Thích Em Thích Em Nhiều - Mạn Linh Linh - Chương 33: Kí ức (3)
Tuy mấy ngày trước ông mới tự mắt chứng kiến cảnh cả một đám con trai nhỉnh hơn cô khoảng mười mấy phân bị cô dần cho tái cả mặt, nhưng đối với bố mẹ thì con cái vẫn chỉ là những cô cậu nhỏ bé cần được bảo vệ.
Nhưng ngày hôm nay, bố Nhiếp lại có việc đột xuất ở cơ quan nên tối hôm ấy về muộn, Nhiếp Mạch Khanh phải đi về nhà một mình.
Quả nhiên khi không còn thấy bóng dáng của bố Nhiếp đi bên cạnh cô nữa, lũ con trai ngày hôm trước bị cô đánh cho tối tăm mặt mũi, mất sạch thể diện kia đã ôm một cục tức trong lòng kể từ đó, nhân thời cơ cô không có ai để trông cậy vào thì đột ngột lao ùa tới, hất ngã cô xuống dưới đất rồi giật lấy cái giày mà cô đang đeo, ném tót lên trên cây. Chúng ném hết cả hai cái giày của cô.
Hai chiếc giày bị vướng vào những cành cây khô tỏng teo vươn lên trời, cách mặt đất chừng hai, ba mét.
“Mẹ nó! Bọn mày là chó hay sao mà cứ thích cướp giày của người khác ấy nhể?!”
Nhiếp Mạch Khanh cáu tức cựa quậy. Mới đầu, cô không thể nhúc nhích nổi bởi vì bị lũ con trai kia đè xuống dưới đất, nhưng bọn chúng không ở thế thượng phong lâu hơn được nữa bởi vì cô đã co thân trên lên, cụng mạnh đầu vào trán của một đứa con trai đang tính dùng bút lông dầu không xóa được để vẽ bậy lên mặt cô.
“Ái ui!”
“Ối!”
Sau tiếng kêu lên thất thanh của đứa nhóc đó là lần lượt những thằng con trai khác bị Nhiếp Mạch Khanh cho ăn chưởng.
“Đây là bọn mày gây sự trước. Công nhận lũ chúng mày khôn thật đấy khi chọn nơi ít người này để hù tao. Ở đây tha hồ chẳng bị ai phát hiện. Bọn mày chọc đúng người đúng chỗ đúng ngày chôn của lũ chúng mày rồi!”
Tiếng binh binh bốp bốp vang lên làm chấn động cả một thôn xóm nhỏ, hình dáng của một đứa con gái nhỏ gầy cầm cặp sách nện cho mỗi đứa con trai một cú vào bụng mãi mãi là hình ảnh không thể phai nhòa trong kí ức của mấy người sống xung quanh khi vô tình đi ngang qua lối đó.
“Con mẹ nó! F*ck you!”
“F*ck f*ck cái mả cha nhà chúng mày!”
Nhiếp Mạch Khanh cong hai đầu ngón tay lại rồi véo mạnh vào mỏ của cái tên vừa chửi thề kia, xoắn lại theo chiều hướng ngược kim đồng hồ khiến cho nó khóc thét, vội vã vùng vằng khỏi tay của cô rồi bưng lấy cái thân thể tàn tạ, cà nhấc chạy chối chết.
Mấy tên còn lại cũng bị cô dạy cho một bài học, khiếp hãi chộp lấy cái cặp sách của mình rồi gấp gáp chạy biến.
Nhiếp Mạch Khanh tuy là người thắng cuộc nhưng tổn thất mà cô gặp phải cũng chẳng kém gì lũ nam sinh kia là bao. Trong không gian vắng lẳng của buổi chiều tà khẽ vang lên một tiếng thở dài đầy xuýt xoa của cô gái nhỏ, Nhiếp mạch Khanh hơi hơi khom người, bộ dáng y hệt như một bà cụ lưng còng mà ôm lấy chỗ eo vừa mới bị một tên đá phải, não nề ngước nhìn lên trên trời, nhìn hai đôi giày của mình hiện đang bị treo ngược, lủng lẳng đu trên cành.
“Không được chửi tục! Không được chửi tục! Là con gái văn minh thì không được chửi tục!”
Cô lầm bầm câu ấy ở trong miệng cứ như đang lẩm nhẩm một câu cầu kinh vậy, sau một lúc cuối cùng cũng tính như tạm thời làm lắng xuống được cơn tức giận đang chạy ngược ở trong người, tập trung nghĩ cách để lấy lại đôi giày.
Nhà cô chẳng thuộc dáng khá khẩm gì cho cam, đôi giày kia cũng là đôi giày duy nhất mà cô có thể dùng được để đến trường.
Cô nhìn ra xung quanh, không có ai hay có nhà nào để nhờ giúp cả, vì vậy nên chỉ còn lại duy nhất một cách cuối cùng thôi.
Trèo lên.
Nhiếp Mạch Khanh hít vào một hơi thật sâu, cố gắng để quên đi cái đau ê ẩm ở quanh khắp người mình mà dựng thẳng lưng lên, ném tạm chiếc cặp sách trên vai xuống dưới chỗ gốc cây, còn bản thân thìn bắt đầu nhắm chọn đến những cành cây chắc chắn để đu người leo lên.
Tuy là con gái nhưng cô bản tính sinh ra đã nghịch ngợm chẳng khác nào một thằng con trai, lại siêu giỏi đánh nhau nữa, vì vậy nên việc leo trèo như khỉ ở trên cây quả nhiên chẳng phải là một vấn đề gì quá khó đối với cô. Nhưng vì cả người hiện tại chỗ nào cũng có vết thương, sờ đại cũng trúng phải chỗ bầm tím nên quá trình đu người lên có hơi chật vật hơn bình thường, chẳng thể đếm ra có mấy lần tay của cô suýt đã bị tuột rơi xuống rồi nữa.
“Phù!”
Nhiếp Mạch Khanh thở ra một hơi, sau một hồi vất vả đưa tay để khều khều lấy chiếc giày, cuối cùng cô cũng lấy được một chiếc rồi, còn một chiếc nữa.
Nhiếp Mạch Khanh ném chiếc giày đó xuống dưới đất, lách người sang bên phải của cành cây rồi rướn người để với lấy chiếc giày còn lại.
Nhưng vào đúng khoảnh khắc mà cô chộp được đến đuôi giày của mình, đột ngột, từ trong hốc cây rỗng trên cao bỗng bay ùa ra một đôi cánh chim.
Nó khiến cho Nhiếp mạch Khanh giật mình, người cũng không thể bám nổi vào thân cây được nữa mà chúi đầu ngã xuống đất.
Khi đó, tầm mắt của cô được đưa lên song song với trời.
Đó là một khoảng trời bao la rộng lớn, đẹp và kì vĩ hơn biển cả.
Mây tạnh mưa tan mới sáng ngày, khí trời mát đến khoan khoái.
Cánh chim sẻ vì những tiếng động ồn ào mà tán loạng bay ra khổi tổ, lao vút lên cao, sà vào những tản mây trắng lượn lờ.
Đẹp quá…
Cô cũng muốn bay.
Cô cũng muốn mượn chúng một đôi cánh chim để có thể bay đi thật xa.
Cùng với bố tránh xa khỏi cái thôn trấn nhỏ hẹp này.
Mi tâm cô nhắm lại, nhưng lại vì một tiếng hét lên đầy vội vã mà choàng tỉnh.
“Cẩn thận!”
Tiếp theo đó, trời đất trong đầu cô xáo trộn, chỉ thấy cả người rơi bịch vào một thứ gì đó, được “thứ đó” ôm trọn lấy người mình.
Đầu cô được một cái đệm thịt bao bọc, không có vấn đề gì nghiêm trọng ngoài cả người như sắp nát bấy bởi cơn chấn động mạnh.
Phó Quan Thượng ôm lấy cả người của Nhiếp Mạch Khanh, ôm rất chặt như sợ cô sẽ bị thương mất.
Mơ hồ bên tai cô còn vang lên những tiếng thở đứt quãng đầy hoảng loạn của anh.
Cả hai lăn lộn ở trên đất một lúc, đầu của cô gục vào ngực anh, nước mắt vì sợ mà khẽ nhỏ xuống, thấm ướt mất một mảng áo trên người anh, lại được anh vỗ vỗ lên lưng, giọng nói run run rẩy rẩy nhưng vẫn cố để trấn an cô.
“Đừng sợ đừng sợ… Không sao đâu, không sao…”
Một cái ngã vào lòng, một cái ôm thít chặt, đủ để cả nửa quãng đời sau nhung nhớ không phai.