Thiên Đạo Nói Không Cưới Thê Tử Không Cho Phi Thăng - Chương 7
Xuân tế nước Chu Tước cũng không rườm rà, tổ chức ở cách biệt cung không xa, phần lớn là công việc của quốc sư.
Sau hiến tế là lễ đăng quang của cuộc thi săn bắn.
Săn bắn năm nay kết thúc trước thời gian dự kiến, thật ra cũng không phải chuyện gì đáng khen. Chỉ có Vệ Cảnh Kha săn được đầu cự giao là đáng nhất đến.
Nước Chu Tước từ trước đến nay có luật lệ bất thành văn, năm nay triều đình càng hiến tế cung phụng nhiều dị thú, năm sau Chu Tước nhất định mưa thuận gió hòa, quốc, *phúc thái an khang.
*phúc thái an khang: có nghĩa là bình an, sức khỏe và may mắn.
Là người đứng đầu bản cuộc thi săn bắn này, Vệ Cảnh Kha chắc chắn là người thu hút nhiều sự chú ý nhất.
Triều thần khi nhìn thấy nàng đều chúc mừng.
Vệ Cảnh Du nghiến răng nghiến lợi, hắn không săn được dị thú đáng giá nào, chỉ có thể nhìn Vệ Cảnh Kha *chúng tinh phủng nguyệt.
*Chúng tinh phủng nguyệt – (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng) – Theo hoasinhanhca.wordpress.com
Mà đệ đệ Thẩm Sóc của Thẩm Phái, tuy rằng không phải người đầu bảng, nhưng thu hoạch không ít, nên cũng được hoàng đế khen ngợi, ban thưởng không ít bảo vật, còn được phong làm thủ lĩnh thị vệ kinh thành.
Về chuyện Thẩm Phái bị thương, hoàng đế đúng như đã hứa với Thẩm Phái, đòi lại công bằng cho nàng –
“An Định Vương xa tận biên cương là đại công thần nước Chu Tước ta, nay ái nữ kế thừa ý chí của hắn, vì đại hoàng nữ chắn tiễn bị thương khiến trẫm rất cảm động. An Định Vương vì Chu Tước vào sinh ra tử, trẫm lại không thể bảo vệ tốt nữ nhi duy nhất của hắn. Quận chúa bị thương, trẫm vô cùng đau lòng, càng hận kẻ đứng sau lưng tính kế đưa quận chúa trói gà không chặt đến nơi săn bắn.”
“Phái ái khanh, trẫm cam đoan, sẽ không ai còn dám xem thường ngươi.” Hoàng đế trước mặt mọi người, vẻ mặt hiền từ nhìn Thẩm Phái “Trẫm nhất định thay An Định Vương bảo vệ tốt nữ nhi.”
Thẩm Phái cúi đầu bái tạ: “Thần nữ đa tạ bệ hạ.”
“Thỉnh An Định quận chúa tiếp chỉ.” Thị thần đi đến trước mặt Thẩm Phái.
Thẩm Phái sắp sửa quỳ xuống, nhưng bị đỡ lấy, ngẩng đầu nhìn, là Vệ Cảnh Kha.
“Quận chúa còn thương trong người, chứ như vậy tuyên đi.”
Thị thần cười đáp: “Tuân lệnh.”
“Phụng thiên thừa nhận…”
“Quận chúa Thẩm Phái có công cứu đại hoàng nữ điện hạ, sắc phong công chúa, phong hào An Định!”
Thẩm Phái cúi đầu tiếp nhận thánh chỉ “Thần tiếp chỉ.”
“Bái kiến công chúa điện hạ.”
Thẩm Phái quay người, triều thuần đều cúi đầu, kính cẩn nghênh tiếp.
Thấm Phái bình thản lùi về bên cạnh Vệ Cảnh Kha.
Vệ Cảnh Kha thấp giọng nói: “Sau này có thể gọi tỷ tỷ.”
Thẩm Phái: “….”
Nàng hoài nghi liệu lễ ban thưởng hôm nay có liên quan đến Vệ Cảnh Kha không.
Có điều, đúng là Vệ Cảnh Kha không liên hệ gì đến việc này.
Hoàng đế phong Thẩm Phái thành công chúa, là vì trấn an An Định Vương đang nắm trong tay ba mươi vạn quân ở biên cương.
Dù sao phong tước công chúa cũng chỉ là tước vị, không có thực quyền, đối với hoàng đế thì tại sao lại không làm.
“Như trẫm vừa nói, trẫm rất căm giận kẻ đã tính kế hãm hại An Định công chúa.” hoàng đế vỗ vào tay vịn ghế, tức giận nói: “Lý thần đâu?”
Tể tướng Lý Mạt, đang đứng hàng đầu trong nhóm quần thần run lên.
“Bệ hạ, có thần…”
“Con trai nhị phòng trong tướng phủ của ngươi, sai người đến làm mai phủ An Định Vương, sau khi bị từ chối, đã mua chuộc quản gia lôi kéo thị vệ và nha hoàn trong phủ An Định công chúa, thuyết phục công chúa theo thể tử Thẩm Sóc vào khu vực săn bắn núi Chu Minh. Đợi đến khi công chúa tiền vào, lại dẫn công chúa đến nơi hẻo lánh, trẫm muốn hỏi kẻ kia, sau khi mang công chúa đến nơi như thế, các ngươi định ý đồ gì!?” Hoàng đế bắt lấy chén trà trên bàn, ném thẳng vào Lý Mạt.
Tể tướng Lý càng nghe càng kinh ngạc, chén trà vừa rơi xuống đất, Lý Mạt ngay lập tức quỳ rạp xuống –
“Bệ hạ, việc này thần thật sự không biết!”
Hoàng đế phất tay “Việc này trẫm đã điều tra rõ, bất luận ngươi biết hay không, trẫm đều sẽ nghiêm trị tên kia! Dựa theo luật pháp Chu Tước, nghiêm trị không tha!”
Sắc mặt tể tướng Lý trắng bệch.
Quần thần có mặt đều sửng sốt, phủ Tể tướng còn có chuyện này sao?
Mưu hại quận chúa là tội gì chứ? Hơn nữa người nhắm đến, là quận chúa phủ An Định Vương!
Chính là tội mất đầu!
“Bệ hạ…thần…” Lúc này Tể tướng nước mắt rơi đầy “Bệ hạ, thần chỉ có một đứa cháu trai!”
Chi thứ hai tướng phủ, là con trai đệ đệ hắn. Kẻ nổi lên ý đồ mưu hại quận chúa sau khi đến phủ An Định Vương cầu hôn, là cháu trai duy nhất của hắn.
Hoàng đế lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn “An Định Vương cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất! Nếu trẫm thiên vị ngươi, thì phải ăn nói với An Định Vương ra sao?”
Triều thần bàn tán sôi nổi.
Vệ Cảnh Kha nhíu mày.
Tể tướng cùng phe với hoàng đế, nhị phòng của tướng phủ tuy rằng không nắm giữ chức quan lớn trong triều, nhưng nếu thật sự muốn đầu của tên kia, tể tướng e rằng là rét lạnh trong lòng.
Vì vậy, diễn ra vở kịch bi thảm này.
Quả thật nhọc lòng.
Vệ Kinh Kha quay đầu lại thì thấy tiểu công chúa đang lặng lẽ đứng bên cạnh mình, nhìn một màn trước mắt mà không nói một lời.
Trong lòng nàng đang nghĩ gì?
Có muốn tha thứ cho thủ phạm không?
“Công chúa điện hạ, có cho cháu trai thần một trăm lá gan, hắn cũng không dám sai người ngại ngài!” Thừa tướng quay sang nhìn Thẩm Phái “Còn có chuyện mua chuộc thị vệ nha hoàn, thỉnh bệ hạ cùng công chúa điện hạ làm rõ!”
Thẩm Phái chắp tay, nhẹ giọng nói: “Hai gã thị vệ đó đã giao cho đại hoàng nữ điện hạ, việc này bệ hạ hẳn nắm rõ, sẽ không buộc tội oan uổng ai. Về phần đại nhân nói, ngài chỉ có một cháu trai là con trai của đệ đệ… Sóc Nhi cũng chỉ có một tỷ tỷ, phụ thân ta cũng chỉ một nữ nhi.”
Lời này nói ra, mang ý không có ý định cầu tình cho thủ phạm.
“Tể tướng đại nhân nếu còn có thời gian cầu tỷ tỷ ta, không bằng dành thời gian quản giáo cháu trai của mình cho tốt đi!” Thẩm Sóc cau mày “Con trai chi thứ hai tướng phủ đến phủ An Định Vương làm mai cũng không phải chuyện nhỏ, ta không tin Tể tướng đại nhân một chút cũng không biết? Bao che cũng chỉ đến đây thôi!”
Tể tướng trừng mắt nhìn Thẩm Sóc.
Thẩm Phái kéo đệ đệ sang, hướng hoàng đế nói: “Thỉnh bệ hạ, cho thần nữ công đạo.”
Hoàng đế nghe vậy mà ngẩn người.
Thẩm Phái, không ngờ là người cương quyết như thế.
Nhưng nhất ngôn cửu đỉnh, hắn đã đồng ý cho nàng công đạo, nên hiện tại đâm lao phải theo lao.
Nhìn thấy triều thần đều nhìn mình, hoàng đế cũng không còn cách nào khác.
Sau này e rằng phải bù đắp cho Tể tướng.
Hắn nhắm mắt, phất tay nói: “Như..lời trẫm nói, dùng pháp mà trị! Cũng nghiêm trị những kẻ liên quan!”
“Tạ ơn bệ hạ làm chủ cho thần nữ.” Thẩm Phải thản nhiên nói.
Sắc mặt Tể tướng càng thêm trắng, cái gì cũng không nói được.
Hắn đã nhìn ra, hoàng đế muốn đầu người tướng phủ để bù đắp cho phủ An Định Vương. Đứa cháu trai của hắn, e rằng lần này chạy trời không khỏi nắng.
“Bệ hạ, Tể tướng…Tể tướng đại nhân bất tỉnh rồi!”
Kế tiếp, dòng người rối loạn đi thỉnh thái y.
“Ngươi có đại hận với phủ Tể tướng sao?” Vệ Cảnh Kha nhìn về phía nàng mà hỏi.
“Điện hạ đang nói gì?” Thẩm Phái nâng mi, cười khẽ “Là kẻ kia muốn hại thần.”
Vệ Cảnh Kha có chút đăm chiêu nhìn nàng.
Cảm thấy trong lòng tiểu quận chúa, cất giấu rất nhiều chuyện.
…
Cứ như thế, xuân tế kết thúc.
Đây cũng là lúc chúng triều thần hồi cung…
Xe ngựa nối đuôi nhau, chậm rãi hướng về kinh thành.
Bên cạnh gia quyến của triều thần đều an bài thị vệ, chỗ Thẩm Phái cũng không ngoại lệ.
“Bệ hạ ban cho đệ chức thủ lĩnh thị vệ kinh thành, còn ban cho đệ thật nhiều bảo vật”. Thẩm Sóc cưỡi ngựa, theo sát xe ngựa, hướng Thẩm Phái trong xe nói: “Chỗ vải vóc trang sức đệ cũng không dùng được, đều đưa cho tỷ.”
Thẩm Phái vén màn cửa sổ lên, mỉm cười nói: “Gì mà đều đưa cho tỷ, đệ giữ lại, sau này dùng để đón dâu.”
Thẩm Sóc gãi gãi đầu “Sau này rồi tính, hiện tại đệ đều đưa cho tỷ.”
Nhóm hộ vệ xung quanh không khỏi cảm thán, quan hệ tỷ đệ Thẩm gia quả thật rất tốt.
“Tỷ, miệng vết thương đau không? Cố thêm nửa ngày là vào kinh rồi. Chờ trở về phủ, đệ sai người hầu hạ tỷ thật tốt” Thẩm Sóc cười nói.
“Được.”
Thẩm Phải buông màng, khẽ dựa vào ghế.
Thánh chỉ của hoàng đế lúc này hắn đã đến kinh thành, hình bộ sẽ lập tức phái người lùng bắt thủ phạm Lý Khang An.
Những kẻ khác nàng mặc kệ, Lý Khang An phải chết.
Nàng không thể quên được, vào lần đệ đệ xuất chinh tử trận, Lý Khang An là tên giám sát Nhị hoàng tử tự mình ban xuống.
…
Lúc này, kinh thành, tướng phủ.
Một gã sai vặt vội vã chạy vào sân nhị phòng.
Nhìn thấy hắn, thiếu niên mặc cẩm bào vội vã bước tới hỏi: “Thế nào, có nghe được tin tức gì của hai người kia không?”
“Không có, thưa thiếu gia, người ở dịch quán nói chưa từng nhận được thư nào từ hai người kia”. Gã sai vặt lộ vẻ mặt khó xử “Thiếu gia, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tâm lý Lý Khang An cũng nổi lên tia bất an khi nghe thấy thế.
Hắn vốn dĩ chuẩn bị chu toàn mọi thứ, thậm chỉ mua đứt hai tên thị vệ. Chính là muốn hủy đi trong sạch của Thẩm Phái, khiến nàng từ tài nữ nổi danh kinh thành biến thành quận chú mất trinh người người chán ghét…
Trong mắt Lý Khang An hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn vĩnh viễn nhớ rõ vẻ khinh thường của Thẩm Phái đối với hắn khi đó, con khốn mắt luôn nhìn trời đó!
Nhưng khi phục hồi tinh thần…
Sao lâu như vậy mà một chút tin tức cũng chưa truyền đến?
Hai kẻ kia tốt nhất không khai hắn ra!
“Thiếu gia, không rồi rồi thiếu gia! Có quan sai xông vào cửa!”
Tiếng la của hạ nhân ở xa xa kéo suy nghĩ của hắn trở về.
“Quan sai gì, dám xông vào phủ Tể tướng!” Lý Khang An lập tức đi ra ngoài.
Cha con Tể tướng không có trong phủ, nhị phòng liền lên nắm đầu.
Hạ nhân chưa kịp hoàn hồn “Thiếu gia, là quan sai hình bộ! Họ nói muốn đến bắt ngài!”
Lý Khang An sửng sốt “Ngươi nói bậy gì đó?”
Hạ nhân nuốt nước bọt “Hình bộ đại nhân nói, ngày ý đồ mưu hại công chúa, muốn bắt giữ tra tội…”
Tội mưu hại công chúa, là tội đáng chết!
Lý Khang An nghe lời này, cảm thấy không thể tin nổi “Ngươi nói hưu nói vượn gì! Ta mưu hại công chúa nào?”
“Bẩm, An Định công chúa!”
Lý Khang An run tay.
Công chúa hay không công chúa hắn không biết, nhưng hai chữ An Định nghe rất quen tai.
Cả Chu Tước chỉ có một nhà xứng phong hào “An Định”.
Phủ An Định Vương…Thẩm gia.
Là ý gì?
Hai gã thị vệ kia sao dám quên người nhà chúng còn ở trong tay hắn? Dám khai ra hắn!
“Lý Khang An ở đằng kia, bắt!” Trong lúc Lý Khang An còn đang khiếp sợ thì quan sai đã lao vào sân nhị phòng, mang theo binh khí lao về phía hắn.
“Các ngươi dám! Đây là phủ Tể tướng!” Lý Khang An vừa sợ vừa giận. Trong lòng lại bắt đầu sợ “Các ngươi có lệnh bắt giữ không, còn dám xông vào phủ Tể tướng của ta!”
Lý Khang An cố gắng bình tĩnh “Các ngươi có biết đột nhập phủ Tể tướng là tội gì không?”
“Không cần vô nghĩa với hắn, trực tiếp bắt giữ!”
Lý Khang An trốn không kịp, bị nắm hai tay ấn ngã xuống đất.
“Các ngươi điên rồi! Tể tướng là bác cả của ta, các ngươi dám động vào ta!” Hắn muốn giãy giụa, nhưng không sao giãy được khỏi gông cùm xiềng xích.
Quan sai nghe vậy cười lạnh “Sắp mất mạng đến nơi, còn dám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!”
“Giải đi!”