Thiên Đạo Nói Không Cưới Thê Tử Không Cho Phi Thăng - Chương 6
Sau khi sự việc được công khai, tin tức An Định quận chúa bị thương cùng với Đại hoàng nữ săn được lục giai dị thú cũng rơi vào tai triều thần.
Có người cảm thán Đại hoàng nữ quả quả thực kỳ tài, sợ là có qua mấy năm nữa, vị trí đệ nhất cao thủ nước Chu Tước của An Định Vương sẽ bị lung lay.
Ngoài ra, việc khiến mọi người cảm thấy kỳ quái chính là sự kiện còn lại.
An Định quận chúa cớ sao lại xuất hiện ở khu vực săn bắn núi Chu Minh?
Vị kia chính là hòn ngọc quý chân chính trong tay An Định Vương, một chút va chạm đều phải truy ra công đạo rõ ràng, lần này vì sao còn gặp chuyện bị trọng thương?
Không ít người muốn thám thính tin tức, đều bị chặn bên ngoài biệt cung, không có ngoại lệ.
Vì bảo vệ an toàn biệt cung, đại nội cận vệ triển khai canh gác ba tầng trong, ba tầng ngoài, không có ngự lệnh không được tiến vào.
Vệ Cảnh Kha ngoài phụ trách an toàn của biệt cung, còn phải phụ trách An Định quận chúa ăn, mặc, ở, đi lại.
Đối với chuyện này, thật ra Vệ Cảnh Kha cũng không thấy có gì khó xử. Thẩm Phải bị thương ít nhiều là bị nàng liên lụy.
Thẩm Phải bị thương cần tĩnh dưỡng, nhưng nghĩ thấy hẳn là buồn chán. Sau khi nghe góp ý, Vệ Cảnh Kha đem theo vài diễn viên tuồng biểu diễn giúp Thẩm Phái bớt buồn chán.
Đồng thời, đây là lần đầu Vệ Cảnh Kha ngồi xuống, thật sự để tâm quan sát vị hôn thê của mình.
Dịu dàng xinh đẹp, khí chất an tĩnh.
Chỉ sợ ai gặp Thẩm Phái, đều sẽ hình dung như vậy.
Trên người nàng không hề thiếu sự cao quý, ngược lại, dưới chữ “cao quý” nànng lại càng dễ gần, cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu đó, khiến nhân tâm yêu thích.
Càng không nói đến, nàng cầm kỳ thư họa không gì không giỏi.
Thẩm Phải, chính là tài nữ nổi danh trong kinh thành.
Đáng tiếc, Thẩm Phái đang bị thương ở vai, không nghe được nàng đánh đàn.
Vệ Cảnh Kha đắm chìm trong tiếng đần, chờ khi hoàn hồn, mới phát hiện tiếng đàn du dương bên tai đã dừng từ khi nào.
“Điện hạ, người muốn đàn tiếp không ạ..?” Nhạc quan cẩn trọng hỏi.
“Đàn lại một khúc đi” Vệ Cảnh Kha vừa muốn đáp, Thẩm Phái bên cạnh đã lên tiếng trước.
Nhạc quan tiếp tục gảy huyền cầm.
Tiếng đàn vẫn tuyệt vời như cũ, nhưng mà…
Vệ Cảnh Kha nhìn nàng, Thẩm Phái vẫn bộ dáng khóe môi cong cong như cũ.
“Điện hạ thích nghe khúc này, không phải sao?”
Vệ Cảnh Kha: “..”
“Vừa rồi là ta thất thần”
“Cầm khúc này được điện hạ thích, là vinh hạnh của nó”. Thẩm Phái nhìn không chớp mắt.
Vệ Cảnh Kha cảm thấy mờ mịt.
Sau một lúc lâu, nàng mới nghẹn ra một câu-
“Sao ngươi không gọi ta là tỷ tỷ?”
Giọng Thẩm Phái êm tai dễ nghe, một tiếng “Vệ tỷ tỷ” này nàng vốn rất hay gọi, sao nay lại thay đổi?
Một câu bất thình lình này khiến Thẩm Phái giật mình, có chút sững sờ.
Ánh mắt Thẩm Phái như sáng lên, sau đó nàng mím môi cười nói: “Xung quanh…có không ít người ạ”.
Vệ Cảnh Kha là đại hoàng nữ, nên đương nhiên là điện hạ.
Nếu ngay trước mặt mọi người gọi “Vệ tỷ tỷ”, thì chính là đi quá giới hạn.
Nếu truyền ra…quả là không ổn.
“Không ai dám nói gì”. Âm thanh Vệ Cảnh Kha không lớn, nhưng đều rơi vào tai mỗi tên hộ vệ xung quanh.
Bất luận là trong tối hay ngoài sáng, đều vô thanh gật đầu.
Ngay cả nhạc quan, cũng im lặng cúi đầu. Như thế hoàn toàn không nghe thấy hai người họ nói gì.
Thẩm Phái mỉm cười: “Ngài là điện hạ, lễ không thể bỏ”.
Vệ Cảnh Kha chăm chú nhìn khuôn mặt kia, tiểu quận chúa này, thật là cố chấp.
Nhưng rất lạ.
Nàng nói như vậy, bản thân mình vậy mà hiểu được, hai chữ “điện hạ” này không phải không thân cận. “Điện hạ” do Thẩm Phái nói ra ôn nhu hơn nhiều so với kẻ khác.
“Điện hạ thích nghe đàn?”
“Cũng tạm”.
“Thẩm Phái bất tài, nhưng cũng biết đàn một chút, hay là người để thần đàn một khúc?” Thẩm Phái hỏi.
Vệ Cảnh Kha lắc đầu không đồng ý: “Vai ngươi bị thương, chớ hồ nháo”.
Thẩm Phái im lặng.
“Nếu bả vai bị phế, sẽ không thể đánh đàn nữa”. Vêc Cảnh Kha bổ sung một câu.
Thẩm Phái gật đầu.
“Ngươi đàn hay hơn nhiều so với ngoại nhân, ta biết”.
Thẩm Phái không nói, nhưng khóe miệng giương cao hơn một chút.
Khúc nhạc người khác đan, giờ đây vào tai Thẩm Phái, cũng uyển chuyển êm tai hơn.
“Thần nghe nói, trong phủ thần có hai thị vệ bị mang đi..là do điện hạ xử trí?” Thẩm Phái nhắc đến chuyện đó, ngữ khí như không có việc gì.
“Hai kẻ kia không thích hợp làm thị vệ trong phủ ngươi, nên ta cách chức họ. Chờ ngươi hồi phủ, ta…sẽ chọn ra mấy tên ám vệ, phái sang phủ ngươi” Vệ Cảnh Kha đáp.
Nghe vậy Thẩm Phái nở nụ cười: “Thần chỉ là một nử tử nhỏ mọn, suốt ngày đều ở trong phủ, ám vệ nếu ban cho thần, là đại tài tiểu dụng. Điện hạ cho thần hộ vệ bình thường là tốt rồi”.
“Cũng được”. Ngừng một chút, Vệ Cảnh Kha nói tiếp: “Phía tướng phủ, bổn cung sẽ thay ngươi xử lý. Phụ thân ngươi không ở trong kinh, Thẩm Sóc tuổi còn nhỏ. phủ An Định Vương nếu có chuyện gì, ngươi trực tiếp phái người đến bẩm báo phủ hoàng nữ”.
“Quả nhiên, người đã tra qua…” Thẩm Phái thở dài.
Chi thứ hai tướng phủ thừa dịp An Định Vương không có mặt ở kinh thành tìm bá mối hướng nàng cầu hôn, cầu hôn không thành lại còn vướng trở ngại khác.
Hai gã thị vệ trong phủ của nàng, còn có nha hoàn bên người, chỉ sợ đều bị tướng phủ mua chuộc.
“Đừng nói chi thứ hai, ngay cả chính thất, nếu muốn cầu hôn phủ An Định Vương, cũng phải xem lại chính mình. Sau này ai gửi thư gì đến phủ An Định Vương, thì bảo người mang đến phủ hoàng nữ, bổn cung tự mình xem qua”.
Thẩm Phái ngơ ngác nhìn.
Cho người xem…
“….Trưởng tỷ như mẹ, phải làm như thế”. Vệ Cảnh Kha khụ một cái.
Thẩm Phái mỉm cười: “Điện hạ cũng chỉ hơn Thẩm Phái ba tuổi”.
Vệ Cảnh Kha: “…”
Đâu chỉ ba tuổi.
“Mỗi tháng thư từ gửi đến phủ An Định Vương cũng không ít”. Thẩm Phái nhíu mày: “Còn điện hạ thì qúa bận”.
“Ngươi cứ sai người mang sang”.
Thẩm Phái cười nói: “Vậy làm phiền điện hạ rồi”.
Tiếng đàn du dương, hai người trong đình, sóng vai mà ngồi. Ngoài đình mua xuân đến, khắp đất trời nở hoa.
Một góc đất trời này, số người ẩn nấp bảo hộ nơi này cũng không ít.
Thấy vậy đều nhìn nhau.
“Thẩm Phái cô nương cũng thật có bản lĩnh, ta chưa bao giờ gặp qua chủ tử đối xử với ai như vậy”. Ám Thất tò mò.
“Cái gì mà cô nương, đấy là An Định quận chúa!” Ám Thập Tam nhỏ giọng nói, “Trong kinh ai chẳng biết quan hệ giữa Thẩm gai và điện hạ chúng ta? Huống cho, quận chúa lớn lên xinh đẹp như vậy…ngay cả ta là nữ tử, cũng cảm thấy không thể dời mắt. Nói chuyện tiến lui có lễ, ôn nhu có độ”.
Đây là viên minh châu chân chính trong tay An Định Vương.
Cũng không biết ai có phúc khí, sau này có thể cưới được quận chúa Thẩm Phái.
Đang nói, đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng la-
“Bệ ha giá lâm”.
Vệ Cảnh Kha cùng Thẩm Phái cùng ngẩng đầu nhìn.
Là hoàng đế và nhị hoàng tử.
Rất nhanh Thẩm Phái đã đứng dậy hành lễ, nhưng không cẩn thận đụng đến miệng vết thương, đau đớn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thêm trắng bệch.
Vệ Cảnh Kha nhanh nhẹn đỡ lấy nàng, hơi nhíu mày.
“Quận chúa có thương tích trong người, không cần hành lễ”. Hoàng đế thấy vậy, lên tiếng.
Thẩm Phái: “Thẩm Phái bái kiến điện hạ, bái kiến nhị hoàng tử điện hạ”.
Vệ Cảnh Du ánh mắt dừng ở Vệ Cảnh Kha đỡ cảnh tay bị thương của Thẩm Phái, trong lòng có chút suy nghĩ, trên mặt lại nói: “Thái y không phải nói quận chúa đã không có việc gì sao? Sao ta nhìn thấy, quận chúa vấn không tốt lắm?”
Thẩm Phái vẫn đang cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Thái Y đã hết sức, là Thẩm Phái thể chất yếu nhược”.
“Thương thế này của Thẩm Phái, trẫm nhất đinh sẽ cho ngươi công đạo”. Hoàng đế thở dài nói: “Cha ngươi trấn thủ biên quan, vì Chu Tước phí sức, trẫm lại ngay cả nữ nhi duy nhất của hắn cũng không hộ cho tốt. Thẩm Phái à, là trẫm thất trách”.
“Sự tình trẫm đã phái Cảnh Kha điều tra rõ, vô luận là tên thị vệ kia bỏ rơi nhiệm vụ, hay thị nữ bên cạnh ngươi, hay chi thứ hai bên tướng phủ, trẫm nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo”.
“Đa tạ bệ hạ”
“Thôi, nếu quận chúa không sao, trẫm cũng an tâm”. Hoàng đế gật đầu: “Chuyện xuân tế trẫm còn phải tiếp tục xử lý, ta quay về điện đây”.
“Cung tiễn bệ hạ”.
Thẩm Phái cúi người, bái hoàng đế.
Con ngươi rũ xuống lại mang theo một tia giễu cợt.
Hoàng đế.
Kiêng kị Thẩm gia của nàng như vậy. Không ngại vất vả cũng muốn đến đây xem nàng còn sống hay không.
Cũng phải thôi, hiện tại ba mươi vạn binh quyền, đều ở trong tay cha.
Nghĩ lại, trong lòng Thẩm Phái cực kỳ phức tạp.
Kiếp trước, cha vì hôn nhân của nàng, mới đem binh quyền giao ra, nghĩ như vậy là có thể bảo hộ huyết mạch Thẩm gia bình an vô sự.
Nhưng phụ thân không biết, hoàng đế từ lâu đã xem Thẩm gia là cái gai trong mắt, chỉ mong sớm bài trừ.
Nên mới…
“Quận chúa, ngươi nghĩ ngơi cho tốt. Bổn cung không quẩy rầy ngươi nghĩ ngơi nữa”. Âm thanh của nhị hoàng nữ vang lên, “Xuân tế sắp tới, chờ khi trở về kinh thành, bôn cung lại đến phủ An Định Vương thăm quận chúa, đến lúc đó hi vọng quận chúa không từ chối bái thiếp của bổn cung”.
“Điện hạ nói đùa”. Thẩm Phải mỉm cười đáp, có điều gì đó nảy mầm trong lòng.
Hại chết đệ đệ của nàng, đem phủ An Định Vương gán vào tội “thông đồng với địch bán nước, tên đầu sỏ nhà ngươi!
Vệ Cảnh Du!
Đồng thời, Vệ Cảnh Du vẫn đang âm thầm đánh giá Thẩm Phái.
Khuôn mặt này chưa phấn son, đã khynh thành như vậy. Ngay cả vũ nữ dung mạo xuất chúng nhất trong phủ của hắn cũng chỉ được như Thẩm Phái năm phần.
Có thể được Vệ Cảnh Kha để mắt đến, quả nhiên không đơn giản.
Vệ Cảnh Du kỳ thật đã sớm nhận ra, quan hệ của hai người này không bình thường.
Nếu chỉ là quan hệ tỷ muội, Thẩm Phái vì sao sẽ chặn tiễn cho Vệ Cảnh Kha?
Nhắc đến đây, hắn lại tức giận.
Nếu Thẩm Phái không chắn một tiễn kia, Vệ Cảnh Kha bây giờ còn bình an vô sự đứng ở đây? Còn có thể ngày mai bình an vô sự tham gia xuân tế, nhận lời khen ngợi của vạn dân?
Sau khi tức giận một phen, Vệ Cảnh Du cũng dần tỉnh táo lại.
Hắn tuyệt đối không thể để Vệ Cảnh Du yên ổn.
Lưỡng tình tương duyệt?
Thật ra hắn rất hứng thú, muốn phá vỡ đôi uyên ương này.
Vệ Cảnh Du chậm rãi giương khóe miệng, tưởng tượng đến cảnh có thể thấy biểu tình khó chịu của hoàng tỷ, không nhịn được vui đến run rẩy.