Thiên Đạo Nói Không Cưới Thê Tử Không Cho Phi Thăng - Chương 2
Dọc theo đường đi vẫn chưa gặp ai khác.
Hôm nay tầm nhìn không được rõ do một phần do sắc trời không tính sáng sủa, một phần khác do bị lá cây che chắn tầm nhìn. Mà âm thanh sàn sạt khi gió thổi qua phiến lá càng rõ ràng hơn, ngoại trừ âm thanh đó, trong rừng thật sự yên tĩnh.
Dọc theo đường đi ngay cả một dị thú cũng không thấy.
Nhưng ba người đều rõ ràng, dị thú không nhiều cũng không có nghĩa là an toàn. Rất có thể bởi vì chung quanh là chỗ ở của một dị thú cấp cao nào đó.
Hai thị vệ đi theo bên người cảm thấy bất an.
“Chủ tử, chúng ta đi thật sao? Chỗ sâu trong khu vực săn bắn này nguy cớ tứ phía, với những người chúng ta có phải hay không quá là…”
Vệ Cảnh Kha quay đầu, người nói là Bạch Lan, võ giả cấp tứ giai.
“Chủ tử, đúng như Bạch Lan nói, chúng ta hay là tái bàn bạc kỹ hơn…?” Một thị vệ khác tên Phùng Mãnh cũng nói theo.
Năm hai mươi lăm tuổi ấy, nàng bị người một nhà ám toán bị thương, sau đó bị mười mấy tên ngũ giai, lục giai võ giả Vệ Cảnh Du phái tới vây đánh, chết oan chết uổng.
Mà “người một nhà này”, không phải Bạch Lan thì cũng là Phùng Mãnh.
Hay là giết hết?
Vệ Cảnh Kha tính kế.
Bạch Lan là người nhìn mặt đoán tâm, lúc này trong lòng nàng ta hoảng hốt, vì sao chủ tử của ả trong ánh mắt chợt lóe sát ý rồi biến mất?
“Bạch Lan nói nhiều, thỉnh chủ tử trách phạt!” Bạch Lan phù một tiếng sắp quỳ xuống đến nơi.
Nhưng làm động tác quỳ được một nửa, thì cổ áo bị dùng lực nắm lên, đầu gối không sao chạm đất.
“Đứng lên đi. chúng ta đến chỗ sâu bên trong xem thử, nếu đánh không lại, toàn thân trở ra cũng không khó”.
“Tuân lệnh”.
Bất luận gian tế là ai, Vệ Cảnh Kha quyết định tạm thời làm chúng án binh bất động. Dù sao so với phòng ngừa chu đáo mà giết chết gian tế, nàng càng muốn xem vị “hảo” hoàng đệ kia tính toán mưu kế gì để ám sát nàng.
Nếu sau cùng thấy nàng hoàn hảo không tổn hại gì, không biết lại lộ ra vẻ mặt phẫn nộ đến chừng nào.
Trải qua tu hành cô tịch hơn ngàn năm dài đằng đẵng, trái lại nàng đối với chuyện đời có chút hứng thú.
Bạch Lan cùng Phùng Mãnh liếc nhìn nhau một cái, thôi, chủ tử muốn làm gì cũng không đến phiên họ xen vào, cứ làm theo lệnh là được.
Vừa đi không xa, Bạch Lan lại đột nhiên thấp giọng hỏi: “Chủ tử, có người đi theo chúng ta. Cần thủ hạ xử lý không ạ?”.
Vệ Cảnh Kha: “Không cần”.
Trò hề của Vệ Cảnh Du, nàng trải nghiệm hơn một lần rồi.
“Đi, trước hết tìm dị thú cấp lục giai”.
“Tuân lệnh”.
Sau cùng, mấy người xuyên qua cánh rừng, ngừng lại ven hồ sau rừng.
Địa thế nơi này hơi thấp, nước trên núi chảy xuống nơi này tạo thành hồ nhỏ. Vốn nên là cảnh đẹp sông nước mênh mông, thế nhưng Bạch Lan cùng Phùng Mãnh đều cứng đờ không dám động.
Nhìn lại, bên bờ hồ lớn, một cái đầu cự giao đang nằm đó, đầu rồng đuôi rắn, không chân, cái đuôi dày nửa lộ lên mặt nước, vảy màu xanh cứng cỏi hữu lực, dưới ánh nắng chiếu rọi khiến lòng người vô cùng run sợ.
Giao thú!
Giao thú cấp lục giai!
Giao thú miễn cưỡng xem như hậu duệ long tộc, tuy rằng cách mấy trăm dòng dõi, nhưng không sợ thiếu một tia long tính, cũng tuyệt đối không phải thứ bọn họ có thể chống lại.
Lúc này, cự giao dường như phát hiện bọn họ, nâng mí mắt.
Đôi mắt dị thú lạnh lùng nhìm chằm chằm đám người Vệ Cảnh Kha đứng bên hồ, ánh mắt kia giống như độc thối, mang theo trong đó hận ý sâu đậm.
Bạch Lan lạnh sóng lưng.
“Chủ tử…”. Bạch Lan thoe bản năng nghĩ đến chuyện hộ tống Vệ Cảnh Kha rời đi, đây nào phải thử họ có thể đối phó!
“Hình như nó bị thương!”. Phùng Mãnh sáng mắt phát hiện,dường như có máu loãng tràn ra trên người cự giao nằm úp sấp trong hồ, trên người nó tựa hồ cũng có rất nhiều vết thương do vũ khí sắc bén tạo thành.
Chẳng trách vì giao cự giao phát hiện họ nhưng không lập tức công kích.
Nhưng nếu vì nó bị thương mà xem thường, vậy thì sai lầm to rồi!
Dị thú cấp lục giai linh trí không hề thấp, ngộ nhỡ nó cố tình tỏ vẻ yếu thế, lấy gậy ông đập lưng ông thì sao!
Bạch Lan thấy không thể mạo hiểm.
“Không phải chủ tử đi chuyến này là vì săn dị thú cấp lục giai sao, đã thấy cự giao lục giai ngay tại đây, chẳng lẽ chúng ta lại buông tha?” Phùng Mãnh hỏi.
Bạch Lan nhíu mày, “Ta cũng chưa nói buông tha, chỉ là…”
“Tốt lắm”. Vệ Cảnh Kha đột nhiên lên tiếng, chấm dứt tranh chấp của hai người, “Thương tích trên người cự giao này không phải giả”.
“Chủ tử, vậy là chúng ta…”. Phùng Mãnh lập tức lộ vẻ vui mừng.
“Nó bị người ta đả thương tra tấn, mới lạc vào trong hồ này”. Vệ Cảnh Kha căn bản không sợ dị thú kia, ngược lại đối diện nó, nói: “Hiện tại chúng ta xem ra đã bị nó coi là kẻ thù”.
Nét cười của Phùng Mãnh cương trên mặt.
Thậm chí nghĩ đến mà sợ, lùi về sau nửa bước.
Bạch Lan nghe vậy dây thần kinh căng chặt, rút vũ khí ra.
“Bạch Lan lo lắng cũng không phải không có lý. Tuy rằng bị thương, nhưng nó giờ phút này tự do, quả thật là cố ý tỏ vẻ yếu thế, làm chúng ta khinh địch”. Vệ Cảnh Kha nói tiếp.
Cự giao kia giống như nghe hiểu tiếng người, con ngươi trừng trừng rất nhanh co rút lại vài phần.
“Sss-”
Lúc này, nó vung ra cái đuôi giấu trong hồ, cả thân rắn liền hiện rõ, đầu rồng mà thân rắn trong vô cùng không hài hòa, một đôi mắt rắn dán chặt trên người Vệ Cảnh Kha không tha.
Nếu mưu kế đã lộ, vậy cũng không cần diễn tiếp làm gì.
Phàm nhân, chết đi!
Chỉ thấy nó vung đuôi rắn, lợi dụng tốc độ cực nhanh vọt về Vệ Cảnh Kha!
“Chủ tử!”
“Chủ tử!” Bạch Lan cùng Phùng Mãnh đồng thanh hét lên, cùng rút kiếm ra che chắn trước người Vệ Cảnh Kha.
Thấy thế, cự giao vẫy đuôi một cái liền hất đi hai hộ vệ che chắn phía trước.
Đường đường là võ giả cấp tứ giai, vậy mà một cái vẫy đuôi cũng đỡ không được, ngay lập tức bay ra ngoài, ngã phịch trên đất.
Phùng Mãnh ngất ngay tại chỗ.
“Chủ tử, đi mau! Con này không phải lục giai tầm thường…”. Bạch Lan hộc máu nhưng vẫn cố kêu lên.
Nói thì chậm mà làm thì nhanh.
Cái đuôi cự giao đã muốn quét về phía Vệ Cảnh Kha!
Nó cũng không tính để Vệ Cảnh Kha sống, bộ dáng Vệ Cảnh Kha cùng bộ dáng tên đã tra tấn nó có ba phần tương tự! Nếu là kẻ thù, thì phải trả cho đủ!
Vệ Cảnh Kha “nhất thời vô ý” bị nó cùng cái đuôi quấn lấy cơ thể, trực tiếp túm xuống.
Mí mắt Bạch Lan muốn nứt ra, liều một hơi tàn lao đến.
Đã quá muộn, Vệ Cảnh Kha sắp bị đuôi rắn khống chế kéo vào trong hồ.
“Chủ tử!”
Ngay lúc đó.
Vệ Cảnh Kha bị kéo vào trong hồ mở mắt.
Ánh mắt của nàng vẫn không chút sợ hãi.
Giống như đường đường cự giao lục giai kia trong mắt nàng như con kiến.
Ánh mắt như vậy khiến cự giao phát điên.
Đầu rồng của nó thở ra từng ngụm khí, phát ra tiếng khì khì, cái đuôi khống chế Vệ Cảnh Kha cũng dần siết chặt.
Trước tiên bẻ gãy toàn bộ xương cốt trên người ả! Sau đó khiến ả ta thống khổ mà chết!
Đáng tiếc cự giao này tính toán đều sai.
Rất nhanh, nó phát hiện dù đuôi của mình có siết chặt đến cỡ nào, phàm nhân kia cũng không có một tia đau đớn.
Không thể nào!?
Trong mắt cự giao bắt đầu phát sinh biến hóa.
Phàm nhân vậy mà bình thản ung dung dù nó đã dùng toàn bộ lực đuôi mà siết…
“Ngươi là giai thứ mấy!!”
Vệ Cảnh Kha kinh ngạc: “Biết thở tiếng người?”. Nàng lại nói “Dù gì cũng thuộc dòng dõi long tộc”. Lục giai biết nói tiếng người, cũng không ngoài dự đoán.
“Bất quá…tứ bất tượng chính là tứ bất tượng, cho ngươi cái đầu rồng ngươi cũng chỉ phun ra được vài câu nói”.
Cự giao còn không kịp phản ứng, đột nhiên cảm thấy một trận đau nhức.
Nó vừa cúi đầu liền thấy.
Vệ Cảnh Kha nắm cái đuôi của nó trong tay, năm ngón tay bấu chặt vảy cứng của nó.
“Đau quá!!! Đau quá!!!”
“Phàm nhân, ta giết ngươi!” Cự giao há mồm muốn cắn Vệ Cảnh Kha.
Vệ Cảnh Kha nắm lấy cái đuôi rắn lớn của nó và vung.
Cự giao mất khống chế bay ra ngoài, đầu đập mạnh vào tảng đá dưới đáy hồ.
“Ngươi…ngươi rốt cuộc là ai…” Cự giao đầu rơi máu chảy, âm thanh tràn ngập không sao tin được cùng sợ hãi.
Vệ Cảnh Kha nói đúng tim đen: “Vảy này của ngươi không tồi”.
Cự giao hoảng hốt, nhưng lời xin tha còn chưa kịp nói, tiếng thét sợ hãi chói tai đã vang vọng khắp đáy hồ-
“Đau quá!!!”
Phàm nhân này, vậy mà dám lột vảy nó!!
…
Bạch Lan quỳ gối bên bờ hồ, vẻ mặt từ lo lắng biến thành ngạc nhiên.
Mặt hồ vốn bình lặng, không biết vì sao bắt đầu vòng xoáy, giống như có người ở đáy hồ cố ý khuấy đảo.
Chủ tử nàng… Cùng cự giao khiêu chiến dưới đáy hồ sao?
Tính theo thực lực của cự giao kia, chỉ sợ chủ tử không phải đối thủ, Bạch Lan cắn răng, không được, nàng phải tìm người lại đây.
Bạch Lan đứng dậy ngay, đang muốn quay lại đường cũ, lại nghe một tiếng phá nước-
Phốc!
Nàng lập tức quay đầu lại.
Cự giao trong như một cái xác trồi lên trên bờ, cả người đầy vết thương, hấp hối, cái đuôi lại chảy đầy máu-
Vảy, vậy mà bị lột sạch.
“Chủ tử…”. Ngay sau đó, Bạch Lam thấy chủ tử của nàng thong thả bám từ mặt hồ đi lên.
Tóc còn dính nước, áo choàng vàng ròng ướt đẫm, lộ ra dáng người yểu điệu.
Bạch Lan ngẩng đầu nhìn, liền bị cặp mắt vô gợn sóng kia làm sợ.
Nói là vô hỉ vô ưu, nhưng càng giống…
Vô tình lạnh lùng đến tận xương tủy.
Giống như nàng cùng cự giao bị thương đều giống nhau, chính là con kiến, không đáng nhắc đến.
Đầu ngón tay Bạch Lan run rẩy.
“Vài miếng vảy này không tệ lắm, thưởng cho ngươi một mảnh làm giáp”. Vệ Cảnh Kha chọn ra một mảnh ném cho Bạch Lan.
Bạch Lan kinh hoảng mà hoàn hồn, vội vàng nhận lấy “Tạ ơn chủ tử”.
“Phùng Mãnh vẫn chưa tỉnh?”. Vệ Cảnh Kha vận công, xiêm y ướt đẫm lập tức được hong khô vài phần.
Bạch Lan hít sâu một hơi, “Chưa tỉnh, nhưng không chết được”.
Đột nhiên, Vệ Cảnh Kha che ngực, ho khan một tiếng, khóe miệng trào máu.
“Chủ tử! Người không sao chứ!” Bạch Lan hốt hoảng, nhanh chân tiến lên đỡ người.
“Đánh thức Phùng Mãnh, chúng ta lập tức rời khỏi đây”.
“Tuân lệnh”
Vệ Cảnh Kha xoa vết máu khóe miệng, quay đầu nhìn về phía rừng ven hồ, có bóng đen chợt hiện lên rồi biến mất.
Biết nàng không chết còn bị trọng thương, hảo hoàng đệ của nàng, kế tiếp sẽ làm sao đây?
================================================================================
Lời của Editor: Vừa edit xong là đúng 24h, hơi mệt _(°:з」∠)_ mỗi 1 vote +1 HP cho mình.