Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường - Chương 35 - Ký Ấn
Đầu tuần mới, trường học đã nhờ giáo viên chủ nhiệm thông báo cho chúng
tôi việc thi học kỳ đã tới và những lưu ý khi thời điểm chuẩn bị đang
diễn ra.
Thời điểm chuẩn bị là khoảng thời gian hai tuần trước
khi các kỳ thi diễn ra, thi học kỳ, thi thăng cấp bậc, và một tuần cho
thi đua lễ hội. Trong khoảng thời gian này, các lớp nghiêm cấm không
được đối đầu với nhau dưới bất kỳ hình thức nào. Đây là khoảng thời gian mà trường học bình yên nhất.
Bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi sẽ
phải âm thầm học tập và thu thập tin tức cũng như vừa che giấu những
thông tin kia khỏi những lớp khác.
Dưới sự lôi kéo của tôi, hai
lớp cấp nhỏ là thỏ và rắn đã trở thành đồng minh, vậy nên kẻ thù hiện
giờ chỉ có mỗi đám lớp báo mà thôi. Thế nhưng cũng không được lơ là,
không phải đương không mà bọn họ có thể ngồi trên cấp bậc báo đó. Thực
lực của bọn họ tuy không đáng để nói nhưng mấy trò mưu tính sau lưng thì lại nói mãi cũng không hết.
Kết thúc tiết học sáng, tôi dự định cùng ba cán bộ lớp đi vào căn tin để bàn lại kế hoạch sau này.
Vừa mới đứng dậy, Cao Chí Kiệt đã đưa tay kéo cổ tay tôi lại. Một cảm giác
châm chích như có gì đó đâm vào cổ tay của tôi khiến tôi giật bắn cả
người vội vàng rút tay về.
Tôi trừng mắt nhìn Cao Chí Kiệt còn cậu ta vẫn dửng dưng mỉm cười như không biết gì.
“Tôi còn chưa quen với trường lớp, có mỗi cô là bạn thôi, đừng bỏ tôi lại chứ?” Cậu ta đáng ghét nói.
Tôi giận dữ nhăn mày nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được, sau đó liếc nhìn Tô
Hồng Ân bên dãy hai, sau đó mỉm cười chỉ tay về phía cậu ấy nói: “Nói
vậy là sai rồi, ai bảo cậu chỉ có mỗi tôi là bạn chứ? Còn Ân nữa mà.”
Tô Hồng Ân nghe vậy liền quay lại, mỉm cười chạy tới bám lấy Cao Chí Kiệt.
“Ừ, còn tôi nè, ông sợ gì? Đi chơi với tôi đi.”
Cao Chí Kiệt nhăn mày khó chịu, muốn trốn đi nhưng không được.
Tôi nhân cơ hội đó rời khỏi lớp, đi xuống căn tin.
Tôi đi về phía khu vực dành cho cấp chồn ở căn tin, ngồi vào ghế bên cạnh
Mỹ An. Ở căn tin không chỉ có chúng tôi mà còn có đám lớp báo, như tôi
nghĩ thì sau khi nghe thông báo thời điểm chuẩn bị bắt đầu thì bọn họ sẽ đi tới căn tin để tìm chút tin tức.
Trần Minh để ý xung quanh, nhỏ giọng hỏi tôi: “Tại sao lại chọn nơi này để họp vậy Thanh?”
Mỹ An và Gia Huy cũng lo lắng nhìn tôi cần một lời giải thích.
Tôi giả vờ ăn rồi đáp lời: “Cố tình đấy, từ giờ nghe theo sự chỉ dẫn của tôi rồi tìm từ ngữ thích hợp để nói.”
Mỹ An và Gia Huy căng thẳng nhìn nhau, sau đó tiếp tục ăn dĩa cơm đặt ở trước mặt mình.
Dưới sự quan sát của đám người lớp báo, Gia Huy có chút căng thẳng nên hơi
lạc giọng, cố gắng kìm giọng nhỏ lại như đang bí mật trao đổi: “Vậy tụi
mình sẽ thi tìm đồ vật hả bà?”
Mỹ An cũng cứng đơ mà nói nhỏ: “Có, có lẽ là vậy á ông nó ơi.”
Tôi nghe mà cũng nghẹn, “ông nó ơi”, là cái gì?
Mỹ An biết mình hơi căng thẳng nên mím môi cố nhịn xuống sự xấu hổ.
Bùi Gia Huy thì đang căng thẳng nên không nghĩ thông suốt cái gì, còn chưa
nhận ra Mỹ An vừa nói gì đã quay sang Trần Minh, cứng nhắc nói: “Vậy con trai, con có tin tức gì không?”
Ừ, giỏi thật, chơi trò gia đình luôn rồi.
Trần Minh có chút nghẹn lời, trợn mắt nhìn Gia Huy như thể muốn nói rằng tôi xem cậu là bạn mà cậu lại muốn làm bố tôi vậy.
Trần Minh nhanh chóng thu lại biểu cảm, cố nở ra một nụ cười đáp lại Gia
Huy: “Ừ, tôi tìm hiểu trước rồi, nghe nói sẽ thi chạy ba chân hay tìm đồ vật gì đó.”
Mỹ An mất tự nhiên nói: “Thì, tui thì biết thêm một hoạt động mà nhà trường sẽ cho thi nữa đó là bắn súng nước.”
Bùi Gia Huy gật gật đầu: “Bà nói đúng á, tôi cũng có nghe qua.”
Trần Minh nghĩ nghĩ cái gì đó rồi liếc nhìn tôi: “Thấy cái nào đáng tin hơn vậy má sấp nhỏ?”
Nghe cậu ấy nói mà tôi muốn phun hết cơm trong miệng ra ngoài. Tôi trợn mắt
nhìn Trần Minh đầy kinh ngạc, có chút khó khống chế cảm xúc của mình mà
đờ người ra.
Không chỉ tôi mà cả Mỹ An và Gia Huy cũng bất ngờ không kém.
Tôi cố gắng kiềm lại sự kinh ngạc đó mà nói: “Ừ thì, chắc là bắn súng nước. Hiệu trưởng trường mình tính cách ra sao ai cũng biết mà.”
Sau
đó là một bầu không khí ngượng ngùng bao trùm lên bốn đứa, tôi cảm thấy
hiện giờ mình không ổn để đưa ra chỉ thị tiếp theo nên cúi đầu xuống
không nói gì. Đợi một lúc nữa tôi bình tĩnh hơn thì tôi sẽ nói tiếp, ít
nhất không phải bây giờ.
Lúc này, Trần Minh lên tiếng nói mà
không có sự hướng dẫn của tôi: “Vậy có nghĩ là cuộc thi này liên quan
đến thể thao đúng chứ?”.
Mỹ An nhanh chóng hùa theo: “Ừ, tui nghĩ mình nên luyện tập trước.”
Gia Huy cũng ậm ừ gật đầu tán thành.
Sau đó lại là một bầu không khí tĩnh lặng đầy ngượng ngùng.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng động nhỏ, Mỹ An giật mình quay ra sau
nhìn về phía đám lớp báo như thể vừa mới nhận ra ở đây còn có bọn họ,
sau đó làm vẻ mặt vô cùng hoảng hốt quay đầu lại ra hiệu cho ba đứa
chúng tôi.
Chúng tôi theo kế hoạch mà vội vàng đứng dậy rồi rời đi.
Đi ra khỏi căn tin, Gia Huy quay đầu lại nhìn đám người lớp báo đang rì
rầm bàn bạc gì đó rồi lên tiếng: “Cho tụi nó thông tin không như vậy à?”
Mỹ An cũng tò mò nhìn tôi: “Ừ, sao lại đưa cho tụi nó thông tin vậy? Bà tính làm gì hả?”
Tôi nhìn Mỹ An nói: “Để kéo sự chú ý của tụi nó sang mình thôi.”
Mỹ An khó hiểu: “Là sao?”
Trần Minh lúc này đi bên cạnh tôi lên tiếng: “Là do sợ bọn họ đi tìm tin tức của hai lớp thỏ rắn à? Vậy nên mới để đám đó chú ý tụi mình như vậy.”
Tôi gật đầu đáp: “Đúng như ông nói, hai lớp dưới tuy thuộc phe mình nhưng
vẫn quá yếu về thực lực, nếu bị lớp báo điều tra thì mấy thông tin kia
đều bị đào ra hết, bây giờ lôi kéo sự chú ý của tụi nó về phía mình thì
hơn.”
Trần Minh: “Nhưng tại sao lại nói ra chuyện tìm đồ vật? Cái đó có rất nhiều khả năng là cuộc thi tăng cấp mà, lỡ bọn họ chuẩn bị
trước rồi sao?”
Tôi đáp: “Chỉ là tôi nghĩ đi nghĩ lại thì trò tìm đồ vật đó không có khả năng thôi.”
Mỹ An với Trần Minh cùng đồng thanh hỏi: “Tại sao?”
Tôi nhìn xung quanh một lúc rồi đáp: “Mỗi cuộc thi tăng cấp, các lớp đều
phải cạnh tranh công bằng với nhau kể cả hai lớp ở tòa nhà khác là sư tử và rồng, vậy ông nghĩ nếu tụi mình thi tìm đồ thì sẽ tìm ở đâu? Mê cung hay các tòa nhà?”
Gia Huy suy ngẫm một chút rồi nói: “Các tòa nhà.”
Mỹ An khó hiểu hỏi: “Vậy thì có làm sao?”
Trần Minh lúc này thông suốt, lên tiếng nói: “Ra là vậy, ở trường chia ra
hai tòa dành chia ra các cấp ra cao thấp, nếu thi tìm đồ vậy thì một
trong hai tòa nhà sẽ được chọn để giấu đồ hoặc là cả hai, nếu thi ở tòa
bậc thấp thì sư tử và rồng sẽ chịu thiệt thòi và ngược lại cũng vậy!”
Mỹ An nhanh chóng bác bỏ: “Nhưng nếu lỡ cho thi ở cả hai tòa nhà luôn thì
sao? Bữa kia bà nói là” học sinh chạy lòng vòng trong trường “mà đúng
không?”
Tôi đáp: “Đúng là có, nhưng việc các lớp chạy loạn trong
trường mà không đụng độ nhau thì hơi khó, đây mới chỉ là vòng đầu thôi
nên trường không có khắc nghiệt vậy đâu.”
Trần Minh nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy ý bà là thi viết có khả năng sẽ là kỳ thi tăng cấp luôn đúng không?”
Tôi gật đầu.
Ở căn tin có chia ra các khu vực cho các lớp nên có thể nói nơi này khá
là an toàn. Nhưng tôi không muốn tụ họp ở nơi này lắm, việc ba cán bộ
lớp đi ăn chung với nhau đã nổi bật lắm rồi, đằng này còn đi chung với
đứa hay bị dính thị phi là tôi thì càng nổi bật hơn nữa, nếu bị nhìn ra
điều gì đó thì không ổn. Nhưng chính vì thế nên tôi mới cố ý chọn địa
điểm này, để cho lớp báo thấy và nhận ra lớp tôi đang nắm giữ thông tin
liên quan đến kỳ thi cuối kỳ một, và nhắm đến chúng tôi để lấy chút tin
tức thay vì nhắm đến hai lớp dưới là thỏ và rắn.
Trong tuần
trước, lớp tôi đã dồn hết sức lực cho việc ôn tập không ngơi nghỉ, vậy
nên tiến độ ôn tập bây giờ đã giảm lại và dành thời gian cho việc nghiên cứu mấy góc khuất trong trường học và tập luyện mấy môn thể thao. Tôi
muốn lớp báo nghĩ rằng kỳ thi cuối kỳ này sẽ tập trung vào thể thao hơn
bài thi viết, hoặc có thể thì để đám đó biết thông tin về bài thi viết
càng chậm càng tốt.
Cảm giác nhức nhối ở cổ tay lại xuất hiện,
tôi hơi khó chịu ôm lấy cổ tay của mình xoa xoa. Từ lúc Cao Chí Kiệt nắm lấy cổ tay của tôi thì cảm giác này đã xuất hiện, chẳng lẽ thằng đó lại không biết kiềm chế lại sức lực mà làm tôi bị thương hay sao?
Vừa đi tới cầu thang thì tôi nhìn thấy Cao Chí Kiệt đứng đó, Tô Hồng Ân thì không thấy đâu nữa, có lẽ đã bị cậu ta cắt đuôi. Tâm trạng đang vui vẻ
của tôi đột nhiên bị tụt dốc không phanh khi nhìn thấy cậu ta.
Cao Chí Kiệt nhìn tôi rồi mỉm cười: “Đi nói chuyện với tôi chút đi.”
Tôi nhăn mày: “Không rảnh.”
Cậu ta mỉm cười.
Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được cơn đau châm chích ở cổ tay. Cảm giác này làm tôi cảm thấy không tốt chú nào cả, tôi nhìn cổ tay mình rồi nhìn lên
Cao Chí Kiệt đang đứng trên bậc cầu thang.
Cao Chí Kiệt nhún vai, hỏi lại lần nữa: “Nói chuyện một chút có được không vậy?”
Tôi nghiến răng nhìn cậu ta, bất đắc dĩ đồng ý.
Ngồi ở hàng ghế đá trên sân trường, tôi đạp Cao Chí Kiệt xuống ghế không cho cậu ta ngồi cùng mình. Cao Chí Kiệt cũng không nói gì, ngồi dưới gốc
cây nhìn tôi.
Tôi hơi giận dữ nói: “Cậu làm gì với cổ tay của tôi rồi.”
Cao Chí Kiệt nghịch đất nói: “Chút trò vặt vãnh thôi.”
Vừa nói xong, cậu ta đưa tay vừa gõ nhẹ lên cổ tay của tôi. Cảm giác nhức
nhối kia lại xuất hiện, tôi nhìn xuống cổ tay của mình. Một hình con
thoi mờ nhạt xuất hiện, xung quanh nó là một vòng tròn cùng các ký tự
khó hiểu.
Tôi hơi nhăn mày nhìn cậu ta: “Thuật nghe lén?”
Cao Chí Kiệt nhún vai: “Đại loại vậy.”
Tôi nhếch mép khinh thường, khó chịu nhìn cậu ta: “Nghe lén chuyện của con gái mà tưởng hay lắm sao?”
Cao Chí Kiệt: “Cô đã từng bảo luật trường cho phép làm mọi cách thu thập tin tức mà, tôi chỉ làm đúng luật thôi.”
Tôi nhăn mày: “Bằng cách nghe lén á? Giỏi vậy thì sao không làm với mấy đứa khác đi?”
Cao Chí Kiệt nhún vai: “Có điều kiện cả, phải đặt từng tầng chú lên một trí nhất định thì phép mới thành được. Thuật này mượn đôi tai của thế giới
này, nên từng tầng phép phải có được sự nhấp nhận của thế giới thì mới
làm tiếp được bước tiếp theo.”
Tôi nhìn ấn ký trên cổ tay mình,
nghĩ lại thì hình như tên Cao Chí Kiệt này có nắm cổ tay tôi mấy lần.
Không phải do ngẫu nhiên muốn nắm mà là có kế hoạch sẵn rồi, tôi không
lường trước được việc này. Việc Cao Chí Kiệt có thể dùng phương pháp
nghe lén thì tôi có nghĩ đến, nhưng chỉ đơn giản ở việc sẽ nhét bùa chú
hay vật dụng có thuật pháp gì đó vào người tôi thôi, tôi không nghĩ tới
việc cậu ta vậy mà khắc thẳng ấn ký lên người tôi như này.
Tôi đưa cổ tay ra trước mặt cậu ta: “Gỡ nó ra.”
Cao Chí Kiệt bật cười: “Không gỡ được.”
Tôi nóng máu đưa chân đạp cậu ta một cái, Cao Chí Kiệt vì bị đạp một lần
rồi nên lần này né đi rất nhanh, tôi đạp hụt vào rễ cây rồi trừng mắt
nhìn cậu ta: “Gỡ ra, cậu định nghe lén tôi 24 giờ luôn đó hả? Biến thái
à?”
Cao Chí Kiệt đứng trước mặt tôi, ung dung đáp: “Không tính là 24 giờ, thuật này vẫn có điểm yếu của nó. Mới đầu khắc ấn thì có thể
lừa được thế giới nhưng sau này thì không, phải có sự cho phép của người bị khắc ấn thì tôi mới nghe được những gì họ nói, giống như truyền âm
vậy.”
Tôi giận dữ nói: “Ai mà tin được? Mau gỡ ra thằng biến thái.”
Cao Chí Kiệt nhún vai: “Tin hay không tùy, cái này muốn xóa đi thì phải đợi đến khi nó tự mờ đi thôi.”
Tôi giận càng thêm giận, lục tìm trong túi một viên kẹo sữa rồi ném về phía Cao Chí Kiệt: “Mờ là mờ thế nào? Biết khi nào nó mới mờ?”
Cao Chí Kiệt: “Chỉ cần tôi không cấp năng lượng cho nó thì nó sẽ mờ rồi biến mất thôi.”
“Không thích, xóa liền ngay đi.”
Cao Chí Kiệt không nói gì mà nhìn tôi. Vẻ mặt của cậu ta trở nên cực kỳ
đáng ghét, biểu cảm đó như thể đang hỏi tôi vì sao lại che giấu như thể
bản thân rất vô dụng vậy. Từ lúc biết được ấn ký này có thể nghe lén thì tôi đã biết cậu ta đã nghe cuộc trò chuyện của tôi cùng ba cán bộ lớp
kể từ lúc ở căn tin rồi, cậu ta rất thông minh nên có lẽ sẽ đoán ra được nhiều thứ mà mấy đứa học lâu năm ở đây còn không biết. Không biết cậu
ta biết đến mức nào, nhưng có một điều chắc chắn rằng là cậu ta biết tôi là một trong những người quyền lực ngầm của lớp.
Cao Chí Kiệt
nhìn tôi như thể đang lựa lời để nói, sau một lúc lâu, cậu ta lên tiếng: “Tôi không hiểu, tuy chỉ quan sát lớp mới có ba tuần thôi, nhưng tôi
chắc chắn lớp không yếu kém đến độ phải thua cái lớp báo gì đó. Một Bùi
Gia Huy luôn ngấm ngầm hành động mà không ai biết tựa như một cái bóng,
một Bùi Thị Mỹ An hiểu ý giỏi phối hợp luôn hỗ trợ được trong mọi tình
huống, một Trần Minh thông minh giỏi giang điềm tĩnh lãnh đạo lớp xuất
chúng, chỉ có ba người họ thôi thì tôi có thể tạm hiểu vì sao lớp chúng
ta vẫn ở cấp chồn.”
Dừng một chút, Cao Chí Kiệt lơ đãng nhìn
xuống đất, đôi mắt hơi sáng lên màu xanh nhạt rồi mau chóng biến mất.
Tôi không hiểu cậu ta vừa làm gì nên cũng cảnh giác nhăn mày lại.
Cao Chí Kiệt lại nhìn tôi tiếp tục nói: “Tôi kiểm tra rồi, xung quanh không có ai, không có thiết bị nghe lén, cũng không có nguồn năng lượng kỳ lạ nào cả, vậy nên thành thật với tôi đi, tại sao một kẻ như cô ở sau lưng điều khiển mà lớp vẫn ở cấp chồn vậy?”
Tôi nặng nề hít thở, đánh giá nhìn Cao Chí Kiệt, phủ nhận một điều gì đó mà một kẻ thông minh vừa đoán ra thì chỉ cho người đó thêm chứng cứ việc mìn đoán là chính xác.
Cao Chí Kiệt thông minh như vậy, có phủ nhận cũng chỉ tốn thời gian mà
thôi.
Tôi nói: “Dù cậu có đoán ra được gì thì tôi cũng sẽ không nói gì ra đâu, tôi chưa tin cậu.”
Cao Chí Kiệt nhìn tôi rồi thở dài, có chút mệt mỏi nói: “Tin hay không thì
tùy cô, tôi cũng không ngu tới mức không nhận ra cả lớp cực kỳ đề phòng
tôi. Nói đi, làm thế nào thì cô mới tin tôi đây?”
Tôi đáp: “Ai biết cậu sẽ nói thật hay không?”
Cao Chí Kiệt bước tới ngồi xuống bên cạnh tôi làm tôi khó chịu.
“Đi xuống đất ngồi đi, thấy ghét quá à.”
Cao Chí Kiệt dửng dưng tựa lưng vào ghế, giả vờ không nghe thấy. Tôi biết
mình không đạp được cậu ta khỏi ghế lần hai nên tự giác rời khỏi chỗ rồi ngồi xuống gốc cây dưới đất.
Ngồi chung bàn đã khó chịu lắm rồi, ra chơi thì cũng nên để cho tôi thở chứ.
Cao Chí Kiệt không quan tâm tôi ngồi đâu, lên tiếng nói: “Nếu không nói
được cách khiến tôi có được sự tin tưởng của cô, thì cũng nên nói cho
tôi lí do vì sao mình bị bài xích được chứ?”
Tôi nhìn cậu ta, tin tức của cậu ta nhanh như vậy thì sớm hay muộn cũng biết được lí do vì
sao mà thôi, nhưng giải quyết nhanh một chút có lẽ sẽ hay hơn, nếu có gì không ổn thì loại bỏ cậu ta luôn.
Tôi nói: “Có một luật ngầm trong trường về việc chuyển lớp, cậu nghe lúc trước rồi nhớ không?”
Cao Chí Kiệt gật đầu.
Tôi nói tiếp: “Cũng tương tự như vậy, việc có người chuyển trường đến trong giai đoạn cấp ba tranh đấu căng thẳng này, một là kẻ đó có gia thế lớn, còn hai chính là một học sinh bên ngoài do lớp khác cài vào, mục đích
để giấu danh tính phía sau để không ai biết kẻ chuyển đến là tay sai của lớp nào.”
Cao Chí Kiệt tiếp thu rất nhanh, hỏi lại tôi: “Có nghĩa là các người nghi ngờ tôi là gián điệp của lớp khác cài vào đúng chứ?”
“Cả hai lí do trên, cậu có gia thế hùng mạnh chống lưng nên mới chuyển vào, lại nắm bắt luật trường nhanh như vậy nên mới khiến tụi tôi nghi ngờ.
Hơn nữa, cậu từng nói mình vào đây cũng là vì nhiệm vụ, ai biết được sau khi xong việc rồi có chuyển đi tiếp hay không chứ.”
Cao Chí Kiệt: “Thì đúng là vậy.”
Cơn gió nhè nhẹ thoảng qua, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng. Không ai trong hai chúng tôi lên tiếng nữa. Tôi không tin tưởng Cao Chí Kiệt, việc tin tưởng một ai đó quá mức sẽ gây ra những hậu quả khó lường trước được,
tôi không thể tin tưởng ai đó quá dễ dàng và cũng không dám tin tưởng
nữa.
Cứ thế thời gian trôi qua đến tiết tiếp theo, tôi cùng Cao Chí Kiệt đi lên lớp.
Vẫn chưa có gì được giải quyết, chỉ có tôi là mang theo một cục nợ trên cổ tay mà thôi.