Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường - Chương 39 - Chương 39
Bùi Gia Huy nhìn tôi, đôi mắt kiên định quyết tâm dù dùng mọi cách cũng
muốn Cao Chí Kiệt đi theo mình. Tôi nhìn Bùi Gia Huy, cũng sẵn sàng lắng nghe ý kiến của cậu, cũng sẽ nghiêm túc đối đáp lại cho tới khi cậu ấy
thuyết phục được tôi.
Bắt chéo chân, tôi khoanh tay lại trước ngực, hất cằm về phía cậu ấy.
“Nói đi, tôi nghe.”
Vẻ mặt Bùi Gia Huy thoáng căng thẳng khi thấy tôi trở thành như vậy, cậu
ấy hơi mím môi lại, nhưng vẫn tin vào quyết định của mình mà nói:
“Thanh, đúng là Cao Kiệt rất khả nghi khi có thể chuyển vô trường vào
lúc này, nhưng theo những gì tôi quan sát mấy tuần qua thì cậu ấy rất
tốt, dù có hơi khùng một chút.”
“Nói ai khùng?”
Cao Chí
Kiệt không quan tâm việc Bùi Gia Huy đang nói giúp mình hay không mà lên tiếng chất vấn lại. Lờ đi cậu ta, Bùi Gia Huy nói tiếp.
“Như bà
nói, Cao Kiệt thật sự rất thông minh và biết tính toán, vậy một người
thông minh như vậy thật sự chuyển vào lớp tụi mình mà không có chuẩn bị
gì hay sao? Dựa trên những gì tôi thấy trong mấy tuần qua thì Cao Kiệt
hoàn toàn không phải người có chuẩn bị rồi chuyển vào đâu, vì nếu như
vậy thì đến hiện tại có khi nửa gần lớp theo phe ổng rồi.”
“Ông không tin lớp mình sẽ chống lại được việc bị cậu ta cám dỗ à?”
“Tôi tin lớp mình chứ, chỉ là Cao Kiệt hoàn toàn không có hành động gì đáng
ngờ trong mấy tuần qua thôi, ngoài việc bám theo vì thích bà ra. Nhưng
tôi dám chắc Cao Kiệt hoàn toàn có thể tin được, tôi sẽ giám sát ổng,
cho ổng theo tôi đi.”
“Chưa đủ thuyết phục.”
Bùi Gia Huy
hơi mất phong độ, im lặng nghĩ cách để thuyết phục tôi. Đúng như Bùi Gia Huy nói, Cao Chí Kiệt hoàn toàn không có gì đáng để nghi ngờ trong mấy
tuần qua ngoài việc bám theo tôi. Ít nhất là theo cách Bùi Gia Huy thấy
thì vậy. Ý tôi là xét trên việc cậu ta có phải nội gián của lớp khác hay không thì cậu ta an toàn. Nhưng dù vậy vẫn chưa thể tin được nếu xét
trên phương diện khác, cậu ta chuyển vào trường là do có mục đích riêng
và đang âm thầm tìm cách lợi dụng tôi để thực hiện mục đích đó. Một kẻ
thông minh như vậy nếu không đề phòng thì sau này sẽ có chuyện xảy ra.
Bùi Gia Huy nhìn tôi, hạ thấp giọng nói như dần mất đi sự tự tin ban đầu.
“Là việc Cao Kiệt cho Lý Diễm An vào nơi này dễ dàng quá đúng không? Đúng
là về việc này thì cậu ta đáng nghi thật, nhưng đối với một người không
nắm rõ luật trường thì nó không đáng để nhắc tới đúng chứ? Hơn nữa bà đã tin tưởng Lý Diễm An vô điều kiện còn gì? Cho dù bả có là người của lớp báo thì bà vẫn bao che cho Diễm An, thì tại sao một người vừa chuyển
tới như Cao Kiệt bị nghi ngờ dữ vậy?”
“Vì cậu ta chưa lấy đủ lòng tin từ tôi, chỉ có vậy thôi. Còn tại sao tôi tin tưởng nhỏ này à?” Tôi
đổi tư thế ngồi, tôi chỉ tay vào Lý Diễm An đang hoang mang vì bị gọi
tên, thản nhiên nói: “Vì nhỏ bị đần.”
Lý Diễm An giật mình trước
câu nói của tôi, cả lớp cũng im lặng vì bất ngờ khi tôi nói câu đó. Lý
Diễm An bị mọi ánh mắt nhìn vào nên hơi căng thẳng mím môi lại, hạ tầm
mắt nhìn xuống đất.
Bùi Gia Huy khó hiểu lên tiếng.
“Ý bà là sao?”
“Như vừa nói, nhỏ bị đần. Một người không biết đưa ra lí do, không biết đặt
điều kiện, học bốn, năm năm ở trường mà luật trường còn không rõ, không
biết vì sao trường lại cho mọi người tranh đấu với nhau, không biết tại
sao mọi người lại điên cuồng vì cấp bậc, không biết vì sao ngôi trường
này kỳ lạ, không biết cả mặt cháu trai hiệu phó dù học cùng lớp và
chuyển lớp chỉ vì muốn đời học sinh trắng như omo thì đoán xem có chỗ
nào nên đề phòng?”
Mấy đứa ngồi gần bày ra vẻ khó tin và thương hại nhìn Lý Diễm An đang rụt vai lại vì lo lắng.
“Thật luôn hả bà An?”
“Bà vô tri vậy?”
“Ê bà, biết một cộng một bằng mấy không? Bà thầy trong người ổn không? Sao bà thi được vào đây hay vậy bà?”
Lý Diễm An bị bắt bẻ nên căng thẳng lắc đầu cho qua mọi câu hỏi, không dám ngẩng mặt lên vì xấu hổ. Có vẻ như Lý Diễm An không nghĩ sẽ bị nhận xét như vậy nên hoàn toàn thất thủ trước một loạt đòn tấn công bất ngờ từ
tôi. Cô ấy ngại ngùng vì bị mọi người xung quanh để ý đến. Đến cả Bùi
Gia Huy cũng buông một thảng thốt.
“Thiệt luôn à.”
Phan Hồng Nhung ngồi gần đó, nghe vậy thì lên tiếng: “Lỡ như nó nói dối thì sao? Ở trường này ai mà không biết diễn?”
Mấy đứa bạn của Phan Hồng Nhung cũng lên tiếng hùa theo. Đúng đó, lỡ diễn
thì sao. Tôi vẫn luôn biết Phan Hồng Nhung rất ghét lớp bao từ lúc Lý
Diễm An chuyển vào lớp đã gây sự với cô ấy mọi lúc mọi nơi. Phan Hồng
Nhung có một cậu em họ ở lớp rắn, và cậu em đó lại là đối tượng bắt nạt
của lớp báo. Vậy nên Phan Hồng Nhung rất ghét thành viên của lớp báo bất kể ai. Để thuyết phục được Phan Hồng Nhung sẽ rất khó khi nhỏ cứ cứng
đầu như vậy.
Tôi nói: “Diễn hay không thì tôi vẫn còn đang xác
nhận, bằng chứng là việc tôi vẫn chưa cho nhỏ vào sĩ số thành viên lớp
của chúng ta mà, chỉ dừng lại ở mức tin tưởng thôi.”
Phan Hồng Nhung vẫn không buông tha, tiếp tục phản đối việc tin tưởng Lý
Diễm An: “Thanh, nó là thành viên lớp báo đó, ai biết nó có âm mưu gì
hay không? Cái vụ chuyển lớp vì muốn đời học sinh yên bình, nghe là biết nói dối rồi, chỉ có ngu mới đi tin nó thôi. Mấy đứa lớp báo có lúc nào
mà chẳng dùng trò này, có khi nó chuyển qua đây chỉ để làm gián điệp cho đám kia thôi, bà đi tin nó hả Thanh?”
Nhưng Phan Hồng Nhung nói
đúng, tôi không có lí do nào để tin Lý Diễm An không nói dối. Vì cái lợi trước mắt, người ta có thể sẽ hy sinh mọi thứ để đánh cược. Như Lý Diễm An nói cho tôi về việc cô ấy thấy hồn ma, và đơn giản chuyển lớp chỉ để yên bình tốt nghiệp, có thể mọi thứ đều là nói dối và diễn kịch để qua
mặt tôi. Nhưng dựa vào linh cảm và cách nhìn sắc mặt người khác mà tôi
học được từ kiếp trước. Tôi có cảm giác mình có thể tin cô ấy sau khi
nhìn vào ánh mắt và biểu cảm mà cô ấy bày ra vào tối hôm đó. Chứng kiến
vẻ hèn nhát và nhu nhược đó, tôi có thể đoán được ít nhiều lí do vì sao
tính cách của Lý Diễm An trở thành như vậy. Vậy nên tôi mới lựa chọn tin theo Lý Diễm An, một cô gái cô đơn trong chính thế giới mình được sinh
ra. Nhưng lí do lớn nhất, có lẽ là do tôi nhìn thấy bóng dáng kiếp trước của mình ở cô ấy.
Nhìn Phan Hồng Nhung đang phẫn nộ vì việc lựa
chọn tin tưởng Lý Diễm An, tôi một lần nữa đánh gãy sự hy vọng của nhỏ
đối với tôi.
“Vì nhỏ bị cô lập ở lớp nên mới chuyển qua đây, như vậy là đủ rồi Nhung à.”
“Chỉ có vậy thôi? Lỡ như nó diễn để lừa mình thì sao? Tụi nó có bao giờ từ
thủ đoạn nào đâu? Bà cả tin quá rồi đó Thanh!” Phan Hồng Nhung tức giận
hét lên rồi đứng dậy rời đi.
Tôi lờ việc Phan Hồng Nhung đùng đùng bỏ đi, nhìn sang Bùi Gia Huy nói.
“Vậy, ông lấy cái gì đảm bảo Cao Kiệt sẽ không phản bội lại mình?”
Bùi Gia Huy bị câu nói của tôi kéo về hiện tại, cậu quay mặt qua nhìn tôi.
Nhưng đôi mắt vẫn thấp thỏm nhìn Phan Hồng Nhung đang tức giận quay
người cùng đám bạn rời đi. Sự tự tin ban đầu của Bùi Gia Huy đã mất đi
nhưng cậu vẫn cố chấp đứng về phía Cao Chí Kiệt.
“Dù không có gì
để chứng minh ông Cao Kiệt vô hại như Lý Diễm An, nhưng tôi vẫn chọn tin ổng, sau này có gì xảy ra cứ quy trách nhiệm lên tôi đi.”
Mọi
người lại di chuyển tầm mắt nhìn về phía này. Tôi im lặng nhìn Bùi Gia
Huy, muốn xem xem độ quyết tâm của cậu ấy với Cao Chí Kiệt cao đến mức
nào. Xung quanh chìm vào yên tĩnh, không khí nặng nề bao trùm khiến mọi
người không ai dám thở mạnh.
“Khoan, hỏi ý kiến của tôi chưa mà nói như đúng rồi vậy?”
Cao Chí Kiệt, nguồn cơn của mọi chuyện lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh. Tôi nhìn sang cậu ta.
Vẻ mặt cậu ta không chút căng thẳng nào, ung dung nói: “Tôi đã nghe qua lí do vì sao mọi người không tin tưởng tôi rồi, vì nghi ngờ tôi là người
của lớp khác cài vào không đúng không? Cho biện minh được không?”
Không, đi chỗ khác chơi. Tôi thật sự muốn nói vậy lắm, nhưng phải nhịn xuống.
Vì cả lớp, nếu hôm nay đã xảy ra việc như vậy rồi thì nên giải quyết
chuyện Cao Chí Kiệt luôn để tập trung cho kế hoạch sau này nữa. Nếu cứ
nghi ngờ, cô lập rồi lờ đi thì mọi kế hoạch sau này có thể sẽ đi lệch
hướng.
Tôi nghĩ như vậy, cố gắng giữ bình tĩnh mà hít sâu một hơi trước khi mở miệng ra nói. Nhưng có vẻ tôi lại đánh giá bản thân cao
quá rồi.
“Tôi ghét cậu, cút ra chỗ khác đi.”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng đâu có thích gì cô.”
Như một gáo nước đổ xuống, xung quanh chìm vào im lặng trong sự lạnh lẽo kỳ lạ.
Tôi và Cao Chí Kiệt trừng mắt nhìn nhau không ai chịu thua ai. Trần Minh
ngồi bên cạnh ngay lúc này chen vào, chắn giữa tầm mắt của tôi và cậu
ta.
“Thôi nào, Cao Kiệt muốn biện minh đúng không? Cậu có gì muốn nói vậy?”
Cao Chí Kiệt khì một cái khinh thường nhìn tôi đang bị Trần Minh giấu sau
lưng. Tôi nghe thấy nên tức giận ló đầu ra muốn một trận sinh tử với cái tên khó ưa đó. Nếu không có mấy đứa ngồi gần cản lại, thì tên đó biết
tay tôi.
Cao Chí Kiệt lờ tôi đi mà nói: “Việc tôi được chuyển vào đây đúng là do quyền thế nhà tôi lớn, tôi vào đây là do có nhiệm vụ
được giao cho thôi.”
Bùi Gia Huy hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
“Điều tra ra bí mật của trường này.”
Ừ, vừa nghe đã biết xạo. Xạo hay lắm thằng khùng. Mặc dù tôi có nghi ngờ
nhiệm vụ của cậu ta có liên quan đến bí mật của trường, nhưng nghĩ đi
nghĩ lại thì có gì đó không đúng lắm. Dù tôi không biết nó không đúng
chỗ nào, nhưng linh cảm nói tôi rằng ‘nó sai vờ lờ!’. Tôi tin linh cảm
của tôi, và tôi không tin Cao Chí Kiệt. Tôi lườm cậu ta qua vai của Trần Minh, Trần Minh dường như biết tôi đang định gây chuyện thì đưa tay ấn
đầu tôi xuống. Tôi ấm ức vì bị Trần Minh làm vậy thì nghe tiếng cười chế giễu vang lên. Trừng mắt, nhận ra đó là do tên Cao Chí Kiệt kia phát
ra. Á, ra là mày chọn cái chết.
Trần Minh nhìn Cao Chí Kiệt, nói trước khi tôi kịp lên tiếng: “Có thật là chỉ vì bí mật của nơi này không?”
Cao Chí Kiệt không ngần ngại tiếp tục chém gió: “Ừ, chỉ vậy thôi. Nhưng tôi đảm bảo cho dù làm xong nhiệm vụ thì cũng không chuyển ra đâu.”
Mọi người bán tin bán nghi nhìn Cao Chí Kiệt. Không hoàn toàn tin tưởng
hẳn. Tôi cũng vậy. Tự nhiên đi điều tra bí mật của trường, rồi còn khai
ra như đúng rồi như vậy, ai cũng sẽ nghĩ tên này là tay sai của gia tộc
nào đó chống đối lại trường học thôi.
Cao Chí Kiệt chưa nhận ra
mình đang bị nghi ngờ, vẫn nói tiếp: “Tôi thề, sẽ không làm gì có hại
cho lớp đâu. Dù nhiệm vụ có hoàn thành thì cũng không chuyển đi, dù tôi
có chuyển đi thì có gì mà sợ dữ vậy?”
Trần Minh đáp: “Luật của kỳ thi lên cấp yêu cầu một lớp phải đầy đủ thành viên thì mới có thể tham
gia. Và thành viên của một lớp có bao nhiêu sẽ được giáo viên chủ nhiệm
quyết định và ghi trong sổ đầu bài. Khi đầu học kỳ bắt đầu, giáo viên sẽ dựa trên sĩ số lớp mà gửi số thành viên sẽ tham gia cho hiệu trưởng, ví dụ một lớp có tối đa ba mươi người, giáo viên có thể chọn ghi cả ba
mươi người hoặc ít hơn số đó vào sổ đầu bài, không thể ghi nhiều hơn con số đó. Vậy nên nếu giữa chừng có học sinh nào đó chuyển ra hoặc nghỉ
học, và lớp bị ít thành viên hơn số lượng người tham gia được nộp lên
hiệu trưởng, thì học kỳ đó lớp đó sẽ bị truất quyền thi đấu.”
“Có chuyện đó luôn à? Làm sao để biết số người sẽ tham gia được chứ?”
“Ban cán bộ lớp có thể xem sổ đầu bài, và có một điều tất yếu giữa giáo viên và học sinh khi chọn sĩ số lớp. Các thành viên trong lớp đều phải nhận
được một nửa số phiếu bầu trong lớp thì mới được tính là thành viên của
lớp.”
Cao Chí Kiệt khó hiểu nhăn mày, hỏi là sao. Còn Trần Minh vẫn kiên nhẫn giải thích kỹ càng hơn.
“Có nghĩa là, một thành viên trong lớp ví dụ như tôi, phải được số ủng hộ
của nửa lớp về độ tin tưởng thì mới được công nhận là một thành viên của lớp. Tất nhiên những người khác cũng phải được bầu chọn như vậy, nếu
tôi không được công nhận là thành viên của lớp thì cho dù lớp có hai
mươi bảy người, thì sĩ số lớp vẫn bị ghi là hai mươi sáu. Nhưng ai không được tính là thành viên lớp cho dù tham gia kỳ thi thì vẫn không được
tính điểm, nếu qua ba tháng vẫn không được cho vào sĩ số lớp sẽ bị đuổi
học.”
Điều luật này được đặt ra cùng lúc với luật khi chuyển lớp
phải có hai người ở lớp đó đồng ý. Trước đây có lớp đã sử dụng sơ hở của việc sĩ số thành viên tham gia mà tự ý chuyển sang lớp khác. Giáo viên
không can thiệp vào vấn đề của học sinh nên việc chuyển lớp vào lúc đó
không có trở ngại, và sau khi biết được sĩ số thành viên sẽ tham gia kỳ
thi, thành viên đã chuyển lớp đó đã chuyển lại về lớp của mình, vì thế
mà các lớp học khi ấy hoàn toàn bị truất quyền thi đấu khi còn chưa kịp
động một ngón tay. Đúng là cao tay.
Cao Chí Kiệt im lặng rồi nhìn xung quanh như cảm thán vì những người ở đây vẫn bám trụ ở nơi này đến
tận giờ. Cậu ta thở dài nói: “Bí mật trường, phần thưởng cuối cùng khi
tốt nghiệp, mấy thứ đó có đáng để mấy người cố gắng đến vậy không?”
“Đáng đấy.”
Người đang đu trên cây gỗ gõ chuông, Trịnh Ái Linh lên tiếng một cách chắc
chắn. Cao Chí Kiệt bất ngờ quay đầu lại nhìn nhỏ. Ánh mắt của nhỏ kiên
định, sáng như sao đêm, nhắc lại câu vừa nói một lần nữa.
“Đáng đấy.”
Cao Chí Kiệt hơi bất ngờ, rồi đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa. Mọi
người đều nhìn cậu ta với đôi mắt chắc chắn khiến cậu ta ngạc nhiên đến
mức quên cả việc chớp mắt. Mọi người bật cười vì Trịnh Ái Linh vẫn còn
đu trên cây gỗ nhưng lại nói với vẻ mặt nghiêm túc, trông chả hợp chút
nào. Vì không khí dịu đi, các thành viên trong lớp như thể đã dần chấp
nhận Cao Chí Kiệt, mỗi người một câu tới bắt chuyện.
“Mặt ông nhìn hài ghê.”
“Nghe nói là nhiệm vụ mà đúng không? Tự tìm hiểu thử đi Cao Kiệt.”
“Ừ, tìm đi, vui lắm.”
“Chắc chắn ông bất ngờ lắm cho xem.”
Trước sự hòa đồng đột nhiên xuất hiện của cả lớp, Cao Chí Kiệt đờ người ra
không phản ứng. Mấy đứa ngồi gần thì vẫn tiếp tục nói chuyện với cậu ta, như cái lúc cậu ta vừa chuyển vào lớp, bọn họ vây quanh Cao Chí Kiệt
không ngừng làm thân.
Trần Minh khúc khích nói nhỏ với tôi.
“Vậy là ổn mà đúng không?”
“Ổn cái gì?”
“Tin thử một lần xem? Tôi thấy cậu ấy có tài lắm đấy, cứ coi như lợi dụng cũng được.”
Cả ông cũng nói giúp cho cậu ta à. Tôi hơi nhăn mày nhìn Cao Chí Kiệt cứng đờ người ngồi ở phía xa.
Lúc này, Bùi Gia Huy vui vẻ vì bầu không khí có vẻ đã trở nên dễ chịu hơn,
cậu ấy quay sang tôi mong chờ nói: “Thanh, ý bà thì sao? Tôi chọn tin
tưởng Cao Chí Kiệt, dù sau này ổng có làm gì thì cứ quy trách nhiệm lên
đầu tôi cũng được.”
Mọi người lại dời mắt nhìn sang tôi chờ đợi
câu trả lời từ tôi. Có vẻ họ cũng đã có quyết định của riêng mình. Tôi
thở dài vì đôi mắt đầy hy vọng của bọn họ nhìn tôi.
“Được rồi.”
Bùi Gia Huy mỉm cười vì đạt được mục đích. Nhưng tôi vẫn nói tiếp.
“Cả Lý Diễm An và Cao Chí Kiệt, nếu trong trận sinh tồn súng nước vào đầu
tuần sau, hai người giúp ích được cho lớp thì tôi sẽ cho hai người vào
sĩ số lớp, tôi sẽ đồng ý nếu hai người làm tốt.” Nói rồi tôi quay sang
Bùi Gia Huy, mệt mỏi nói: “Nhớ giải thích kỹ cho thằng khùng đó hiểu.”
“Nói ai khùng đó hả?” Cao Chí Kiệt lại ngay lập tức lên tiếng.
Sau đó, mọi người quên đi việc khó chịu của bài thi cuối kỳ. Ai cũng vui vẻ đón chào hai thành viên mới. Lý Diễm An và Cao Chí Kiệt bị bọn họ vây
quanh như kiến bu lấy mật ngọt. Mấy con ‘cá’ dưới nước hay mấy con ‘khỉ’ trên cây cũng đi vào trong chòi chung vui. Cao Chí Kiệt hơi giãn cơ mặt ra, hiếm hoi lộ ra một tia vui vẻ rồi rất nhanh đã biến mất. Cả Lý Diễm An cũng cảm thấy thoải mái trước sự hòa đồng của cả lớp, mỉm cười dịu
dàng.
Nhìn mọi người vui vẻ chào đón hai người họ như vậy tôi
cũng cảm thấy vui lây. Còn trẻ đúng thật là tốt, ai ai cũng có thể bắt
chuyện được như vậy.
“Ê nè, lớp này cũng có đứa tên An á, sau này gọi bà là An đẹp nha.” Một thanh niên của lớp lên tiếng.
Bùi Thị Mỹ An tức giận hét: “Vậy là tui xấu á hả? Ý của ông là tui xấu đúng không?”
“Gọi hoa khôi đi cho lẹ.” Trịnh Ái Linh cũng lên tiếng nói.
“Mà có thật là bà vô tri tới mức không biết mặt của cháu trai hiệu phó dù
đã học chung bốn năm trời không?” Thành viên nữ khác của lớp lên tiếng
hỏi.
“Thì mình không biết thật mà, mình không giỏi giao tiếp với mọi người cho lắm.” Lý Diễm An ngại ngùng đáp.
“Không giỏi giao tiếp không phải lí do cho việc không nhớ mặt cháu trai hiệu phó đâu, bà vô tri thiệt.”
Bên của Lý Diễm An hòa hợp bao nhiêu thì bên Cao Chí Kiệt lạnh lẽo bấy nhiêu. Đúng hơn là nồng nặc mùi thuốc súng.
“Thích bà Thanh hả?” Bùi Gia Huy tỉnh bơ nói.
“Muốn ăn đấm không?” Cao Chí Kiệt gầm gừ.
“Vậy sao đi theo sau bả hoài vậy.” Tô Hồng Ân ngồi kế bên hỏi.
Cao Chí Kiệt không biết trả lời ra sao nên tức giận tặc lưỡi một cái. Bùi
Gia Huy đẩy Tô Hồng Ân ra, chen vào ngồi kế bên Cao Chí Kiệt, đưa tay
câu vai bá cổ cậu ta. Tiếp tục đổ thêm dầu vô lửa.
“Khai đi, có phải ông thích bà Thanh không? Mấy bữa nay thấy đi theo bả hoài.”
“Không, Có! Còn nói như vậy nữa thì coi chừng đi.” Cao Chí Kiệt tức giận, đôi
mắt rét lạnh lườm Bùi Gia Huy. Nhưng Bùi Gia Huy vẫn không biết sống
chết mà tiếp tục trêu ghẹo.
“Mà ông đi theo bả như vậy hoài, sao
không chịu nói chuyện với bả để bả tin ông mà đợi tới giờ này vậy? Ngại
ngùng trước crush à?”
“Vì tôi ghét cô ta.”
“Xạo nè, ghét mà sao đi theo hoài vậy? Thật ra là ông ngại đúng không?”
“Nói rồi, là vì tôi ghét, cô ta.”
Vừa nói, Cao Chí Kiệt vừa đứng dậy, hai tay dùng sức nhấc Bùi Gia Huy lên
và ném thẳng xuống hồ sen bên dưới. Một tiếng đùng lớn vang lên làm mấy
đứa ngồi trong chòi giật mình quay đầu nhìn sang. Cao Chí Kiệt trước sự
ngỡ ngàng của mấy đứa xung quanh, đưa tay lột áo khoác ném qua một bên,
vừa mở cúc áo trên cùng vừa đạp chân lên hàng rào bảo vệ của nhà chòi.
Chưa đợi ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Cao Chí Kiệt đã nhún một
cái, tung người nhảy xuống hồ sen. Đè Bùi Gia Huy đang cố bơi lên bờ kia xuống dưới nước một lần nữa.
Ầy, hành động chơi đùa với nhau dưới sông, hồ rất nguy hiểm, mong mọi người không bắt chước làm theo.
Mấy đứa cùng lớp hốt hoảng đứng dậy khi thấy cảnh Cao Chí Kiệt dứt khoát
nhảy xuống. Liên tục hỏi có chuyện gì. Mấy thằng ngồi gần lắng nghe cuộc đối thoại của Cao Chí Kiệt với Bùi Gia Huy kể lại, mấy đứa kia mới à ừ
bình tĩnh lại.
Nhìn Bùi Gia Huy và Cao Chí Kiệt quậy đục nước dưới hồ. Tôi thấy vui hơn
hẳn. Ha ha ha, đáng đời lắm Bùi Gia Huy, cho chừa cái tật ăn nói xà lơ.
Thành thật, dù không ưa gì mấy nhưng tôi vẫn ủng hộ hành động vừa rồi
của cậu ta lắm. Dìm tiếp đi, không chết người là được.
“Hừ.”
Một tiếng cười trầm thấp đột nhiên vang lên, tôi giật mình hơi quay sang
nhìn bên cạnh. Trần Minh với vẻ mặt lạnh tanh nhìn về phía Bùi Gia Huy
vừa bị ném xuống, miệng dù cười nhưng đôi mắt lại không có chút ý cười
nào, lạnh lẽo đến đáng sợ. Tôi nhìn Trần Minh trước mặt, rùng rợn hỏi.
“Ông, ông sao vậy Minh? Huy làm gì ông hả?”
“Hả? À, không rõ nữa. Chỉ là cảm thấy hả giận thôi.”
Trần Minh đáp một câu không rõ đầu đuôi. Sau đó lại đưa đôi mắt sắc lạnh về
phía Bùi Gia Huy đang bị Cao Chí Kiệt túm đầu đè xuống nước không cho
lên bờ, nở nụ cười âm hiểm. Vẻ mặt đó thể hiện sự hài lòng đến kinh dị.
Niệm, Bùi Gia Huy ơi, tôi sẽ đến thắp cho ông nén nhang vì tình nghĩa bạn bè cùng lớp nha.
Mấy đứa trong lớp nhìn Bùi Gia Huy bị Cao Chí Kiệt hành cho lên bờ xuống
ruộng mà cười ha hả. Cũng có mấy đứa con gái bịt miệng lại nhìn chằm
chằm vào Cao Chí Kiệt, nhìn cái thân hình khỏe mạnh của cậu ta. Ừ, đúng
là nóng mắt thật, dù vậy tôi vẫn ghét cậu ta.
Bùi Gia Huy đánh
không lại Cao Chí Kiệt nên ráo riết xin lỗi nhưng Cao Chí Kiệt vẫn không buông tha mà tiếp tục quật cậu ấy xuống nước một lần nữa. Đến mức này,
Bùi Gia Huy hoảng hốt đưa tay lên bờ kiếm thêm viện binh.
“Úp nó! Mấy thằng kia mau xuống úp nó! Dìm nó cho tôi! Đội tình báo mau, ọc ọc, mau chóng tập hợp!”
Vừa nói xong, mấy đứa được Bùi Gia Huy chọn để đi kiếm tin tức cũng hào
hứng cởi áo khoác ngoài ra, vui vẻ nhảy xuống ao sen hội đồng Cao Chí
Kiệt. Mấy đứa vẫn còn trên bờ thì hào hứng chia phe mà cổ vũ.
Nhưng có vẻ đội tình báo đó hơi rởm, ba bốn người nhào tới mà vẫn không kéo
được Cao Chí Kiệt ra khỏi Bùi Gia Huy. Chứng kiến sức mạnh của Cao Chí
Kiệt, mấy đứa trong lớp không ngại nhận bạn trai. Ừm tốt, mặt dày như lũ báo rồi đấy. Cái đám kia quậy tung mặt nước, hồ sen trong veo bị bọn họ lôi kéo nhau mà nổi bùn đục ngầu.
Bùi Thị Mỹ An ngồi trên bờ
nhìn xuống không những không tức giận mà còn giả vờ tò mò: “Tự nhiên hôm nay trong hồ có mấy con cá lạ quá ta.”
“Cá đột biến.”
Mấy đứa khác cũng hùa theo, sau đó xúm nhau mạnh ai nấy cười. Bầu không khí tươi trẻ và đậm chất quậy phá của tuổi học trò khiến tôi cảm thấy thoải mái. Còn trẻ đúng thật là rất tốt. Thời gian nghỉ học chỉ mới bắt đầu
mà đã vui như vậy rồi, tôi tin chắc mấy ngày sau nhất định sẽ thoải mái
lắm đây. Sao cũng được, kỳ thi học kỳ một kết thúc rồi. Hoặc không, quên mất còn có trận bắn súng nước vào tuần sau. Tôi quay sang Trần Minh
đang vui vẻ thường thức cảnh tượng hỗn loạn dưới nước. Nuốt lại sự rùng
rợn khi nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của cậu ấy, tôi cố giữ bình tĩnh hỏi.
“Minh ơi, tuần này cần tập vợt trước cho buổi bắn súng nước không?”
Trần Minh quay sang nhìn tôi, suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Ừm, tôi nghĩ là nên, chuẩn bị trước vẫn hơn. Nhưng mấy tuần qua lịch học
bài dày đặc như vậy, giờ mà tập liền thì sợ mọi người trong lớp không
chịu nổi.”
“Vậy chủ nhật được không? Nghỉ ngơi một ngày chắc đủ rồi.”
“Vậy cũng được, để tôi tìm xem ở chỗ mình có nơi nào mở khu trò chơi bắn súng sinh tồn không.”
“Cần tôi giúp không?”.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
“Khỏi, bà nghỉ ngơi đi, để tôi làm cho, mấy tuần này bà cũng quá sức rồi.”
Hửm? Tôi làm gì mà quá sức? Chưa kịp đợi tôi hỏi, Trần Minh đã mỉm cười nói.
“Nhìn mặt bà là tôi biết bà mệt lắm rồi, mấy tuần nay bà có quậy phá gì ai
nữa đâu, mệt lắm không? Có gì thì cứ nói với tôi để tôi giúp bà, đừng có tự mình gánh hết mọi chuyện như vậy. Tôi đang ở phe của bà mà.”
Câu nói của cậu ấy khiến tim tôi lỡ một nhịp, ánh nhìn đã không thể rời
khỏi người con trai nở nụ cười dịu dàng và tỏa sáng như ánh nắng đó.
Trần Minh luôn như vậy, luôn nhìn thấy sự mệt mỏi mà tôi luôn che giấu.
Có đôi khi, lời nói của cậu ấy nghe như thể đang ám chỉ tới quá khứ mà
tôi mang theo. Tôi biết cậu ấy không thể nào biết được quá khứ đó của
tôi, nhưng luôn có cảm giác cậu ấy có thể cảm nhận được sự nặng nề mà
tôi luôn mang theo bên mình. Những lúc tôi nghĩ mình sắp gục gã, cậu ấy
luôn từ đâu đó xuất hiện rồi tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Nụ cười của cậu ấy, ánh mắt của cậu ấy, giọng nói và sự quan tâm của cậu ấy. Cho dù
Trần Minh nói là ai cậu ấy cũng đối xử như vậy, thì tôi vẫn cảm thấy cậu ấy đối xử với tôi rất khác những người khác. Cậu ấy luôn nhẫn nhịn tôi, bảo vệ tôi, đứng về phía tôi, an ủi tôi, và thiên vị tôi. Cứ như chính
cậu ấy cũng có cảm xúc như vậy với tôi, như cái cách mà tôi đối với cậu
ấy.
Tôi thích Minh. Kể từ năm lớp bảy tôi đã thích cậu ấy rồi.
Nhưng thứ tình cảm này có thể ăn mòn ý chí muốn trở về ‘quê hương’ của tôi.
Tôi phải loại bỏ nó. Dù biết là vậy kể từ rất lâu rồi, nhưng tôi vẫn
không thể dừng lại việc thích cậu ấy. Tôi thích cậu ấy. Thích sự thiên
vị mà cậu ấy dành cho tôi. Thật sự rất thích.