Thì Ra Anh Trả Thù Tôi - Th. Vy - Chương 41: Em ở đây
Chào em – Vân Nhi,
Anh chờ cả tuần mà tác giả lại ra câu chuyện kết về phía cô gái chỉ có hai câu phũ phàng: “Chạy trốn tất cả đến nơi bình yên, em ở đây nhớ anh chờ anh nhưng anh mãi không thấy anh đến. Em sẽ chỉ chờ anh một năm thôi vì anh không đến và em cũng không muốn phụ lòng người tốt yêu em.” Kết chuyện vậy thì sao anh tìm được em đây. Nhưng em biết không bao nhiêu cô gái vào comment rằng đúng vậy, tác giả thật chí lý. Trong khi cánh đàn ông thì nhắn chẳng hiểu sao lại kết như vậy. Giờ tác giả nổi lắm em biết không. Tên là Thiên Ý, anh đang muốn liên hệ để xuất bản sách, nhưng không hiểu sao mãi không liên hệ được. Nghe nói tác giả này bí ẩn lắm chưa nhà xuất bản nào có thể liên hệ được với tác giả cũng không có bất kỳ thông tin nào vì ngoài số điện thoại thì chẳng có thông tin nào khác. Nếu em ở đây chắc em sẽ tìm được phải không? Anh làm sao để tìm được em đây. “Nơi đó” là nơi nào hả em?
Trong phòng khách sau khi đọc blog của con trai, mẹ Tống vỗ đùi chồng:
– Con trai ông ngu quá. Tôi đã gợi ý tới vậy mà còn không biết. Tôi cũng đến cạn lời với nó.
Bố Lăng xoa bên đùi chắc chắn đã bị mẹ Tống đánh cho đỏ nhưng chỉ dám cắn răng than:
– Tại nó chưa mở mang đầu óc, để tối tôi dạy lại nó.
– Ông nhắc nó nếu nó để con dâu tôi tuột mất thì coi chừng tôi đấy.
– Dạ Dạ, phu nhân. Tất cả là tại thằng con trời đánh.
Nếu nói bố Bạch cuồng con gái thì bố Lăng chính là cuồng vợ và sợ vợ số một. Đương nhiên lời mẹ Tống chính là mệnh lệnh vì vậy bố Lăng đã lôi cậu con trai đang ăn ngủ với chiếc máy tính chờ truyện ra chap mới kia đi ra ngoài.
Sau một vòng trèo đèo lội suối (nhưng thật ra chỉ là đi bộ và đạp xe ở ngoại ô thnahf phố), bố Lăng thẳng tay gõ đầu con trai khi anh than thở lần thứ mười.
– Than vừa thôi.
– Bố không ở nhà ôm vợ bố đi lôi con ra ngoài này làm gì?
– Chứ người ta đang ôm vợ sao mày chưa tìm con dâu cho bố đi nằm nhà ôm máy tính làm gì.
– Con trai bố phiêu bạt suốt hai tháng mà bố chẳng quan tâm gì cả vậy sao? Giờ còn trách móc. Con cũng đang cố gắng mà.
– Con nên cảm ơn vì có một bà mẹ tuyệt vời đi. Nếu là bố chắc chắn bố sẽ xúi giục Vân Nhi của con đi lấy thằng khác luôn đi chứ đợi thằng ngốc như con nhận ra chắc nó già mất.
Lăng Lập Thành còn đang khó chịu câu nói của bố Lăng nhưng như nghe ra được điểm gì đó không đúng liền lay bố mình:
– Bố mới nói gì? Xúi giục? Bố biết Vân Nhi ở đâu phải không?
Bố Lăng chắp tay sau lưng liền quay đi nói:
– Không thèm nói cho đồ ngốc nhà con.
– Bố!!!! Bố có còn là bố con không vậy? Bố không muốn có cháu sao?
– Bố có cháu rồi. Chờ kẻ khờ như con chắc chắn đợi không nổi.
– BỐ!!! – Tức giận trước ông bố quái đản cuối cùng phải đưa ra hạ sách. – Bố không nói thì vợ thân yêu của bố sẽ không có con dâu đâu.
Bị nói trúng điểm yếu bố Lăng lúc này mới nhớ đến lời đe doạ của mẹ Tống trước khi đến đây, bố Lăng cảm thấy sống lưng có chút lạnh đành khuất phục nói:
– Con không cảm thấy câu truyện ngôn tình mẹ đưa cho con đọc giống chuyện của con và tiể Tuyết sao?
– Thì có.
– Rồi sao? – Bố Lăng nhìn anh mong chờ.
– Sao là sao? Bố muốn nói gì?
Bố Lăng cụt hứng thở dài lắc đầu:
– Uổng công cho con học giỏi mà EQ bằng 0.
Bị chửi dường như Lăng Lập Thành nhận ra gì đó mới ngớ người ra:
– Truyện đó do Vân Nhi viết sao?
– Lạy chúa não con tôi còn dùng được.
Bố Lăng vỗ tay rồi rời đi để lại không gian cho Lăng Lập Thành ngẫm nghĩ. Nếu Vân Nhi là Thiên Ý thì đoạn kết đó chính là câu trả lời cho bức thư của anh. Cảnh vật phía trước rất đẹp, yên bình. Nhìn về phía trước như thấy được cả thành phố, khiến anh tự hỏi nói bình yên cô nghĩ đến là nơi nào. Nếu là nơi để cô chờ anh thì chắc chắn là nơi anh biết, vậy nơi đó là nơi nào? Anh im lặng đứng thẫn thờ nhìn vô định rất lâu liền chạy một mạch về nhà.
– Bố mẹ con biết phải tìm Vân Nhi ở đâu rồi.
Anh như một cơn gió chạy vù qua hai người già đang anh anh em em ở phòng khách khiến họ phải ngỡ ngàng, ngẩn ngơ.
– Là cái gì vừa vụt qua vậy? – Mẹ Tống hỏi.
– Chắc là thằng con trai của em mới nhặt được não về đấy.
Mẹ Tống gật gù hài lòng:
– May đấy chứ không em sẽ đánh chết hai bố con khờ nhà anh.
Bố Lăng thầm nghĩ lúc thông minh thì là con tôi còn lúc làm sai thì là con anh. Phận đàn ông mười hai bến nước khổ quá mà.
Lăng Lập Thành vừa nhanh chóng sắp xếp đồ đạc vừa nhanh tay đặt vé. Nơi anh sắp đến khá xa và nếu không nhanh thì không biết đến đêm đã đến nơi chưa nữa. Nơi này có lẽ là nơi cuối cùng là hi vọng cuối cùng anh có thể nghĩ ra. Nếu còn không thấy nữa thì anh sẽ thực sự tìm mọi cách để lôi bằng được cô tác giả ngốc này của anh.