Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường - Chương 38 - Chương 38
Cuối tuần, tôi nằm ở nhà và bấm điện thoại sau thời gian ôn bài dày đặc. Đang thư giãn với một bản nhạc nhẹ nhàng thì tôi nhận được một tin nhắn được gửi đến từ Mỹ An.
“Thanh, lớp thỏ và rắn không có nói gì về kỳ thi cuối kỳ cho tụi báo biết.”
Tôi cũng gửi lại một tin.
“Đã rõ.”
Tôi không biết rõ lí do, nhưng mấy ngày gần đây, Cao Chí Kiệt lại bắt đầu
bám đuôi, theo đó là Lý Diễm An và Trịnh Ái Linh, lâu lâu còn có Trần
Minh nhập cuộc đi theo sau chả hiểu để làm gì. Bọn họ cứ như vậy kéo tôi đi khắp nơi chẳng để làm gì.
Vì bị đám người đó làm phiền, tôi
đành nhờ cậy Mỹ An đi tìm hiểu tình hình lớp thỏ và rắn. Đến tận hôm nay mới có tin tức về chuyện này.
Sau khi nhắn lại một câu như vậy,
tôi ngồi dậy rồi đi đến bàn học, lấy chìa khóa tủ được giấu bên dưới lọ
hoa thủy tinh, mở ngăn kéo cuối cùng ở bên dưới ra.
Tôi lấy cả
đống giấy được xếp gọn bên trong ra, lật từng tờ và đọc lại kế hoạch mà
mình đã soạn ra. Bên trong đó, còn có những tờ giấy ghi rõ những đặc
điểm của mấy đứa lớp khác.
Phải mất rất lâu tôi mới có thể lấy
được chừng này tư liệu, cũng phải mất rất lâu tôi mới huấn luyện lớp của mình trở nên hữu ích hơn. Một Bùi Gia Huy làm tốt trong việc ẩn mình và thu thập tình báo, một Bùi Thị Mỹ An giỏi phán đoán và hỗ trợ tôi trong mọi tình huống. Cả lớp học, tôi cũng bí mật rèn luyện những người khác
để sau này sẽ dùng đến. Một người trâu bò, một người lanh lẹ, một người
thì thoắt ẩn thoắt hiện..
Tôi đã dành bốn năm cho việc này kể từ
khi được chọn để vào trường. Phải, là được chọn. Những học sinh trong
trường đều là những đứa trẻ được chọn lọc ra từ những đứa trẻ trên khắp
đất nước.
Ngôi trường có nhiều bí mật nhất, chỉ tuyển chọn những
đứa trẻ có năng lực nhất, nơi có nhiều cuộc chiến sàng lọc nhất, và vâng vâng..
Vào mỗi năm, trường sẽ chọn ra gần hai trăm đứa trẻ có
năng lực và dụ dỗ chúng chọn thi vào trường. Họ dùng mọi cách để mang
học sinh đó vào trường. Đáp ứng tất cả yêu cầu mà học sinh đó cần, đưa
ra những thứ phù hợp với hoàn cảnh của học sinh đó, thả ra miếng mồi mà
học sinh đó hiện đang mong muốn, đến mức đứa trẻ được chọn sẽ tự nài nỉ
để được học ở ngôi trường này. Và tôi, cũng là một trong số những đứa
trẻ được chọn đó.
Bốn năm trước, vào kỳ nghỉ hè khi tôi học lớp
năm, hiệu trưởng của trường đã gửi thẳng một bức thư đến nhà tôi. Thư
viết rất dài, ngỏ ý muốn mời tôi đến học ở trường, nhưng thứ duy nhất mà tôi để ý chỉ có dòng chữ “tôi biết em muốn thứ gì” được ghi ở cuối thư.
Tôi không rõ vì sao ông ấy lại chọn tôi thay vì chọn anh Hạo Thiên, người
được cho là thần đồng. Nhưng tôi đã tìm hiểu sơ qua và chấp nhận thi vào ngôi trường này, lúc đó trường lấy tên là “Cục Vàng”.
Nghĩ lại
vẫn thấy cạn lời, đến tận giờ tôi vẫn chưa gặp mặt được hiệu trưởng để
hỏi câu hỏi mà mấy năm nay tôi cất giữ trong lòng.
Vàng trong tiệm hay vàng trôi sông?
Ây, lạc đề.
Nói chung, sau khi vào trường không lâu thì tôi đã tìm ra được bí mật mà
trường đang giấu, còn không nói là giấu. Họ chỉ đem nó đặt ở một nơi nào đó khó tìm, và luôn luôn hoan nghênh các học sinh nào tìm thấy nó.
Tôi, người đã trải qua quãng thời gian khó khăn lúc bấy giờ, bí mật đó đã
khiến tôi lấy lại hy vọng. Hy vọng sẽ được trở về nơi mà tôi đáng lẽ ra
nên thuộc về.
Ở đất nước này vẫn tồn tại hoàng gia. Và ngôi
trường này lại nằm dưới sự quản lý của họ. Hoàng tộc nơi này không được
công khai, họ là một bí mật mà quốc gia này đã cật lực che giấu sự tồn
tại suốt hàng nghìn năm, cho dù quốc gia trong tình trạng bị xâm chiếm
thì họ vẫn trung thành ngậm chặt miệng, che giấu đi sự tồn tại của hoàng tộc.
Từng là một bề tôi phụng sự cho hoàng gia, ít nhất tôi cũng hiểu được cảm giác trung thành đó.
Trong số các hoàng tộc ở nơi này, có một người sở hữu báu vật có thể đi xuyên thời không được gọi là Mỵ Nương. Báu vật có thể mở cánh cửa thời không, đưa người ta đến nơi họ muốn đến.
Lúc đầu tôi không tin lắm về
việc này, nhưng sau đó những bí mật khác của trường lại dần lộ ra trước
sự truy tìm gắt gao của tôi. Càng tìm hiểu thì tôi càng kinh ngạc trước
bí mật của ngôi trường đó. Tôi đã tìm ra bằng chứng mấu chốt chứng minh
báu vật hoàng gia có thật, và chính các giáo viên cũng đã âm thầm giúp
đỡ tôi cũng như các học sinh khác nhận ra sự thật khó tin đó.
Những người sinh ra đã mang dị năng ở nơi đây, những người đó là kế thừa sức
mạnh từ hơn mấy ngàn năm trước của quốc gia này, và thứ báu vật đó tồn
tại là để những đứa con đó có thể “trở về nhà”. Tôi không quan tâm lắm
việc sức mạnh của những người nơi đây đến từ đâu và cũng không quan tâm
lắm “nhà” mà họ nói tới nghĩa là gì. Thứ mà tôi quan tâm, chỉ có thứ báu vậy mà Mỵ Nương đang nắm giữ. Lúc đó, tôi thật sự đã hy vọng rất nhiều
về nó, tôi muốn có nó đến mức điên cuồng. Thay vì trông chờ vào người
chị không thể kiểm soát được năng lực của mình và hay biến mất kể từ khi tôi lên lớp bốn, thì báu vật hoàng gia dấy lên một tia hy vọng khác
trong tôi.
Để trở về quê hương của chính mình, tôi cần nó.
Và sau đó là việc lôi kéo thành viên khác trong lớp để phục vụ cho mục
đích của tôi. Lúc đầu tôi nhắm đến Trần Minh, nhưng cậu ấy lúc đó thật
sự rất khó gần, tôi phải tốn cả tháng trời mới bắt chuyện được với cậu
ấy, thật sự khác xa bây giờ. Sau cậu ấy là Bùi Thị Mỹ An và Bùi Gia Huy
và cả lớp.
Dù vào thời điểm đó, tôi có lập ra vài kế hoạch ngu
ngốc và nông nổi chỉ vì muốn sở hữu báu vật nhanh nhất có thể, thực hiện được một nửa thì tôi mới từ trong kế hoạch đó nhận ra vấn đề và đã dừng lại kịp lúc. Nhưng nó có chút ngoài tầm kiểm soát là không thể dừng lại toàn bộ kế hoạch được, nên tôi đã để nó tự ý phát triển dưới sự kiểm
soát của tôi đến hiện giờ. Dù vậy, nó vẫn sẽ có lợi trong tương lai nếu
mọi thứ đi lệch kế hoạch ban đầu của tôi. Tôi sẽ giữ kế hoạch tôi cho là thất bại này như ách chủ bài cuối cùng.
Tôi đã hoàn thành xong
mọi thứ cần chuẩn bị ở trường này khi cuộc náo loạn năm lớp 9 diễn ra.
Tất nhiên, chính tôi đã khiến nó diễn ra. Tôi đã nhờ Bùi Gia Huy thu
thập các tin tức mấy lớp khác sơ hở lộ ra trong khi đứng bên ngoài xem
kịch. Và gần như mọi thông tin tôi cần đều nằm ở trong tay. Giờ tôi chỉ
cần xem mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào nữa thôi.
Nhưng vẫn có
ngoại lệ, chỉ có một lớp là tôi không có nhiều thông tin cho lắm, đó là
lũ rồng. Lớp trưởng lớp đó thật sự có năng lực, tôi công nhận điều đó.
Trong cuộc hỗn loạn năm lớp 9 đó, gã lớp trưởng đó đã nhìn thẳng vào tôi như thể đã hiểu rõ mọi chuyện rồi sau đó im lặng rời đi, rút chân hoàn
toàn khỏi vụ ồn ào đã gây chấn động đó.
Vậy nên, tôi càng muốn đấu với tên nhóc đó.
Để có thể đối đầu trực diện với lớp rồng, tôi cần đưa cả lớp lên vị trí sư tử, rồi đè bẹp đám rồng và bước lên vị trí top 1 trong trường. Vì để
gặp được Mỵ Nương chỉ có thể ở cấp bậc rồng mà thôi.
Nhìn bảng kế hoạch dày cộm mà tôi đã chuẩn bị. Tôi lật từng trang đọc lại một lần
nữa, không kiềm được nỗi nhung nhớ tới đất nước yêu quý của tôi. Bây giờ chỉ mới là bước đầu tiên thôi. Tôi đã đến nơi đây mười sáu năm, và đó
cũng là quãng thời gian tôi rời khỏi đất nước đang chìm trong loạn chiến đó. Tôi cần trở về thật nhanh để cứu lấy nơi đó, vì đó là nơi mà nữ
hoàng của tôi yêu quý, là nơi mà người dốc hết sức lực để bảo vệ, là nơi mà người xem trọng hơn bản thân mình.
Nữ hoàng của tôi, công
chúa của tôi, Matriska thân yêu của tôi. Tôi nhất định sẽ trở về. Gửi
đến những người bạn cũ, gửi đến những anh chị em của tôi, gửi đến những
linh hồn đang cầu mong tôi trở về, chỉ cần đợi một lúc nữa thôi, tôi
nhất định sẽ trở về.
Đôi mắt tôi chợt nóng lên, dòng cảm xúc nặng nề đè lên lồng ngực, nỗi nhớ nhung quê hương ấy trào dâng như sóng
biển. Tôi xếp lại những trang giấy chi chít chữ, đặt nhẹ lên đó một nụ
hôn như một lời thề.
Tôi nhất định phải trở về.
* * *
Tuần cuối cùng trong thời gian chuẩn bị, ngày thứ hai. Như tôi đoán, lớp báo đã bắt đầu ôn bài một cách gấp rút như chạy vội với thời gian. Bọn
chúng tự tin việc mình có thể ôn kịp tất cả bài học chỉ trong một tuần
trước kỳ thi. Đáng yêu thật, trông như những đứa trẻ ngoan luôn làm theo những gì tôi muốn.
Mỹ An đổi chỗ ngồi, bước một bước sang, ngồi
vào chỗ Cao Chí Kiệt ở bên cạnh tôi, thì thầm: “Như bà nói, thật sự có
lớp phản lại tụi mình.”
Tôi không trả lời, chỉ chú tâm học lại
những bài học đã ôn từ tuần trước. Mỹ An cũng không để ý việc tôi lờ đi
câu nói của nhỏ, tiếp tục nói: “Bà biết ai không?”
“Biết.”
“Định tha luôn à?”
“Không, chỉ là chưa tới lúc.”
Mỹ An ngẫm nghĩ một hồi, nhỏ giọng nói: “Đầu năm lớp 11?”
Tôi hiểu Mỹ An đang ám chỉ điều gì, cũng cho nhỏ một câu trả lời: “Cuối năm.”
Mỹ An giật mình nhìn tôi, như cảm thấy thời gian đó quá dài.
“Vậy thì chỉ dư có một năm thôi, đủ không đó?”
“Đủ, và nhất định sẽ thắng.”
Tôi cắm đầu học bài, còn Mỹ An cũng khá bất ngờ vì quãng thời gian tôi vừa
nói, lo lắng bước về chỗ ngồi. Sau đó Cao Chí Kiệt đã vào lớp và ngồi
xuống bên cạnh tôi. Tôi không nói gì, nhưng khi nhìn về phía cổ tay của
mình, dấu vết mà cậu ta khắc lên xuất hiện trong tầm mắt. Tôi nhăn mày,
có chút khó chịu rồi nhìn sang cậu ta.
“Có thật là nó sẽ biến mất hoàn toàn không?”
Cao Chí Kiệt nhìn tôi vạch cổ tay ra, dấu ấn hình con thoi kia vẫn chưa mờ
đi chút nào, sau đó nói: “Tôi bảo rồi, chỉ cần cô không đồng ý thì tôi
sẽ không nghe được cô nói gì, quyền chủ động nằm ở cô chứ không phải
tôi.”
Tôi nghi ngờ nói: “Thật sự sao? Cho dù cậu là người đặt ấn?”
“Ừ, ấn này mượn đôi tai của thế giới, và phải tuân theo quy định mà thế
giới đặt ra. Giống như điện thoại vậy, cô muốn gọi cho tôi thì tôi sẽ
nghe thấy cô nói, nhưng khác ở chỗ là đứa nạp tiền cho cô gọi là tôi,
vậy thôi.”
“Tôi cũng có thể nghe cậu nói à?”
“Không.”
Coi như tin tưởng vậy, vì sau này tôi sẽ bận rộn lắm với phần kế hoạch sẽ
bị thay đổi vì yếu tố bất ngờ này. Nếu tất cả bị Cao Chí Kiệt nghe lén
thấy thì không ổn lắm, hơn hết, tôi vẫn cần sự riêng tư. Nghĩ đến đây là thấy bực mình, đồ thần kinh không biết cách đối xử với con gái, ai đời
lại tự ý khắc ấn nghe lén lên tay con gái chứ? Thật vô lễ và bất lịch
sự.
Cao Chí Kiệt quay sang nhỏ giọng nói: “Làm thế nào mới có được sự tin tưởng của cô vậy?”
“Xem biểu hiện của cậu.”
“Lý Diễm An đã có rồi.”
“Ừm, còn cậu thì chưa.”
Sau cuộc trò chuyện đó, Cao Chí Kiệt thở dài rồi quay lên bảng. Tôi vẫn cắm mặt học bài và ôn lại mấy kiến thức đã học qua. Vào lúc tôi không ngờ
tới, Cao Chí Kiệt nhỏ giọng nói như xác nhận với tôi.
“Tôi không có ý định sẽ chuyển trường đâu.”
“…”
Tôi không trả lời.
Cuối cùng thì thời gian chuẩn bị đã trôi qua trong yên lặng. Và tuần thi
cuối kỳ một bắt đầu. Đám người lớp báo có vẻ tự tin về năng lực học tập
của mình lắm vì khi chạm mặt ở cổng trường, bọn họ đã tự tin hất cằm về
phía lớp của tôi.
Phòng thi ở tại lớp, mỗi lớp đều có ba giáo
viên quan sát thi. Dưới ánh nhìn gắt gao đó, ít nhiều cũng khiến chúng
tôi căng thẳng. Bài thi được giáo viên chủ nhiệm phát cho. Sau mấy phút
chờ đợi, tiếng trống trường vang lên báo hiệu cho thời gian thi đã bắt
đầu. Tiếng sột soạt của trang giấy vang lên, cả lớp chúng tôi đồng loạt
lật đề thi lại và đọc qua một lượt. Tôi bật nắp bút bi, cho dù đã chuẩn
bị ôn tập từ trước thì vẫn có chút lo lắng.
Đọc sơ qua đề bài một lượt, nhìn lại những điểm mấu chốt và cảm thấy những đề bài này khá dễ
vì đã ôn tập từ trước nên tôi nhẹ nhàng đặt bút xuống và làm bài. Cho
đến khi làm tới nửa trang giấy đề thi, một cảm giác chẳng lành đột nhiên xuất hiện khi đọc đề bài số bốn với con điểm là 4. Một đề bài mà chiếm
tận 4 điểm thi khiến tôi có chút lo lắng và bất an. Tôi đã phải ngẫm lại đề bài này rất lâu vì nó rất kỳ lạ. Tất nhiên sau đề thi toán, các đề
thi môn khác cũng có một đề bài chiếm 4 điểm như vậy.
Và như tôi đã cảm thấy vào lúc đó, sự bất an đó thật sự là có vấn đề.
Ngày thứ sáu sau khi thi xong, các giáo viên gấp rút tăng ca để chấm bài thi và điểm thi đã có ngay lập tức. Đó cũng là lúc mà cả trường học, nói
đúng hơn là lũ học sinh xách cặp tới trường chúng tôi nhận ra mình đã
ngu ngốc đến thế nào.
Thầy Tuấn, chủ nhiệm lớp tôi phì cười nhìn
cả lớp đang mang vẻ mặt u ám vì tức giận. Vì đề bài thi học kỳ này,
người ra đề là hiệu trưởng.
Chính là cái vị hiệu trưởng ‘lúc này lúc kia, thích thì nhích’ đó đấy.
Đề hóa thì hỏi cách làm ra kẹo. Đề toán thì hỏi Mặt Trời cách Trái Đất bao nhiêu km và tính thời gian ánh sáng mặt trời tới Trái Đất. Đề văn thì
lại mô tả dưới đáy Biển Đông có gì? Có gì thì tự đi hỏi các nhà khoa học ấy! Có khi mấy ổng còn không rõ dưới đáy Biển Đông có những gì đâu! Cay nhất là khi bài thi sẽ được trả lại cho học sinh xem điểm, và trên bài
thi chỉ có vỏn vẹn một câu của lão hiệu trưởng chết bầm đó.
“Có cát với nước biển.”
Có cay không cơ chứ! Còn vẽ hình mặt cười kế bên nữa cơ! Lão chơi cả trường được một vố rồi đó, hiệu trưởng!
Nước đi này tôi chưa tính tới, đúng là đáng ghét.
Ít nhất, ít nhất mấy câu hỏi khác lớp của tôi vẫn trả lời được và lấy được kha khá điểm. Trừ đề ngoại ngữ, ừ ngoại ngữ, để tôi chửi!
Cái
quái gì mà “viết thư cho người thân ở Việt Nam của em” nhưng viết tiếng
anh thì bị 1 điểm và còn hỏi ngược lại ‘người thân là Việt Nam mà?’, còn ghi tiếng Việt thì vẫn 1 điểm với câu chữ ‘môn ngoại ngữ không phải
không văn, cấm ghi tiếng Việt’.
Tôi tức giận vì chỉ một câu hỏi
mà đã kéo chân cả lớp, làm cho điểm thi môn ngoại ngữ của lớp tôi bị
dưới trung bình hơn nửa lớp. Thầy chủ nhiệm của tôi sau khi phát bài lại cho học sinh xem điểm số thì bắt đầu thu lại bài. Còn không quên cầm
từng bài thi rồi đọc to lên lời hiệu trưởng nhận xét. Cùng nụ cười thích thú và mỉa mai. Cả lớp tôi nóng máu lườm nguýt thầy chủ nhiệm muốn tóe
lửa. Như đạt được ý định, thầy ấy cười thẳng vào mặt cả lớp chế giễu.
“Mấy em làm tốt lắm, trên điểm trung bình là được rồi, à quên, môn ngoại ngữ của mấy em bị dưới trung bình.”
Có lẽ không chỉ mỗi mình tôi chửi tục trong lòng đâu nhỉ. Thật sự thì cái kỳ thi chó má gì thế này?
Tôi chợt nghĩ tới gì đó. Có thật đây là kỳ thi chính thức không?
Như trả lời cho câu hỏi vừa lóe lên trong đầu của tôi, thầy Tuấn viết lên bảng một dòng chữ. Cơ hội cuối cùng.
“Các em biết gì chưa? Vì thầy hiệu trưởng nghĩ các em sẽ trượt kỳ thi này
nên đã cho các em cơ hội thứ hai đấy. Đầu tuần sau, kéo dài ba ngày,
chúng ta sẽ thi bắn súng nước. Vui đúng không? Cơ hội cuối đấy, làm cho
tốt vào.”
Ra là có âm mưu từ trước à.
* * *
Tôi đập bàn một cái rầm, đứng trên ghế dậm chân trút giận. Trần Minh ngồi
gần đó kéo tay tôi lại để tránh tôi bị trượt chân rồi bật ngửa ra đằng
sau.
Sau kỳ thi đó, trường cho phép chúng tôi nghỉ hai ngày là
bữa nay và ngày mai, có cả ngày chủ nhật nữa là ba ngày. Vừa được giáo
viên sinh hoạt xong và cho ra về, cả lớp chúng tôi đã kéo đến nhà của Mỹ An. Cái sự hụt hẫng khi biết mình bị lừa trong khi ôn bài muốn tắt thở
làm cả lớp bừng lửa giận, hơn hết còn bị giáo viên chủ nhiệm cười nhạo
một trận khiến lòng tự tôn của chúng tôi bị đả kích.
Không chỉ
tôi làm ra hành động quá khích, mấy đứa trong lớp còn có vài kiểu trút
giận nổi bật hơn cả tôi. Một vài đứa nhảy thẳng xuống ao sen, úp mặt
xuống nước hú hét thứ tiếng gì đó không phải của loài người, sau khi hết hơi lại ngẩng đầu lên hít một ngụm không khí vào rồi lại úp mặt xuống
nước. Trịnh Ái Linh vẫn đam mê rung chuông đồng, còn đu lên cả thanh gỗ
đánh chuông như khỉ. Có vài đứa sốc tới mức quên mất bản thân là con
người mà leo lên cây hay bám lấy cột nhà, thả hồn theo mây theo gió.
Điển hình là hai đứa học giỏi nhất lớp Lâm Tuấn Kiệt và Bùi Thị Mỹ An.
Bùi Gia Huy nghiến răng nghiến lợi gào thét: “Không tin nổi luôn đó! Nghĩ cái gì mà ra thể loại đề đó hay dữ vậy!”
Tô Hồng Ân vẫn giữ dáng vẻ học sinh ngoan ngồi ngay ngắn trên ghế nói:
“Nhưng bất ngờ nhất vẫn là lũ rồng đó đạt được gần như tối đa số điểm
tổng kìa. Cứ như đoán được đề thi sẽ như vậy rồi ấy.”
Tôi nghe
vậy thì dừng lại. Lũ rồng đạt gần tối đa điểm tổng. Tôi tự hỏi vì sao
bọn họ có thể làm được như vậy khi đề mà hiệu trưởng đưa ra rất khó
hiểu. Nghĩ đến lớp trưởng của lớp rồng năm đó, tôi đoán có thể là do cậu ta. Chẳng là, cậu ta thật sự có thể lường trước được việc hiệu trưởng
sẽ nhúng tay vào đề thi hay sao? Tôi bình tĩnh lại sau cơn ‘động kinh’
và ngồi xuống ghế, Trần Minh ngồi bên cạnh cũng buông cổ tay tôi ra
không nói gì cả. Tôi tự hỏi mình đã quên mất chuyện gì hay sao, một kẻ
đã sống qua hai kiếp như tôi lại thua một đứa trẻ kém mình hơn chục
tuổi. Tôi tự biết bản thân đã không còn như kiếp trước, nhưng chưa tới
mức thua một tên nhóc chỉ mới mười mấy tuổi đầu. Ánh mắt của lớp trưởng
lớp rồng của năm lớp 9 thoáng lóe lên trong đầu. Tài không đợi tuổi, xem xét độ tuổi mà đánh giá một người là sai lầm. Xem ra tôi thật sự thua
một tên nhóc rồi.
Lúc này, Cao Chí Kiệt lên tiếng: “Có thể cho tôi biết vì sao mọi người lại biết thi lên cấp là thi cuối kỳ không?”
Bùi Gia Huy đáp lại: “Đi loanh quanh nghe ngóng tin tức, chỉ có mỗi cách đó thôi.”
“Vậy tin tức mà cậu nghe được là từ đâu vậy?”
Bùi Gia Huy chần chừ trước câu hỏi của Cao Chí Kiệt nhưng vẫn trả lời: “Bên ngoài trường học, chỗ mấy cô chú bán nước ấy.”
“Vậy có thu được tin tức gì bên trong trường học không?”
Bùi Gia Huy lén nhìn tôi, thấy tôi lắc đầu thì cậu ta đáp.
“Không có.”
Cao Chí Kiệt nghe vậy thì im lặng suy nghĩ. Xung quanh cũng chìm vào im
lặng nhìn cậu ta. Nghe cậu ta hỏi, tôi gần như đã đoán được ý mà cậu ta
muốn nói tới. Đúng là tôi đã không còn được như xưa nữa, ngu ngốc hơn
rồi.
“Vậy đã từng nghe ngóng các giáo viên nói gì về kỳ thi này chưa?”
Như tôi nghĩ, Cao Chí Kiệt đã nhắc tới các giáo viên. Kể từ lúc bắt đầu,
tôi chưa từng nghĩ các giáo viên sẽ đưa ra gợi ý gì về kỳ thi này nên đã lờ đi bọn họ mà tập trung về tin tức bên ngoài trường. Nghĩ đến thì có
vẻ như chuyển thông tin ra phía ngoài trường đã là cái bẫy mà trường đặt ra, những ai chú ý đến nó đều bị nó thu hút và bị kéo xa khỏi kết quả
đúng đắn nhất. Như tôi vậy, tôi hoàn toàn bị nó lừa và bỏ qua tin tức từ phe giáo viên.
Xung quanh chìm vào im lặng trước câu nói của Cao Chí Kiệt, vẻ mặt ai ai cũng trở nên nghiêm trọng. Tôi thấy bản thân
mình thật yếu kém khi sa vào cái bẫy đơn giản như vậy. Quá ngu ngốc và
dễ lừa gạt. Chỉ là một cái bẫy đơn giản thôi mà cũng bị lừa cho được,
hơn nữa còn bị lừa triệt để không tự nhận thức được mọi chuyện mà vẫn tự tin mình sẽ chiến thắng sau cùng. Nếu cứ như vậy thì cho dù trở về được nơi ấy thì tôi cũng chả có ích gì, tôi lúc đó đã chẳng thể làm gì và
bây giờ cũng vậy. Tôi có thật sự nên trở về không? Ngay từ đầu thì tôi
có thật sự xứng đáng với mạng sống mà công chúa trao cho không?
Một tiếng rầm lớn vang lên gián đoạn mạch suy nghĩ của tôi. Tôi giật mình
nhìn về hướng phát ra âm thanh đó. Bùi Gia Huy vừa đạp chân vào bên hông bàn đá, gãi gãi đầu với vẻ mặt nhăn lại rồi ngồi xuống ghế. Như thể đã
ra quyến định, cậu ấy chỉ ngón cái về phía Cao Chí Kiệt nghiêm túc nói.
“Tôi tin ông này, cho dù có ai phản đối thì tôi vẫn cho ổng phiếu ủng hộ, để ổng theo tôi đi.”
Trước câu nói lôi kéo đầy bất ngờ đó, cả lớp đều mở to mắt ngạc nhiên. Cả mấy con ‘cá’ dưới nước và mấy con ‘khỉ’ trên cây cũng đưa tầm mắt về phía
bên trong chòi.
Cao Chí Kiệt đã được một phiếu ủng hộ đến từ một trong ba cán bộ lớp.