Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về! - Anh Túc - Chương 63: Nói một lần hôn một lần
Nghiêm Đổng Phong nghe đàn em báo cáo xong,vẻ mặt hắn lạnh lẽo âm u đến đáng sợ, vụ ám sát không thành cách đây không lâu,ngay đêm hôm đó cánh truyền thông đã đưa tin: Tổng giám đốc tập đoàn Tinh Vạn Nghiêm Cảnh Hàn bị tai nạn giao thông, tình hình vô cùng nghiêm trọng, hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện.
Ngay đêm hôm đó hắn lập tức cho người theo dõi, nhưng đàn em lại báo về cho hắn phòng bệnh của Nghiêm tổng được vệ sĩ cảnh chừng cẩn mật chưa được sự cho phép của Nghiêm tổng không ai được vào, hắn bán tín bán nghi,cử một số đàn em đóng địa bàn theo dõi tại bệnh viện, thăm dò tin tức Nghiêm Cảnh Hàn.
Cả một tuần không xuất hiện tại công ty, thường xuyên ra vào bệnh viện cùng một cô gái, nhưng lại loan tin trước truyền thông bản thân bị thương nghiêm trọng.
Nghiêm Cảnh Hàn,mày đang muốn làm gì đây?
Nghiêm Đổng Phong dựa lưng ra sau ghế nhâm nhi điếu xì gà trên tay, mắt hắn híp lại:”Điều tra xem cô gái đó là ai, có quan hệ gì với Nghiêm Cảnh Hàn, theo dõi sát sao từng động thái của hắn,nhớ phải cẩn thận, thằng nhãi đó không thể xem thường “.
“Còn nữa, thông báo cho anh em,chuyến hàng lớn vài ngày nữa sẽ cập bến, thời gian địa điểm sẽ có người thông tin xuống, mà Trịnh Hâm cậu ta đang làm cái quái gì thế, mấy hôm nay đều không thấy mặt mũi đâu?”. Đam Mỹ Sắc
“Em cũng không biết anh Trịnh ở đâu, đêm đó sau khi giao nhiệm vụ cho bọn em xong thì cả tuần nay đều không gặp “. Tên đàn em nhỏ giọng đáp.
Nghiêm Đổng Phong xua xua tay “Được rồi,cậu ta tự biết phải làm gì, đi làm việc đi”.
“Vâng thưa anh Đổng “. Tên đàn em gật đầu sau đó lui ra ngoài.
Trong phòng, Nghiêm Đổng Phong ngồi thẳng dậy,nhấc điện thoại ấn một cuộc gọi đi.
Điện thoại đổ chuông, đầu dây bên kia lập tức nghe máy “Anh Đổng”.
Cặp mắt Nghiêm Đổng Phong nheo lại, đưa điếu xì gà lên hít một hơi, hắn mở miệng:” Lấy danh nghĩa của Tinh Vạn,làm một số giấy tờ thủ tục bán lại mảnh đất phía Tây ngoại ô,nhớ là phải làm cho kín kẽ, không được để lộ sơ hở “.
Đầu dây bên kia đáp lại”Tôi biết rồi “.
Ngắt điện thoại, khoé môi hắn nhếch lên nụ cười thâm độc,cặp mắt nham hiểm vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại,con ngươi đảo qua đảo lại ẩn dấu sự tính toán.
…
“Cha,cha cố lên, bác sĩ sẽ làm phẫu thuật, bệnh của cha sẽ được chữa khỏi”.
“Mẫn nhi, vô dụng thôi,khối u trong đầu cha đã di căn sang phổi, không có cách nào cứu chữa “.
“Cha đừng bi quan như thế, bác sĩ nói chỉ cần làm phẫu thuật, cắt khối u là sẽ cứu được,cha yên tâm các bác sĩ ở đây đều là bác sĩ nước ngoài có chuyên môn cao, họ nhất định sẽ làm được “.
“Mẫn nhi..nghe cha nói, điều cha trăn trở trước khi nhắm mắt là tương lai của con, cuộc đời của con, hãy để quá khứ ngủ yên, nhìn về tương lai, sống một cuộc sống bình yên, hạnh phúc..Cha sắp không thể ở bên cạnh lo lắng cho con nữa rồi, hãy nhớ..con luôn là đứa con gái cha yêu thương nhất “
“Cha,con không cần gì cả,cha hãy cố gắng chữa khỏi bệnh về nhà với con được không,con sẽ không đi đâu nữa hết, sẽ không để cha phải lo lắng suy nghĩ cho con nữa.Con chỉ có cha là người thân duy nhất,cha bỏ con đi rồi con biết sống sao đây?”.
“Sinh ly tử biệt là chuyện không thể tránh,con đừng khóc, có khi sang thế giới bên kia cha sẽ nhẹ nhõm hơn, không còn bệnh tật hành hạ nữa.Kiếp này có đứa con gái ngoan như con cha đã mãn nguyện lắm rồi..Mẫn nhi..cha đi đây…”.
Nam Mẫn giật mình mở mắt,mồ hôi lấm tấm trên trán,cô muốn mở miệng nhưng cổ họng khô khốc, không thể phát ra âm thanh.Vừa rồi cô mơ thấy cha,trong giấc mơ cha đã để lại di ngôn, đã nhắm mắt ra đi.
Giấc mơ đó là sự thật,cha đã đi rồi, không còn ở bên cạnh cô nữa.
Khẽ động đậy, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ,tay chân rụng rời, cơn khát khiến cô phải nghiêng người chống tay ngồi dậy lại phát hiện bàn tay đang bị nắm chặt.Nghiêng đầu qua đập vào mắt là thân hình người đàn ông đang ngủ gục bên cạnh giường.
Cô muốn rút tay ra để ngồi dậy, người đàn ông bên cạnh giật mình ngẩng đầu lên,trong mắt đầy sợi tơ máu:”Em tỉnh rồi..!”.
Nam Mẫn khẽ gật đầu,cổ họng khó khăn phát ra âm thanh khàn khàn “Nước”.
Nói xong cô muốn chống tay ngồi dậy,anh vội nói “Để anh đỡ em..!”.
Nghiêm Cảnh Hàn khom người đỡ cô ngồi dựa vào đầu giường, đặt tay lên trán cô.
Hết sốt rồi.
Anh với tay cầm cốc nước bên cạnh bàn đưa tới miệng cô: “Em uống đi..!”.
Nam Mẫn uống liên tục mấy ngụm liền, ánh mắt rơi trên người anh, quần áo trên người là của ngày hôm qua,tay áo sắn lên lộ ra cánh tay bị thương đã kết vảy, tóc tai có chút hỗn loạn, mắt thâm quầng, trên cằm râu cũng lún phún mọc.
“Cả đêm qua anh không ngủ sao?”. Giọng nói của cô có chút uể oải.
Mấy ngày Nam Mẫn ở bệnh viện viện chăm sóc cho Lạc Bân,anh đều có mặt túc trực bên cạnh, ngày Lạc Bân mất anh lại đứng ra lo ma chay an táng, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng mắt anh vẫn đen và sáng ngời, sâu thẳm, khi nhìn cô.
Anh đặt ly nước sang bên cạnh, cầm khăn lau mồ hôi trên trán cô,ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén lọn tóc đang dính vào gò má,anh nhìn cô khẽ nói:”Anh thức trông em, đêm qua em sốt cao mãi gần sáng mới hạ”.
Nam Mẫn rũ mắt nhỏ giọng:”Cảm ơn anh..!”.
Cảm ơn anh vì tất cả..!
Nghiêm Cảnh Hàn ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay cô, đôi mắt dịu dàng vẫn luôn nhìn cô nãy giờ: “Người yêu của anh bị ốm anh có thể không lo sao?”.
Nam Mẫn ngước mắt lên,đôi mắt mèo sầu muộn chạm vào ánh mắt thâm tình của người đàn ông.
“Em nghỉ ngơi thêm một lát,anh đi nấu cháo, cả ngày hôm qua em đã không ăn gì rồi..!”
Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ: “Mấy giờ rồi?”.
Nghiêm Cảnh Hàn giơ tay nhìn đồng hồ:”10 giờ sáng!”.
Nam Mẫn ngồi thẳng dậy, xoay người muốn xuống giường:”Tôi phải về nhà,cha có để lại đồ cho tôi!”.
Nói xong cô chống tay đứng dậy, mấy ngày không được nghỉ ngơi, đầu Nam Mẫn choáng đến kịch liệt,loạng choạng muốn ngã xuống.Nghiêm Cảnh Hàn nhanh chóng vươn tay ôm lấy cô, đau lòng nói: “Em mới hết sốt, người còn yếu,đợi khỏe lại anh đưa em đi..!”.
Anh cúi người bế ngang cô lên đặt xuống giường: “Nghe lời anh nằm đây nghỉ ngơi,cháo sẽ nấu nhanh thôi!”.
Sau khi Nghiêm Cảnh Hàn ra khỏi phòng,Nam Mẫn mới đưa mắt nhìn xung quanh.
Vẫn là phòng anh.
Quả thật như anh nói với sức khỏe của cô bây giờ không thể đứng nổi nói gì đến đi, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như bây giờ, cứ như vừa trải qua một cơn ác mộng.Dù đã nhận thức được sự ra đi của cha sớm muộn gì cũng đến, vậy mà cho đến khi sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt cô vẫn không thể nào chấp nhận được.
Hay nói một cách khác cô đang cố chấp không muốn nhìn vào sự thật.
20 năm, sống trong hai gia đình,mang hai thân phận,hoàn cảnh không giống nhau nhưng sự ấm áp, tình thương của người thân lại không khác biệt.Tuy cuộc sống khó khăn, tiền bạc vật chất thiếu thốn nhưng cô lại không cảm thấy bất hạnh, ngược lại còn là nguồn động lực để cô phấn đấu.
Vì sau lưng còn có “gia đình”… có cha.
Điều cô hối hận nhất lúc cha lâm bệnh cô lại không thường xuyên ở bên,trước lúc ông mất tâm nguyện của ông cũng chỉ muốn được thấy cô hạnh phúc, buông bỏ thù hận, sống một cuộc đời an nhiên.Nhưng cô lại không làm được điều đó,hai chữ “trả thù” như chiếc vòng kim cô quấn quanh đầu cô,mỗi khi nghĩ đến lại càng ghim sâu đến nhói đau.
Con người có lúc thật lạ, không ai muốn nhớ lại quá khứ đau thương, tàn nhẫn ấy,nhưng nó lại như chiếc ghim không thể gỡ, cũng lại vì nó mà day dứt cả đời.
1 giờ sau, tiếng cửa phòng mở ra, Nghiêm Cảnh Hàn bê một khay đồ ăn bước vào, đi đến bên cạnh giường đặt xuống.Trong khay ngoài cháo còn có thêm một dĩa rau xào, rất thanh đạm.
“Ăn cháo thôi..!”.
Anh ngồi xuống bê bát cháo đang nóng hổi vẫn còn hơi khói bốc lên, ngón tay thon dài cầm thìa khuấy đều cho nguội,sau đó lại đưa lên miệng thổi thổi cảm thấy nhiệt độ vừa phải mới đưa đến trước miệng cô.
“Nào,em há miệng ra..”.
Nam Mẫn giơ tay muốn nhận lấy bát cháo “Để tôi tự ăn được rồi..!”.
“Ngoan nào,há ra..”. Nghiêm Cảnh Hàn không cho cô từ chối.
Nam Mẫn buộc phải há miệng ngậm lấy thìa cháo, miệng cô nhàn nhạt ăn vào không có vị, nhưng lại cảm nhận được mùi cháo thoang thoảng bay qua mũi, thật thơm.
Cứ thế anh đút cho cô ăn hết bát cháo, cầm khăn giấy lau nhẹ khóe miệng Nam Mẫn: “Ăn nữa không?”.
Nam Mẫn khẽ lắc đầu, âm thanh mềm mại:”Tôi no rồi”.
Sau đó cô lại nói: “Anh cũng ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi, mấy ngày này đã khiến anh vất vả rồi, tôi thật sự cảm…”.
Lời chưa nói hết người đàn ông dùng miệng chặn môi cô, nụ hôn không sâu, chỉ chạm nhẹ nhưng đầy sâu lắng, khiến Nam Mẫn có chút sững sờ.
Sau khi rời môi,đáy mắt sâu thẳm nhìn cô.
“Lần sau,em nói cảm ơn một lần thì anh sẽ hôn một lần, nói bao nhiêu lần thì hôn bấy nhiêu lần, đó là phương thức hợp lý nhất để trừng phạt cái miệng nhỏ này..!”.
Khóe mắt Nam Mẫn hơi ẩm ướt,vô số cảm xúc phức tạp đang bào mòn tâm trí cô.
…..