THIÊN DUYÊN - Hạ Miêu - Chương 2 - Ám Sát
“Tại sao phải như vậy? Ngươi có thể có cách chọ lựa khác mà.”
“Đừng nói gì nữa, trả lời ta đi.”
“Ta…”
“Tiểu thư, người tỉnh rồi.”
Giọng Nhan Ly hơi run bên cạnh vang lên khiến Liên Cẩm tỉnh hẳn. Nàng từ từ mở mắt, ngay lập tức nhìn thấy trần nhà làm bằng gỗ sơn đỏ trên đầu mình, lại cảm giác được bàn tay đang bị nắm chặt. Ngoảnh đầu sang, liền bắt gặp ánh mắt lo lắng còn hơi đỏ của tiểu nha đầu Nhan Ly.
Thấy vậy, nàng ta lắp bắp, vẻ mặt mừng rỡ, quay đầu ra ngoài cửa hét to: “Tiểu thư tỉnh rồi…. Thực sự tỉnh rồi…. Đúng là may mắn. Người đâu! Mau gọi đại y vào, nhanh lên!”
Ngay lập tức, một nhóm người vội vã chạy vào. Dẫn đầu là một lão nhân với mái tóc bạc phơ, mặc một bộ chanh y giản dị, tay cầm theo một cái hộp gỗ có quai cầm. Theo sau lão ta là ba thư đồng, mỗi người xách theo một tay nải, nhìn có vẻ nặng. Nam tử bên trái vẻ mặt lạnh băng, như mọi chuyện đều không liên quan đến hắn. Nữ tử ở giữa mặt lo lắng, cứ nhìn chằm chằm về phía giường của Liên Cầm, hai bàn tay nắm chặt. Nam tử còn lại hình như không chú ý, bởi hắn ta cứ đảo mắt liên tục trong căn phòng, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cửa sổ.
Lão nhân tiến lại gần, cúi đầu: “Xin phép tiểu thư.”
Nói đoạn, lão mở hộp gỗ ra, lấy từ trong đó một miếng vải trắng, kèm theo một số dụng cụ kì lạ. Rồi lão từ từ bắt mạch cho Liên Cẩm, kê tay nàng trên miếng vải trắng. Khi lão nhắm mắt lại, mọi thứ xung quanh như trở nên im ắng, không một tiếng động. Nhan Ly đứng bên cạnh vô cùng lo lắng, hai tay đan chặt, bờ môi run rẩy.
Liên Cẩm nằm trên giường nhìn lão. Đến đây được mấy ngày, nàng cũng đã nghe qua danh tiếng của Hà đại y trong truyền thuyết. Nghe đồn lão nhân họ Hà này không có bệnh không chữa được, chỉ có bệnh mà lão không muốn chữa. Có mấy người vì muốn mời lão đến chữa bệnh cho người nhà mà tình nguyện đưa ra giá cả trên trời, lão cũng không nhận, bảo rằng chỉ chữa cho người hữu duyên.
Mà hiện tại thì Liên Cẩm thật sự không biết duyên giũa mình và lão là cái gì.
Một hồi sau, lão ta mở mắt, nhìn Liên Cẩm, lắc đầu nhẹ rồi ra hiệu cho nữ tử sau lưng thu dọn đồ. Rồi lại tiếp tục nhìn về phía vết thương bên cánh tay của nàng. Máu đã ngưng lại và được băng bó cẩn thẩn, nhìn sơ qua thì có vẻ khá ổn. Nhan Ly cất tiếng: “Hạ lão, không biết tình trạng tiểu thư của chúng ta như thế nào rồi ạ?”
“Cũng không có gì đáng chú ý, chỉ là bị phi tiêu đâm trúng mạch máu, ra máu quá nhiều nên ngất đi thôi. Cho lão hỏi…” Hà lão hơi ngừng lại một chút, “Tiểu thư nhà cô nương, có phải hay không… trước đây từng mắc trọng bệnh?”
Nhan Ly vội vã gật đầu, lại lắc đầu, rồi lại gật gật. Hà lão nhắm mắt, một lúc sau mới cất tiếng, bảo Nhan Ly theo ông ra ngoài một chút. Nhan Ly liền đồng ý, chạy lại nói với Liên Cẩm, ý xin phép ra ngoài.
Ngoài trời đã tối, Liên Cẩm nàng vậy mà lại ngất đi gần một ngày.
Trong phòng chỉ còn lại một mình, nàng chống mắt lên trần nằm suy nghĩ. Vốn lần này chỉ muốn đi ngắm hoa thư thả tinh thần, chỉ đem theo ít người, cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra sự việc như vậy. Quay người nằm nghiêng, nàng nhớ lại chuyện khi đó. Ánh mắt của người đó quả thực rất đáng sợ, như muốn xoáy sâu vào trong ý nghĩ của nàng. Vừa nghĩ đến, tim Liên Cẩm lại một lần nữa đập mạnh.
Nàng nhìn về phía cánh tay trái đang được băng bó, lại thở dài.
Liên Cẩm vốn không sợ chết. Từ nhỏ, khi ý thức được mình mang trọng bệnh, sống được đã là một kỳ tích, lại nhiều lần phải trải qua những cơn nguy hiểm, đứng giữa sự sống và cái chết do bệnh tật gây nên, nàng đã chẳng còn để ý đến việc sống chết nữa. Đó là một căn bệnh kì quái, làm chó toàn thân mệt mỏi. Tệ hơn là vào đêm trăng tròn mỗi tháng, nó sẽ hành người bệnh đến chết đi sống lại, kéo dài ba canh giờ liền. Đến quỷ môn quan cũng coi như là đã từng đứng trước cổng, chỉ thiếu đường bước vào, nàng thực sự sẽ sợ chữ tử này sao?
Người áo đen đó… rốt cuộc là ai vậy nhỉ? Thật không nhớ mình đã từng đắc tội người ta khi nào.
Liên Cẩm xoa xoa trán, khẽ nhăn mày, rồi lại dãn ra. Nghĩ nhiều như vậy làm gì, nếu hắn ta muốn giết mình, thì chắc chắn sễ tiếp tục đến. Cẩn thận một chút, may ra còn giữ được cái mạng nhỏ này, còn không thì cùng lắm là mười tám năm sau ta lại là một trang anh hùng hảo hán.
Nghĩ vậy, Liên Cẩm cười mỉm. Sống và chết, bất quá chỉ cách nhau như một sợi chỉ mỏng manh mà thôi.
Vừa lúc đó, Nhan Ly đẩy cửa bước vào, trên tay nàng ta là một chén nước màu nâu sẫm, cùng với một gói giấy nhỏ, đoán chừng là thuốc vừa mới kê của Hà lão kia. Để chén thuốc xuống, nàng ta cất lời: “Tiểu thư, người mau uống thuốc đi, rồi để em bôi thuốc cho, sẽ không để lại sẹo. Người đừng lo nha.”
Nói rồi nàng đem bát thuốc hướng Liên Cẩm. Liên Cẩm đón lấy, nhẹ nhàng uống hết chén thuốc nâu sẫm, hơi nhíu mày.
Vị thuốc đắng ngắt.
Vừa ngẩng đầu lên, Liên Cẩm đã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Nhan Ly. Nàng hơi ngẩn người.
“Là lỗi của em, em đã để tiểu thư một mình, không cho người canh giữ cẩn thẩn, làm tiểu thư bị thương…. Tất cả là lỗi của em….”
“Ta không trách em. Đừng nghĩ nhiều.” Liên Cẩm đáp lại, xoa xoa cái đầu rối bung của Nhan Ly. Có lẽ nha đầu này từ lúc đó đến giờ cũng chưa nghỉ ngơi được chút nào, cứ như vậy túc trực bên cạnh nàng cả ngày.
“Tiểu thư đừng nói thế, nếu em cẩn thận hơn thì điều này đã không xảy ra. Em đã cho người về báo với gia chủ, tiểu thư không cần phải lo lắng… Cái đó, tiểu thư…”
Thấy Nhan Ly lắp bắp, Liên Cẩm nghiêng đầu, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nhan Ly giật mình: “Có gì đâu ạ, chỉ là muốn hỏi, lúc đó người có nhận biết được người kia là ai không? Vì thực sự trong khách điếm chỉ có một mình người nhìn thấy, còn lại đều không có tung tích.”
“Vậy sao, ta cũng không biết là ai nữa.”
Liên Cẩm lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai bàn tay nắm lấy nhau: “Vậy là năm nay không được ngắm hoa tử liên rồi, tiếc thật.”
“Không sao đâu tiểu thư, bốn năm sau chúng ta hẵng xem cũng được, không sao cả. Việc quan trọng nhất bây giờ là người phải tĩnh dưỡng, chăm sóc thân thể cho tốt, kẻo bệnh lại tái phát.”
Giọng Nhan Ly ngày càng nhỏ, nhất là mấy chữ cuối, bởi bệnh tình của tiểu thư là thứ cố kị, gia chủ cấm được nhắc đến nhiều trước mặt nàng.
Liên Cầm không nói, chỉ cười. Gió thổi nhẹ qua khung cửa sổ, luồn vào bên trong giường, chỗ nàng nằm. Từng sợi tóc nhẹ nhàng bay phớt lên thanh thoát. Thấy Liên Cẩm kéo nhẹ cổ áo, Nhan Ly liền đi đóng cửa sổ lại, lên tiếng: “Vậy thôi, tiểu thư nghỉ đi, em xin phép lui ra. Tiểu thư yên tâm, em sẽ cố không để chuyện này xảy ra nữa đâu.”
Nhan Ly lui ra ngoài, khép cửa lại, tim vẫn còn đập mạnh. Hồi nãy, thực sự không biết phải mở lời như thế nào. Lỡ đâu tiểu thư lại suy nghĩ nhiều thì sao? Vẫn là nên nói cho gia chủ trước.
Lại lắc đầu, nàng bước nhanh ra ngoài sân, phân công người canh gác, rồi quay người xuống phòng bếp.
* * *
Đêm nay, Phượng thành tấp nập người qua lại. Người từ bốn phương tám hướng, không kể là kẻ giang hồ hay người tư nhân, cả hoàng thất cũng đến hội tụ. Bầu không khí thật rạo rực.
Trên con đường đầy người chen chúc, một loạt các quán hàng ăn uống đến may mặc đều đồng loạt mở ra đón khách. Năm nào cũng thế, cứ tới dịp hoa tử liên nở là các thương nhân từ khắp nơi lại đổ xô đến đây, bày bán mặt hàng của mình, kiểu gì cũng có lời hơn bình thường, dù có phải vượt ngàn vạn dặm xa xôi đi chăng nữa. Vì thế nên cái đêm bốn năm có một đó còn được người ta mệnh danh là đêm xuân ngàn lượng.
Tuy bây giờ hoa tử liên nở sớm hơn mấy ngày, nhưng người đến sớm dọn chỗ không phải là không có. Tin tức hoa nở sớm hơn so với thời hạn cứ thế mà lan truyền ra ngoài rất nhanh. Tuy lượng người đến không đông bằng mấy đợt trước nhưng cũng không tính là ít.
“Tránh ra! Tránh ra nhanh lên! Không thấy đang cản trở đường đi của tiểu thư nhà chúng ta à!”
Một loạt các tiếng chửi bới, hét ầm vang lên. Người đi trên đường nghe thấy thế thì liền biết mà lui vào trong, dành ra một phần đường lớn bên ngoài.
Chiếc xe ngựa to lớn được trang trí vô cùng bắt mắt, tinh xảo cùng mỹ lệ với màu sắc sặc sỡ lấy sắc đỏ làm chủ. Những họa tiết phức tạp được khắc lên trên bề mặt thân kiệu nhìn rất nổi bật tràn đầy sức sống. Những cái chuông đính trên đỉnh kiệu thỉnh thoạng lại khẽ rung lên một tí, va vào nhau tạo thành tiếng kêu vui tai. Trên cùng, còn khắc họa hình ảnh một con khổng tước cao quý đang ngẩng cao đầu mà giương cánh vỗ. Mặc dù là kiệu của nữ nhi nhưng nhìn qua cũng không kém phần khí phách.
Tô An Lạc ngồi trong kiệu đang ngắm nghía đôi tay đẹp đẽ vừa mới được trau chuốt của mình. Bàn tay mịn màng như ngọc được đeo lên những trang sức vàng bạc quý giá, càng làm tôn lên sự quý phái của cô. Dường như những tiếng ồn ào, quát tháo ngoài kia chẳng liên quan gì đến mình, Tô An Lạc lặng lẽ vuốt những móng tay sơn màu đỏ chót: “Tử liên hoa đẹp thì có đẹp, nhưng xem mãi không chán sao? Từ nhỏ tới giờ tính ra mình cũng thấy ba lần rồi. Thà ở nhà luyện tập đao pháp cùng tiểu Hoan còn vui hơn.”
Tô An Lạc uể oải nhìn xuyên qua tấm rèm mỏng manh che đậy cửa sổ, liền thấy ngay chỗ ngồi của những người trong hoàng thất, trong đó có cha của nàng. Liếc nhìn sang trái một chút, Tô An Lạc bỗng giật mình. Giữa đám người đông đúc đêm nay, nàng thấp thoáng thấy được bóng người quen thuộc. Là hắn ta sao? Hắn cũng tới đây à? Cứ tưởng người như hắn chẳng bao giờ để ý đến mấy chuyện này chứ?
Dường như cảm nhận được có người nhìn mình, hồng y nhân ngoảnh lại, vừa đúng lúc nhìn trúng chỗ xe ngựa. Hắn ta mỉm cười, như có như không mà dời mắt đi chỗ khác.
Tô An Lạc không rõ hắn có nhìn thấy mình hay không, nhưng vừa nãy quả thật rất đáng sợ. Chả lẽ lời cha nói là sự thật? Tốt hơn hết vẫn là đừng nên dây dưa vào.
Giang Đình đập vào vai Từ Khâm: “Sư huynh! Sao không đi đi, thẫn thờ gì thế?”
“Ừ. Không có gì. Đi thôi.” Giọng Từ Khâm nhàn nhạt.
Giang Đình bĩu môi. Lại phát bệnh rồi. Tâm tư Từ Khâm đến thần cũng chẳng hay biết, đừng nói là hắn.
Đang đứng đấy, lại chợt nghe tiếng reo lên:
“Nở rồi, tử liên hoa nở rồi kìa!”
Trên mặt hồ, những đóa tử liên ban sáng còn e ấp, thì bây giờ đã khác. Từng cánh hoa nhàn nhạt sắc tím nở rộ, xòe cánh trải rộng trên mặt hồ không chút gợn sóng. Hoa mềm mại, mịn màng, vừa dịu dàng lại thêm phần quyến rũ, nhìn vào tựa như vừa có một đợt nước mát lạnh lướt qua trái tim, làm toàn thân run rấy đến nổi da gà. Nhụy hoa trắng muốt với những chấm li ti ở giữa, trông vô cùng nổi bật.
Trong màn đêm, hoa tử liên như phát ra ánh sáng hồng dịu nhẹ, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng thơm, làm người ta dễ chịu, lại có phần say đắm.
Môi Từ Khâm khẽ nhếch lên.
Tử liên hoa nở, truyền thuyết lại một lần nữa bắt đầu…