Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường - Chương 37 - Đồ Dở Hơi
Vẫn là khu căn tin như thường lệ, tôi ngồi nhâm nhi ly trà tắc trong
tay, mắt chằm chằm nhìn về phía đám người đang ép buộc tôi đi theo họ mà không có lí do cụ thể. Tôi không thể chống cự cũng như bỏ trốn, như một phạm nhân bị áp giải tới căn tin, cưỡng ép ngồi xuống ghế dưới sự quan
sát của mấy tên quan sai vậy.
Tôi vẫn còn có việc với hai lớp thỏ và rắn, vậy mà bị giữ chân ở đây không thể chạy trốn, khó chịu thật.
“Đám người này hối lộ ông cái gì phải không, khai thật đi Minh.”
Tôi lườm lườm Trần Minh, vị lớp trưởng thông minh và lí trí trong mọi tình
huống của lớp tôi, người đột nhiên đưa ra câu trả lời khác với thường
ngày và bắt ép tôi phải ở lại đây.
Trần Minh hơi xoa mi tâm, hối
hận nói: “Xin lỗi, đột nhiên lúc đó tôi có chút nghĩ không thông cho
lắm, thật sự xin lỗi bà đấy Thanh.”
“Đứng kế bên gái đẹp nên đầu óc không tỉnh táo hả?”
Trần Minh ngay lập tức phủ nhận: “Không có, không phải vì chuyện đó đâu, chỉ là tôi có chút.. Nói sao nhỉ? Tôi không diễn tả được nó ra làm sao
nữa.”
Nói toàn điều khó hiểu.
Tôi liếc mắt nhìn sang “cái chợ” bên cạnh, nơi mà Lý Diễm An và Cao Chí Kiệt bị Trịnh Ái Linh hành cho lên bờ xuống ruộng.
Trịnh Ái Linh vẫn rất vui vẻ tóm cổ tay Lý Diễm An chơi đùa, còn nói với Cao
Chí Kiệt về việc mình từng đến trường Thiên Bẩm để bắt ma, sau đó lại
bắt sang chuyện loài người là sinh vật kỳ lạ khi chơi ngu không thua gì
muông thú, nhỏ còn bàn đến tương lai có khi loài người tuyệt chủng vì
những trò ngu ngốc của mình, rồi Trái Đất trở về thở nguyên sơ và sau đó là nổ cái bùm.
Thú thật lâu lâu nhỏ “lên đồng” làm tôi chả hiểu gì cả.
Lý Diễm An có vẻ như đã quen với sự đụng chạm của Trịnh Ái Linh, ngồi bên
cạnh nhỏ mỉm cười khúc khích sau mỗi câu nói nhỏ nói ra. Dáng vẻ như mẹ
hiền chăm chú lắng nghe con mình, Lý Diễm An dịu dàng mỉm cười nhìn
Trịnh Ái Linh thao thao bất tuyệt về một phương trời nào đó mà không
thuộc về thế giới con người nữa. Không một chút phàn nàn, chỉ có sự
nuông chiều và hiền hòa trên nét mặt.
Tôi bất lực, lên tiếng cắt
ngang bọn họ: “Diễm An, nhỏ này thích người đẹp lắm, nó không phải vô ý
nắm tay bà mà là cố ý nắm không chịu buông đó, Cao Kiệt bị rồi.”
Bị vạch trần, Trịnh Ái Linh ngay lập tức mím môi, cơ thể sững lại như máy
móc gặp trục trặc. Vẻ mặt của nhỏ cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không
được, đôi mắt trừng về phía tôi lộ ra vẻ bất an như muốn gào thét tại
sao lại vạch trần mình.
Lý Diễm An nghe vậy hơi giật mình, nhưng
cũng mỉm cười đáp lại: “Không sao đâu, bạn ấy thích thì cứ nắm, mình
không để ý lắm đâu.”
Nghe vậy, Trịnh Ái Linh ngay lập tức quay sang với vẻ hớn hở: “Thật à? Nói rồi nha! Tui không buông đâu đó!”
Một người dám cho thì một người dám nắm, Trịnh Ái Linh vui vẻ đến mức cười
không khép được miệng, hí hửng kể về con game mình vừa chơi dạo gần đây, còn rủ rê Lý Diễm An chơi cùng.
Tôi nhìn hai người ngồi bên cạnh vui vẻ nói chuyện với nhau, nói đúng hơn là kẻ nói người nghe vô cùng
hòa hợp, cảm thấy như vậy cũng khá tốt. Lý Diễm An từ khi vào lớp chưa
từng nói chuyện với ai ngoài tôi, cả lớp vì đề phòng cô ấy mà xa lánh
không dám đến gần. Ngay cả Cao Chí Kiệt, Lý Diễm An cũng chưa từng nói
chuyện kể từ khi chuyển qua lớp chồn. Cô ấy chỉ yên lặng ngồi trong lớp, học rồi ra về, rồi lại yên lặng mà trải qua những ngày tiếp theo.
Như một đóa hoa xinh đẹp không thể nói chuyện, một đóa tú cầu cô độc giữa rừng gai nhọn.
Bây giờ nhìn Lý Diễm An nở nụ cười ở bên cạnh Trịnh Ái Linh, tôi cảm thấy
mừng thầm cho cô ấy. Nếu Trịnh Ái Linh trở thành bạn của Lý Diễm An, đó
cũng không phải tình huống gì tồi tệ cho lắm.
Cao Chí Kiệt sau
khi thoát khỏi tầm ngắm của Trịnh Ái Linh, cậu ta như được giải thoát mà thở ra một hơi thật dài. Sau đó đứng dậy định âm thầm rời đi khi Trịnh
Ái Linh đã không còn chú ý đến mình.
Hình như nhỏ gây ra nỗi ám ảnh gì đó cho cậu ta.
Vừa đứng dậy, Cao Chí Kiệt đột ngột dừng lại rồi trở người lộn một vòng ra
sau lưng, tiếp theo đó là Trần Minh ngồi bên cạnh cậu ta cũng tự dưng
đứng dậy, đạp lên bàn nhảy sang chỗ tôi ngồi. Hành động của cả hai quá
bất ngờ làm tôi giật bắn người ra phía sau. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một bình nước cách nhiệt bị ném tới đúng ngay chỗ Cao Chí Kiệt
vừa ngồi.
Bình nước đập mạnh lên ghế làm nước bên trong cũng theo đó văng tung tóe khắp nơi. Tôi vì giật mình nên vội vàng đứng dậy,
nhưng vì quá gấp gáp nên trượt chân mà ngã xuống ghế, cái ghế cũng bị
mất thăng bằng ngã ra phía sau lưng. Tôi đang nghĩ phen này mình tiêu
đời rồi, thì Trần Minh đã nghiêng người chắn trước mặt, giang tay ôm lấy tôi trước khi tấm lưng ngọc ngà của tôi thân mật với mặt đất, và cậu ấy cũng dùng thân mình chắn lại mấy giọt nước bị văng đến chỗ tôi.
Bình nước đập mạnh lên ghế, tiếng động đó lớn đến mức khiến mấy đứa yếu tim
ngồi gần bị dọa, la lên một tiếng rồi theo đó là tiếng bàn ghế đổ ngã.
Mấy đứa ngồi gần hốt hoảng la lên vì đau, chắc trong bình đó là nước
nóng.
Đến khi mọi thứ dần dần trở về bình thường, Trần Minh mới
từ từ buông tôi ra. Tôi có chút hồi hộp ôm mặt lại, không dám buông đôi
tay đang ôm mặt ra.
Chỉ trong một khoảnh khắc, khoảng cách giữa tôi và cậu ấy thật sự quá gần.
“Sao vậy Thanh? Nước văng trúng bà hả? Để tôi coi, bỏ tay ra nào.” Trần Minh nhìn thấy tôi ôm mặt nên lo lắng hỏi han.
Tôi trong phút chốc không thể kiềm nén được mà gục mặt xuống đất. Có chút không khống chế được cảm xúc đang trào dâng này.
Vì che mặt lại nên tôi không rõ mọi chuyện xung quanh. Chỉ nghe tiếng nói
chứa phẫn nộ của mấy đứa xung quanh khi có đứa ném đồ lung tung trong
căn tin đông người như vậy.
“Làm cái gì đó hả? Có biết lỡ ném
trúng người khác thì tính sao đây hả?”, Trần Minh đứng bên cạnh tôi hơi
lớn tiếng, tức giận nói.
Có mấy đứa cũng phụ họa theo.
“Điên cùng vừa thôi chứ, bỏ não ở trong cặp rồi hả?”
“Biết nước trong bình nóng lắm không? Văng trúng người ta thì tính sao?”
Xung quanh trở nên ồn ào, những tiếng xì xào nói chuyện về người mới tới và
sự khó chịu của họ khi người đó gây nên náo loạn như vậy. Dưới tình
huống hỗn loạn, tôi dần dần lấy lại sự bình tĩnh và ngẩng mặt lên nhìn.
Người tới là Nguyễn Gia Phi của lớp báo, đứng ở gần lối ra của căn tin chỉnh
lại mái tóc, mắt vẫn dán chặt về một hướng nhất định.
Tôi nhìn
theo tầm mắt đó và phát hiện Cao Chí Kiệt đứng cách bàn không xa đang
phủi phủi đồ của mình vì dính vài hạt bụi, cậu ta nhìn người vừa xuất
hiện đã kiếm chuyện kia, không có biểu cảm gì trên mặt. Ánh mắt Cao Chí
Kiệt lộ ra vẻ đe dọa, như thể chỉ cần tên kia muốn thì mình cũng sẽ vui
lòng nghênh chiến.
Người vừa tới tức giận, một chân lên đạp ghế,
khuỷu tay chống lên đầu gối, hất mặt nhìn Cao Chí Kiệt, làm ra một tư
thế mà chính mình cảm thấy thật ngầu và nói: “Mày là đứa đu bám theo
Diễm An à?”
Cậu ta để tóc khá dài so với quy định của trường học, thêm vào đó còn đeo trên người trang sức như khuyên tai, vòng cổ, vòng
tai màu đen để khiến bản thân trông thật ngầu. Áo cũng để mở một cúc áo
trên, thêm vào đó là cái nghiêng đầu như thể bản thân là trùm trường
đang tạo ra sức uy hiếp.
Nguyễn Gia Phi, cháu trai của hiệu phó trường học.
Cao Chí Kiệt nhăn mày nhìn tên kia như một đứa trẻ trâu to xác.
Nguyễn Gia Phi bật cười khẩy một cái, sau đó làm ra dáng vẻ bao dung nhìn Cao
Chí Kiệt: “Ha, tính ra thì mày cũng chỉ là đứa yêu vẻ bề ngoài mà thôi,
vì mày cảm thấy cô ấy đẹp nên mới nhận lời đúng chứ? Mày mê mẩn sắc đẹp
của cô ấy đúng chứ.”
“?”
Y bỏ chân xuống ghế, như một tên
hề mà giang hai tay ra chả hiểu để làm cái gì, tiếp tục nói: “Mà thôi,
mày cứ nên cảm thấy thật vinh hạnh khi Diễm An chọn nói chuyện và nhờ vả mày đi, ghi nhớ thật kỹ vào, rồi sau đó là truyền lại cho con cháu đời
sau vì được Diễm An chú ý tới đi.”
Không chỉ Cao Chí Kiệt, mà cả
tôi cũng cảm thấy thần kinh của Nguyễn Gia Phi có vấn đề. Không phải
kiểu khùng khùng bình thường đâu, chắc cũng sắp đạt tới ngưỡng “tấn
thăng thành thần” rồi.
Nhìn Nguyễn Gia Phi vẫn hất cằm kiêu ngạo, làm ra những cử động tự mình cho là tiêu soái, còn cố ý cử động chậm
lại để người khác nhìn thấy sự đẹp trai của mình. Nhìn hắn tự tin cười
mà tôi cảm thấy ngại giùm.
Cao Chí Kiệt cạn khô ngôn ngữ trước
con người trước mặt này, dường như muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng
lại bị nuốt vào trong, cậu ta cứ mấp máy môi mấy hồi nhưng vẫn chưa nói
ra câu nào rõ ràng, có vẻ đang rất phân vân nên bắt đầu nói từ đâu thì
mới diễn giải được những gì đang xảy ra.
Không đợi Cao Chí Kiệt
lên tiếng, Nguyễn Gia Phi đã quay người đi đến trước mặt Lý Diễm An,
người đang núp sau lưng Trịnh Ái Linh sau vụ bình nước, xúc động bày tỏ.
“Diễm An, mình xin lỗi, là lỗi của mình, thật ra nếu mình nhận ra sớm hơn thì có lẽ đã không khiến cậu phải chuyển đi như vậy, mình nên biết rằng
những người đó làm ra hành động quá đáng với cậu, mình nên giúp cậu,
nhưng lúc đó mình quá bận rộn mà lờ đi cậu, Diễm An, mình xin lỗi, tha
thứ cho mình nha.”
Trịnh Ái Linh đứng chắn giữa hai người, nghe
Nguyễn Gia Phi nói năng khó hiểu thì quay đầu nhìn Lý Diễm An đang trốn
sau lưng mình, hỏi: “Bạn bà hả?”
Lý Diễm An lắc đầu.
Nguyễn Gia Phi hơi nhăn mày, lại cười khẩy một tiếng nhìn sang Trịnh Ái Linh,
tự tin nói: “Tất nhiên là cô ấy không dám thừa nhận rồi, bởi vì được một người như tôi theo đuổi nên cô ấy rất ngại ngùng khi nói ra, bởi vì cô
ấy cũng thích tôi mà.”
Vừa nghe xong, Lý Diễm An lại dùng hết sức lắc đầu phủ nhận.
Nguyễn Gia Phi vẫn lờ đi mà tiếp tục nói: “Diễm An, không cần ngại, tôi rất
thích em, tôi biết em cũng thích tôi, hai ta là song phương, em không
cần ngại, từ giờ tôi sẽ bảo vệ em, chỉ có tôi mới xứng với em và cũng
chỉ có em mới xứng với tôi thôi, đừng ngại ngùng gì nữa và sà vào lòng
của tôi đi.”
Tôi nghe mà nổi da gà, chê lòi nọng luôn nha, nhìn
Nguyễn Gia Phi tự cho là mình lãng tử mà nói ra mấy câu tỏ tình không ra tỏ tình khiến tôi muốn đá cậu ta bay lên nóc nhà quá à.
Tôi
huých nhẹ vào bụng Trần Minh tỏ ý “mau mau nhìn tên kia kìa” với cậu ấy, còn Trần Minh không cử động gì chỉ đứng bên cạnh tôi xoa xoa mi tâm,
lắc đầu ngao ngán.
Lý Diễm An núp sau Trịnh Ái Linh có hơi khó xử, sau một hồi suy nghĩ thì nhỏ giọng nói: “Bạn ơi, bạn là ai vậy ạ?”
Câu nói này làm không khí đóng băng ngay lập tức.
Tôi đúng là đánh giá thấp độ vô tri của Lý Diễm An rồi. Luật trường mà cô
ấy còn không nắm rõ thì đừng nói đến mặt của cháu trai hiệu phó sẽ được
cô ấy nhớ đến.
Nguyễn Gia Phi hóa đá ngay lập tức, không biết cậu có xấu hổ hay không nhưng nhìn dáng vẻ vẫn thoải mái gật đầu cùng nụ
cười khoái chí đó thì có vẻ là không rồi. Có lẽ là tôi nhầm nhưng mà
hình như đám lớp báo luyện được tuyệt kỹ gì đó hay lắm, đến mức mặt tụi
nó day như bê tông cốt thép, không biết xấu hổ là gì luôn ấy. Hay ghê,
tôi phải đi học lỏm tụi nó mới được.
Trịnh Ái Linh chắn trước mặt Lý Diễm An nghe vậy, không biết có chỗ nào trong câu mắc cười mà nhỏ
lại mở mồm cười rất giòn giã. Cười thẳng vào mặt Nguyễn Gia Phi, cười
lan ra toàn thế giới, có khi ở mặt trăng còn nghe thấy tiếng nhỏ cười ha hả.
Không, tôi không hiểu.
Tại sao lại cười? Có chỗ nào mắc cười mà cười? Rồi mắc cái gì mà cười?
Trịnh Ái Linh vẫn cười như thể vui lắm, sau đó chỉ tay vào mặt của Nguyễn Gia Phi nhắc lại câu mà Lý Diễm An vừa nói với giọng dẹo: “Bạn ơi, bạn là
ai vậy?”, nói xong lại tiếp tục ngoác mồm ra cười.
Lý Diễm An hoang mang nhìn Trịnh Ái Linh, không biết nên làm gì mà đứng đằng sau không nhúc nhích.
Nguyễn Gia Phi vì bị cười vô mặt nên có hơi tức giận nhìn Trịnh Ái Linh, cậu
đưa tay vuốt ngược tóc ra sau đầu, hất cằm ra vẻ kiêu ngạo mà tự suy
diễn.
“Ê nhỏ lùn, tôi biết em thích tôi, nhưng tôi chỉ thích một
mình Lý Diễm An mà thôi, cho dù cô ấy không biết rằng tôi đang ở phía
sau dõi theo bước đi của cô ấy đi chăng nữa, vậy nên em hãy từ bỏ tình
cảm của mình với tôi đi, sẽ bị tổn thương đấy.”
Trịnh Ái Linh dừng một chút nhìn Nguyễn Gia Phi, sau đó lại sặc sụa cười, cười còn lớn hơn ban nãy.
Nguyễn Gia Phi đần mặt ra khi thấy nhỏ cười nắc nẻ.
Lý Diễm An đứng phía sau, có vẻ cũng bị lây bệnh cười của Trịnh Ái Linh
nên che miệng cười theo. Sau đó là cả căn tin dần dần cũng bị lây nhiễm, từ khúc khích chuyển thành cười to thành tiếng, và vang dội khắp nơi.
Cứ như đã nhịn từ nãy đến giờ, bây giờ có người khởi xướng nên họ bắt
đầu không nhịn nữa mà cười không kiêng nể.
Tôi chìm vào vũ trụ dấu chấm hỏi.
Ủa rồi, mắc gì cười?
“Khì..”
Tôi bất ngờ quay sang Trần Minh, trợn tròn mắt nhìn cái người vừa phát ra
tiếng cười. Cả ông nữa hả Minh? Sao lại cười? Tôi không hiểu, có gì mắc
cười?
Nhận thấy ánh nhìn của tôi, Trần Minh vội vàng xua tay: “Không phải, tôi không kiềm chế được, tự nhiên lại.. Khục khục.”
Chưa nói dứt câu, cậu ấy hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế bản thân mình.
Tôi hoang mang quay ra phía sau, nơi Cao Chí Kiệt đang đứng. Cậu ta cũng
hoang mang nhìn về phía tôi. Xem ra, chỉ có hai đứa tụi tôi bình thường
nhất ở đây. Hay là hai đứa lập dị trong khi ai cũng cười mà tụi tôi
không thấy có gì buồn cười để cười?
Một lúc lâu sau khi tiếng
cười đã dần lắng xuống. Trịnh Ái Linh ngồi trên ghế ôm bụng đau khổ rên
rỉ, Lý Diễm An ngồi bên cạnh lo lắng nhìn nhỏ không biết nên làm gì.
Trịnh Ái Linh mệt mỏi chỉ tay vào mặt Nguyễn Gia Phi, thì thào: “Bệnh, bệnh
viện tâm thần á, ha ha ha, bệnh viện tâm thần nằm ở đường Lý Thái Tổ gần đồn công an phường á, tới đó khám tổng thể một lượt đi nghen, nặng lắm
rồi đó.”
Nói xong, nhỏ lại khúc khích cười cho dù bản thân đang rất đau khổ vì trận cười không thể dừng lại lúc nãy.
Lý Diễm An lo lắng nói: “Đừng cười nữa, cười nhiều cũng không tốt đâu.”
Nguyễn Gia Phi dường như vẫn chưa thông được những gì Trịnh Ái Linh nói, mỉm
cười đáp lại: “Hừm, ra là em muốn ám chỉ tôi là kẻ điên vì tình à, đúng
vậy, tôi đã điên rồi, không chỉ vì tình, mà còn vì đẹp đến điên rồi.”
Trịnh Ái Linh trợn mắt nhìn Nguyễn Gia Phi, cố gắng nhịn lại sự buồn cười
đang ập tới. Nhìn nhỏ gồng mình kiềm nén mà tội dễ sợ, thấy mà thương
luôn ấy.
Trịnh Ái Linh quay đầu tựa vào người Lý Diễm An đang ở
gần, có vẻ như chỉ cần nhìn thấy Nguyễn Gia Phi là nhỏ nhịn cười không
nổi nên mới để cậu lọt ra khỏi tầm mắt của mình.
Thấy tội nhỏ dễ sợ.
Nguyễn Gia Phi có vẻ hơi chậm tiêu, nãy giờ bị Trịnh Ái Linh cười nhạo nhưng
vẫn không biết gì, nhìn tình hình trước mặt mà tự suy diễn.
“Tôi
cảm thấy em rất mạnh mẽ, chỉ vì bị tôi từ chối mà đau khổ đến như vậy,
em lấy nụ cười chôn vùi đi vết thương, thật sự là một cô gái rất mạnh
mẽ, nhưng đừng vì tôi quan tâm mà em lầm tưởng rằng tôi sẽ quay đầu
thích em..”
Bỏ mặc Nguyễn Gia Phi nói gì, Trịnh Ái Linh lại ôm lấy cánh tay của Lý Diễm An thống khổ cầu xin.
“Cứu tui, cứu tui với, tui cười không nổi nữa đâu, cứu tui đi.”
Nhìn Trịnh Ái Linh cầu xin, nài nỉ như vậy thật tội nghiệp, nếu không dừng
Nguyễn Gia Phi lại thì có lẽ nhỏ sẽ cười tới mức tắt thở mất. Tôi thở
dài, từ từ kéo tay Trần Minh đi về phía trước chắn giữa Trịnh Ái Linh và Nguyễn Gia Phi. Bây giờ mà để nhỏ cười tới mức nhập viện thì thi cuối
kỳ này lớp tụi tôi xác định đứng bét mất. Vì nếu cả lớp thi mà không đủ
thành viên thì sẽ bị trừ rất nhiều điểm.
Thấy tôi xuất hiện,
Nguyễn Gia Phi bỏ qua luôn sự tồn tại của Trần Minh đứng bên cạnh, nhìn
tôi tỉnh bơ hỏi: “Sao vậy? Cô cũng thích tôi à?”
Tôi thấy có chút cạn lời với tên này.
Còn chưa đợi tôi lên tiếng, Trần Minh đã nở nụ cười giao tiếp: “Lớp 10 báo
thật tài giỏi, không những giỏi về thành tích mà cả sự tự tin và tích
cực cũng cao như vậy, làm cho người khác phải ngưỡng mộ.”
Dịch ra là “lớp mấy người không những mưu mô, mà còn mặt dày đến mức khiến người ta ngưỡng mộ.”
Nguyễn Gia Phi nghe không ra Trần Minh đang nói kháy mình, vẫn mỉm cười đáp
lại: “Không phải nói tới bọn họ, chỉ mình tôi thôi đã góp hơn phân nửa
sức mạnh rồi.”
Trần Minh vẫn mỉm cười không rõ ý nghĩa: “Giỏi
thật, cậu trông thông minh y như vẻ bề ngoài vậy, chẳng hay vì lí do gì
mà cậu ném bình nước nóng đó vào bạn tôi vậy?”
Dịch câu đầu “cậu dở hơi y như bộ dạng của cậu vậy.”
Không đúng, tại sao tôi lại nghe hiểu ý Trần Minh muốn nói vậy?
Nguyễn Gia Phi vẫn tin mình được khen nên không nói gì, nhìn Trần Minh ung
dung đáp: “Khi nãy bước vào bị vấp bậc cửa nên vuột tay ném về phía mấy
người thôi, chắc tại nó thấy mấy người hợp với nó nên mới bay về phía
mấy người muốn làm quen ấy mà, chào hỏi nó chưa vậy?”
Cái thằng này, vậy mà không chịu xin lỗi một câu luôn à.
Xung quanh chìm vào tĩnh lặng, một vài giây sau, Trần Minh có chút thương hại nhìn Nguyễn Gia Phi.
“Cậu đúng là y như vẻ bề ngoài vậy.”
Là chửi thẳng mặt rồi đó, nhận ra hộ.