Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về! - Anh Túc - Chương 61: Cô gái của anh!
Nam Mẫn ngồi gần cửa xe,nhìn từng con số thay đổi trên cột đèn giao thông, trong đầu lại quanh quẩn hình bóng cha già đang phải chống trọi với bệnh tật giành lại sự sống,cầu mong sẽ có phép màu để cha cô có một cuộc phẫu thuật thuận lợi nhất, nghĩ đến cha đang một mình lẻ loi trong bệnh viện lòng lại cồn cào không yên.
Miên man suy nghĩ hồi lâu,mí mắt nặng trĩu.. cả ngày ngồi xe đường dài có chút mệt mỏi cô dựa vào cửa xe nhắm mắt thiếp đi, không hay biết rằng dưới bầu trời đêm chiếc xe hơi sang trọng nãy giờ vẫn chạy theo phía sau.
Mãi đến khi có tiếng tài xế thông báo xe đã đến bến,Nam Mẫn mới giật mình mở mắt,mơ màng nhìn ra ngoài,cầm túi xách bước xuống xe,cô không về biệt thự ngay, mà ghé vào bệnh viện thăm cha, ánh đèn đêm khuya vắng vẻ như mặt nước tĩnh lặng chiếu rọi xuống thân ảnh nhỏ bé,Nam Mẫn băng qua đường đi thẳng vào bệnh viện.
Bên này chiếc xe đang đỗ cách đó không xa, nhìn người đi rồi Cao Lãng mới quay sang hỏi.
“Boss,chúng ta.. có vào trong không?”.
Người đàn ông ngồi phía sau không lên tiếng, ánh mắt thâm trầm vẫn dõi theo bóng dáng mảnh mai xa dần kia.
Nơi hành lang vắng vẻ trong bệnh viện cao cấp,Nam Mẫn từng bước đi đến trước cửa phòng bệnh,cô đưa tay khẽ vặn tay nắm cửa nhẹ nhàng đẩy ra,động tác cẩn trọng sợ làm cha thức giấc.
Bên trong phòng bệnh, người đàn ông nằm trên giường đang ngủ, ông gầy đến mức hai má hõm vào, dường như bệnh tật đã rút hết sức sống của ông, hơi thở cũng trở nên mỏng manh, yếu ớt.
Nam Mẫn đặt nhẹ bước chân bước tới bên mép giường,lẳng lặng ngồi xuống không để ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lạc Bân,mấy ngày nay nhập viện cũng nhờ bác sĩ cho ông sử dụng loại thuốc tốt nên giấc ngủ sâu hơn, lúc thức dậy tinh thần cũng tỉnh táo hơn.
Nhìn cha một lát, cô đứng dậy khẽ mở cửa đi ra ngoài, đây là phòng bệnh vip dành cho bệnh nhân đang điều trị, cứ cách một khoảng thời gian nhất định lại có y tá đi kiểm tra theo dõi tình hình sức khỏe bệnh nhân, nếu có người nhà ở bên trong sẽ bị họ nhắc nhở,Nam Mẫn cẩn thận đóng cửa lại, lòng thầm cảm thán.
Có tiền thật tốt.
Cánh cửa đóng lại,cô vừa xoay người đập ngay vào mắt là bóng dáng người đàn ông,anh đứng đó thân hình vững trải, ánh đèn trên hành lang mang bóng anh kéo dài, chiếu xuống chiếc áo sơ mi màu đen càng nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú.
“Nghiêm thiếu!”.
Nam Mẫn không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng không biết nên nói điều gì,đây là bệnh viện tư nhân lớn nhất Lăng Châu,thuộc quyền sở hữu của Nghiêm thị,anh thế mà lại tìm đến nhà cô thuyết phục cha cô, còn chuẩn bị phòng bệnh đặc biệt,sắp xếp y tá chăm sóc cho ông.Trong lòng Nam Mẫn vô cùng cảm kích,ấm áp.
Người đàn ông không lên tiếng,anh sải dài bước chân đi đến vươn tay ôm người con gái vào lòng,bàn tay siết chặt như muốn khảm cô vào thân thể.
Cô nhóc của anh.
Người con gái của anh.
Nam Mẫn bị ôm chặt cứng không thể nhúc nhích,cô vừa khó thở lại vừa lo sợ, lỡ như có y tác trực ban đi ngang qua,vậy thì xấu hổ muốn chết.Đêm hôm khuya khoắt một đôi nam nữ đứng trước cửa phòng bệnh làm một màn ôm ôm ấp ấp, như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ?
Cô gồng người cố gắng đẩy đẩy anh,khó khăn mở miệng:”Nghiêm.. thiếu,anh ôm tôi chặt quá, tôi.. không thở được “.
Nghe cô nói Nghiêm Cảnh Hàn nới lỏng tay nhưng vẫn không buông ra,cứ im lặng ôm cô như thế, khó để diễn tả tâm tình của anh vào lúc này.
Nam Mẫn mơ hồ khó hiểu,nửa đêm rồi anh còn chạy tới đây nhào tới ôm cô,lồng ngực anh phập phồng như đang kìm nén điều gì đó.
“Anh..sao thế?”.
Cô lại vòng tay ra sau đặt lên lưng anh, lại nhớ đến cánh tay chưa lành của anh, cô vội vàng đẩy anh ra,lo lắng hỏi.
“Tay anh còn đau sao?”.
Nghiêm Cảnh Hàn thâm tình nhìn cô,con ngươi khẽ lướt qua sợi dây chuyền cô đang đeo trên cổ, mặt dây chuyền lấp ló sau chiếc áo sơ mi.
Chính là sợi dây chuyền mặt hoa đào này.
Anh khẽ lắc đầu lát sau mới mở miệng “Không!”
Nam Mẫn gật đầu thở phào, không sao thì tốt rồi.
“Vậy…”.
“Về nhà thôi..!”. Nghiêm Cảnh Hàn lúc này mới buông cô ra, một tay nắm lấy tay cô đi xuống thang máy.
Hai chữ “về nhà” khiến đáy lòng Nam Mẫn khẽ động,trời khuya lạnh lẽo nhưng lòng lại ấm áp không thôi.
“Tại sao anh lại ở đây?”.Ngồi vào trong xe Nam Mẫn vẫn là không nhịn được lại lên tiếng hỏi anh.
Nghiêm Cảnh Hàn không trả lời câu hỏi của cô,ánh mắt anh nhìn cô đắm đuối, thấy rõ sự mệt mỏi uể oải trên gương mặt Nam Mẫn,anh vươn tay vén lọn tóc trên trán cô, nhẹ nhàng kéo cô dựa vào người rồi khẽ nói:”Em mệt rồi,ngủ một lát đi..!”.
Thấy anh không trả lời Nam Mẫn cũng không hỏi nữa,cô thả lỏng người dựa vào ngực anh, cảm nhận được nhịp đập trái tim anh, cảm nhận được mùi hương gỗ dịu nhẹ thơm mát, cơn buồn ngủ ập đến,Nam Mẫn nhắm mắt, miệng cô thì thầm rất nhỏ:”Cảm ơn anh..!”.
Có người bên cạnh thật tốt.
Có anh thật tốt.
Âm thanh phát ra rất nhỏ nhưng lại lọt vào tai Nghiêm Cảnh Hàn rất rõ ràng,anh yêu thương ôm cô vào lòng áp má vào trán cô,trong lòng như dòng suối yên ả,xanh trong.
Về đến biệt thự đã 2 giờ sáng,trên đường đi Cao Lãng lái xe với tốc độ vừa phải, tới khúc cua lại hết sức cẩn thận tránh để Nam Mẫn thức giấc, nhìn qua gương chiếu hậu thấy ánh mắt ông chủ nhà mình không giây nào rời khỏi mặt cô Mẫn,cứ ôm cô như đang ôm một bảo vật.
Nghiêm Cảnh Hàn xuống xe bế Nam Mẫn vào trong,đi đến phòng khách nghĩ nghĩ một chút anh lại bế thẳng cô lên lầu về phòng anh.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, động tác hết sức cẩn trọng,sau khi kéo chăn đắp qua người,anh cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cô, tình yêu nồng nàn nơi đáy mắt,anh ghé vào tai cô thì thầm:”Ngủ ngon,cô bé của anh..!”.
…
Sáng hôm sau,theo đồng hồ sinh học Nam Mẫn mơ màng thức dậy, ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào giường,cô đưa tay che mắt lại,đôi chân mày nhíu chặt, cảm thấy uể oải.
Nam Mẫn lười biếng chưa muốn mở mắt, cảm nhận được bản thân đang nằm trên chiếc giường mềm mại, ấm áp, nhưng.. chiếc gối hôm nay có vẻ.. hơi cứng, cô xoay người qua vắt ngang chân lên “chiếc gối ôm” bên cạnh.
Ừm… gối ôm cũng thật lớn, nhiệt độ cũng thật ấm,nhưng.. có vẻ hơi gồ ghề nhỉ?
Cô chớp chớp mắt.. hơi cay,trong mơ hồ lại thấy một khuôn mặt quen thuộc ngay trước mắt,Nam Mẫn cho rằng sức ảnh hưởng của người đàn ông này đối với cô quá lớn,ngay cả trong giấc ngủ cũng thấy anh.Mở mắt ra một lần nữa, đập vào mắt cô là ánh mắt sâu thẳm như biển của người đàn ông.
Không phải mơ.
Lúc này cô mới nhận thức được đầu cô đang gối lên cánh tay anh,tay chân cô đang vắt ngang hông anh.
Không phải gối ôm.!
Thật mất mặt.
Nhưng mà…. đảo mắt nhìn quanh một vòng trong phòng.
Không phải phòng của cô!
“Chiếc gối ôm” bên cạnh khẽ cười:”Dậy rồi à?”.
Nam Mẫn sực nhớ mình đang nằm trong lòng anh em cô vội vàng bật dậy.
“Sao..sao tôi lại ngủ ở đây?”.
Cô cúi đầu nhìn qua người mình một lượt, bộ quần áo mặc trên người hôm qua đã được thay bằng bộ đồ ở nhà thoải mái, chuyển mắt nhìn sang người đàn ông đang nằm trên giường, trên người anh nửa trên không mặc gì, nửa dưới có mỗi một chiếc quần ngủ.
Mặt Nam Mẫn nóng ran, có thần linh nào cho cô biết chuyện gì đang xảy ra đi?.
Nhìn cô gái trước mặt đang ngẩn ngơ bối rối,anh ngồi dậy ngả người về phía cô cất giọng vô lại:”Đêm qua em ngủ quên trên xe, về đến nhà lại cứ ôm lấy anh nằng nặc đòi ngủ với anh, không còn cách nào anh phải bế em về phòng mình thôi.!”.
Lục lại ký ức,tối hôm qua lúc cùng anh từ bệnh viện trở về, hình như cô đã ngủ quên,sau đó thì về biệt thự lúc nào cô cũng không biết,nhưng chuyện cô đòi ngủ cùng anh thì thật vô lý, chẳng lẽ trong giấc ngủ cô lại mê trai đến vậy?
“Em làm vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, chúng ta sẽ đến bệnh viện,hôm nay ông Lạc sẽ làm một số xét nghiệm trước khi cuộc phẫu thuật bắt đầu!”. Nghiêm Cảnh Hàn nhịn cười nhìn cô, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn.
Nghe anh nói vậy,Nam Mẫn không suy nghĩ nhiều,cô nhanh chóng xuống giường vọt về phòng mình.
Sau bữa sáng đơn giản do chính tay Nghiêm Cảnh Hàn nấu, cả hai cùng nhau đến bệnh viện.
Lúc đến nơi, cũng là lúc bác sĩ lấy máu vừa xong, Nghiêm Cảnh Hàn nắm tay Nam Mẫn đẩy cửa bước vào.Các bác sĩ đang có mặt trong phòng bệnh đều gật đầu chào anh.
“Nghiêm tổng!”.
Nam Mẫn vội vàng tiến lại phía giường Lạc Bân:”Cha..!”.
Cô ngồi xuống mép giường cầm bàn tay gầy guộc vừa lấy máu, xót xa nói:”Cha,cha thấy trong người thế nào rồi?”.
Lạc Bân nâng mắt,tay kia vỗ vỗ lên tay cô:”Cha vẫn ổn!”.
Nói xong ông lại ngước mắt nhìn lên Nghiêm Cảnh Hàn đang đứng bên cạnh, rồi nói với Nam Mẫn:”Con ra ngoài, cha có chuyện muốn nói với cậu Nghiêm đây một lát”.
Nam Mẫn nhíu mày hỏi:”Cha, có chuyện gì mà con không thể nghe?”.
“Nghe lời cha,ra ngoài đi!”. Lạc Bân lại nói.
Nghiêm Cảnh Hàn đặt hai tay lên vai cô giọng dịu dàng:”Em cứ ra ngoài đi, không sao đâu..!”.
Nam Mẫn lưỡng lự gật đầu,từ từ đứng lên ánh mắt vẫn lưu luyến trên người Lạc Bân.Cô chầm chậm theo các bác sĩ đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại,vị trưởng khoa cho tay vào túi áo blue nhìn cô nói:”Cô là con gái của ông Lạc phải không,cô đi theo tôi vào phòng một lát,có vấn đề này tôi cần nói với cô “.
Nam Mẫn gật đầu đi theo ông ấy vào phòng làm việc,sau khi ngồi xuống ghế, cô nôn nóng hỏi:”Bác sĩ, bệnh của cha cháu gặp vấn đề gì sao?”.
Vị trưởng khoa ngồi xuống đối diện với cô,để hai tay lên bàn thở dài khó xử:”Căn bệnh u não của ông Lạc vốn dĩ đã di căn sang phổi, lại là u ác tính, trên tình hình thực tế nếu điều trị cũng không tiến triển được bao nhiêu,sức khỏe của ông Lạc đang xuống dốc rất nhanh,chúng tôi đã hội chẩn với giáo sư nước ngoài, nếu can thiệp phẫu thuật thì tỉ lệ thành công chỉ có 10 phần trăm…”
…..