Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về! - Anh Túc - Chương 69: Em không mặc gì càng đẹp
Nghiêm Cảnh Hàn nằm nghiêng,một tay chống đầu, đôi môi mỏng nở nụ cười thỏa mãn:”Em dậy rồi!”.
Nghe thấy câu nói của anh,ký ức tối hôm qua lập tức mở ra trong đầu,Nam Mẫn xấu hổ,lúng túng hai má lập tức đỏ ửng.
Người đàn ông vẫn nhìn cô, ánh mắt anh nóng rực:”Vẫn còn khó chịu à?”.
Nghe vậy, toàn thân Nam Mẫn cứng đờ, bây giờ cô mới cảm nhận được hai cơ thể trần trụi đang dán sát vào nhau, cô còn cảm nhận được vật kia đang chọc vào bên đùi cô,mặt đã đỏ càng thêm đỏ, cô lúng túng quay mặt qua một bên:”Không, không có..!”.
“Mấy… giờ rồi”.
“9 giờ rồi!”.
Muộn vậy rồi sao?
Nam Mẫn hơi nhích người sang một bên:”Em muốn dậy..!”.
“Được,anh đỡ em!”.
Nghiêm Cảnh Hàn xốc chăn ngồi dậy để lộ thân hình hoàn mỹ,vai rộng eo hẹp làn da lúa mạch, vật ở giữa hai chân đập ngay vào mắt Nam Mẫn,cô vội vàng kéo chăn che kín cả đầu, từ trong chăn nói vọng ra:”Không cần đâu, để em tự dậy được rồi, anh mặc đồ vào đi!”.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, giọng nói vô lại xuyên qua tấm chăn lọt vào tai Nam Mẫn:”Đêm qua em cũng nhìn rồi, bây giờ nhìn nữa cũng có sao đâu, dù sao sau này ngày nào cũng nhìn,sao phải ngại?”.
Người con gái ở trong chăn vo người thành một cục:”Nghiêm Cảnh Hàn,anh muốn chết phải không?”.
Thấy cô nhóc xấu hổ anh cũng thôi không chọc cô nữa, chuyện quan hệ nam nữ này đối với một cô nhóc mới 20 như cô sẽ có chút ngại ngùng, xấu hổ,anh bước xuống giường lấy áo choàng mặc vào sau đó quay lại nhìn cục đang vo tròn kia, đưa tay kéo chăn ra:”Em đừng trùm kín như thế không thở được, để anh bế em đi tắm!”.
Tấm chăn được kéo xuống nửa mặt,Nam Mẫn liếc mắt thấy anh đã mặc áo mới bớt căng thẳng kéo chăn xuống, cô ngồi lên quấn chăn quanh người muốn xuống giường, Nghiêm Cảnh Hàn đưa tay muốn bế cô,Nam Mẫn xua tay:”Không cần đâu em tự đi được!”.
Lời vừa dứt, chân vừa chạm xuống sàn định đứng lên thì chân đã nhũn ra ngã xuống, Nghiêm Cảnh Hàn nhánh chóng đỡ lấy cô bế ngang lên, cúi đầu nhìn người con gái đến tai cũng đỏ ửng:”Đây chính là lý do mà anh phải bế em đấy!”.
Nam Mẫn cảm thấy mặt mình đang phát ra lửa, cúi đầu không nói một câu.
Công bằng ở đâu?
Trong khi toàn thân cô mềm nhũn nhức mỏi, còn người đàn ông này lại có vẻ rất sảng khoái,dường như có nguồn năng lượng vô hạn.
Nghiêm Cảnh Hàn thấy cô cúi đầu ngượng ngùng,anh hôn lên má cô cười dịu dàng,sau đó ghé sát vào tai cô thì thầm:”Ngoan,đều tại anh!”.
Lát sau, bên trong phòng tắm vang lên tiếng hét của Nam Mẫn.
“Nghiêm Cảnh Hàn,anh mau cút ra ngoài cho em!”.
Sau đó tiếng tiếng hét đã bị chặn lại, chỉ còn lại tiếng nức nở ngâm nga phát ra từ cổ họng người con gái cùng với tiếng thở dốc của người đàn ông.
Một lúc lâu sau,Nam Mẫn được Nghiêm Cảnh Hàn bế ra với khuôn mặt ửng hồng, đôi môi đỏ mọng sưng lên, chỉ cần nhìn vào là biết chuyện gì vừa diễn ra bên trong,cô quay sang lườm người đàn ông đến nổ mắt,đúng là không thể tin được lời nói của đàn ông, giây trước vừa mới nói tắm cho cô, giây sau liền giở trò lưu manh.
Ngược lại với cô người đàn ông tươi cười đắc ý gió xuân bế cô đặt xuống giường, ánh mắt vẫn lưu luyến cảnh xuân mịn màng phía trên chiếc khăn tắm:”Để anh sấy tóc xong rồi xuống ăn sáng, cả đêm em cũng mệt rồi!”.
Nam Mẫn nhìn anh ai oán:”Còn không phải tại anh?”.
Nghiêm Cảnh Hàn mở tủ lấy máy sấy đi lại nghiêm túc sấy tóc cho cô,thản nhiên nói:”Thế nên chúng ta phải tích cực vận động để em quen dần!”.
Nam Mẫn đỏ mặt ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh:”Anh đừng có được nước lấn tới!”.
Bàn tay Nghiêm Cảnh Hàn giữ đầu cô lại, động tác sấy tóc vẫn diễn ra đều đặn, các ngón tay dài tỉ mỉ nhẹ nhàng sấy khô từng lọn,cho đến khi khô hẳn.
Anh đặt máy sấy xuống anh ghé sát vào tai cô xấu xa nói:”Em biết không,món ăn ngon càng ăn sẽ càng nghiện,huống hồ lần trước anh đã vì em mà nín nhịn khổ sở, chẳng phải em nên bù đắp lại cho anh sao?”.
Trái tim Nam Mẫn như muốn vọt lên cổ họng, cô hoang mang:”Nghiêm Cảnh Hàn..anh muốn chết..?”.
Nghiêm Cảnh Hàn thoải mái nói:”Em đừng nhìn anh như thế kẻo anh lại không kiềm chế được,anh vẫn muốn…”
“Nghiêm Cảnh Hàn,em đói rồi..”.Nam Mẫn khẩn trương chặn lời anh lại.
“Được,em muốn tự đi hay muốn anh bế xuống?”.
Đảo mắt nhìn lại chiếc khăn tắm đang quấn trên người Nam Mẫn mới ngớ người nhớ ra đây là phòng anh thì làm gì có quần áo của cô.
Cô bối rối rầu rĩ nói:”Nhưng..em không có quần áo để thay, bộ đồ tối hôm qua bị bẩn rồi!”. Càng nói giọng cô càng nhỏ lại.
Nghiêm Cảnh Hàn nhịn cười:”Vậy mặc đồ của anh đỡ đi!”.
Nam Mẫn ngẩng phắt đầu lên,trừng mắt nhìn anh cự nự:”Không được, dưới nhà còn có thím Trương,em mặc đồ anh xuống có khác gì nói cho cả làng biết tối qua em ngủ ở đây?”.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt Nam Mẫn, nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô,ánh mắt rơi xuống những dấu vết lưu trên cổ cô,cong môi hài lòng:”Tối qua lúc anh bế em về phòng thím Trương cũng trông thấy rồi còn gì,yên tâm thím ấy không dám nói gì đâu!”.
“Nhưng cũng không thể mặc đồ của anh đi xuống được,anh mau đi lấy đồ cho em đi!”.Nam Mẫn hất cằm ra phía cửa ý thúc dục anh nhanh lên.
Người đàn ông lại không đứng lên ngay lập tức mà nhoài người lên ghé sát vào môi cô:”Cô nhóc, đây là thái độ nhờ vả của em sao?”.
Nam Mẫn bật lại:”Không thì sao?Anh đã được hời còn ra vẻ ấm ức gì chứ?”.
Nghiêm Cảnh Hàn nhướn mày không hài lòng ngồi bệt xuống sàn,hai tay chống hai bên ngửa người ra phía sau, bộ dạng biếng nhác.
Nam Mẫn thấy thế bèn ngồi thẳng dậy cúi xuống nhẹ giọng nói:”Chú à, chú xuống lấy quần áo giúp cháu được không?”.
“Em vừa nói gì?”.
“Chú!”.Nam Mẫn rất hào phóng không ngại nhắc lại lần nữa, cô chớp mắt vô tội:”Tính tuổi tác thì chú hơn cháu 10 tuổi, chú cũng vừa gọi cháu là cô nhóc còn gì?”.
Nghiêm Cảnh Hàn nhìn đôi mắt mèo đang cong lên của Nam Mẫn,anh vươn tay kéo một cái cô lập tức ngã nhào vào lòng anh, nửa đùa nửa thật nói:”Em đang chê anh già hay là chê thể lực của anh chưa đủ? Nếu em không mệt anh cũng không ngại phục vụ em thêm vài lần nữa đâu!”.
Nói rồi anh đưa tay như muốn cởi khăn tắm trên người Nam Mẫn xuống, cô vội túm chặt lấy khăn tắm cầu xin:”Không, chú.. à không,anh..anh tha cho em,em mệt lắm, thực sự.. rất mệt!”.
Nghiêm Cảnh Hàn không nhịn được bật cười thành tiếng, ngón tay vân vê gò má cô:”Em đúng là tổ tông của anh!”.
“Vậy anh mau đi lấy quần áo cho tổ tông đi!”.
Nam Mẫn hất cằm cười tươi rói để lộ hàm răng trắng sáng.
Yết hầu người đàn ông khẽ động,anh đỡ cằm cô đặt môi hôn xuống, vài giây sau thả cô ra giọng anh có chút khàn khàn:”Chờ anh!”.
Nam Mẫn ngoan ngoãn ngồi chờ Nghiêm Cảnh Hàn đi xuống lầu lấy đồ nhưng lại thấy anh đi vào thay đồ của mình, lát sau anh đi ra cầm theo một bộ váy trên tay đi tới chỗ cô:”Em thay đồ đi!”.
“Sao phòng anh lại có đồ của phụ nữ thế?”.
Nam Mẫn nhìn bộ váy nghi hoặc, mới đây không lâu cô vào phòng thay đồ lấy áo cho anh cũng đâu có thấy bộ váy nào,sao bây giờ lại nằm ở đây?.
Nghiêm Cảnh Hàn đặt bộ váy vào tay cô:”Nghĩ bậy bạ gì đó, đây là anh đặt mua cho em!”.
Nam Mẫn gật đầu đã hiểu:”Nhưng em không mặc váy,em rất khi mặc nên không quen!”.
“Em mặc váy rất đẹp!”. Anh ghé sát lại cô cười xấu xa:”Hoặc.. không mặc gì càng đẹp hơn!”.
Nghe thấy câu này Nam Mẫn tỉnh táo trở lại, ngẩng phắt lên đưa tay giữ chặt khăn tắm,trừng mắt lên:”Nghiêm Cảnh Hàn, tên khốn nhà anh,mau cút ra ngoài cho em thay đồ “.
“Có cần anh giúp không?”.
“Không cần “.
Người đàn ông cũng không làm khó mà ngoan ngoãn “cút” ra ngoài.
Nam Mẫn thay xong bộ váy,lê lết đi ra khỏi phòng, cô đỡ eo bước chậm rì xuống cầu thang,hai chân vẫn còn run rẩy, không biết có phải vì đói hay tại tên khốn kia.
Thím Trương ở dưới đang dọn thức ăn ra bàn, thấy cô xuống niềm nở cười nói:”Cô Mẫn dậy rồi, tới đây dùng bữa đi!”.
Nam Mẫn cười gượng gạo đi tới, vừa đặt mông ngồi xuống đã thấy một bát canh đặt ngay trước mặt, cô ngỡ ngàng ngước mắt nhìn lên, thím Trương chỉ chỉ vào bát canh cười hiền hậu:”Đây là canh gạc hươu rất tốt cho cơ thể của phụ nữ, tôi đặc biệt nấu để cô Mẫn bồi dưỡng, cô ăn đi cho nóng!”.
Thím Trương còn chu đáo đặt chiếc thìa vào tay cô, không quên bồi thêm một câu:”Nếu cô không bồi dưỡng kịp thời cơ thể sẽ xuống sức!”.
Chiếc thìa trên tay Nam Mẫn run lên như muốn rơi xuống,tay kia vô thức đưa lên che che cổ,rặng mây đỏ rực đã lan sang tận mang tai, cô đưa mắt lườm kẻ đầu xỏ bên ghế đối diện đang thảnh thơi ngồi dùng bữa.
Còn không phải tại tên khốn này sao, đêm qua cô đã van xin khản cả cổ nhưng anh chẳng những không tha cứ như con hổ đói muốn cô hết lần này đến lần khác,thậm chí còn ghé vào tai cô nài nỉ:Anh thề chỉ lần này nữa thôi!.Nhưng sau đó thì sao? Lần thứ ba rồi lần thứ 4, mãi đến khi cô không chịu được nữa ngất đi tên khốn này mới dừng lại.
Nếu không sáng nay cô cũng đâu đến mức mệt mỏi thế này, đến cả thím Trương cũng nhìn ra được,cái cảm giác bị người khác nhìn thấu thật tồi tệ, chưa biết chừng người ta đang cười thầm trong lòng đấy.
“Tôi ra ngoài làm việc, cậu chủ và cô Mẫn cứ từ từ dùng bữa”.
Thím Trương rất tự giác lui ra ngoài,trong phòng ăn chỉ còn lại hai người.
Nghiêm Cảnh Hàn nhịn cười nãy giờ, nhìn cô nhóc đang bốc hỏa tức đến mức phun ra lửa,anh đứng lên đi sang ngồi cạnh cô cầm lấy chiếc thìa dịu dàng nói:”Em ăn đi, đêm qua em đã mệt lắm rồi”.
Nam Mẫn tức đến phát rồ:”Nghiêm Cảnh Hàn,anh có cần phải thông báo cho cả làng cả tổng biết như thế không hả?”.
Thím Trương biết rồi Cao Lãng cũng biết, mà Cao Lãng biết thì tên họ Trác đáng ghét kia cũng biết, với cái miệng chim két của anh ta rồi sẽ đến tai tất cả mọi người.
Cô còn mặt mũi để nhìn ai?.
Nghĩ đến đây Nam Mẫn đưa hai tay che mặt thở dài.
Nghiêm Cảnh Hàn cười thầm,anh gỡ tay cô ra ngón tay vén lọn tóc ra phía sau:”Chuyện này không cần anh báo thì mọi người cũng biết,ai cũng biết rõ anh yêu em, chỉ có mình em,thế nên đều là người trưởng thành họ biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra “.
Anh cầm chiếc thìa khuấy canh cho nguội:”Nào đừng nghĩ nhiều nữa,uống canh trước đã”.
Nam Mẫn hậm hực nhưng cái bụng đã biểu tình dữ dội cô đành gạt mọi suy nghĩ sang một bên ngoan ngoãn uống canh.
…..