Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường - Chương 34 - Học Nhóm
Chủ nhật đến rồi nhưng tôi vẫn không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi. Cả lớp chúng tôi quyết định sẽ học nhóm để tranh thủ thời gian cho tuần sau. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa quyết định được sẽ học ở đâu khi sĩ số lớp lại hơn chục người.
Tôi nằm trên giường đọc tin nhắn trong nhóm chat.
Bùi Huy: “Định học ở đâu?”
Bé Ngọc Trai: “Đến nhà tôi không?”
Tô Hồng Ân: “Nhà bà chứa đủ 27 người không?”
Bé Ngọc Trai: “Không.”
Tô Hồng Ân: “Vậy rủ chi?”
Trịnh Ái Linh với cái tên Chín Đuôi: “Chủ nhật cũng học nữa hả?”
An Bùi: “Ừ, thống nhất là sẽ ôn tập cho thi cuối kỳ mà.”
Trần Minh: “Ôn tập rồi sẽ thi thử, cả lớp thi các môn đều trên 7 điểm thì sẽ dừng, cố lên.”
Lâm Tuấn Kiệt: “Rồi định học ở đâu?”
An Bùi: “Qua nhà tui không?”
Bùi Huy: “Chắc ổn, nhà bà An khá rộng.”
Bùi Huy: “Có cái sân rộng lắm, có cái mái che nữa, ngồi đó học mát lắm.”
Trần Minh: “Vậy chốt như vậy được không An?”
An Bùi: “Được mà.”
Trần Minh đã nhắc cả nhóm: “Vậy hẹn mọi người ở cổng trường rồi mình đi chung nha, để những người không biết khỏi dò đường.”
Bé Ngọc Trai: “Chốt.”
Super Mạnh: “Ok.”
Tôi cũng nhắn một tin: “Nhớ đi xe.”
“Tin nhắn của bạn đã được thích bởi Chín Đuôi.”
Trần Minh đã nhắc cả lớp: “Đọc rồi thì xóa tin nhắn nhóm đi.”
* * *
Trước cổng trường học tụ tập toàn thành viên ở lớp tôi.
Sau khi Trần Minh điểm danh đầy đủ thành viên rồi thì cả đám mới bắt đầu di chuyển về phía nhà của Mỹ An.
Vì một nhóm thanh thiếu niên tụ tập đi thành một hàng dài trên đường nên thu hút rất nhiều sự chú ý của những người đi đường. Chúng tôi cứ như một đám hát rong đang đi diễu hành vậy.
Một chốc sau đã đứng trước cổng nhà của Mỹ An.
Không chỉ tôi, mà mấy đứa trong lớp đều trợn tròn mắt khi nhìn thấy tòa biệt thự ở trước mặt. Tôi biết nhà Mỹ An rất giàu, nhưng tôi không nghĩ bả giàu tới mức này.
Tòa nhà nằm sâu bên trong sân mang màu trắng ngà đang phản quang lại ánh mặt trời, nhìn từ xa trông như nó đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Sân vườn thì đúng như Bùi Gia Huy đã nói trong nhóm chat, rộng đến mức cả đám chúng tôi chia ra chơi trốn tìm còn được. Cây cảnh và hoa trồng ở đây đặc biệt nổi bật, nhất là hàng cây xanh được uốn rũ xuống đất như cây liễu đó càng khiến nơi này trở nên đẹp đẽ, bên cạnh đường đi vào biệt thự có một cái vọng lâu rất to, bên cạnh còn có một cái ao cá xung quanh, dưới nước còn trồng thêm hoa sen nở rộ. Giữa vọng lâu còn có một cái chuông đồng khá to.
Hương hoa sen lan tỏa khắp vọng lâu mang theo cảm giác thoải mái, mát mẻ.
Nhìn cái vọng lâu lớn bằng cái lớp học, tôi có chút lặng người.
Mỹ An hào hứng khoe khoang ngôi nhà hóng mát của mình: “Thấy sao? Chỗ này là tui kêu ba xây cho tui á, tui cũng tự thiết kế luôn á, đẹp đúng không?”
Một đứa trong lớp hơi cạn lời trước khung cảnh này, ngơ ngác nói: “Thiệt sự thì giàu cũng không có gì đáng để ngạc nhiên lắm đâu, nhưng mà An nè, cái gì kia?”
Nhỏ chỉ tay vào cái chuông lớn ở giữa vọng lâu.
Mỹ An hứng khởi: “Bà để ý nó luôn á hả? Làm tốt lắm gái! Cái này á nha, mỗi khi tui học thì khó tập trung lắm luôn, nên tôi kêu ba tôi treo cái này ở đây, lúc nào học cũng đều rung lên một cái.”
Vừa nói, nhỏ vừa đẩy thanh gỗ to ở đằng sau tới, thanh gỗ vừa chạm tới chuông, một tiếng “koong” đã vang vọng khắp nơi cứ như cả đám đột nhiên lạc bước vào nơi nào đó linh thiêng. Vì một tiếng chuông này, xung quanh rơi vào yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng vọng của chuông đồng cùng tiếng gió nhẹ lay qua cành cây tạo nên thanh âm xào xạc.
Nói thật, tôi có cảm giác rất khó tả và tôi chắc chắn nó chẳng phải cảm giác tốt lành gì.
Sau khi tiếng chuông biến mất, Mỹ An liền hứng khởi quay sang, vẻ mặt muốn trưng cầu ý kiến của bọn tôi, cực kỳ cực kỳ vui vẻ hỏi: “Thấy sao? Tĩnh tâm lắm đúng không?”
Tôi mặt lạnh như băng, đáp lại một câu: “Muốn đắc đạo luôn rồi.”
Trần Minh ở bên cạnh tôi vẫn cố giữ vẻ mặt lịch sự không thất thố, mỉm cười nói với giọng điệu run rẩy: “Ờ, ừm.. Cũng tĩnh tâm thật.”
Trịnh Ái Linh nhìn về phía Mỹ An: “An à, bà thấy thế nào về việc đặt một cái mõ..”
Chưa kịp nói hết câu thì Lâm Tuấn Kiệt ở sau lưng đưa tay lên chặn miệng nhỏ lại.
Sau một hồi nhao nhao, cả đám cũng đã ngồi vào bàn và bắt đầu học bài. Hôm nay chúng tôi sẽ dành cả buổi sáng để ôn tiếng anh, vì hơn phân nửa lớp đều yếu môn này.
Mỹ An dùng hết chất xám của mình để giảng giải các bài tập tiếng anh trong sách. Được một lúc thì tức giận đến mức nổi gân trán khi có đứa trong lớp mãi mà não vẫn không thông được.
Bùi Thị Mỹ An gần như hét lên: “Tao nói là cái này là” no “, dùng” no “! Câu hỏi hỏi là” would you like to have lunch with me to monday? “, chỉ đơn giản hỏi mày có muốn ăn trưa với nó vào thứ hai hay không thôi! Mày đi thì trả lời ngắn gọn là” of course “, còn không đi thì nói ngắn gọn là” no “thôi vẫn có điểm!” Yesn’t “là cái quái gì?”… “
Ó” “Kó” à? “
Nhỏ lại quay sang đứa khác, gào lên:” Ơi là trời! Ann đi bên cạnh Kevin ngại ngùng khen Kevin đẹp trai, còn Kevin cũng nhân cơ hội tỏ tình, hỏi đó là thể loại phim gì? Nguyên cái câu “i love you” ở cuối bài đọc người ta đã đọc rõ ràng như vậy rồi mà mày còn khoanh chữ “horror” được à? Nó horror chỗ nào? Kinh dị chỗ nào? “
Rồi lại tiếp tục quay sang đứa khác bắn rap.
” Lạy ông thần! Nguyên bài văn ghi rõ là ở trường hôm nay, cô giáo đang viết bài trên bảng, Tuấn và Hạnh ở bên dưới nghe giảng, còn Hoa và Nam thì rì rầm nói chuyện riêng, cô giáo phạt họ đứng dưới sân trường. Nguyên cái chữ “in the school” chình ình trên giấy, hỏi mày đang học ở đâu thì mày ghi “in the zoo”? Zoo cái con mắt mày! Lạy ông nhìn kỹ hộ con, zoo chỗ nào? Mày vô sở thú chơi với voi hay giành ăn với khỉ hả? “
” Tụi mày bị khùng hết rồi đúng không? Mấy từ vựng đơn giản này học ở cấp hai rồi! “Animal” mới là động vật chứ không phải “anime” mấy má ơi! Tao lạy chúng mày, nói là chúng mày đùa thôi với tao đi, chứ loài người không thể nào ngu như thế này được. “
Sau một tiếng học ròng rã, Bùi Thị Mỹ An la đến khàn giọng, mệt mỏi tựa lưng vào ghế tức giận tới mức không còn hơi sức để mắng nữa.
Ừ thì, lớp chúng tôi bị ngu tiếng anh, hơn nửa lớp toàn bị điểm liệt thôi. Hơi tội nhỏ khi phụ đạo cho cái lớp như thế này thế này, ngay cả” school “là gì mà cũng không biết thì tôi nghĩ bài thi ngoại ngữ cuối kỳ này lớp tôi giành hạng nhất từ dưới đếm lên rồi.
Nhìn Mỹ An mệt mỏi tựa lưng vào ghế, đầu ngửa ra sau thở dốc thấy mà thương. Nhỏ vừa giận vừa uất, không biết nên xài từ nào để nói cho chúng tôi hiểu.
Ngay lúc này, một tiếng” koong “vang lên làm cả đám giật mình đồng loạt nhìn sang cái chuông được treo ở giữa bàn. Tiếng chuông vang vọng giữa không gian yên tĩnh nghe thật thoải mái và êm tai, nhưng nó lại vang lên giữa không khí căng thẳng này thì thật khiến chúng tôi cạn lời. Xung quanh chìm vào thinh lặng không ai hó hé câu nào, chỉ dán mắt nhìn chiếc chuông đang vang vọng những thanh âm dần nhỏ lại.
Đợi khi tiếng chuông tắt hẳn, Trịnh Ái Linh vừa rung chuông ló đầu ra, mỉm cười nhìn về hướng Mỹ An hỏi:” Tịnh tâm lại chưa? “
Mỹ An giận dữ thiếu điều muốn hộc máu ngay tại chỗ, phẫn nộ hét lên:” Tịnh tịnh cái ***! “
Nghe Mỹ An chửi bậy, tôi lại cảm thấy khá buồn cười. Tội nhỏ quá đi, nhưng tôi không thể dừng cười được.
Không chỉ tôi, cả đám đều khúc khích cười.
Mỹ An giận đỏ mặt, gào lên:” Cười cái mẹ gì hả, cái lũ học sinh cấp một này! “
Học đến tám giờ hơn, Mỹ An vẻ mặt không tin vào loài người nữa mà ngồi một góc, miệng cứ lẩm bẩm gì đó trông rất nghiêm trọng. Cả đám chúng tôi thì vẫn ha hả cười khi thấy người gặp nạn.
Mỹ An chịu hết nổi với đám chúng tôi nên gọi thêm cứu viện tới. Từ bên trong nhà, một ông chú lịch lãm với mái tóc đen vuốt ngược ra sau, dáng người cao mét bảy cùng cơ thể săn chắc cơ bắp, chú ấy mặc một cái áo đuôi tôm màu đen và đeo nơ nhỏ trên cổ, quần đen có móc theo một sợi dây bạc, cả người đều toát ra khí chất chuyên nghiệp của mấy người quản gia trong mấy bộ truyện vậy.
Chú ấy luôn mỉm cười, chia lớp chúng tôi ra phân nửa và bắt đầu tìm những người đạt điểm khá môn ngoại ngữ và nhờ bọn họ kèm cặp bên cạnh mấy đứa yếu nhất lớp. Chúng tôi bắt đầu học lại tiếp tục sau khi nhận được sự trợ giúp từ chú quản gia, việc học cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Ít nhất là tôi nghĩ vậy.
Chúng tôi ăn trưa tại nhà của Mỹ An, sau đó lại tiếp tục học môn học tiếp theo. Môn lịch sử khá được trường tôi chú trọng nên nó được xếp vào các môn chính, ngang hàng với toán, văn, anh.
Mỹ An ngồi kế bên Cao Chí Kiệt không nói gì, vì sáng giờ la khàn tiếng rồi nên không còn hơi sức để nói chuyện nữa.
Tiết học này trôi qua khá êm đẹp, xung quanh chỉ có tiếng bút viết loạt soạt trên giấy và tiếng chim hót.
Mỹ An đột nhiên lên tiếng:” Ê Kiệt, quân Tống dẫn quân đánh Đại Cồ Việt vào năm nào ấy nhỉ? “
Cao Chí Kiệt ngồi kế bên lên tiếng:” Đầu năm 981. “
Mỹ An giật mình quay sang, nhìn thấy Cao Chí Kiệt ngồi bên cạnh mình thì mỉm cười:” Ủa, ông ngồi kế tui hả? “
Cao Chí Kiệt quay sang:” Mới biết à? “
Mỹ An khó xử cười cười:” Ừ, tui định hỏi ông người rừng mà ồn trả lời luôn rồi, đầu năm 981 đúng không? “
Nói rồi lại cúi đầu tiếp tục học bài.
Sau một lúc, Mỹ An lại quay sang Cao Chí Kiệt:” Ê Kiệt Cao, ông giỏi sử không? “
Cao Chí Kiệt đang viết bài thì dừng tay lại, quay đầu sang nhìn Mỹ An:” Không tính là giỏi. “
Mỹ An vẻ mặt không tin lắm, nghĩ nghĩ rồi hỏi:” Vua Hùng đời thứ nhất tên gì? “
Cao Chí Kiệt không do dự mà trả lời:” Hùng Lân Vương. “
Mỹ An ngơ ngác nhìn Cao Chí Kiệt đang chép bài, sau đó nghi ngờ quay sang hỏi mấy đứa ngồi gần mình.
” Ê, đúng không bây? “
” Ai biết đâu má, má giỏi nhất luôn đó. “
Mỹ An nhìn Lâm Tuấn Kiệt ngồi đó không xa, nhỏ giọng hỏi:” Ê thằng người rừng, đúng không mậy? “
Lâm Tuấn Kiệt cũng nhún vai, nhỏ giọng đáp lại:” Ai biết, chắc đúng rồi đó. “
Cao Chí Kiệt dường như nghe thấy, lại tiếp tục nói:” Vị vua đầu tiên của nước ta là Kinh Dương Vương, dòng dõi của Vua Thần Nông, sau khi lấy Thần Long Nữ thì sinh ra Sùng Lãm, sau khi lên ngôi lấy hiệu là Lạc Long Quân. Như đã biết thì Lạc Long Quân sau này kết đôi cùng Âu Cơ sinh ra bọc trăm trứng, nở ra trăm người con trai, sau thì Âu Cơ dẫn năm mươi con lên núi và Lạc Long Quân dẫn năm mươi con xuống biển, để lại con trai cả lên ngôi vua lấy danh gọi Hùng Vương. “
Sau đó Cao Chí Kiệt vẫn nói gì đó nhưng mà não tôi không theo kịp, không hiểu cậu ta nói cái gì.
Mỹ An ngồi bên cạnh thì chìm vào vuc trụ dấu chấm hỏi, hai mắt tròn xoe nhìn Cao Chí Kiệt thao thao bất tuyệt.
Cả đám chúng tôi ngơ ngác nhìn Cao Chí Kiệt nói về thời nước Việt được khai sinh mà đần hết cả người.
Ngay lúc này Mỹ An miệng nhanh hơn não hỏi:” Vậy tụi mình là con rồng cháu tiên thật à? “
Cao Chí Kiệt đáp:” Ừ. “
Mỹ An vẫn miệng nhanh hơn não nói:” Vậy tụi mình có phép thuật không? “
Cao Chí Kiệt vẫn đáp ngay:” Một số. “
Nghe tới đây cả lớp ồ lên một cách kinh ngạc làm Cao Chí Kiệt hơi sững người lại. Có lẽ là nhận ra mình vừa lỡ lời.
Mỹ An vẫn chưa thông suốt mà đần mặt ra tiếp tục hỏi:” Ê vậy tui xài được không?”
Cao Chí Kiệt nhìn Mỹ An rồi không nói gì nữa, tập trung viết bài.
Sau đó ai hỏi gì cậu ta cũng không nói càng khiến mọi người nghi ngờ hơn. Nhưng có lẽ việc con người có phép thuật quá khó tin nên mọi chuyện cũng nhanh chóng lắng xuống và chúng tôi lại tiếp tục học bài.
Nhìn Cao Chí Kiệt, tôi thầm thở dài.
Thằng này vẫn bất cẩn như vậy, có khi mai mốt cậu ta sẽ lỡ mồm nói ra lí do vì sao lại đến đây luôn ấy chứ.