Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về! - Anh Túc - Chương 67: Ông chú đó là anh!
Sau khi trò chuyện hỏi thăm một hồi, Tiêu Đào muốn cô tham gia một chương trình văn nghệ do trường tổ chức, tốt nghiệp sớm hơn nhưng dù sao trước đây cũng là sinh viên cùng lớp, cô đành nhận lời Tiêu Đào.
Khi còn học trong trường cô cũng thường xuyên tham gia vào các hoạt động văn nghệ, là người năng nổ lại có tài bẩm sinh cộng thêm chút nhan sắc trời ban nên cô được mọi người gọi là “nữ thần”, lúc còn bé sống trong gia đình khá giả cô cũng được học qua một số bộ môn về nghệ thuật múa,vẽ, có tài năng thiên phú nên cô học rất nhanh và thực hành rất uyển chuyển.
Taxi về đến “Cảnh Viên”cũng đã buổi chiều,Nam Mẫn xuống xe đi vào biệt thự.Cô vừa bước vào cửa, một người phụ nữ trung niên bước ra gật đầu cung kính.
“Chào cô Mẫn”.
“Dì đây là..?”.
“Tôi tên Trương Thiết, cô Mẫn cứ gọi tôi là thím Trương được rồi, tôi là giúp việc mới được cậu Nghiêm thuê, cậu ấy có dặn tôi phải chăm sóc cho cô thật tốt, còn nói bất kể việc gì trong nhà cũng phải nghe theo lời cô”.
Nam Mẫn hơi ngạc nhiên khoé môi hơi giật giật:”Anh ấy… nói với thím như vậy sao?”.
“Vâng,đúng như vậy”. Thím Trương gật đầu chắc chắn.
Tên này có cần khoa trương như vậy không, còn thuê người giúp việc nữa.
“Còn một chuyện nữa,cô Mẫn, vườn hoa phía sau sáng nay đã được được thợ thi công lắp đặt, cô xem nếu không vừa ý chỗ nào tôi sẽ nói lại với các nhân viên!”.
Nam Mẫn sửng sốt phen nữa, hành động này của Nghiêm Cảnh Hàn còn gây sốc hơn cả việc thuê thím Trương về giúp việc.
Mang tâm trạng phức tạp đi ra phía sau khuôn viên,khoảnh khắc nhìn thấy khung cảnh trước mắt khiến cô ngây người, đứng hình mất một lúc,kinh ngạc đi cùng với cảm thán, phải nói là quá đẹp.Nam Mẫn đi dọc vào phía trong nhà kính, những chậu hoa đào được trồng thành từng hàng, màu hồng rực rỡ của hoa phủ cả một vườn, cây nào cũng đều nhau chiều cao vừa phải.
Cũng không biết Nghiêm Cảnh Hàn đã mua bằng cách nào, mùa này trong nước đào rất ít khi ra hoa,có thể anh đã cho vận chuyển từ nước ngoài về chăng?
Nhìn lên phía trên là những ngọn đèn lồng được treo khắp vườn,mới chỉ nhìn ngắm vào buổi ngày thôi mà đã đẹp đến vậy thì ban đêm phải lộng lẫy cỡ nào.
Trong lòng vừa buồn cười vừa xúc động, không nghĩ tới một tảng băng như Nghiêm Cảnh Hàn lại tạo cho cô bất ngờ này, nhưng món quà này thật quý giá đối với cô, nhìn quang cảnh trước mắt Nam Mẫn như đang đứng trong khuôn viên Chu gia mười hai năm về trước, cũng giống như vậy, rực rỡ và kiêu sa.
Trời tối Nghiêm Cảnh Hàn mới từ công ty trở về, hôm nay anh gặp gỡ một số đối tác nên đã uống một chút rượu.
Thím Trương từ trong nhà bếp đi ra:”Cậu chủ đã về!”.
Anh gật đầu:”Cô ấy đâu?”.
“Cô Mẫn ở trong nhà kính từ chiều đến giờ vẫn chưa ra, tôi có gọi cô ấy ra dùng cơm nhưng cô ấy bảo chưa đói muốn đợi cậu về cùng dùng bữa”.
Thím Trương vừa dứt lời Nghiêm Cảnh Hàn đã xoay người bước nhanh về hướng nhà kính.
Bên trong nhà kính sáng trưng,những chiếc lồng đèn đã được thắp sáng, dưới màn đêm trông càng lộng lẫy và sang trọng.Nam Mẫn đang ngồi trên chiếc ghế dài chống tay lên cằm chiêm ngưỡng cảnh đêm.
Người đàn ông bước đến ngồi xuống bên cạnh cô,Nam Mẫn thoáng giật mình,quay đầu lại thấy anh cô cười dịu dàng:”Anh về rồi”.
Anh ngồi sát lại ôm lấy vai cô:”Em thích không?”.
Nam Mẫn gật đầu:”Rất thích,sao tự nhiên anh lại làm nhà kính hoa đào cho em vậy?”.
“Bởi vì em thích hoa đào,anh cũng muốn lấy lòng cô nhóc của anh!”.Anh khẽ đáp.
Cô nghiêng đầu dựa vào vai anh nhìn lên ngọn đèn lồng:”Hồi trước nhà em cũng có một khuôn viên nhỏ trồng rất nhiều hoa đào..”.
Nói đến đây cô như đang hồi tưởng lại ký ức tươi đẹp ấy:”Mỗi khi rảnh rỗi cha lại vun gốc nhặt lá cho cây, lúc đó em còn nhỏ lại hiếu động nên cứ chạy xung quanh chơi đùa với những ngọn đèn lồng, có lần đi học múa cô giáo dạy bài “Cô gái bên đóa hoa”, chiều hôm đó khi về nhà em đã ở ngoài vườn hoa tập luyện cho tới tối, mãi đến khi chú Từ chạy ra đi tìm rồi gọi em vào nhà…”.
Chú Từ là quản gia của Chu gia khi đó,mọi việc trong nhà ngay cả việc chăm sóc cô cũng do chú quán xuyến, trước thời điểm xảy ra vụ cháy chú đã xin phép về quê thăm mẹ già đau bệnh,dù bây giờ không biết chú ấy đã ở đâu nhưng cô vẫn cảm ơn ông trời cảm ơn số phận đã để chú rời đi đúng lúc.
“Sau đó thì sao?”.
Giọng nói khe khẽ vang lên bên tai khiến Nam Mẫn hồi thần trở lại với thực tại, cô ngồi thẳng dậy nghiêng đầu nhìn anh cười nói:”Sau đó đương nhiên là em bị mẹ giáo huấn cho một trận rồi, nhưng nhờ có cha nói đỡ nên em mới được tha”.
Nghiêm Cảnh Hàn cũng nhìn cô:”Lúc nhỏ em có từng gặp người thanh niên nào trong vườn hoa không?”.
Nam Mẫn chẳng buồn suy nghĩ trả lời ngay:”Có chứ, gặp nhiều lắm, già có trẻ có,đa số đều là người làm ăn với cha em”.
Anh mỉm cười vài giây sau lại nói:”Ý anh nói người trẻ tuổi thanh niên kìa..!”.
Thật ra khi hỏi câu này,anh cũng rất hồi hộp và mong chờ, không biết cô nhóc này có còn nhớ anh không?
Nam Mẫn nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi:”Hình như.. là không…”.
Câu nói nhẹ tênh buông xuống khiến trái tim Nghiêm Cảnh Hàn hẫng đi một nhịp.
Cô không còn nhớ anh..!
Nhưng câu nói sau đó của Nam Mẫn lại khiến anh từ thất vọng chuyển sang bất mãn.
Đôi mắt mèo trong trẻo của Nam Mẫn sáng lên: “A…em nhớ rồi..hôm đó em có gặp một ông chú đứng trong vườn hoa nhà em, lúc đó..chú ấy hình như bị thương thì phải, trông thảm lắm,em còn đem tặng cho chú ấy sợi dây chuyền may mắn mà mẹ đã tặng em, mấy hôm sau thì không gặp chú ấy nữa, chắc bây giờ chú ấy đã già rồi,con cái cũng lớn…”.
Nam Mẫn cứ mải mê hồi tưởng mà không để ý sắc mặt người đàn ông bên cạnh đang đen lại, Nghiêm Cảnh Hàn mím môi không nói thành lời.
Chẳng lẽ lúc đó trông anh già đến vậy sao?
Nếu không mới chỉ 12 năm mà cô đã liên tưởng anh thành một người đàn ông trung niên con cái đã lớn?
Anh âm thầm cụp mắt nhìn lại bản thân, đàn ông 30 phong độ đẹp trai ấy thế mà bị chê già.
Gác lại muộn phiền trong lòng,anh bất mãn hỏi một câu:”Vậy theo em “ông chú già” đó năm nay khoảng bao nhiêu tuổi?”.
Nam Mẫn chống cằm nghĩ nghĩ:”Ừm… chắc khoảng 40 gì đó!”.
Anh phì cười:”Nếu bây giờ gặp lại em còn nhận ra ông chú ấy không?”.
Cô lắc đầu:”Không biết nữa,em gặp có một lần cũng rất lâu rồi, lúc đó em còn không nhớ rõ mặt mũi chú ấy ra sao nữa mà “.
Nghiêm Cảnh Hàn cũng không thất vọng lắm,cũng phải thôi, lúc đó cô chỉ mới mấy tuổi, làm gì có ấn tượng với một người đàn ông chứ,trong trí nhớ cô chỉ vô tình gặp anh trong vườn hoa thôi, nên không nhớ mặt là chuyện bình thường.
Anh hôn nhẹ lên má cô:”Vậy em có muốn gặp lại ông chú đó để lấy lại sợi dây chuyền không?”.
Nam Mẫn ngơ ngác nhìn anh,anh chỉ thuận miệng hỏi thôi nhưng cô cảm thấy có chỗ nào đó hơi lạ, nhưng lạ chỗ nào thì cô không thể diễn tả.
Cô lắc đầu:”Gặp để lấy lại dây chuyền thì không cần, nhưng nếu hữu duyên gặp lại thì cũng được xem là chữ duyên giữa người với người”. Nói tới đây cô nhíu mày:”Mà sao anh lại quan tâm chuyện này thế?”.
Nghiêm Cảnh Hàn cúi đầu nhìn vào mắt cô:”Vì”ông chú già” mà em nói… chính là anh!”.
Nam Mẫn tròn mắt, miệng mở to hết cỡ:”Anh.. Anh vừa nói gì?”.
Anh phì cười với biểu cảm của cô nhóc,sau đó nhẹ giọng nhắc lại từng chữ:”Anh nói.. “ông chú già” mà em gặp năm đó trong vườn hoa là.. anh! “.
Nam Mẫn hết sức kinh ngạc, cô không ngờ giây trước vừa nhắc tới người đàn ông ấy, giây sau ông chú đã xuất hiện trước mặt cô, lại còn là người cô yêu nữa.
Sao lại trùng hợp đến vậy chứ?
Đây là chẳng lẽ là nhân duyên tiền kiếp?
“Nói vậy…anh.. à không, chú… à,anh…”.
Nghiêm Cảnh Hàn bật cười thành tiếng,anh đưa tay búng lên trán cô:”Vừa mới biết anh là ai liền thay đổi xưng hô luôn rồi,em thật là tráo trở”.
Nam Mẫn bị búng rụt cổ nhíu mày:”Thì anh cũng hơn em nhiều tuổi thế còn gì?”.
Cô đưa tay xoa xoa trán nghi hoặc:”Nói như vậy anh.. biết…?”.
“Đương nhiên là anh biết”. Nghiêm Cảnh Hàn biết cô muốn hỏi điều gì,anh nắm lấy tay cô chậm rãi nói:”Cô nhóc đang ngồi bên cạnh anh là con gái duy nhất của ông chủ xưởng nhuộm Chu Kiến Chương và bà chủ Sở Tuệ ở huyện Thiểm Tây”.
Đôi mắt đen láy nhìn sâu vào mắt Nam Mẫn như lột tả hết nội tâm đang cất giấu bên trong lòng người con gái:” Vì muốn trả thù cho cha mẹ,cô gái ấy đã vứt bỏ tự trọng mà vào Cảnh Viên làm giúp việc,nhẫn nhục chịu đựng mọi oan ức,chịu đựng sự miệt thị khinh bỉ của người khác,dựa vào thế lực của anh để tiếp cận Trần Thiệu Huy với mục đích tìm manh mối chứng cứ phạm tội của hắn để đưa ra pháp luật”.
Giọng anh khẽ khàng nhưng lại khiến Nam Mẫn toàn thân bủn rủn, cô giương mắt nhìn anh trân trối, cánh mi dài khẽ run.
Người đàn ông lại đặt tay cô lên miệng khẽ hôn,ánh mắt thâm tình vẫn nhìn cô đắm đuối:”Anh nói vậy có đúng không? Chu Hiểu Khê?”.
Trái tim Nam Mẫn run rẩy kịch liệt,sau bao nhiêu năm cô mới được nghe lại tên thật của mình, cái tên mà cha mẹ ruột đã đặt cho cô.
Chu Hiểu Khê..!
Nam Mẫn khiếp sợ nhìn Nghiêm Cảnh Hàn.
Anh vậy mà…!
Nghiêm Cảnh Hàn nâng cằm cô lên,hôn nhẹ lên môi cô,anh nói:”Anh sẽ thay em tìm ra chứng cứ để sớm đưa Trần Thiệu Huy ra chịu tội trước pháp luật,sẽ thay em trả thù cho cha mẹ.Thế nên, Hiểu Khê..! Hứa với anh đừng làm chuyện gì liều lĩnh,mọi chuyện đã có anh lo,có điều gì cũng phải nói với anh, biết không?”.
Anh biết rõ cô là người có nghị lực hơn ai hết, cô sẽ không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai nhưng dù có ép buộc cưỡng chế anh cũng sẽ không để cô dấn thân vào chốn nguy hiểm.
…..
Hôm nay 4 chap nhé ? mọi người đọc ? và đóng góp ý kiến để giúp Châu hoàn thiện hơn nhé!??