THẾ TỬ PHI DƯƠNG KHIẾT - Cát Nguyệt Y Sương - Chương 4 - Hoàng Cung
“Mau nhanh lên, đem để cho cẩn thận, yến tiệc gần bắt đầu rồi.”
Khung cảnh cung điện thật sự rất náo nhiệt vui vẻ, mọi người cười nói chuyện với nhau.
“Công chúa, coi người kìa cười đã rất lâu rồi đó, nô tì thấy chắc công chúa đang nhớ đến Lý tướng quân thì phải.” Đại cung nữ bên cạnh Mẫn Hoa nhị công chúa, vừa chải tóc cài trâm cho nàng vừa nói.
Mẫn Hoa công chúa, soi mình trong gương lên tiếng: “Bổn công chúa, đã qua tuổi cập kê, bị người đời bàn tán vẫn chưa chịu gả đi, cũng vì đợi tới ngày huynh ấy quay trở về, nhớ cái hôm huynh ấy lén tới từ biệt ta lên đường xuất trinh và hứa khi trở lại sẽ chính thức cưới ta.”
“Công chúa, mặc kệ ngoài kia nói gì, Lý tướng quân cũng đã về rồi, nhất định sẽ cho công chúa một kinh hỉ lớn.”
“Ta thật sự rất mong chờ, không nói nhiều nữa, mau thay y phục giúp ta cho thật xinh đẹp, để gặp huynh ấy, không biết hiện tại chàng bộ dáng ra sao có thay đổi gì không?” Mẫn Hoa công chúa cười nhẹ nhàng.
Cung nữ đáp lời: “Công chúa, của nô tì là xinh đẹp nhất thiên hạ, người yên tâm đi, khi Lý tướng quân gặp lại công chúa, sẽ kinh diễm dưới dung mạo trời ban của người.”
__________________________________
Phủ Lý thừa tướng.
Đại phu nhân Nghê thị đi tới viện khuê phòng của Lý Dương Khiết, vào xem nữ nhi đã chuẩn bị xong hết chưa, ngày hôm nay phụng mệnh hoàng thượng tiến cung, nữ nhi trước giờ ít khi ra phủ, nên giờ phút này bà có hơi lo lắng cho nàng.
“Khiết nhi, con đã chuẩn bị xong chưa.” Đại phu nhân Nghê thị vén màng đi vào.
Lý Dương Khiết, đang được nha hoàn trang điểm, cài trâm hoa anh đào lên hai bên tóc mai, môi được thoa lên lớp son tự chính nàng làm lên từ hoa trong viện. Y phục màu xanh nhạt tươi mát được thêu bằng tơ lụa tốt nhất, trên thắt lưng của nàng được đính các viên ngọc lấp lánh, thân váy trang trí các đóa hoa, lúc nàng xoay tròn hoặc bước đi đều nở rộ rất sống động tuyệt đẹp.
“Mẫu thân, con sắp xong rồi, người tới xem con sao.” Lý Dương Khiết xoay người nhìn mẫu thân nàng.
“Còn không phải sao, mọi khi yến tiệc trong cung con đều từ chối không đi, nên mẫu thân có hơi lo lắng qua nhìn xem cho an tâm.” Đại phu nhân, tự tay đeo hoa tai lên cho nàng.
Lý Dương Khiết, lúc này đứng lên: “Mẫu thân, người nhìn xem y phục của nữ nhi có được hay không.”
Đại phu nhân Nghê thị, đi tới chỉnh lại vạt váy cùng thắt lưng, đeo túi thơm lên giúp nàng.
“Ái chà! Nữ nhi cô nương nhà ai mà lại xinh đẹp như thần tiên thế này.” Đại phu nhân chọc yêu nàng.
Lý Dương Khiết, ôm cánh tay mẫu thân nàng nũng nịu nói: “Tất nhiên, là nữ nhi của Lý gia ta rồi, còn phải nói sao.”
Đại phu nhân lắc đầu: “Tiểu nghịch ngợm, được rồi đã chuẩn bị xong hết, đi thôi còn nữa nhớ khi bước vào cung, con phải luôn theo sát mẫu thân có biết hay không.”
Lý Dương Khiết, đứng nghiêm: “Tuân lệnh mẫu thân đại nhân.”
Đi tới cửa phủ mọi người đã chuẩn bị xe ngựa, xuất phát đến hoàng cung.
Lý Đắc Vũ nhìn muội muội nhà mình: “Tiểu muội muội của chúng ta, thật là kinh diễm.”
“Hứ, huynh còn biết khen muội nữa sao, huynh không nói, muội cũng tự biết.” Nàng bĩu môi.
“Trong lòng của đại ca, muội muội như hoa là nhất, như vậy được hay chưa tiểu cô ngốc.” Lý Đắc Vũ cười nhìn nàng.
Lý Dương Khiết, trừng mắt nói với hắn: “Muội sẽ ghi nhớ lời này, cảm tạ đại ca thân quý.”
Tổ phụ Lý Hà Uy nàng lên tiếng: “Đầy đủ hết rồi sao, đi thôi.”
Nàng được nha hoàn, đỡ ngồi vào trong xe ngựa, trong tay nắm khăn lụa thật sự nàng cảm thấy rất hồi hộp, vì kể từ khi sống lại nàng chưa bao giờ bước ra cửa phủ một bước, chỉ ở trong khuê phòng của mình, nên nàng có hơi lo lắng, lòng tự trấn an có tổ mẫu cùng với mẫu thân bên cạnh nàng sẽ ổn thỏa thôi.
Lúc này xe ngựa có kí hiệu của Lý phủ, đang trên đường tiến cung.
__________________________________
Các đại thần, mệnh quan triều đình đều dẫn theo người thân nhi nữ của mình tiến cung, cũng tận dụng cơ hội này có thể tìm được mối hôn sự tốt đẹp cho nhi nữ nhà họ.
Vừa tới cửa cung, nàng vịn tay đại nha hoàn Thanh Thanh bước xuống, đi tới theo bên cạnh tổ mẫu cùng mẫu thân nàng. Khi nhìn lên hoàng cung uy nghiêm này, nàng cảm thán thật sự không thể nói hết sự hoa lệ sang trọng cao quý của hoàng cung Tống Thiên Quốc, nàng vừa đi vừa quan sát trong thầm lặng, vì ở đây khác với Lý phủ không thể tự tiện quan sát mọi thứ một cách tự nhiên được.
Mẫu thân quay sang vỗ tay nàng: “Khiết nhi, đừng lo lắng.”
Nàng mỉm cười, nhìn mẫu thân nắm lấy tay bà gật đầu trấn an.
Khi nàng bước vào, có rất nhiều người nhìn quan sát, cũng phải thôi, vì nàng rất ít khi có mặt trong các gia yến, chính vì thế họ chỉ nhớ đến Lý gia có một đích đại tiểu thư là nàng.
Đang suy nghĩ đột nhiên có giọng nói vang lên.
“Đây có phải là, đại tiểu thư, nữ nhi của Lý gia a.” Bây giờ mới được chính kiến nhìn rõ.” Người lên tiếng là Hầu phu nhân Hàm thị Hàm Tố Hinh của phủ An Hầu gia An Chấn Đình, thiếu nữ đi theo bên cạnh bà ấy là đích tiểu thư nữ nhi của phủ An hầu gia An Kha Nguyệt.
Nàng cúi đầu đáp lại lời: Chính là tiểu nữ.”
Hầu phu nhân nhìn nàng: “Xinh đẹp như đến như thế này, chẳng trách Lý phu nhân lại giấu kĩ nàng đến như vậy.”
Mẫu thân nàng cười đáp lời: “cũng không giấu gì, con bé từ nhỏ tới lớn đều thích ở trong khuê phòng, không thích ra bên ngoài, chính vì thế hầu phu nhân ít khi thấy cũng nên.
“Thì ra là như vậy, Lý tiểu thư cũng gần tới tuổi cập kê rồi thì phải, chắc là nhỏ hơn Nguyệt nhi của ta, con bé vừa mới bước qua tuổi cập kê, đang chuẩn bị cân nhắc tìm kím mối lương duyên đây” Hầu phu nhân trò truyện với mẫu thân nàng.
Đại phu nhân Nghê thị nói: “Đúng thật là vậy, nữ nhi nhà mình tới tuổi này, ai lại không lo kia chứ.”
Lúc này An Kha Nguyệt lên tiếng: “Mẫu thân, Lý phu nhân hai người cứ nói chuyện đi, con cùng với Lý tiểu thư qua bên kia đi dạo được không?”
Hầu phu nhân nhìn hai người các nàng nói: “Được rồi Nguyệt nhi, còn dẫn Lý tiểu thư đi cẩn thận, không được tới chỗ nào xa quá, có biết hay không?”
“Nữ nhi đã biết rồi, mẫu thân yên tâm.” An Kha Nguyệt cười nhìn hầu phu nhân.
“Được rồi, đi đi.”
Nàng nghe vậy, quay qua nhìn mẫu thân, thấy bà gật đầu nàng liền đi với An Kha Nguyệt.
An Kha Nguyệt, nàng ấy đi tới bên cạnh, nắm lấy tay nàng cùng đi.
Tại vườn hoa, hai người các nàng đứng ngắm, quả thật hoa trong cung khác biệt rất lớn, mỗi loài đều có vẻ đẹp riêng của chúng làm người ta ngắm mãi cũng không thấy chán.
“Lý tiểu thư, ta vẫn chưa biết tên của cô, có thể nói cho ta biết hay không?”
“Lý Dương Khiết, là tên của ta.” Nàng cười nói.
“Ta là An Kha Nguyệt, từ đầu tiên nhìn thấy cô, thật sự đã muốn làm bàn hữu của nhau rồi, hay là như vậy đi từ hôm nay trở đi chúng ta xưng hô là tỷ muội được chứ?” Nàng ấy đưa tay ra.
Lý Dương Khiết, bắt lấy bàn tay nàng cười nói: “Được một lời đã định, nếu An tiểu thư tỷ không chê, muội đây luôn sẵn lòng.”
Hai người cười nói vui vẻ, thân thiết nói chuyện với nhau rất lâu.
Trình mama, lúc này đi tới bên cạnh nói vào tai nàng: “Tiểu thư, đại phu nhân tìm người.” Trình mama cũng quay qua chuyền lại lời cho An Kha Nguyệt: “An tiểu thư, hầu phu nhân có nhờ lão nô, nói lại với người rằng hầu phu nhân kêu người quay trở lại.”
“Được rồi, tạm biệt An tỷ muội đi trước đây.” Nàng vẫy tay với An Kha Nguyệt.
An Kha Nguyệt đáp lời: ” Muội đi cẩn thận, tỷ cũng đi đây, mẫu thân ta đang đợi.” Nói xong nàng mang theo nha hoàn bên cạnh rời đi.
“Mama, mau dẫn đường đi thôi.” Nàng hiện tại cũng muốn rất về phủ nghỉ ngơi rồi.
Đi tới liền thấy tổ mẫu cùng với mẫu thân đang đứng đấy đợi.
Lâm lão phu nhân nhẹ nhàng nói: “Khiết nhi, đi vào đại điện dự tiệc, ngồi kế bên cạnh mẫu thân con, chịu một chút về phủ liền nghỉ ngơi có biết không.” Tổ mẫu vỗ tay nàng, bà cũng biết tôn nữ của mình không thích ở lại quá lâu bên ngoài.
Nàng nắm lấy tay Lâm lão phu nhân: “Khiết nhi đã biết rồi, tổ mẫu cứ an tâm.”
“Được rồi, đi vào thôi.”
Mẫu thân đi tới nắm lấy tay nàng, cùng nhau tiến vào.
Tại bên trong đại điện rộng lớn.
Tống Hoàng đế vui mừng, ban rượu cho các đại thần cùng uống, kể về trận thắng vừa rồi.
“Nhị đệ, Kiệt nhi lần này lập đại công lớn cũng nhờ vào một phần của đệ đã dưỡng ra nhi tử xuất chúng như thế này.” Giọng hoàng thượng Tống Tư Nhuệ vang lên.
“Thật không dám nhận, hoàng thái tử của hoàng huynh mai sau, ắt hẳn cũng sẽ xuất chúng chỉ có hơn chứ không kém Kiệt nhi mà thôi.” Tống vương gia đáp lời.
Tống Tư Nhuệ cười ha hả: “Nhị đệ nói quá lời rồi, thái tử của trẫm tuy luận về võ công, trí tuệ có thể coi là kì tài, nhưng phải nhờ vào thế tử của đệ, chỉ bảo giúp cho.”
Thái phó cũng cất lời: “Tống vương gia, cứ khiêm nhường, ở Tống Thiên Quốc này ai mà không nghe đến danh của Thế tử.”
Lễ bộ thượng thư nói theo: “Lần này, phụ trợ bên cạnh thế tử cùng đi xuất trinh, cũng lập đại công không ít.” Nhìn Lý Hà Uy cùng Lý Ân Kiếm: “Lý thái sư, Lý thừa tướng thật có phúc khi có nhi tử anh tuấn tài giỏi như Lý tướng quân đây.
Lý thừa tướng đáp lời: “Thời gian trải qua trên chiến trường, Lý Ân kiếm ta đây chỉ mong nhi tử của mình, có thể khoẻ mạnh bình an, như vậy là đủ rồi không mong phú quý gì hơn.”
“Lý thừa tướng, cũng quá khiêm tốn rồi.” Lễ bộ thượng thư cười nói.
Các đại thần đều nâng ly uống cạn.
Tống Hoàng đế nhìn Tống Tu Kiệt im lặng từ nãy tới giờ, vẫn không cử động, như thể những chuyện được mọi người bàn luận không phải về hắn vậy.
“Thế tử, sao lại không nói lời nào, hôm nay là ngày vui. Cũng nhờ thế tử ra tay quyết liệt, mới có Tống Thiên Quốc ta cường thịnh vượng như bây giờ.” Hoàng thượng nhìn hắn, không nhịn được hỏi.
“Cửu cửu, bản tính trước giờ của ta luôn lạnh nhạt, không thích ồn ào, ngồi uống rượu trong im lặng là điều ta thích nhất.” Tống Tu kiệt nhếch miệng nhìn hoàng thượng.
“Nếu đã như vậy, con có thỉnh cầu hay muốn ban thưởng gì không?”
Tống Tu Kiệt không quan tâm: “Chất nhi, không mong cầu gì.”
“Được rồi, ta thấy thế tử, con chưa có thế tử phi không biết, con có để ý tiểu thư của nhà nào không, để chậm trễ mối hôn sự cũng không tốt.” Tống đế nhìn hắn.
Lời hoàng thượng vừa dứt lời, các tiểu thư khuê các, đi theo người nhà các nàng dự tiệc, đều mong chờ ngước lên nhìn hắn.
“Chuyện này cứ để sau, chất nhi hiện tại không muốn lập chính phi.” Tống Tu Kiệt qua loa nói, lời hắn vừa thốt ra làm các tiểu thư khuê các ở đây, thất vọng tràn trề.
Lý Dương Khiết, thầm quan sát vị Tống thân vương thế tử này, nàng biết người này cực không đơn giản, vẻ bề ngoài thì lạnh nhạt dường như không quan tâm, nhưng nội tâm sâu không đáy, bên trong thì chưa biết hắn nghĩ gì, vừa định quay đầu đi không lén nhìn nữa. Thì nàng bị hắn bắt gặp, đôi mắt hai người chạm vào nhìn nhau không chớp mắt.
Tống Tu Kiệt, quan sát cô nương thầm đánh giá hắn, thật ra hắn đã biết nàng lén nhìn hắn rất lâu, đôi mắt nàng trong sáng dường như đang tìm gì đó trong mắt hắn. Tống Từ Kiệt cười gật đầu như chào hỏi nàng, Lý Dương Khiết lúc này chấn kinh hắn vừa cười sao, theo nàng được biết người này chưa bao giờ nở nụ cười, được đại ca kể lại, hắn ra tay tàn nhẫn không bỏ xót một kẻ giặc nào, nụ cười này làm nàng cảm thấy thật nguy hiểm không lường trước là ý gì.
Đang nghiêm túc, đối mặt với Tống Tu Kiệt. Lý Dương Khiết bỗng nghe thấy giọng nói mẫu thân nàng.
Lý phu nhân phát hiện nữ nhi có gì đó không đúng lắm, nên lo lắng kề sát tai nàng hỏi: “Khiết nhi, con làm sao vậy, đang suy nghĩ chuyện gì.”
“Nữ nhi, không có chuyện gì, mẫu thân đừng lo” Nàng cười nói, cho bà yên tâm.
Sau khi nàng cúi đầu, trực giác cho biết hắn vẫn luôn nhìn thẳng vào nàng, người này tuyệt đối không thể dính vào.
Tống Tu Kiệt nhìn cô nương đang cúi đầu, thì ra là nữ nhi của Lý thừa tướng, muội muội ruột của Lý Đắc Vũ, xem ra vẫn luôn không bước ra cửa là một bông hoa kính trong phủ, nhưng lá gan nhìn thẳng vào mắt hắn thì chỉ có nàng, làm hắn nhớ thật kỹ gương mặt này của nàng.
“Lý tướng quân, khanh cũng có công lớn, nếu có thỉnh cầu gì, cứ nói trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.” Tống Tư Nhuệ, nhắc tới Lý Đắc Vũ.
Mẫn Hoa công chúa, ngồi bên cạnh Trần quý phi nóng lòng không yên, vò chiếc khăn trong tay nhìn Lý Đắc Vũ.
Trần quý phi, thấy nữ nhi của mình cứ nhìn vào Lý tướng quân. Thật sự nàng cũng biết, con bé kéo dài hôn sự của mình, mặc kệ người đời có bàn tán, cũng phải đợi ý trung nhân là Lý Đắc vũ trở về, nàng không hy vọng gì chỉ mong nữ nhi duy nhất của mình sống tốt.
Tới gần Mẫn Hoa công chúa nói nhỏ: “Ngày con chờ đợi cũng đến rồi. Hoa nhi, con cứ bình tĩnh an tâm đi.”
Mẫn Hoa công chúa, nắm chặt tay Trần quý phi để vơi đi sự lo sợ trong lòng.
Lý Đắc Vũ, đứng dậy đi tới giữa điện quỳ xuống, giọng nói vang lên: “Sợ là thỉnh cầu này, sẽ làm hoàng thượng khó chấp nhận.”
Tống Tư Nhuệ vuốt râu nhướng mày nói: “Khanh cứ nói, rốt cuộc là có chuyện gì, có thể làm cho trẫm khó chấp nhận đây.”
Mọi người trong điện đều nhìn Lý Đắc Vũ, chờ câu nói thỉnh cầu của hắn. Lý Dương Khiết cùng người thân nàng đứng ngồi không yên, cuối cùng đại ca muốn thỉnh cầu gì đây.