Theo Em Đến Cùng Trời Cuối Đất - Coley - Chương 11
Ting.. ting..
Tiếng điện thoại báo tin nhắn tới, An Nghi nhảy phắt một cái đã nằm gọn trên giường, trườn người lấy chiếc điện thoại, lòng háo hức “biết ngay mà, tên ngốc nhiều chuyện như ông làm sao có thể bỏ qua tin tức động trời này của tui”. Cô mở tin nhắn ra, không phải của Kiến Vinh, trong lòng có hơn một chút hụt hẫng. “Tên ngốc này rốt cuộc đang làm gì mà không trả lời tin nhắn của mình chứ”. Tin nhắn vừa đến là của Trường An, anh muốn cùng cô có một buổi hẹn hò chính thức đầu tiên. Thật là ngọt ngào làm sao, An Nghi tạm thời gác lại nỗi bực dọc, liền bước xuống giường, mở tủ áo ra ngắm nghía một hồi. Cuối cùng cô chọn chiếc váy màu hồng mà Kiến Vinh đã tặng, bởi vì như lời hắn nói, cô muốn được tỏa sáng trước mặt Trường An. Đứng ngắm mình trước gương, An Nghi tự thấy hài lòng với nhan sắc của mình, cô không phải kiểu con gái đẹp rực rỡ, nhưng từng đường nét trên gương mặt cô lại mang một màu sắc rất riêng thu hút ánh nhìn của người khác.
Bên ngoài có tiếng chuông cửa, An Nghi quay sang vơ vội mớ quần áo vương vãi trên giường cho hẳn vào tủ. Cô ngắm mình qua gương thêm một giây trước khi ra mở cửa.
– Xin lỗi, em đã để anh chờ..
Câu nói bỏ lửng ngay cửa miệng, trước mắt cô không phải Trường An, mà là hắn, cái tên hay xuất quỷ nhập thần mấy ngày nay. Cái tên bị cô nguyền rủa liên tục cũng không chịu xuất hiện. Và bây giờ hắn ở trước mặt cô, thật tình chỉ muốn đắm cho hắn một trận ra trò. Thế nhưng, nếu như cô có bảy phần bực tức thì lại có đến bảy bảy bốn chín phần vui mừng.
Hắn chẳng buồn nhìn lấy cô một lần, đẩy cô dạt sang một bên rồi đi thẳng vào phòng thả người nằm dài lên ghế sofa.
– Bà định khủng bố tui à? Chín mươi chín tin nhắn trong vòng ba ngày..
Ting.. Ting..
Hắn thở dài ngồi dậy đầy ngao ngán.
– Và đây là tin nhắn thứ một trăm.
An Nghi nhe răng cười trừ, với tay đóng cánh cửa lại rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh hắn.
– Tin này tui nhắn lâu rồi giờ mới tới à.
– Cái con nhỏ này..
Hắn co ngón tay trỏ đưa lên trên đầu cô rồi dừng lại đúng lúc khi vô tình ánh mắt hắn chạm phải gương mặt thanh tú của cô.
– Bà định đi đâu à, sao trang điểm và mặc bộ đầm này?
Như chỉ chờ được hỏi, An Nghi liền hào hứng.
– Ông vẫn chưa đọc tin nhắn thứ một trăm của tui hả, anh Trường An hẹn tui đi chơi, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của tụi tui.
Hắn bỏ tay xuống, nhìn kỹ cô thêm một lượt rồi bĩu môi.
– Bà mặc cái này đi hẹn hò à?
– Không phải ông bảo tui muốn tỏa sáng thì mặc cái này sao?
– Nhưng không phải trong trường hợp này, chỉ là đi hẹn hò thôi mà. Trông bà thật ô dề.
An Nghi nghe vậy liền đứng dậy ngắm mình trong gương thêm một lần nữa.
– Thật à, tui thấy tui rất xinh mà.
Hắn gồng người nhịn cười.
– Xinh, nhưng hơi bị phô trương.
– Thật, tui cũng thấy có chút phô trương, để tui đi thay ra vậy.
– Lắm chuyện!
Hắn buông một câu rồi lại nằm dài ra ghế, cầm promote lên mở ti vi, như chẳng hề quan tâm tới cô. Một lát sau cô bước ra từ phòng tắm, năng động trẻ trung với chiếc váy ngắn jean và áo thun trắng. Ngẫm đi ngẫm lại thì phong cách này hợp với cô nhất. Còn Kiến Vinh, hắn đã ngủ ngon lành, một lúc nào đó, cô đã mỉm cười, cứ nhìn thấy hắn cô lại thấy bình yên. Những ngày qua không có tăm hơi của hắn, trong lòng cô lúc nào cũng bực dọc không yên. Tiếng điện thoại reo, cô vội tắt chuông, bước đến khom người nựng vào má hắn vài cái, miệng thỏ thẻ “Kiến con, ngủ ngoan”. Thế rồi vội đeo chiếc túi xách nhỏ dời bước đi, được ba bước, lại bước lùi tinh nghịch giật lấy một cọng tóc của hắn, Kiến Vinh giật bắn người ngồi dậy, mắt lơ ngơ. An Nghi che miệng cười khúc khích rồi chạy vội ra cửa, còn kịp nghe tiếng hắn phía sau lưng.
– Ai lại đi yêu con nhỏ này được kia chứ, Trường An chắc bị thần kinh rồi.
Hắn nói vậy thôi, nhưng trong lòng lại như kim châm lửa đốt. Đối thủ lần này quá nặng kí, hắn biết phải làm sao đây. Bao nhiêu năm ở bên cạnh âm thầm phá nát bao nhiêu mối lương duyên của cô, hắn chưa từng e ngại bất kì ai. Vậy mà lần này, hắn đã có chút sợ hãi.
Kiến Vinh cầm điện thoại lên, lướt lên lướt xuống danh bạ, cuối cùng dừng lại ở tên Bích Chi. Mới một chuông đầu, phía Bích Chi đã có tín hiệu.
– Thật hiếm khi thấy anh gọi cho em.
– Anh muốn mời em đi ăn tối, thế nào, có sợ camera không?
– Nếu được lên báo cùng với anh thì em rất sẵn lòng.
– Vậy anh qua đón em.
Hắn bỏ điện toại vào túi, đứng dậy nhìn gương, miệng huýt sáo, đưa tay vuốt vuốt mấy cọng tóc mái rồi dời bước đi. Cánh cửa đóng sầm lại phía sau lưng.
Diệp An Nghi, xin lỗi, tui không thể nào để bà yêu đương yên ổn được, trừ khi bà yêu tui.