh. Nàng nhìn sang một bên, thấy một người đàn ông lạ mặt đứng đó, nhìn nàng với ánh mắt trầm lặng. Ánh mắt đó… là ánh mắt của người ám sát nàng mấy hôm trước.
“Ngươi… là ai?” Liên Cẩm ngơ ngác.
Người đàn ông hung dữ không nói gì, bước nhẹ đến chỗ Liên Cẩm, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm mảnh mai còn ươn ướt của nàng lên. Hơi đau một chút nhưng nàng vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn. Sâu trong đôi mắt đó, Liên Cẩm thấy được sự điên cuồng, lại có một chút gì đó hơi khó hiểu. Giống như là bi thương?
Liên Cẩm giật mình. Có lẽ là nàng hoa mắt rồi. Hoặc là do bị choáng đầu do cú va đập hơi mạnh lúc nãy.
“Tại sao ngươi lại bắt ta?”
Hắn vẫn đứng đó im lặng, không lên tiếng.
Liên Cẩm không hiểu lắm. Hắn ta rốt cuộc là muốn làm gì vậy chứ? Mình đã bị bắt đi bao lâu rồi? Nhan Ly, phụ mẫu có phải hay không sẽ lo lắng?
Dù không để ý đến cái chết, nhưng trong thời điểm này, Liên Cẩm vẫn có chút sợ. Tình trạng như vậy, dù gì cũng là lần đầu đối mặt, có chút không quen.
Rắc… cộc… cộc… bịch…
Từng tiếng nứt vỡ rồi rơi xuống của những hòn đá vang lên, gây ra tiếng động khá lớn. Hang động này có vẻ sắp sụp đổ.
Lúc bấy giờ, người trước mặt mới cất tiếng: “Hôm nay ta cùng ngươi, sẽ đồng quy vu tận tại chỗ này. Ngươi sẽ phải trả giá…”
“Ngươi muốn giết ta?”
“Ha! Đúng thế!”
“Tại sao chứ? Ta và ngươi đâu có ân oán gì? Có khi nào ngươi nhớ nhầm người…”
“Nhầm ư? Ha ha! Không ngờ có ngày ngươi lại hỏi ta câu này. Làm sao mà nhầm được, ngươi chính là … Á…”
Đang nói giữa chừng, bỗng nhiên hắn ta hét lên rồi ngất đi. Liên Cẩm loáng thoáng nhìn thấy bóng hồng phất phơ trước mặt. Gương mặt yêu nghiệt của nam tử hiện rõ. Da trắng, mũi thẳng, mắt phượng, đôi môi mĩm chặt. Hắn ta không nói một lời kéo Liên Cẩm khỏi bia đá, lao ra ngoài hang động. Động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ khiến thân thể yếu đuối của nàng hơi đau một chút. Lúc này Liên Cẩm mới phản ứng được, mình đang được một người lạ mặt mang đi, một người không hề quen biết.
Sau lưng, hang động từ từ sập xuống. Thú chạy tán loạn.
Dù là được cứu đi, nhưng cũng chưa xác định được là bạn hay thù, lại là lần đầu tiên cùng nam nhân như vậy tiếp xúc gần, Liên Cẩm có chút không thoải mái. Nàng hơi dãy người ra thì ngay lập tức bị một tay của hắn ta siết eo lại, ôm chặt vào.
“Cô nương, ta đang cứu cô đấy. Cô mà cứ làm loạn thì hôm nay cả hai chúng ta đều phải ở lại đây cũng không chừng.”
“Này, trong kia còn một người đấy, ngươi không cứu hắn sao?”
“Cô nương, cô còn muốn cứu mạng kẻ hãm hại mình?”
“Ồ.”
“…” Từ Khâm khẽ nhếch môi. Hình như có chút không đúng lắm. Nàng ấy không thắc mắc vì sao mình biết chuyện này sao.
Nhìn lại phái sau một chút, các con thú hoảng sợ bắt đầu trở nên cuống cuồng, có mấy con còn đang đuổi theo sau lưng hai người.
Từ Khâm chạy thật nhanh theo hướng trước mặt, rồi sau đó… bay?
Chính xác là bay, hay nói cách khác là khinh công. Liên Cẩm ngẩn người. Dù biết rằng trong thế giới này, những người có võ công thâm hậu, đạt đến một mức nhất định thì sẽ biết khinh công, nhưng đối với người như nàng, đây là lần đầu tiên trông thấy và cũng là lần đầu tiên được trải nghiệm. Cảm giác như được tự do, phóng khoáng, không còn giam cầm, bệnh tật.
“Ta rất muốn được như ngọn gió ấy, có thể trải một đời tiêu dao tự tại, tiêu sái anh tuấn mà làm những điều mình muốn, mặc kệ người can ngăn.”
Trong đầu Liên Cẩm chợt nổ bùng. Đau đầu nhức óc kinh khủng. Câu nói vừa vang lên lúc nãy, là của ai, từ đâu đến vậy?
Từ Khâm bay ra khỏi khu rừng, lúc này mới chú ý đến người trong ngực. Bây giờ y mới phát hiện, Liên Cẩm đã ngất đi từ lúc nào, mi tâm hơi nhăn lại.
“Ồ, mới thế đã bị dọa sợ rồi à?”
Nụ cười nhạt trên gương mặt hắn biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc, đứng đắn. Nếu có Giang Đình ở đây, thì chắc chắn cậu ta sẽ hét lên, sư huynh của mình bị ma quỷ nhập mất rồi.
* * *
Thiên Sơn môn.
Đúng y như tên gọi, Thiên Sơn môn này ngự tại đỉnh một ngọn núi có tên Định Thiên, xung quanh đều là cây cối rừng rậm. Người ta biết đến Thiên Sơn môn không chỉ vì võ thuật, mà còn về y thuật đứng thứ hai trong tam đại môn phái nổi danh giang hồ.
Nếu không phải danh tiếng Thiên Sơn rất lớn, thì có lẽ cũng chẳng ai nghĩ rằng, lại có một môn phái nằm ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
Chính giữa lối vào, hai cột to cao dựng hai bên, có một cái cây to sừng sững. Cái cây đó được gọi là Thiên Chi, là cây đại biểu cho Thiên Sơn. Nghe đồn nó đã có ở đây từ rất lâu, tính đến nay có lẽ cũng qua vạn năm rồi. Gốc cây to lớn, sần sùi, cành lá xum xuê, vươn cao phía trước, nhìn khá hùng vĩ.
Trước cánh cửa lớn, có hai người đang đứng canh gác, vẻ mặt nghiêm túc, trang trọng.
Loạt xoạt….
Có tiếng động vang lên, hai người lập tức xoay người lại, bày sẵn tư thế, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước. Nhưng khi trông thấy đối phương, lại ngay lập tức đứng nghiêm, cúi người kính cẩn:
“Thiếu chủ.”
Nam nhân gật đầu nhẹ rồi tiến vào, nhanh như một làn gió, chỉ lưu lại chút tàn ảnh.
Đợi người đi rồi, hai người gác cổng mới quay mặt nhìn nhau.
“Này, mới vừa nãy ngươi có thấy gì không?” Một người cất tiếng hỏi.
“Thấy cái gì?”
“Chính là thấy người mà thiếu chủ vác trên vai ấy. Ngươi không thấy sao?”
“Ngươi cũng thấy à? Thế mà ta cứ tưởng mắt mình có vẫn đề. May quá!”
“Đó không phải trọng tâm, có được không!” Người đó gắt lên, rồi nói thầm: “Lần đầu tiên ta thấy thiếu chủ tiếp xúc gần với nữ nhân như vậy, có chút kinh người nha.”
“Ta lần thứ hai chắc?”
“Hai ngươi nói cái gì?” Một tiếng hét vang lên, mang theo đầy sự ngạc nhiên không tin nổi.
Hai người gác cổng run lên, quay lại. Trước mặt là một công tử ăn mặc thập phần đứng đắn, nhưng nét mặt lại khiến người ta không đỡ nổi: hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, cây kẹo trong miệng cứ thế rơi xuống, vang tiếng “cốc” phá tan sự tĩnh lặng.
“Giang công tử.” Hai người kia hoàn hồn lại, có chút khó hiểu. Sao hôm nay Giang Đình lại ở đây? Chẳng phải bây giờ hắn ta nên ở nhà chép phạt hay sao? Nhớ ngày đó, Giang gia chủ đuổi lên tận Định Thiên sơn, làm náo loạn cả lên để lôi kéo Giang Đình về chỉ bởi hắn ta đánh ông thầy mình nhìn không ra mặt mũi. Cuối cùng hắn bị phạt cấm túc một tháng, kể cả Thiên Sơn môn cũng không được tới lui.
“Trả lời ta mau! Lời các ngươi vừa nói có ý gì?” Giang Đình bây giờ từ ngạc nhiên đã chuyển sang vẻ mặt hứng thú khó hiểu.
Một người liền ngay lập tức kể lại chuyện hồi nãy vừa thấy cho Giang đình nghe. Sau khi xác định thêm mấy lần mình không nhìn lầm, thì hắn ta mới chịu rời đi.
“Sao ngươi lại nói rồi? Lỡ thiếu chủ tức giận thì sao?” Một người khẽ nói.
“Vậy ngươi tính sao?” Người kia vặn lại: “Chẳng lẽ cứ im lặng thế để bị đánh à? Trừ thiếu chủ cùng môn chủ, hắn ta còn ai không dám đánh? Với lại quan hệ của hai người kia, ngươi cũng không phải là không biết. Được rồi, đừng nói nữa, lo tốt chuyện của mình trước đi.”
Tiếng nói chuyện chấm dứt, bầu không khí lâm vào tĩnh lặng.
Gió thổi mạnh trên Định Thiên sơn cũng nhẹ dần, nhẹ dần rồi dừng hẳn.