Thì Thầm Bên Tai Em - Cố Chi - Chương 76: Ngoại truyện 4: Phương Nam hạ mưa muộn (2)
- Trang Chủ
- Thì Thầm Bên Tai Em - Cố Chi
- Chương 76: Ngoại truyện 4: Phương Nam hạ mưa muộn (2)
Vốn chẳng phải là người quá trì độn, anh ta ý thức được điều gì đó rất nhanh.
Lý Nham cảm thấy cả cơ thể mình cũng cứng ngắc luôn rồi, anh ta thật sự đã phạm lỗi tày trời, ngay cả giọng nói cũng khô khốc hẳn:
“Xin lỗi, tôi đi xử lý ạ.”
Tổng trợ lý bên cạnh Biên Nam vốn không phải anh ta, chẳng qua năng lực của người trước quá xuất sắc.
Biên Nam trọng nhân tài, thăng chức cho người ta, đến quản lý ở công ty con.
Lý Nham là do một tay vị tổng trợ lý kia đề bạt chỉ dạy ra.
Thời gian anh ta ở cạnh Biên Nam không dài, nhưng cũng đã nghe qua lời dặn dò của người trước.
Y nói: “Thân phận của Biên tổng hay dẫn tới một vài nam nam nữ nữ muốn bò lên trên, phải xử lý tốt những người đó, trước giờ Biên tổng rất ghét kiểu này.”
Mỗi một câu Lý Nham đều ghi lòng tạc dạ, thêm nữa bộ dạng Biên Nam cứ vô tâm vô tình cuồng công việc, cho nên anh ta chưa bao giờ nổi lên suy nghĩ đến phương diện khác về Biên Nam.
Huống chi tiểu minh tinh là công nhân viên thành thật kiếm tiền vì công ty, đương nhiên anh ta cho rằng người Biên Nam chỉ là nhiếp ảnh gia kia.
Biên Nam lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, thầm thở dài một hơi.
Hắn cũng có vấn đề, hắn nói không rõ ràng.
Lý Nham mới tới bên cạnh chưa bao lâu, không phải người nào cũng hiểu hắn như tổng trợ lý tiền nhiệm kia.
“Trừ tiền thưởng một quý, thu tin tức về đi, tiếp theo xử lý cho đàng hoàng.”
Lý Nham thở phào nhẹ nhõm, ý này là…… lấy công chuộc tội.
Tình hình tốt hơn nhiều so với anh ta tưởng tượng.
Nhìn người ra ngoài, Biên Nam mới dựa vào ghế, hiếm khi cảm thấy chuyện trở nên thật khó giải quyết.
–
Bên kia, Trì Vũ quay lại London.
Ông nội Trì Vũ mang hai dòng máu Trung Anh, bắt đầu từ thế hệ của ông, đã định cư ở Anh Quốc, cho nên Trì Vũ cũng lớn lên từ nhỏ ở nước ngoài.
Thế lực gia tộc cũng ở hết bên này.
Nói đúng ra, từ nhỏ Trì Vũ đã sinh ra và lớn lên tại một gia đình cực kỳ giàu có đông đúc, bất kể là dòng họ bên kia của cha hay bên này của mẹ cũng thuộc nhánh hào môn lâu đời.
Cha Vân Tùng và mẹ Trì Tương sinh hạ hai người con, anh trai Vân Lãng theo họ cha, Trì Vũ theo họ mẹ.
Năm ấy Vân Tùng và Trì Tương thật lòng yêu nhau mới về chung một nhà, nhưng vào năm Trì Vũ năm tuổi, cũng vì tình cảm thật sự phai nhạt mà ly dị.
Chẳng qua gia đình bọn họ ly dị không giống bình thường.
Trì Tương là nhà thiết kế quần áo nổi tiếng, tính cách nhiệt tình có gì nói đó.
Năm ấy bà cùng Vân Tùng ly dị, lúc chuẩn bị rời đi đã hỏi Vân Lãng và Trì Vũ:
“Mẹ và ba bọn con mỗi người mang theo một đứa, bọn con tự chọn đi.”
Hai đứa trẻ, bà và Vân Tùng đều yêu thương như nhau, cho nên bọn họ lựa chọn tôn trọng hai đứa, để cả hai tự lựa chọn.
Lúc ấy Trì Vũ còn rất nhỏ, nghe thấy lời này chỉ muốn khóc.
Trì Tương liền dịu dàng nói với anh: “Mẹ và ba tách ra, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu của ba mẹ với bọn con, mẹ và ba không phải người một nhà, nhưng bốn người chúng ta vẫn là người một nhà cơ mà.”
Nói xong, bà vờ như vô tình, nói: “Ai muốn theo mẹ nào? Mẹ sẽ dẫn con đến chỗ chơi nè.”
Nghe thấy lời này, Trì Vũ vội vàng giơ tay: “Con! Con!”
Vân Tùng ở bên cạnh “ha” một tiếng: “Lắm mưu nhiều kế!”
Trì Tương mới không thèm quan tâm ông, mặt mày hớn hở thơm lên mặt Trì Vũ một cái, sau đó lại hỏi Vân Lãng: “Con thì sao?”
Vân Lãng lắc lắc đầu. Hắn lớn hơn Trì Vũ gần mười tuổi, tuổi này đã sớm hiểu chuyện, hắn biết trách nhiệm trên vai mình: “Con theo ba là được ạ.”
Thế là, nhiều năm như vậy, Vân Lãng liền gánh vác cả Vân thị, Trì Vũ theo Trì Tương chạy khắp trời Nam đất Bắc, sống tự do tự tại không ràng buộc.
Người một nhà cũng không vì điều này mà trở nên xa lạ, thường xuyên họp mặt nho nhỏ, mối quan hệ ngược lại còn gắn bó hơn.
Mặc dù cha mẹ xa nhau, nhưng Trì Vũ thực sự được tất cả mọi người chiều chuộng lớn lên.
Trì Vũ vừa về tới London, đã bị Trì Tương dẫn tới nhà cũ của Vân gia.
Một nhà bốn người vừa gặp mặt, Trì Tương đã bưng mặt Vân Lãng ngó trái ngó phải, sau đó trợn mắt mắng Vân Tùng: “Sao Tiểu Lãng gầy như vậy? Ông lo chơi một mình, để con gánh cả nhà họ Vân à.”
Vân Tùng đứng cạnh Trì Vũ, đau lòng nắm tay anh: “Thế bà lại chăm con như nào? Người ta quay về thủ đô một chuyến đã bị phong sát kia kìa!”
Trì Vũ: “…… Ba, không cần lớn tiếng vậy đâu.”
Anh sờ sờ mũi, nhớ tới lời nói trước đó của Cao Văn, vẫn cảm thấy có chút mất mặt.
Mất mặt vì quay về nhà tìm ba mẹ, tìm anh trai.
Vân Lãng bình tĩnh uống một ngụm cà phê, sau đó quay đầu nhìn Trì Vũ uể oải rúc vào sô pha.
Đứa em trai còn trẻ đã thành danh này, từ nhỏ lại được chiều mà lớn, tính cách thẳng thắn tùy tiện, bốc đồng coi trời bằng vung.
Hắn vốn cảm thấy, để anh chạy khắp nơi, gặp phải gốc cứng chịu chút áp chế, mài giũa tính tình cũng tốt.
Nhưng trông thấy dáng vẻ người gặp chuyện rồi đáng thương quay về tìm cha mẹ, hắn lại đau lòng.
Tầm mắt rơi xuống mặt bình an của sợi dây đỏ trên tay anh, vẻ mặt Vân Lãng nhu hòa hẳn đi.
Thôi, anh nên tùy hứng một chút, con cái nhà họ Vân và nhà họ Trì, làm trời làm đất cũng chẳng sao cả.
“Gần đây Biên thị muốn mở rộng hoạt động kinh doanh ra nước ngoài.”
Vân Lãng nhàn nhạt mở miệng.
Nghe thấy lời này, Trì Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Vân Lãng, nháy mắt đã hiểu ý của hắn.
Trì Vũ ôm lấy cánh tay Vân Lãng một phen: “Anh! Anh đúng là anh ruột của em!”
–
Biên Nam ngồi trên ghế dựa, nghe Lý Nham báo cáo tình hình hạng mục hải ngoại gần đây.
Tất cả các hạng mục vốn tiến hành thuận lợi gần đây lại liên tục bị cản trở.
“Ai đang nhúng tay vào?”
“Nhà họ Vân ạ.”
Lúc nói ra đáp án này, Lý Nham cũng rất hoang mang.
Nhà họ Vân ở đất khách quê người có địa vị hết sức quan trọng, coi như là gia tộc không hề đơn giản.
Chẳng qua thế lực của nhà bọn họ phần lớn là ở ngoài nước, Biên thị tự nhận không hề có tiếp xúc qua lại với nhà họ Vân, chẳng biết ngay bước ngoặt này, sao đối phương lại làm loạn cả lên.
Mấy năm gần đây, cũng không phải là không có xí nghiệp khác tiến quân ra thị trường nước ngoài, cũng chưa thấy Vân thị có hành động gì.
Bởi vậy có thể thấy, đương gia Vân thị cũng chẳng phải người không thể dung nạp người ta.
Biên Nam rũ mắt gật gật đầu, sau đó nhìn về phía anh ta: “Lộ trình đều thu xếp xong rồi chứ?”
Lý Nham trả lời ngày càng cẩn thận hơn: “Đã thu xếp xong hết rồi ạ.”
Lần này Biên Nam nói là đến London công tác, nhưng Lý Nham không dám quên, vị nhiếp ảnh gia kia bây giờ đang ở London.
Thực ra nguyên nhân phần lớn là bởi vì Trì Vũ nên Biên Nam mới muốn đi London, sau đó tiện thể giải quyết chuyện nhà họ Vân.
Nói là vừa gặp đã yêu cũng đúng, thấy sắc nảy lòng tham cũng được, nhưng sau khi Biên Nam trông thấy một bên mặt người ta, suy nghĩ trong đầu quả thực toàn là đối phương.
Hắn là người có ham muốn chiếm đoạt và tính công kích rất mạnh, nếu đã như vậy, hắn đành phải chủ động ra tay thôi.
Nhưng còn chưa kịp làm ra cái gì, đã vì cái sự kiện ô long[1] này mà chết yểu hết trơn.
[1] Ô long trong tiếng Quảng là nhầm lẫn, sự kiện ô long là sự cố do nhầm lẫn hoặc hiểu lầm dẫn đến những tổn thất không đáng có.
Biên Nam cũng không ngờ rằng, hắn còn chưa tìm được cơ hội chạm trán tiến thêm một bước với Trì Vũ, đã gặp được đối phương một lần nữa trong khách sạn ở nước ngoại.
Khi ấy, là tiệc gặp mặt với người cầm quyền nhà họ Vân.
Song phương đều là kẻ khó đối phó, trên bàn cơm anh tới tôi đi, dưới bề ngoài nhìn như yên bình và hài hòa là mạch nước ngầm tuôn chảy.
Ngay giữa lúc bầu không khí đang căng thẳng, cửa phòng bao bị gõ vang.
Tiếp theo cửa bị đẩy ra, một khuôn mặt xinh đẹp thò vào: “Ngại quá, tôi tới trễ rồi phải không?”
Trông thấy Biên Nam ngồi bên trong, trên mặt Trì Vũ chẳng tỏ vẻ gì, đáy lòng lại thầm giật mình, hóa ra là người đàn ông bên ngoài studio hôm ấy.
Cũng phải, tận mắt chứng kiến anh bắt nạt nghệ sĩ dưới trướng của mình, thảo nào muốn phong sát anh.
Trì Vũ cười lạnh dưới đáy lòng một tiếng.
Biên Nam và Lý Nham trông thấy anh, đều không hẹn mà cùng sửng sốt.
Sau đó hai người liền trông thấy vẻ mặt vốn như con cáo già của Vân Lãng trước mắt nhu hòa hẳn đi.
Trong mắt Vân Lãng hiện lên chút ý cười, hôm nay vốn Trì Vũ đang chơi đùa bên ngoài với hồ bằng cẩu hữu của anh.
Chỉ sợ là nhận được tin tức hắn và đương gia Biên thị tổ chức tiệc, bấy giờ mới cuống quýt hỏa tốc chạy tới xem kịch vui.
Trì Vũ cười rồi ngồi vào bên cạnh Vân Lãng, Vân Lãng vô thức đưa tay sờ sờ cái ót của anh.
Hiển nhiên Trì Vũ đã quen với cử chỉ này của đối phương, thân thiết quen thuộc.
Ánh mắt Biên Nam lại tối đi vài phần, đuôi mắt hắn hếch lên, trên mặt chứa nụ cười, hỏi: “Vân tổng, vị này là?”
Trên mặt Vân Lãng cũng mang theo ý cười giống vậy: “Nhiếp ảnh gia nhỏ nhà tôi, là……”
Nói đúng tới đây, Trì Vũ lại tiếp lời: “Tôi là ai, quan trọng sao?” Anh cười một tiếng, “Có lẽ chỉ là nhiếp ảnh gia chẳng có bối cảnh gì, có thể tùy tiện bị phong sát mà thôi.”
Anh cười đến xinh đẹp châm biếm, nghiêng đầu đối diện với con mắt của Biên Nam: “Biên tổng, đúng không ạ?”
Bởi vì quá nhỏ đã bị Trì Tương dẫn đi, lại không mang họ Vân, nếu không liên hệ tới mối quan hệ hôn nhân thời trẻ của Trì Tương và Vân Tùng, rất ít người nghĩ đến, anh cũng là người của Vân gia.
Vân Lãng đưa tay gõ nhẹ vào đầu Trì Vũ, nói với Biên Nam: “Ngại quá, thằng bé tuổi còn nhỏ, tính tình hơi thẳng thắn trực tiếp, Biên tổng sẽ không thật sự so đo với thằng bé chứ?”
Biên Nam đối diện với tầm mắt của Vân Lãng, chậm rãi lắc lắc đầu: “Sao vậy được?”
Trong nháy mắt Biên Nam đã hiểu hết cả, Biên thị làm khó dễ hắn, chỉ e là vì trút giận cho Trì Vũ.
Ngón tay đặt trên mặt bàn của hắn khẽ gõ một chút, hai người này lại có quan hệ gì đây?
Không biết vì sao, trong giây phút này, Vân Lãng cảm thấy khí chất trên người Biên Nam xảy ra một chút biến hóa, tính công kích càng tăng lên.
Nếu nói trong cuộc thương lượng ban đầu còn mang theo vài phần nho nhã lễ độ, thì khoảnh khắc này, người đàn ông không chút nào che giấu sự cường thế trong xương cốt.
Cho dù là sân nhà của Vân Lãng, khí thế ấy cũng chẳng mảy may rơi xuống thế hạ phong.
Vân Lãng nhận ra được, từ sau khi em trai mình vào, tâm tình của người đàn ông đối diện đã âm trầm hẳn xuống.
Hắn lại có phần không rõ nguyên nhân.
Chẳng qua hắn cũng di dời đề tài rất nhanh, không nhắc thêm về Trì Vũ bên cạnh nữa.
Trực giác của Vân Lãng nhạy bén, người đàn ông trước mặt không dễ đối phó, hắn cũng không muốn Trì Vũ đối mặt trực tiếp với đối phương, cũng không muốn bọn họ có thêm nhiều tiếp xúc.
Trái lại vào khoảnh khắc ánh mắt của Trì Vũ đặt lên người Biên Nam, trong lòng anh thông suốt, rất nhanh đã hiểu được gì đó, mang theo ý cười chậm rãi buông mắt.
Trên bàn cơm, Vân Lãng vừa thêm đồ ăn cho Trì Vũ, vừa giao đấu với Biên Nam.
Một bữa cơm, Trì Vũ ăn rất yên lặng, yên lặng đến không bình thường, trái lại còn khiến Vân Lãng bên cạnh liên tục nghiêng đầu nhìn anh.
Hôm nay người chạy tới đây, dựa vào tính tình của tổ tông này, Vân Lãng còn tưởng anh sẽ náo loạn cho đủ cơ.
Quả thực Trì Vũ định tới đây quậy một trận rồi, nhưng mà anh lại phát hiện ra một chuyện thú vị hơn.
Mãi đến khi bữa tiệc kết thúc, anh vẫn đang suy nghĩ về điều này.
“Sao hôm nay ngoan quá vậy?”
Sau khi chào tạm biệt với Biên Nam, Vân Lãng nắm vai anh đi ra ngoài, một bên dò hỏi.
Trì Vũ hồi thần lại, chỉ cười mà không nói.
Vân Lãng cũng chẳng cần nhận được đáp án, chỉ căn dặn: “Chuyện của Biên Nam giao cho anh xử lý, ban nãy trên bàn cơm, chắc hẳn em cũng nhìn ra được, đối phương rất khó giải quyết, em đừng có tùy tiện trêu chọc người ta, anh sợ có chỗ không kịp chú ý đến em, khiến em ăn mệt.”
Trì Vũ nhướn lông mày, dừng bước chân lại, lời này của anh trai anh hình như nói hơi muộn rồi.
Có vẻ dưới tình huống mình chẳng biết gì, đã chọc phải rồi.
Thú vị thật đấy, một người vừa mới phong sát anh, cuối cùng làm cách nào mà trong nháy mắt đã có thể nổi lên tâm tư khác với anh kia chứ?
Trì Vũ lùi lại một bước thoát khỏi động tác kéo tay anh của Vân Lãng, mặt mày xinh đẹp cười tủm tỉm: “Anh, em còn có chút chuyện, anh về trước đi nha.”
Nói xong, anh xoay người đi vòng về phía ban nãy rời khỏi.
Vân Lãng thở dài, để lại hai vệ sĩ đuổi kịp anh.
Trong phòng bao yên lặng một hồi, Biên Nam cúi đầu không biết đang nghĩ gì, Lý Nham bên cạnh cũng chẳng dám nói chuyện.
Vốn ông chủ nhắm vào người tới, nhưng kết quả người nhìn trúng lại có cử chỉ thân mật với một người đàn ông khác, quan hệ mập mờ không rõ ràng.
Thật sự có thể nói là xuất quân chưa giành thắng lợi đã toi mạng[2].
[2] Gốc là 出师未捷身先死: Xuất sư vi tiệp thân tiên tử, là một câu trong bài thơ Thục tướng của Đỗ Phủ.
Biên Nam cầm áo khoác bên cạnh lên rồi đứng dậy, giọng nói lạnh tanh: “Đi thôi.”
Nhưng còn chưa đi được hai bước, cửa đã bị đẩy ra.
Lý Nham trông thấy Trì Vũ tiến vào, cả người ngây ngẩn một chút, lập tức bật dậy đi ra ngoài, nhường lại không gian trong phòng bao cho hai người.
Thấy Trì Vũ lại vòng về, con mắt Biên Nam tối đi một chút.
Hắn mở miệng nói: “Cậu rơi đồ gì à?”
Trì Vũ cười rồi tiến về phía hắn, tốc độ nhịp chân hơi chậm, lại mang theo sự tấn công mỹ lệ bức người, khoảng cách của hai người kéo gần từng bước một.
Khoảnh khắc đầu mũi chân áp tới, nghĩ đến sự thân mật ban nãy của Trì Vũ và Vân Lãng, Biên Nam vô thức lùi ra sau một bước.
Trì Vũ liền tới gần một bước.
Nhiệt độ trong phòng bao có hơi cao, bây giờ nhiệt độ ấy như sắp thiêu phỏng đầu tim người ta.
Chẳng biết là bốc ra mùi vị gì nữa.
Mãi đến khi sống lưng Biên Nam dán lên bức tường phía sau, Trì Vũ đổ người về trước, mái tóc đen mềm mại dài ngang eo trượt xuống, rơi lên mu bàn tay hắn.
Khoảng cách giữa hai người gần như là chóp mũi sắp chạm nhau.
Trì Vũ nghịch bướng trêu tức:
“Tôi đánh rơi một câu.”
“Biên tiên sinh, có vẻ anh khá…… muốn ngủ tôi, phải không?”