Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường - Bích Nhi (full) - Chương 43: Buổi Luyện Tập - Đi Săn (3)
- Trang Chủ
- Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường - Bích Nhi (full)
- Chương 43: Buổi Luyện Tập - Đi Săn (3)
Hai thành viên thể lực yếu trong đội đen là Nguyễn Hữu Quý và Phạm Ngọc Vân gồng mình chạy phía trước, theo sau là Bùi Thị Mỹ An và Cao Chí Kiệt. Hộ tống ở cuối hàng là Đỗ Quốc Anh, người đang ra sức bảo vệ năm thành viên non nớt ở phe mình.
Cao Chí Kiệt chạy ở phía sau che chắn cho Bùi Thị Mỹ An cũng cảm nhận được sự đáng sợ đến từ Đinh Hạo Thiên, không dám dừng chân lại. Tuy là pháp sư trẻ, nhưng cậu vẫn không chắc bản thân mình có thể thắng được Đinh Hạo Thiên hay không nếu không dùng đến bùa chú, nhìn vào chuyển động linh hoạt lúc lao đến đội xanh khi trước thôi cũng đủ biết anh ta đáng sợ như nào rồi. Né được đạn ở khoảng cách gần như vậy, không phải việc một người bình thường có thể làm được. Nếu là anh trai của Đinh Phương Thanh kia, chắc chắn cũng nằm trong giới siêu nhiên rồi.
Bùi Thị Mỹ An có chút sợ hãi trước sự truy đuổi gắt gao của Đinh Hạo Thiên, muốn từ bỏ.
“Bà Thanh đâu có nói anh trai bả khủng bố như này đâu!”
Đỗ Quốc Anh nghe đám nhỏ phe mình la hét, cảm thấy tự trách. Nếu chính bản thân cậu tài giỏi hơn một chút, đủ sức để bảo vệ mấy đứa, nếu là vậy thì có lẽ đã không bị Đinh Hạo Thiên dồn ép đến mức này. Dù bên Đinh Hạo Thiên chênh lệch với đội cậu hai thành viên thì cũng không thể đối mặt được, chỉ riêng một mình Đinh Hạo Thiên thôi cũng đã có thể diệt sạch đội cậu rồi. Tất nhiên, Đỗ Quốc Anh cũng có thể diệt sạch bốn thành viên còn lại bên đội đỏ, nhưng hôm nay là để đám nhỏ học cách chơi. Nếu ngay cả cậu cũng chơi thật thì sao đám nhỏ còn chơi được nữa. Cứ vào trận chắc chắn sẽ bị loại, như vậy thì học được cái gì, không học được cái gì luôn chứ đừng nói tới kinh nghiệm.
Đỗ Quốc Anh canh thời điểm người bên đội đen vừa cử động, đang có ý định tấn công, thì tay đã giơ súng về phía sau bắn ba phát cảnh cáo, ngăn hành động tấn công của đội địch lại. Đinh Hạo Thiên bị hạn chế cử động, vì có Đỗ Quốc Anh bọc hậu nên khó có thể bắt được đám nhóc kia. Hắn liền ra hiệu cho hai thành viên nữ còn lại tách ra hai hướng, chạy song song đuổi theo đội đen. Lý Mỹ Tâm và Lâm Đoan Trang sau vụ một đánh hai, cả người tràn trề năng lượng. Giống như nắm trong tay sức mạnh mặc sức hành hạ kẻ yếu, cả hai người đang tận hưởng cảm giác vui sướng khi rượt đuổi đội yếu hơn mình, cảm giác mệt mỏi cũng tạm quên đi.
Cao Chí Kiệt nhìn Lâm Đoan Trang đang vừa đuổi theo sau vừa lợi dụng mấy cây cao để trốn. Cậu muốn bắn cũng khó mà bắn trúng được. Còn Bùi Thị Mỹ An liếc thấy Lý Mỹ Tâm đang dần áp sát lại phía mình, dứt khoát đưa súng lên bắn loại. Vì đang chạy song song nên Lý Mỹ Tâm không phản ứng kịp, nhanh chóng bị trúng.
Lý Mỹ Tâm bị trúng đạn, cảm thấy nhóm đội đen không được phản công bắn lại mình, nên tức giận, dù đã bị loại nhưng vẫn đưa súng lên muốn bắn trả.
Đỗ Quốc Anh nhìn thấy động tác muốn phạm luật đó, không suy nghĩ nhiều mà lập tức lao lên phía trước, dùng thân mình chắn cho Bùi Thị Mỹ An và Cao Chí Kiệt. Chỉ là đạn kịp còn chưa bắn ra, Đinh Hạo Thiên đã từ đâu xuất hiện đá bay cây súng trong tay Lý Mỹ Tâm, một tay túm cổ áo phía sau của cô nàng để cô nàng không vì lực đạo của cú đá quá lớn mà té ngã.
Lý Mỹ Tâm la lên một tiếng đau đớn, sau đó ôm lấy cánh tay của mình rên rỉ.
Đinh Hạo Thiên không để tâm mà đưa súng lên, nhắm vào Đỗ Quốc Anh đang sơ hở rồi tấn công. Đỗ Quốc Anh tuy khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Đinh Hạo Thiên, nhưng vẫn rất cảnh giác, vừa thấy hắn đưa súng lên đã ôm lấy Bùi Thị Mỹ An ở phía sau lưng cúi người xuống. Viên đạn đỏ bay sượt ngang tóc của Đỗ Quốc Anh rồi biến mất sau đám lá cây. Nhân cơ hội Đinh Hạo Thiên bắn hụt, Đỗ Quốc Anh cùng những thành viên khác của đội đen nhanh chóng bỏ chạy.
Lâm Đoan Trang trốn cách đó khá xa, không bồng bột xông ra mà chỉ lẳng lặng đưa súng lên rồi nhắm vào người bắn tỉa duy nhất của đội đen bên kia. Nguyễn Hữu Quý và Phạm Ngọc Vân đứng khá gần nhau, còn chưa kịp nhận ra sự tồn tại của Lâm Đoan Trang thì đã bị loạt đạn đỏ bắn trúng từ sau lưng, trực tiếp bị loại. Nguyễn Hữu Quý và Phạm Ngọc Vân cùng nhìn về hướng đạn bắn tới, hụt hẫng và bất ngờ hiện rõ trên mặt, từ từ dừng chân lại, đứng tại chỗ thở dốc.
Dù cảm thấy phấn khích sau khi loại bỏ hai thành viên phe địch, nhưng Lâm Đoan Trang không hạ thấp cảnh giác, nhanh chóng rút lui về phía sau, tránh xa khỏi tầm nhìn của phe địch. Vì hành động đánh nhanh rút nhanh đó, Đỗ Quốc Anh chỉ đành trơ mắt nhìn Lâm Đoan Trang chạy biến đi mất. Bản thân cậu còn phải bảo vệ hai thành viên cuối cùng nên chẳng thể đuổi theo được. Sau cùng, Đỗ Quốc Anh và hai thành viên đội đen lần nữa trốn thoát trước ánh nhìn của Đinh Hạo Thiên. Hắn nhìn theo bóng lưng vội vã, nhưng vẫn không quên ném cho mình cái liếc mắt giận dữ cùng ghét bỏ của Đỗ Quốc Anh, Đinh Hạo Thiên trong lòng cảm thấy nên sớm bắt được cậu, tốt nhất là chọc cậu chửi ầm lên như lúc trước.
Lúc này, tiếng hét của Lý Mỹ Tâm vang lên kéo sự chú ý của hắn về.
“Anh bỏ ra coi, anh làm cái gì vậy hả?”
Đinh Hạo Thiên liếc mắt nhìn bạn cùng lớp của em gái, buông cổ áo sau lưng của cô nàng ra.
“Anh nghĩ anh là cái gì vậy? Đá tôi một cái như vậy đau lắm đó, còn túm cổ áo nữa! Bộ anh điên rồi hả?” Lý Mỹ Tâm giận dữ, hét vào mặt Đinh Hạo Thiên.
Hắn không nói gì mà thay băng đạn, lờ đi sự tức giận của Lý Mỹ Tâm. Vì bị lờ đi, cô nàng càng tức giận, nói càng lớn tiếng.
“Anh nghĩ anh là đội trưởng thì thích làm gì thì làm hả? Tôi không muốn anh chỉ tôi chơi nữa đâu, tôi muốn đổi đội, ai cũng được chứ không phải anh!”
Đinh Hạo Thiên vẫn im lặng.
Lúc này, Lâm Đoan Trang ôm súng chạy tới, theo đó là Nguyễn Hữu Quý và Phạm Ngọc Vân đã bị loại. Dù người đến đã nhiều hơn, Lý Mỹ Tâm vẫn rất giận dữ, tiếp tục lớn tiếng với Đinh Hạo Thiên.
“Anh nói gì đi chứ? Một tiếng xin lỗi cũng không nói được, bộ anh bị rồi câm hả? Không mở miệng được hay gì? Đừng tưởng là anh của bà Thanh thì tôi sẽ bỏ qua nha!”
Để tránh lời càng nói càng thêm quá đáng, Phạm Ngọc Vân đành lên tiếng cản lại.
“Thôi Tâm, là do bà phạm luật trước mà.”
“Tôi quên có chút thôi, có cần đá vào tay tôi như vậy không? Bây giờ cổ tay còn đau này!”
“Hồi nãy tôi thấy ảnh đạp cây súng mà, có đá vào tay bà đâu.”
“Thì sao? Ảnh làm vậy thì tôi cũng bị đau mà? Đá mạnh lắm chứ bộ?”
Phạm Ngọc Vân và Lý Mỹ Tâm tranh cãi. Nguyễn Hữu Quý ôm súng bắn tỉa co ro đứng phía sau, hèn mọn nhìn chỗ khác. Con gái cãi nhau, mình mà xen vào thì mới là đồ ngu đó, muốn về nhà ghê.
Đinh Hạo Thiên chỉnh lại bao tay đen, hắn nghĩ nghĩ rồi nhìn sang Lâm Đoan Trang lo lắng đứng bên cạnh nhìn cuộc cãi nhau kia. Hình như lúc này nên khen ngợi để khích lệ tinh thần thì phải, chắc phải khen rồi.
“Biết lùi về sau khi đánh lén, giỏi lắm.”
Lâm Đoan Trang hơi giật mình nhìn Đinh Hạo Thiên, ngại ngùng gật đầu. Cái người này biết khen người ta kìa, bất ngờ ghê, ra trên đời còn nhiều điều mới lạ lắm.
Đinh Hạo Thiên khen xong một câu thì cũng không nói gì nữa. Khen cũng khen rồi, chắc vậy sẽ không càm ràm nữa.
Hỗn loạn một lúc, Phạm Ngọc Vân kéo Lý Mỹ Tâm đi về tuyến sau, vừa đi vừa tranh cãi. Bọn họ cãi là việc của bọn họ, Nguyễn Hữu Quý cách một khoảng đi theo phía sau.
“Lý Mỹ Tâm của đội đỏ bị loại.”
“Nguyễn Hữu Quý của đội đen bị loại.”
“Phạm Ngọc Vân của đội đen bị loại.”
Đinh Hạo Thiên thở dài, cuối cùng cũng im lặng.
Bên phía nhóm hai người còn lại của đội đỏ, Bùi Gia Huy cùng Lý Đức Phúc đuổi theo sau hai thành viên còn lại của đội xanh, sẵn tiện tìm kiếm thành viên đội vàng đang mất tích nãy giờ. Sở dĩ cậu cũng quên mất là có bốn đội tham gia chiến đấu, nếu không nhờ thông báo đội trưởng đội vàng tự sát thì chính Bùi Gia Huy nghĩ chỉ có ba đội chơi thôi. Nhưng đã chạy lòng vòng khắp nơi vẫn không tìm được bóng dáng thành viên của đội vàng, Bùi Gia Huy đang nghi ngờ có phải họ đang ngồi chơi xơi nước ở tuyến sau sau khi đội trưởng bị loại rồi hay không.
Bùi Gia Huy mệt mỏi sau khi chạy nãy giờ, bước đi nặng nề cùng tiếng nói không phát ra hơi.
“Ê Phúc, bộ đội trưởng tự sát là nguyên đội cũng chết luôn hay sao? Sao không thấy đội vàng đâu hết vậy?”
“Ai biết đâu ông nội, nhưng tôi nghĩ là không có đâu. Thấy đội xanh không? Chị đội trưởng chết mà ông Minh vẫn còn chạy lông nhông người đường kìa.”
“Ờ, tôi cũng thấy mà, rồi đội vàng đâu? Không thấy ai hết trơn vậy? Đâu có thông báo ai bị loại đâu.”
Hai người bọn họ bước vào con đường toàn cây cỏ. Giữa tiếng sột soạt của lá cây còn có tiếng thở phì phò thật nhỏ cứ như chỉ là cơn gió thoảng qua. Đang mệt mỏi mà còn nghe tiếng thở nặng nề như có như không đó, Bùi Gia Huy cảm thấy mình sẽ tắt thở luôn mất. Cậu bèn quay ra sau lưng nhìn đồng đội của mình, càm ràm.
“Thở thì thở nhẹ thôi, mắc cái gì thở như hấp hối sắp chết vậy?”
Cách đó một khoảng xa, Lý Đức Phúc giật mình ngẩng đầu dậy nhìn Bùi Gia Huy. Kể từ khi đi vào địa hình cỏ mọc cao, cụ thể là cây sậy này, Lý Đức Phúc đã tách ra một đoạn khá xa để cả hai có bị mai phục thì còn có người thoát được. Vậy nên vị trí giữa cậu và Bùi Gia Huy không quá gần nhau, nhưng Bùi Gia Huy lại phàn nàn vì tiếng cậu thở thì có hơi phi lý. Cách một khoảng như vậy mà còn nghe được tiếng thở thì chắc chắn đang ở cảnh giới cao siêu nào đó rồi.
Bùi Gia Huy cũng nhận ra tình hình rất là tình hình, ở khoảng cách đó thì không thể nào là tiếng thở của Lý Đức Phúc được. Hơn nữa cậu cũng dám cá rằng bản thân không có thở phì phò như con bò khì mũi như vậy được. Dù có mệt thì cũng phải mệt quý phái, mệt sang chảnh, không được mệt đứt hơi, mệt sắp hấp hối như vậy được. Vậy nên nếu không phải cậu thở, cũng không phải Lý Đức Phúc thở, vậy ai thở? Chú quản lí cũng không có nói qua nơi này có “người ấy”.
Rùng mình, lồng ngực phập phồng cùng tiếng tim đập dữ dội. Bùi Gia Huy cơ thể lạnh toát, tay chân cứng đờ nhìn Lý Đức Phúc đang có biểu cảm rất lạ hướng về phía mình, đúng hơn là phía sau lưng mình. Cơ thể bất giác run rẩy không kiềm chế được, Bùi Gia Huy hoảng sợ không dám nhúc nhích. Cho đến khi tiếng thở phì phò kia lại xuất hiện một cách nhẹ nhàng cứ như sợ người ta phát giác ra, đáng sợ hơn là nó vang lên từ phía sau lưng. Bùi Gia Huy kinh hãi, sống lưng lạnh buốt, từ từ quay đầu ra sau nhìn thử. Đập vào mắt là một cái thứ đen thui lấp ló sau đám cây sậy, đó không phải mặt của con người.
“Ga á!”
“Cái má!”
Cả hai đứa cùng la lên, Bùi Gia Huy bị dọa thót cả tim, nhảy dựng lên rồi ngã xuống ra sau lưng. Cái đứa đeo mặt nạ bảo hộ đang trốn sau đám cây sậy kia bị phát hiện, cũng hốt hoảng co rúm người lại, hai tay bất giác dùng lực nhổ mạnh hai cây sậy dưới đất lên, bứng cả rễ rồi ném về phía Bùi Gia Huy làm cậu bạn sợ càng thêm sợ, trong phút chốc sinh ra ảo giác cái thứ ném lên người mình là tay người. Lý Đức Phúc đứng đằng xa bị tiếng hét thất thanh đầy kinh hoảng của Bùi Gia Huy dọa cũng la lên rồi quay lưng chạy đi trước. Đội này mạnh, mạnh ai nấy lo.
Bùi Gia Huy vẫn chưa kịp hoàn hồn lại sau cú hù dọa đó thì người đeo mặt nạ bảo hộ đó đã rút súng ra bắn loạn về phía cậu. Ngay khoảnh khắc thấy người kia rút súng ra thì đầu Bùi Gia Huy mới nhảy số, cái người dị dợm này là bạn cùng lớp đang tham gia trận đấu này. Nhưng khoảng cách quá gần, thêm vào đó do thần kinh tê dại trong phút chốc mà tay chân không cử động theo ý muốn, Bùi Gia Huy bị đạn sơn nhuộm vàng cả bộ trang phục.
Nhìn đạn sơn dính trên người mới biết cái đứa dị hợm trốn sau đám cây sậy đó là thành viên của đội vàng. Cái đội từ đầu trận tới giờ không thấy bóng dáng một mống nào.
Một khoảng im lặng, cũng không tính là im lặng khi tiếng thở phì phò của người kia cứ xuất hiện sau chiếc mặt nạ. Bùi Gia Huy là người lấy lại bình tĩnh trước sau khi bị bắn, trước tiên là liếc nhìn cái đứa núp lùm còn đeo mặt nạ kia, sau đó đứng dậy từ từ đưa hai tay lên, mạnh bạo túm cái mặt nạ bảo hộ kia cưỡng ép gỡ xuống. Người kia bị động tác đó làm cho bất ngờ, nhanh tay giữ chặt mặt nạ bảo hộ lại, không cho Bùi Gia Huy kéo xuống.
“Mày là thằng nào? Chơi cái trò gì mất dạy vậy? Mém tí nguyên cái bộ đồ lồng nhảy ra khỏi miệng tao luôn rồi!”
“Mày hù tao trước mà!”
“Mày cởi cái thứ đồ ôn dịch này ra! Phô cái mặt của mày ra đây, bố hứa không ghi thù mày đâu.”
“Có cái nịt mà tao cởi, điên mới đi tin mày!”
Cả hai vật lộn không ai chịu thua ai, đứng tại chỗ quay mấy vòng rồi choáng váng ngã xuống đám lau sậy. Lý Đức Phúc vì không thấy động tĩnh của Bùi Gia Huy nên mon men đi tới, nhìn thấy hai đứa kia đang vật lộn thì len lén đi tới gần, bắn vài phát đạn lên lưng của kẻ đeo mặt nạ bảo hộ kia làm hai đứa đang lăn lộn trên đất kia chưng hửng nhìn lên.
“Chơi cái trò mất dạy mậy? Đi bắn lén hả? Đội trưởng của mày dạy mày đi bắn lén hả? Ổng đâu? Kêu ổng ra solo với tao!”
Cái người đeo mặt nạ vùng dậy, tức giận túm lấy vai của Lý Đức Phúc lắc mạnh.
Tuy giật mình vì cái người kia đột nhiên quay sang túm lấy mình, nhưng sau khi nghe thấy kẻ đó kiếm đội trưởng của mình thì Lý Đức Phúc bình tĩnh hơn hẳn. Nhớ tới cái lúc Đinh Hạo Thiên một mình loại bỏ hết mấy người khỏi cuộc chơi, hơn hết còn tự tin đối đầu với hai đội rồi xông pha một mình diệt địch. Lý Đức Phúc bắt đầu cảm thấy hâm mộ dáng vẻ oai phong đó, nên mỗi khi nghĩ tới Đinh Hạo Thiên, cậu không khỏi cảm thấy an tâm kèm theo chút hào hứng. Tò mò không biết tiếp theo anh ấy sẽ làm những gì.
Lý Đức Phúc phấn khích, không ngại bán đứng đội trưởng của mình.
“Đội trưởng của tao đang rượt theo đội đen á, hình như đang ở gần cổng D.”
“Báo cáo thiệt luôn? Không sợ tao bắn lén ổng hả?”
“Bắn thử tao coi.”
Một viên đạn khác bắn tới, trúng vào lưng của Lý Đức Phúc. Cảm nhận được có gì đó chạm nhẹ lên lưng nên Lý Đức Phúc hơi quay đầu ra sau nhìn, nhìn thấy một màu sơn vàng dính bên hông thì ngỡ ngàng ngơ ngác cố gắng nhìn ra phía sau. Phía sau, thêm một đứa đeo mặt nạ khác xuất hiện với cây súng trong tay, còn vui vẻ đưa hai ngón tay lên làm biểu tượng chiến thắng.
Lý Đức Phúc cứng đơ cơ miệng, túm ngược lại cổ áo của đứa đang túm cổ áo mình. Tức giận hét.
“Mày chưa từng nói với tao mày biết phân thân!”
“Tao đã biết đếch đâu?”
“Vậy kia là thằng nào? Á à, ra là mày âm mưu giữ chân tao lại để thằng kia bắn tao đúng không? Mày phạm luật.”
“Thằng Huy túm tao trước rồi mày bắn tao chết mà? Đứa nào phạm luật trước? Với lại tao còn không biết thằng kia là thằng nào, đội tao đứa đếch nào cũng như nhau, lùn lùn có một khúc vậy chắc bà Xuyên hay bà Thanh ấy!”
“Xạo bò hả mậy? Thanh khi nào giơ hai ngón tay kiểu đấy? Phục kích tao thì nói mẹ ra đi.”
“Nhỏ Thanh lúc nào chả đưa hai ngón tay kiểu đó? Còn mày phục kích tao trước mà.”
“Mày phục kích bắn Huy trước!”
“Rồi sao đó mày bắn tao!”
“Rồi sau đó nữa thì đồng đội mày bắn tao!”
Nói rồi hai đứa lại tiếp tục một màn lột mặt nạ khi nãy.
“Thằng này, mày cởi cái mặt nạ ra! Tao hứa vinh danh mày với bà Thanh ba tuần luôn!”
“Vinh danh kiểu đó thì bố đây xin kiếu nhá! Nhường cho thằng sau lưng này!”
“Mày cởi cái thứ ôn dịch này ra!”
“Cái đồ chống ôn dịch chứ đếch phải đồ ôn dịch, cái đậu xanh nhà mày.”
“Nhà tao trồng đậu đen!”
Trịnh Ái Linh không dám cười ra tiếng, chỉ đứng từ xa ôm bụng cười. Sở dĩ cô chỉ đang kiếm chỗ khác để trốn, nhưng thấy ba cái đứa kia hài quá nên mới góp tí đạn cho thêm vui thôi, ai dè vui thật. Nhìn tụi kia tấu hài khiến cô cười ngoác cả miệng. Nhìn cái màn lột mặt nạ tái diễn, cô nàng cười tới mức ngã quỳ xuống đất, ôm bụng run rẩy cười.
Hai đứa kia quay lòng vòng rồi lại ngã xuống đám cây sậy. Bùi Gia Huy nhìn hai đứa kia chả buồn tham chiến, ngồi ở một bên nhìn hai đứa nó vật lộn trên đám lau sậy bị gãy ngã. Không phải do tốt bụng hay theo phái công bằng gì, cũng chả phải là do lười biếng. Chỉ là đám cây này chạm lên vùng da không được bảo vệ của cậu, gây ngứa ngáy cực kỳ khó chịu. Khi nãy còn cùng cái thằng đeo mặt nạ không rõ danh tính này lăn thêm mấy vòng nên da mặt hiện tại rất ngứa. Vì vậy, Bùi Gia Huy vừa gãi gãi mặt, vừa nhìn hai đứa đang lăn trên cây lau sậy kia, ác độc mỉm cười. Lăn đi, lăn nhiều lên mấy con, mấy con càng lăn thì bố càng vui.
Sau một lúc, Lý Đức Phúc và kẻ đeo mặt nạ kia đã thấm mệt, cả hai buông nhau ra thở hồng hộc. Ba đứa bị loại nhìn nhau, chả biết làm gì khác ngoài ấn nút bị loại rồi di chuyển về tuyến sau. Tự nhiên ba thằng bị loại một cách lãng xẹt, ai cũng tự cảm thấy rằng mình chết rất ngu nên không còn hơi sức để tức giận và cãi nhau nữa.
Dù vậy, ghim vẫn là ghim.
“Để tôi biết ông là ai thì ông tới công nghệ với tôi.” Bùi Gia Huy ngứa ngáy tay chân, vừa đứng dậy vừa nói.
“Tới công nghệ là tới cái gì ba?” Thanh niên đeo mặt nạ khó hiểu quay sang.
“Là tác động vật lý bằng công nghệ á.” Lý Đức Phúc kéo cậu bạn cùng lớp kia cùng đứng dậy,
“Đù, vậy luôn?” Thanh niên vừa bất ngờ vừa đứng dậy, bật cười, giọng nói đắc ý pha lẫn tí trêu ngươi: “Còn lâu mới có vụ cho mấy ông biết mặt, hai người không biết ai theo đội nào đúng không? Vậy đoán đi, cố lên nha.”
“Bùi Gia Huy của đội đỏ bị loại.”
“Lý Đức Phúc của đội đỏ bị loại.”
“Nguyễn Công Bằng của đội vàng bị loại.”
Tiếng thông báo vừa tắt, Nguyễn Công Bằng dù đeo trên mặt mặt nạ bảo hộ màu đen vẫn cảm nhận được ánh nhìn như muốn xuyên thủng mình đến từ hai đứa bạn cùng lớp, dù đang đứng dưới trời nắng và khoác trên người bộ đồ bảo hộ kín đáo thì vẫn cảm thấy rét lạnh không rõ nguyên do. Không gian như chìm vào im lặng cùng cơn gió nhè nhẹ và tiếng chim hót, mỗi giây trôi qua, đều như bóp nghẹt cổ họng của Nguyễn Công Bằng. Kỳ này thì còn đúng cái nịt.
Bùi Gia Huy vỗ vỗ vai Nguyễn Công Bằng đang cứng đờ, còn Lý Đức Phúc thì thân thiết khoác tay lên vai cậu bạn. Hai người đó bắt đầu ha ha cười, càng cười càng lớn tiếng, càng cười thì càng quái dị, sau đó Nguyễn Công Bằng cũng cười. Thế là cả ba đứa đứng giữa đồng hoang không biết vì cái gì mà cứ cười lớn.
Khung cảnh lạ lùng đó làm Trịnh Ái Linh ngu người đứng ở xa, dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi. Con trai thật kỳ lạ.
Vào thời điểm đó, ở gần khu cổng A nơi đội xanh xuất phát. Trần Minh gặp lại thành viên cuối cùng còn lại của đội xanh là Nguyễn Thị Diệu Như. Khác với Trần Minh đang đề cao cảnh giác, Nguyễn Thị Diệu Như lại sợ hãi thút thít đứng một bên không dám cách quá xa Trần Minh. Mỗi lần nghe thấy tiếng sột soạt của lá cây là Nguyễn Thị Diệu Như giật bắn cả người, thiếu điều muốn nhào tới ôm lấy lớp trưởng vững chãi ở trước mặt. Khi nãy, trước đợt tấn công dữ dội và bất ngờ của Đinh Hạo Thiên, Diệu Như đã bị dọa sợ đến mức tay chân run rẩy, nếu không nhờ Trần Minh lên tiếng nhắc nhở thì có lẽ nhỏ cũng đã bị loại mất rồi. Nhớ lại lúc đó, khi nhỏ nhận ra chị Bích Đào nổ súng đã cực kỳ cảnh giác mà cầm chặt súng trong tay, nhưng chỉ vừa chớp mắt một cái thôi thì trước mặt đã xuất hiện một bóng dáng vừa cao vừa to lớn, chỉ trong một nhoáng đã kề súng bắn chết chị Bích Đào, màu đỏ cứ vậy mà bắn ra cứ như máu thật vậy. Sợ nhất là đôi mắt ẩn sau kính bảo hộ, vừa vô hồn vừa lạnh nhạt. Cứ như việc này chẳng là gì đối với anh ta cả. Dù biết đây chỉ là trò chơi, nhưng Diệu Như vẫn rùng mình trước sự xuất hiện của anh trai kia, hành động dứt khoát cứ như đang giết người thật sự ấy. Chỉ vừa nghĩ tới đã khiến nhỏ run rẩy, sợ hãi mà thút thít.
Trần Minh nhìn bạn nữ cùng lớp khóc, cảm thấy may mắn vì đã có buổi luyện tập trước này. Nếu ngày mai tham gia mà không có chuẩn bị gì thì không biết có bao nhiêu thành viên của lớp hiếu chiến lao đầu lên rồi chết hoặc bị dọa sợ như Diệu Như nữa.
Diệu Như cảm nhận được Trần Minh đang nhìn mình, mau chóng lau nước mắt rồi cầm chặt súng trong tay.
“Không sao đâu, tôi ổn rồi á.”
Dẫu vậy, tiếng thút thít vẫn phát ra.
Trần Minh không có biểu hiện gì, chỉ nhìn đi nơi khác để tránh khiến cô nàng cảm thấy xấu hổ.
“Khóc thì có sao đâu, bà là con gái mà, sợ hãi mấy chuyện này là bình thường thôi. So với tôi, thì khoảng cách giữa bà với anh của Thanh gần hơn, đụng mặt anh ở khoảng cách đó thì sợ là đúng, anh ấy xuất hiện bất ngờ quá mà.”
Vừa nói, Trần Minh vừa bật cười nhẹ.
“Thú thật, tôi cũng có chút sợ anh ấy đấy, ai đời một mình một ngựa mà xông thẳng qua như vậy đâu.”
Diệu Như nhìn Trần Minh đang quay lưng với mình nhẹ giọng an ủi cũng cảm thấy đỡ sợ hơn hẳn. Tiếng nói cùng tiếng cười nhẹ nhàng của cậu cứ vang bên tai những lời động viên an ủi, thêm vào đó Trần Minh còn chưa từng quay lưng lại nhìn Diệu Như nước mắt nước mũi tèm lem. Hành động đó khiến cô cảm thấy chút ấm áp bừng lên trong tim, không phải theo kiểu động tâm, mà là cảm nhận được sự tốt bụng và dịu dàng của Trần Minh.
“Ừm, cảm ơn ông nha.”
Trần Minh nghe thấy trong giọng nói của Diệu Như đã bình tĩnh hơn một chút nên cũng mỉm cười quay lại, tự nhiên như thể mình chưa từng làm gì.
“Vậy tụi mình chạy thôi, ở đây lâu không tốt.”
Vừa nói, cả hai vừa di chuyển rời đi. Nhưng đi chưa được mấy bước thì Trần Minh nghe được tiếng xì xào. Đôi chân cậu dừng lại, ánh mắt đột nhiên thay đổi nhìn về phía bên trái. Các giác quan đều đang cảnh báo rằng có người thứ ba ở đây ngoài cậu và Diệu Như. Trần Minh nhẹ nhàng chạm vào cò súng để không bị kẻ kia phát hiện, sau đó bất ngờ quay sang, hướng súng lên cái cây gần đó rồi bóp cò. Loạt đạn xanh bắn ra, kẻ đang trèo trên cây la lên một tiếng vì Trần Minh bất ngờ quay sang, sau đó theo phản xạ đưa tay ôm lấy đầu để bảo vệ. Đạn xanh bắn trúng vào bộ đồ bảo hộ rằn ri, nổi bật giữa những phiến lá xanh ngát. Người ngồi trên cây hốt hoảng mất thăng bằng, may mắn ôm lại được thân cây nên mới không bị ngã.
Diệu Như cũng bị động tác dứt khoát đó của Trần Minh làm cho giật mình, hoảng sợ nhắm súng về hướng đó, vô thức bóp cò, mấy viên đạn xanh rơi rớt dưới đất. Cô nàng sau khi bình tĩnh lại thì mới nhận ra trên cây có người.
Tô Hồng Ân nhìn tay mình bị bắn dính đạn sơn, giận dữ cởi mặt nạ ra la hét.
“Ông làm tôi giật mình đó lớp trưởng! Xíu nữa là ngã bể đầu rồi!”
Trần Minh nhận ra người vừa cởi mặt nạ ra, nhanh chóng thay đổi nét mặt mỉm cười.
“Thì ra là ông hả Ân, leo lên cây chi vậy? Định bắn lén hả?”
“Đội trưởng kêu tụi tôi đi trốn đến cuối game.”
“Trốn? Sao lại kêu đi trốn?”
“Ai biết, ảnh kêu trốn là kỹ năng gì gì đó rồi còn nói đó là cách tốt nhất để học hỏi kinh nghiệm.”
Vừa nói Tô Hồng Ân vừa leo xuống cây, chật vật vì chân không chạm tới đất. Kỳ lạ, lúc nãy leo lên đâu có khó, sao giờ leo xuống khó dữ vậy nè.
Trần Minh nghe Tô Hồng Ân nói vậy thì mỉm cười. Chắc là do anh đội trưởng đã biết được thực lực của anh trai Thanh ra sao nên mới kêu mọi người đi trốn.
Đúng là hiện tại thì trốn là cách tốt nhất để sống sót, vì gặp Đinh Hạo Thiên thì cho dù có nổ súng cũng chưa chắc bắn hạ được. Cách di chuyển của hắn rất nhanh, mọi người trong lớp chắc chắn sẽ không học được gì, ngược lại còn bị hành cho lên bờ xuống ruộng. Lớp chồn chỉ có một ngày để học thôi, nên bị hành như vậy không ổn. Nhưng trốn cũng không học hỏi được gì nhiều, nếu ai cũng trốn thì sao mà chơi được. Tại sao đội trưởng đội vàng lại nói trốn sẽ học được kinh nghiệm. Trần Minh nghĩ tới việc Đinh Hạo Thiên hiện không đuổi theo diệt sạch đội mình, trước đó còn đụng mặt đội đen trước. Trần Minh đoán, có lẽ mục tiêu của Đinh Hạo Thiên là đội đen, nhưng vừa gặp nhau thì không thể ghim ai trong lớp cậu, vậy nên chỉ có thể là đội trưởng đội đen, Đỗ Quốc Anh thôi. Đinh Hạo Thiên đang bắt Đỗ Quốc Anh, vậy ý của đội trưởng đội vàng về học kinh nghiệm khi đang trốn, là học hỏi cách Đinh Hạo Thiên đuổi bắt Đỗ Quốc Anh, học cách chạy trốn và phản ứng của Đỗ Quốc Anh rồi bắt chước theo sao. Trần Minh suy nghĩ một hồi liền thở dài.
“Anh đội trưởng sáng suốt thật, có vài chuyện tôi đoán không ra.”
Trần Minh bật cười, nhìn Tô Hồng Ân vừa bị lộ nơi trốn, nghĩ lại thì trốn trên cây không an toàn lắm, lỡ lúc nãy không nhanh tay ôm được thân cây thì là lẽ đã vị té rồi. Trần Minh nhìn Tô Hồng Ân, không kiềm chế được mà nhỏ giọng hỏi.
“Ông biết bà Thanh ở đâu không?”
Tô Hồng Ân nhăn mày phủi phủi đám lá cây trên đầu mình, rồi ấn nút bị loại.
“Không biết, tụi tôi chia nhau hết ra rồi trốn đi á, không để ý bả đi hướng nào nữa, hỏi chi vậy? Định đi bắt bả hả.”
“Hửm? Không đâu, chỉ là tò mò một chút xíu thôi.”
Nói xong Trần Minh mỉm cười quay người đi, cùng Diệu Như đi kiếm chỗ khác để trốn. Đội trưởng đội vàng nói đúng, hiện tại thì trốn đi mới là cách tốt nhất.
“Tô Hồng Ân của đội vàng, bị loại.”
Và ở đâu đó bên cổng D, Đỗ Quốc Anh đang chơi rượt đuổi với Đinh Hạo Thiên. Đỗ Quốc Anh chạy hướng về điểm xuất phát ở cổng D, vừa cảnh giác cái tên phía sau có bắn mình không.
Sau khi nhận ra người mà Đinh Hạo Thiên nhắm tới là mình, Đỗ Quốc Anh đã tách khỏi đội, để Bùi Thị Mỹ An và Cao Chí Kiệt đi chung. Theo như quan sát của Quốc Anh, Bùi Thị Mỹ An rất lanh lợi, biết phán đoán, thêm vào đó có một Cao Chí Kiệt vừa nhanh nhạy vừa biết yểm trợ, cả hai đi chung với nhau sẽ rất an toàn. Hơn nữa, tránh xa khỏi tầm mắt của Đinh Hạo Thiên thì điều đó lại càng tốt, cực kỳ tốt. Bây giờ trên sân đấu chỉ còn hai đội trưởng là cậu và Đinh Hạo Thiên, nếu như loại được Đinh Hạo Thiên dù phải đồng quy vô tận, thì chỉ cần một Bùi Thị Mỹ An và một Cao Chí Kiệt thôi cũng sẽ chiến thắng. Đỗ Quốc Anh tin là vậy.
Đinh Hạo Thiên đuổi sát phía sau, nhắm chuẩn thời cơ rồi bóp cò. Đỗ Quốc Anh cảm nhận thấy tên phía sau đang nổ súng nên cúi người xuống, ngay lập tức phanh lại rồi nhảy sang bên trái chuyển hướng linh hoạt. Đinh Hạo Thiên dừng lại, thay băng đạn rồi tiếp đó bám theo sau. Trò này thấy nhiều rồi, cũng không bất ngờ lắm.
Đỗ Quốc Anh tức giận gào thét.
“Đồ thần kinh chập chờn, đuổi theo tao hoài vậy?”
Đinh Hạo Thiên không nói gì, chỉ đưa súng lên nhắm vào người đang chạy phía trước. Nhưng đột nhiên Đỗ Quốc Anh quay người lại, rút cây súng thứ hai đặt ở lưng quần ra, bắn năm phát về phía Đinh Hạo Thiên. Hắn phản xạ mau lẹ, nghiêng người tránh hết số đạn đó rồi nhanh chóng nấp vào gốc cây bên cạnh. Không nghĩ tới Đỗ Quốc Anh sẽ dừng lại đột ngột như vậy nên có chút bất ngờ, Đinh Hạo Thiên cầm chặt súng trong tay, lên kế hoạch để đánh trả. Nhưng tiếng bịch bịch truyền tới bên tai, càng ngày càng xa làm hắn hơi giật mình ló đầu ra. Đỗ Quốc Anh lại cong chân lên bỏ chạy nữa rồi.
“Chậc, như thỏ vậy!”
Hắn chạy đuổi theo sau.
Sau khi thấy hai người kia rời đi, Đinh Phương Thanh đang trốn ở bụi cây gần đó sợ hãi bò ra. Nếu không nhìn tận mắt thì chính cô cũng không tin được. Cái tốc độ khùng điên gì vậy, bộ không mệt hay sao ấy. Bọn họ lao từ bên kia sang cổng D, chỉ trong giây lát đã từ cổng D vòng lại bên này rồi bắn nhau đùng đùng. Ấy vậy mà chỉ dừng lại mấy giây lại tiếp tục chạy đi với tốc độ không giảm đó. Có còn là người không vậy? Anh Hạo Thiên thì không nói nhưng anh Quốc Anh lại có thể chạy nhanh hơn anh Hạo Thiên, đúng là dân chơi thể thao có khác, thể lực trâu bò thật.
Nhưng vừa chui ra khỏi bụi cây, Đinh Phương Thanh đã cảm nhận được sau gáy có gì đó chạm vào. Cô bất ngờ đình trệ lại động tác, mở to mắt nhìn xuống dưới đất.
Một màu đỏ văng tung tóe trên mặt đất, nhìn đất bị loang lổ màu, kèm theo sau gáy có chút lành lạnh, Đinh Phương Thanh mới nhận ra là mình vừa bị bắn rồi. Cô nàng kinh ngạc quay đầu ra sau, chạm trúng đôi mắt lạnh nhạt không cảm xúc của anh mình.
Đinh Hạo Thiên vừa rời đi đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cô.
Đinh Hạo Thiên không nói gì, từ tốn thay băng đạn. Kể từ lúc không thấy đội vàng đâu, Đinh Hạo Thiên đã đoán được đội vàng đang trốn ở đâu đó, thêm cả việc đội trưởng đội vàng tự nhiên tự sát thì ý nghĩ này càng chắc chắn hơn. Đối với em gái đang sau bụi cây, hắn đã thấy kể từ khi đuổi theo Quốc Anh chạy gần tới điểm xuất phát ở cổng D rồi. Nhưng hắn không vội lật tẩy, chỉ im lặng đợi xem em gái sẽ làm gì khi trốn ở chỗ này. Vừa nãy giả vờ đuổi theo Đỗ Quốc Anh, hắn đã chạy khuất tầm nhìn của em gái rồi chuyển hướng vòng về.
“Sao anh biết em trốn ở đây?”
Không có tức giận, chỉ có giọng nói bình tĩnh muốn biết lí do vì sao mình bị phát hiện.
“Tóc, hơi thở, vị trí quá dễ nhìn thấy, cho dù không thấy, anh cũng đoán được ở đây có người.”
“Sao anh đoán được?”
“Đa số khi đã giữa trận, thay vì chạy về cổng xuất phát, con người sẽ chạy lòng vòng gần hoặc giữa sân hơn. Vậy nên đối với một đội đang chọn cách trốn tới cuối trận, anh đoán chắc chắn đang ở gần cổng vào hay góc map.”
“Anh biết em ở đây sao không bắn luôn?”
“Để cho em biết, cho dù kẻ địch đã chạy đi thì đừng có vội đi ra ngoài chỗ trú ẩn, ai biết được lúc đó kẻ đó có nhìn ra sau lưng hay không?”
Đinh Phương Thanh gật đầu rồi đứng dậy, ấn nút bị bắn trúng. Thu hoạch không tồi, ít nhất cô cũng học hỏi được vài thứ khi quan sát anh của mình và Đỗ Quốc Anh chơi đuổi bắt, cũng như vài điều về việc cần lưu ý khi muốn nấp lùm. Như vậy đã đủ rồi, không cần thắng, chỉ cần kinh nghiệm thôi. Đây cũng là lí do mà Đinh Phương Thanh rất cần sự giúp đỡ của Đinh Hạo Thiên. Quyết đoán, nghiêm khắc, ngang tàn và tuyệt đối không nương tay, nếu muốn sống thì phải dùng hết chất xám và thể lực để sống sót, có như vậy thì mới bội thu được. Để anh hành đám lớp mình thêm vài trận nữa, chắc chắn cả đám sẽ giỏi hơn thôi.
Vừa rời khỏi sân, Đinh Phương Thanh vừa nở nụ cười hài lòng. Thật tốt khi có anh, chị đa tài như vậy.
“Đinh Phương Thanh của đội vàng, bị loại.”
Trên sân, hiện còn mười một người.