Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường - Bích Nhi (full) - Chương 42: Buổi Luyện Tập - Đi Săn (2)
- Trang Chủ
- Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường - Bích Nhi (full)
- Chương 42: Buổi Luyện Tập - Đi Săn (2)
Rõ ràng là hữu dụng như vậy, nhưng vẫn có một đội không chịu dùng kính bảo hộ, đội trưởng đội đó còn đặc biệt yêu cầu mặt nạ bảo hộ đời đầu nữa cơ.
Map số bốn, một phần nhỏ nằm bên rìa bên trái của cánh rừng nhân tạo, nơi được thiết kế trở thành một khu địa hình vừa có chướng ngại vật và cây cối để ẩn nấp. Là kiểu địa hình khá được ưa chuộng ở đây sau địa hình khu rừng nhân tạo lớn. Ở map số bốn này, có bốn cổng vào chính được đặt ở bốn góc map. Và đội đỏ của Đinh Hạo Thiên đã xuất phát ở cửa B, gần khu vực bị loại và ban tổ chức, nơi ở giữa khu rừng và địa hình số bốn như ranh giới.
Súng được cấp cho các đội trưởng đã có kinh nghiệm là một khẩu súng ngắn có băng đạn bảy viên. Xem như hạ sức chiến đấu của bốn đội trưởng xuống cho đám trẻ dễ thở. Và súng của các thành viên chưa chơi lần nào là súng nhựa mô phỏng theo thiết kế của súng tiểu liên UMP.
Vừa đi vào bên trong, nhóm trẻ sau lưng không kiềm chế được sự mong đợi mà cầm súng trên tay, hớn hở rủ rỉ với nhau cách bắn hạ những người cùng lớp khác.
Bùi Gia Huy vui vẻ cầm súng trên tay, quay sang đám được cậu chọn ở trong nhóm trinh sát để đi theo mình, phấn khích nói: “Hôm nay phải trả thù vụ bị ông Kiệt chấn nước hôm bữa, nhất định lần này phải thắng.”
Hồ Đại Quang, đứa có sức mạnh điên khùng nhất lớp, khoe mẽ cơ bắp của mình ra, tự hào nói: “Bữa đó ông không có kêu tôi nên thua thôi, nay có tôi rồi, tôi sẽ đè ông Cao Kiệt đó xuống đất cho ông bắn.”
Trần Phù Dung nghe vậy, nhếch mép nói: “Gì? Bữa đó bốn năm đứa cũng không lôi được ông Cao Kiệt ra, giờ chỉ có mình ông mà cũng to mồm nói đè được Cao Kiệt xuống đất á? Gáy có to quá không vậy?”
Hồ Đại Quang quay sang, giận dỗi đáp: “Tôi không yếu như đám ông Huy đâu, bà chờ đó rồi coi.”
Cả đám sau lưng inh ỏi, đi theo sau Đinh Hạo Thiên mà không hỏi hắn đang đi đâu, cũng không tò mò bản thân sẽ làm gì mà chỉ lo cãi nhau, càng nói càng hăng, càng nói càng lớn tiếng. Đinh Hạo Thiên cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ kiểm tra cò súng trong rồi siết chặt tay nắm lấy, chân vẫn như vậy mà bước về phía trước, bước đi có chút nhanh. Mấy đứa sau lưng rôm rả một hồi, mới nhận ra vẫn chưa biết bản thân sẽ phải làm những gì nên nhìn bóng lưng to lớn đang dẫn đầu đội, tò mò hỏi.
“Anh trai của Thanh ơi, tụi mình giờ làm gì vậy anh?” Nguyễn Thị Hồ Oanh mỉm cười, vì ngại người lạ nên giọng có chút run.
Nhưng câu hỏi vừa nói ra xong, Đinh Hạo Thiên không những không trả lời mà giơ súng lên. Đám nhỏ chỉ nghe được được tiếng lạch cạch của súng đang lên nòng, còn chưa phản ứng kịp đã nghe tiếng la phát ra từ phía đối diện. Bọn họ chưa chơi trò này lần nào nên phản ứng không kịp mà đứng chết trân tại đó. Đinh Hạo Thiên cũng không lên tiếng nói cái gì, một câu nhắc nhở cũng không nói. Sau khi bắn xong ba phát súng đó, hắn nhanh chóng di chuyển nhảy ra sau cái cây lớn gần đó, chờ loạt tấn công đáp trả từ đội bên kia bắn tới.
Ở phía bên kia, Đỗ Quốc Anh đang dẫn đội, vừa đi vừa giải thích những điều cần lưu ý cho đội đen của mình. Cậu không ngờ, Đinh Hạo Thiên đã đoán ra vị trí cổng mà cậu xuất phát rồi một mạch tiến thẳng tới và tấn công bất ngờ. Ba viên đạn đỏ bắn ra trúng ba thành viên đang đứng sau lưng cậu, ngay lúc bản thân cậu vừa mới phát giác ra bóng dáng của Đinh Hạo Thiên thì bọn họ đã bị loại rồi. Tiếng hét từ phía sau vang lên, chỉ có hai trong số bảy đứa trong đội nhanh nhạy phản ứng, trốn vào sau ván gỗ hai bên nấp kỹ. Quốc Anh tự tin mình có thể né được mấy đường đạn đó, tức giận rút súng bắn trả. Theo đó, hai trong số bảy đứa bên đội đỏ bị bắn dính. Ngay lúc ăn miếng trả miếng, ba đáp ba. Đinh Hạo Thiên không nể tình gì, đưa chân đạp một đứa đứng gần Hồ Đại Quang vừa trúng đạn, một đạp đạp đứa nhỏ đáng thương đó ngã vào bụi cây bên cạnh. Cậu nhóc chỉ kịp la lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Ngay sau cái đạp đó, mấy người còn lại bên đội đỏ cũng phản ứng lại, nhanh chóng tìm chỗ trốn. Hai đứa ở gần bên cạnh chạy sang chỗ bụi cây, đỡ cậu bạn của mình dậy.
Đỗ Quốc Anh bị hụt mất “con mồi” cuối cùng, tức giận muốn ném cây súng trong tay về phía cái cây mà Đinh Hạo Thiên trốn nhưng không thể làm vậy được. Tức tối la hét.
“Thằng chó! Săn nhau à, tao sợ mày chắc! Ra đây solo này! Tao không tin không đá bay được cái bộ nhá của mày!”
Mỗi thành viên của mỗi đội đều sẽ được cấp cho hai cái nút ấn nhỏ bằng đốt ngón tay treo bên hông, để báo cáo về việc mình đã bị bắn hay chưa với ban tổ chức ngay lập tức mà không cần phải về tới tuyến sau. Trên mỗi nút ấn đều có một miếng bảo vệ để tránh trong lúc chiến đấu, các người chơi vô tình ấn trúng hoặc đụng vào nút bấm. Lớp bảo vệ có thể được mở ra bằng cách ấn lớp nhựa mỏng đó xuống và xoay theo nhẹ chiều kim đồng hồ, nó sẽ tự bật ra. Các thành viên đều phải đeo nó bên hông của mình. Nút màu đỏ cho việc mình đã bị bắn trúng, và nút màu xanh dương là bỏ cuộc. Ai bị bắn trúng đều phải ấn nút đỏ rồi trở về tuyến sau để báo cáo. Những người bị bắn tiếc nuối cầm lấy nút đỏ, mở lớp bảo vệ ra rồi ấn xuống. Tiếng còi thông báo ngay lập tức vang lên sau khi bọn họ ấn nút không lâu.
“Nguyễn Thị Như Ý của đội đen bị loại.”
“Phan Hồng Nhung của đội đen bị loại.”
“Lê Xuân Tường của đội đen bị loại.”
Thấy bên nhóm bên kia đã ấn, dù tiếc nuối thì bên đội đỏ cũng bắt buộc làm theo.
“Hồ Đại Quang của đội đỏ bị loại.”
“Trần Phù Dung của đội đỏ bị loại.”
Hồ Đại Quang bực tức nhìn cái anh đang trốn ở gốc cây kế bên, giở giọng quở trách: “Anh làm vậy coi được à? Không lên tiếng cảnh báo gì hết ấy!”
Đinh Hạo Thiên không lên tiếng trả lời, lờ đi sự bực bội của Hồ Đại Quang.
Hồ Đại Quang nóng máu, nghiến răng nói: “Nè, anh đang xem thường tụi này đó hả? Có thật là anh muốn giúp tụi này không vậy?”
Đinh Hạo Thiên không rảnh quan tâm, chỉ nhìn cậu ta một cái rồi đảo mắt đi. Còn định nói thêm, Trần Phù Dung đã đưa tay cản lại rồi kéo bạn cùng lớp rời đi. Ở tấm ván gỗ bên cạnh, cậu bạn bị hắn đạp cũng xuýt xoa bàn tay bị cành cây đâm trúng mà trầy xước. Đinh Hạo Thiên đối với việc này cũng không để ý tới, chỉ nghiêng đầu chờ đợi động thái của đội bên kia.
“Thằng chó, ra đây! Ra đây bẻ gãy chân tao này! Tao sợ mày quá cơ!”
“Ra đây solo một một nè! Coi coi tao có cầm súng đập vô cái bản mặt của mày không!”
“Về rèn lại cái nết đi nha! Kiếm coi năm xưa con chó nào tha mất cái nết của mày rồi, kiếm nó về rồi kêu nó trả lại cái nết cho mày đi, ăn vô đau bụng thì tội nó lắm mày ơi!”
Đinh Hạo Thiên nghe tiếng Đỗ Quốc Anh từ nãy giờ vẫn oang oang không ngớt. Nhếch mép cười khinh một cái, chờ đợi người kia vừa mất cảnh giác thì ló đầu ra, nhắm thẳng vào Đỗ Quốc Anh mà bóp cò. Như chờ đợi giây phút này, Đỗ Quốc Anh nhanh chóng cúi người xuống né được đường đạn kia, lại phản công bắn ra ba viên đạn về phía Đinh Hạo Thiên ở phía trước. Đinh Hạo Thiên giật mình, nhìn ba viên đạn xuất hiện ở trước mặt.
Vì sau vụ đêm hôm đó ở phòng vẽ, nhận ra bản thân mình yếu kém thế nào khi đứng trước một siêu năng giả có kỹ năng chiến đấu được chuôi rèn. Đinh Hạo Thiên đã tự mình rèn luyện lại năng lực mà mình sở hữu từ khi còn nhỏ, mong có ngày sẽ đụng mặt với kẻ đột nhập kia lần nữa. Sau khi tự mình luyện tập và tìm hiểu năng lực đó, hắn nhận ra năng lực này giống như trò chơi vậy. Các giác quan sẽ nâng lên theo từng cấp độ trong hệ thống, theo đó là sức mạnh, kỹ năng, trí tuệ.. Bây giờ đã hắn đã ở cấp 13 rồi, năm giác quan hiện tại đã vượt xa người thường. Thêm cả những thứ mà hắn được thông tặng khi lên cấp, trong đó có một kỹ năng gọi là tăng tốc suy nghĩ, có thể giúp hắn suy nghĩ nhanh hơn người bình thường. Mỗi kỹ năng cũng cần phải lên cấp, hiện tại tăng tốc suy nghĩ chỉ mới ở cấp 3, hắn cần cày cấp cho kỹ năng hữu dụng này. Và đối tượng luôn được nhắm tới hàng đầu, Đỗ Quốc Anh đã được chọn để làm chuột bạch.
Ba viên đạn bay tới, Đinh Hạo Thiên thấy rõ mồn một đường đạn bay tới, dưới tác động của kỹ năng, cứ như thời gian trôi chậm lại chục lần. Đinh Hạo Thiên nhìn ba viên đạn sơn gần ở trước mắt mình, tự ngẫm sẽ tránh đi rồi tấn công ngược lại Quốc Anh. Dù là con người hay động vật, đều sẽ lộ ra sơ hở khi đang tấn công con mồi. Hắn sẽ lợi dụng điểm đó để loại bỏ Quốc Anh khỏi trận chơi này. Hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu né đi, còn cảm thấy nó quá chậm so với của bản thân hiện tại. Cho đến khi viên đạn cuối cùng bay qua, Đinh Hạo Thiên vừa giơ súng lên thì một viên đạn khác đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt. Đinh Hạo Thiên bất ngờ trợn tròn mắt, trong gang tấc nghiêng người, ngước cổ lên để né viên đạn đột ngột xuất hiện kia. Thời gian kéo dài chưa tới một giây, nhưng dưới sự tác động của kỹ năng, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng viên đạn sơn đó chạm lên da mình. Cứ như có người cầm dao kề sát lên cổ, rõ ràng chỉ là trò chơi, cảm giác lành lạnh từ viên đạn sơn sượt qua cổ, kéo theo cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, chỉ trong khoảnh khắc cũng khiến cả cơ thể hắn cứng đờ.
Đưa mắt liếc nhìn về phía bên kia, nhìn một Đỗ Quốc Anh hai tay cầm hai súng, viên đạn vừa rồi cũng là do cậu bắn ra từ cây súng bên tay trái, đã lắp nòng giảm thanh, không biết từ đâu ra. Đinh Hạo Thiên lúc này mới nhớ tới một việc, Đỗ Quốc Anh thuận cả hai tay. Đây cũng là lí do mỗi lần đánh nhau, hắn vẫn không thể hoàn toàn đánh thắng được Đỗ Quốc Anh kia. Hắn tự rút ra bài học nhỏ rằng không nên khinh suất, cũng không nên quá tập trung vào một thứ gì đó mà bỏ quên những điều khác. Đinh Hạo Thiên nấp ra sau cái cây lớn, liếm liếm đôi môi khô khốc. Như hắn nghĩ, kỹ năng và kinh nghiệm thực tế vẫn quan trọng hơn năng lực siêu nhiên gì đó. Thử kỹ năng mới tới đây có lẽ đủ rồi, nên bắt đầu chỉ dạy đám nhóc kia chơi thì hơn. Đinh Hạo Thiên thầm nghĩ vậy, trốn ra sau thân cây lớn và nhìn sang đám nhỏ đang trốn phía bên kia.
Ở bên đội đen, Đỗ Quốc Anh giấu cây súng thứ hai của mình ra sau lưng, mỉm cười nói đủ để hai đứa nấp ở hai bên phía sau lưng mình nghe.
“Hai đứa làm tốt lắm á, phản ứng mau lẹ như vậy la rất có tiềm năng đấy.”
Bùi Thị Mỹ An nấp bên trái đằng sau Đỗ Quốc Anh hơi mỉm cười, quan sát tình hình phía bên kia rồi nói: “Anh của bà Thanh mà, không đề phòng không được.”
Cao Chí Kiệt thì giữ im lặng quan sát, không nói câu nào. Chăm chú nhìn tay trái đang giấu súng ra sau lưng của Đỗ Quốc Anh. Vũ khí thứ hai à, khá có lợi đấy chứ.
Từ thời điểm xuất phát tới giờ, đội đen đã được Đỗ Quốc Anh dạy cho một số cách chơi hỗ trợ cũng như tấn công bất ngờ, mấy đứa khác có hơi không theo kịp vì lần đầu nghe đến vấn đề súng đạn này, nên Đỗ Quốc Anh phải nói lại vài lần cho tụi nhỏ nhớ. So với việc trả lời lại, thì đám nhỏ kém tuổi này lại không có phản ứng mấy làm cậu có chút tổn thương, còn tưởng bọn nhỏ không thích đi theo đội trưởng là cậu nữa chứ. Nhưng có vẻ cậu nghĩ sai rồi, ít nhất thì cũng có hai đứa trong số đó vẫn nghe và tiếp thu hết những gì cậu nói và phản ứng rất nhanh nhẹn sau đợt tấn công bất ngờ của Đinh Hạo Thiên. Đỗ Quốc Anh cảm động, cảm thấy mình hốt được kim cương thô rồi.
Đúng lúc này, tiếng ồn ào truyền tới từ con đường nhỏ phía bên phải. Quốc Anh hơi giật mình nhìn sang vì chắc chắn đó là một trong hai đội còn lại. Dù là ai thì cũng không ổn chút nào, vì bên đội đen của cậu chỉ còn mỗi năm người, thua thiệt về số lượng không thể đối đầu một lúc hai đội được.
Quốc Anh nhanh chóng lùi về sau ván gỗ, nấp bên cạnh Cao Chí Kiệt.
Như thể đã biết trước được sẽ có người đến, nhóm đội đỏ bên kia giơ súng tấn công liên tục về hướng vừa phát ra âm thanh. Cứ như một đoạn phim được chiếu lại, trước đợt tấn công bất ngờ kia, những tiếng hét kinh hãi vang lên.
Đinh Hạo Thiên dựa trên đường đi và điểm xuất phát của các cổng, đoán chắc nếu phục kích ở đây sẽ chạm mặt được ba đội. Đúng như hắn đoán, đã gặp được đội đen của Quốc Anh và đội xanh của Bảo Ngọc. Đinh Hạo Thiên thích đánh nhanh thắng nhanh, dựa vào một mình hắn cũng có thể loại bỏ được hai đội này nên không màng tới thành viên khác của đội có năng lực hay không mà xông thẳng tới nơi này.
Khác với đội đen khi bị phục kích đã sốc tới mức đứng im tại chỗ, đội xanh vừa xuất hiện kia rất nhạy bén. Trần Minh khi nhận thấy sự việc không tốt đã ngay lập tức ra mệnh lệnh, mấy đứa khác cũng theo đó mà mau chóng nằm xuống để tránh đạn. Vì đã được nghe chỉ bảo từ đội trưởng, thêm vào đó còn có lớp trưởng của lớp đi theo nên đội xanh thích ứng rất nhanh. Nhưng bọn họ có chút nhiệt tình, lôi kéo theo người xung quanh tránh đạn. Mấy cô bạn gái thấy Bích Đào và Bảo Ngọc trốn sang bụi cây bên cạnh nên cũng muốn theo đuôi đi trốn, nhưng mấy cậu bạn trai cùng lớp lại theo bản năng bảo vệ con gái mà đưa tay kéo người ta lại, làm hại hai trong số ba đứa con gái cùng lớp vì cái kéo tay kia mà động tác trở nên luống cuống, rồi bị bắn trúng đạn sơn màu đỏ rực. Bích Đào chỉ kịp lôi em gái kém tuổi còn lại về phía mình, bất lực nhìn hai bé kia vì giằng co mà bị bắn trúng.
Trần Minh nhìn thấy vậy cũng nhận ra vấn đề bên đội mình, vội vàng lăn người qua ván gỗ bên cạnh, rồi cầm lấy súng chuẩn bị sẵn sàng đáp trả khi đội trưởng ra hiệu. Mấy đứa con trai khác thấy vậy, dù cảm thấy có lỗi nhưng vẫn chạy theo sau Trần Minh, nấp sau ván gỗ, thành công tránh được công kích từ đội đỏ.
Bảo Ngọc nhìn tình huống vừa rồi hơi lắc đầu, nhưng vẫn cầm chặt súng trong tay định tấn công ngược lại thì liếc thấy cái đầu của Quốc Anh đang ló lên ở ván gỗ phía bên đường mòn bên kia. Vì góc độ thuận lợi, nên dù đang trốn sau gốc cây lớn thì Bảo Ngọc vẫn thấy rõ cái đầu của Quốc Anh đang chằm chằm nhìn về hướng đang phát động tấn công. Động tác bị đình trệ, Bảo Ngọc ngờ vực nhìn cái hành động tiếc rẻ mạng sống kia của Quốc Anh mà ngớ người.
Quốc Anh để ý thấy Bảo Ngọc đang nhìn mình, tròn mắt nhìn về phía cô, cậu mỉm cười lộ ra hai cái nanh nhỏ, còn vẫy vẫy tay chào hỏi, sau đó nhìn về hướng đội đỏ đang tấn công dồn dập, chỉ nhìn mà không làm gì nữa. Bảo Ngọc nhìn cái hành động vô tri như mèo con đi lạc đó không biết nên cười hay giận. Nhìn thấy người gặp nạn chỉ biết đứng nhìn vậy à? Cứu người đi chứ.
Quốc Anh vô tư đến mức đặt hai tay lên ván gỗ làm điểm tựa, hóng hớt chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thấy người gặp nạn thay mình nên cậu cảm thấy có chút vui, mong chờ đứng xem hai đội kia xô xát.
Đinh Hạo Thiên liếc thấy cái đầu nhỏ lắc lư phía bên đội đen, rút súng bắn một phát. Quốc Anh vừa thấy Đinh Hạo Thiên xuất hiện sau gốc cây đã hụp đầu xuống, viên đạn kia va vào thân cây phía sau rồi vỡ ra, để lại một mảng sơn đỏ bắt mắt. Quốc Anh lại ló đầu lên, mở to mắt nhìn Đinh Hạo Thiên như thể thách thức hắn bắn trúng mình. Đinh Hạo Thiên lại nhắm chuẩn, bắn ra thêm ba phát đạn. Quốc Anh lại hụp đầu xuống, ba phát đạn lại bắn trúng ván gỗ rồi vỡ ra, màu sơn loang lổ. Lần này Quốc Anh lại ló đầu ra từ bên cạnh, nhìn vết màu đỏ bên trên ván gỗ, rồi nhìn Đinh Hạo Thiên với ánh mắt ngây ngốc.
Đinh Hạo Thiên bị dáng vẻ vô tư đó chọc giận, tức tối thay băng đạn. Không hấp tấp tấn công nữa.
Cuộc công kích dừng lại, Đinh Hạo Thiên đưa tay lên ra hiệu đám nhỏ bên mình dừng lại. Năm đứa kia bao gồm Bùi Gia Huy vụng về thay băng đạn. Đinh Hạo Thiên nghĩ lại hành động nhanh nhẹn của đội viên hai đội bên kia, rồi nhìn hành động thay đạn vụng về của năm đứa bên mình, tự cảm thấy việc giảng dạy gì đó hình như rất có ích. Nhưng hắn không biết nên làm thế nào cả, từ nhỏ đều là hắn tự học, chỉ cần nhìn qua một lần rồi tự bản thân suy diễn rồi tự tiếp thu. Ngay cả lúc dạy cho em gái Đinh Phương Thanh, hắn cũng chỉ ra vài điểm mấu chốt thì em gái đã tự học được. Rõ ràng ban nãy hắn cũng làm giống như lúc dạy Đinh Phương Thanh, nhưng không rõ tại sao năm đứa nhỏ kia lại không tiếp thu nhanh chóng giống như em gái mình. Lẽ nào hắn hốt được mấy đứa đần độn rồi?
Đinh Hạo Thiên nghi ngờ, quay đầu nhìn năm đứa bạn của em gái, nhỏ giọng nói: “Mỗi bên ba người, quan sát hai hướng.”
Bùi Gia Huy cùng mấy đứa bạn trợn mắt nhìn anh trai của Đinh Phương Thanh, dù không hiểu cũng không dám mở miệng nói. Nhớ đến cái đạp không báo trước kia, bọn họ sợ hãi người tiếp theo sẽ là mình nên không dám cãi lại. Ngay cả khi nãy, Đinh Hạo Thiên cũng chỉ nói một câu mà không có giải thích.
“Chuẩn bị súng, xả hết đạn về hướng kia.”
Bùi Gia Huy vô thức há miệng, ngu ngơ nhìn Đinh Hạo Thiên, não không ngừng hoạt động, huy động tất cả kiến thức từ đó tới giờ, phân tích rõ ràng câu Đinh Hạo Thiên vừa nói. Sau đó quay sang đám bạn của mình.
“Ý, ý của anh ấy là chúng ta chia ra hai đội nhỏ, một đội để ý bên đội xanh, còn đội kia thì để ý đội đen.”
Mấy đứa kia ồ một tiếng, ngượng nghịu nhìn nhau không biết nên làm gì. Chậm chạp nhìn nhau mà chia đội, vụng về một lúc, cuối cùng cũng chia xong. Đội nhỏ của Đinh Hạo Thiên sẽ quan sát đội đen, còn đội nhỏ của Bùi Gia Huy sẽ để mắt tới đội xanh vừa tới.
Bùi Gia Huy cầm súng không biết nên làm gì, chỉ đứng rồi nhìn thôi là được đúng không? Thấy có ai ló đầu ra thì có nên bắn không? Lỡ đội bên đó nhào tới thì phải làm gì? Mấy câu hỏi đó cùng với sự chỉ huy hời hợt của Đinh Hạo Thiên khiến Bùi Gia Huy tuyệt vọng, hình như cậu chọn sai đội rồi.
Vì góc độ thuận lợi, nên Đỗ Quốc Anh và Bảo Ngọc trao đổi ánh mắt. Quốc Anh đưa ra vài ám hiệu Bảo Ngọc đang trốn bên kia. Nhưng cô nàng nhìn Quốc Anh quơ tay múa chân không hiểu cái gì. Còn đang trợn mắt cố gắng động não xem Quốc Anh đang cố truyền đạt cái gì thì Bích Đào ở đằng sau chui cái đầu lên, nhìn về phía Quốc Anh đang múa tay múa chân một cách mãnh liệt.
Có lẽ vì thân nên độ hiểu nhau cũng cao ngất trời, Bích Đào chỉ nhìn sơ qua một lần đã hiểu: “Con trai tao bảo liên minh lại hội đồng cái thằng trời đánh kia không.”
Bảo Ngọc giật mình nhìn Bích Đào: “Mày hiểu hả?”
Bích Đào tỉnh bơ đáp: “Hiểu, nhìn nó múa nhiệt huyết thế kia mà không hiểu thì tội nó lắm mày.”
Ở bên phía Quốc Anh, sau khi thấy Bích Đào và Bảo Ngọc đưa tay lên đầu ra tính hiệu thông qua, cậu ra quay sau lưng nhìn mấy thành viên khác trong đội. Có một người lựa chọn súng bắn tỉa. Ở vị trí này, chắc chắn sẽ bắn trúng ai đó bên đội đỏ. So với chỗ trốn của đội đen và đội xanh, đội đỏ của Đinh Hạo Thiên không có chỗ trốn tốt như ván gỗ, nếu tấn công dồn ép ở vị trí này thì chắc chắn đội đỏ sẽ gặp bất lợi.
Vì là lần đầu dùng súng, Quốc Anh đã lùi về phía sau chỉ dạy tận tình cho cậu nhóc chọn chơi bắn tỉa. Nguyễn Hữu Quý ngại người lạ, rụt rè co người lại, nhưng vẫn lắng nghe từng câu mà Đỗ Quốc Anh nói.
“Em phải ẩn mình đi, thật sự hòa làm một với không khí để không ai phát hiện ra em, em là cái cây, là tảng đá, là ngọn cỏ, em có hiểu không?”
“Em sẽ là cục cứt.”
Vừa định nói tiếp, Đỗ Quốc Anh nhận ra em trai Nguyễn Hữu Quý này vừa nói gì đó chấn động lắm, cơ miệng lập tức cứng lại, câu từ vừa định nói ra cũng nuốt xuống bụng. Cô bạn còn lại ở bên cạnh chỉ biết nén cười, tập trung quan sát đội địch ở trước mặt. Đỗ Quốc Anh bị á khẩu mấy giây, sau đó gãi gãi đầu, bất lực.
“Ừm, em thích là được, chơi bắn tỉa thì em cần sự kiên nhẫn, chờ đợi thời điểm tốt nhất và dứt điểm kẻ địch. Không giống mấy đứa giáp mặt mà đấu súng, mỗi phát súng mà em bắn ra sẽ thay đổi thế cục, hoặc là loại bỏ một kẻ địch khiến mọi thứ nghiêng về đội mình, hoặc là trở thành công cốc khi kẻ địch biết có bắn tỉa và trở nên cảnh giác hơn.”
Nguyễn Hữu Quý gật đầu.
Quốc Anh sau khi dặn dò xong xuôi, nhìn về phía đội xanh ra hiệu đã sẵn sàng.
Bảo Ngọc nhận được tín hiệu, gật đầu đáp lại.
Lạch cạch vài tiếng vang lên. Nòng súng từ bụi cây và ván gỗ ló ra, dưới sự chỉ đạo của Bảo Ngọc, bọn họ bắn trả lại đợt phục kích ban nãy.
Đinh Hạo Thiên áp sát lưng lên thân cây to, lên đạn chuẩn bị bắn trả khi đọt tấn công kia kết thúc. Nhưng hắn vẫn đưa mắt đề phòng nhìn về phía đội đen vẫn chưa có động tĩnh gì bên kia. Đinh Hạo Thiên trước sau như một, cứ đặt tầm ngắm lên người Đỗ Quốc Anh. Hắn vẫn muốn loại cậu trước, không có lí do sâu xa gì, có lẽ chỉ là một loại chấp niệm.
Đỗ Quốc Anh nhìn qua khe hở của ván gỗ, thấy tình hình bên kia không tốt lắm, nhưng cậu cũng không hấp tấp hành động. Vì chỉ có một cơ hội để loại bỏ đội đỏ của Đinh Hạo Thiên, nếu không thì không còn cách nào khác ngoài mặt đối mặt. Nếu là lúc trước thì Đỗ Quốc Anh vẫn tin chắc nắm được hơn nửa phần thắng, nhưng bây giờ sau khi biết được Đinh Hạo Thiên có cái thứ năng lực dị thường gì đó thì cậu mất đi tự tin hẳn. Nhớ lại cái lúc né đạn thần sầu kia xem, cá chắc cái thằng đó xài ba cái thứ năng lực của nó rồi. Xì, đồ gian lận, chấp luôn cái dị năng đó luôn đấy!
Đỗ Quốc Anh cùng mấy thành viên khác quan sát đội đỏ, thấy được nhóm của đội đỏ đang có ý định rút về. Đỗ Quốc Anh thay băng đạn, nhìn ra sau mấy thành viên khác bảo chuẩn bị tấn công.
Đinh Hạo Thiên nhăn mày khi thấy đội đen cũng bắt đầu tấn công. Hắn ngồi xuống để giảm khả năng bị bắn trúng. Nhìn về góc độ, có lẽ Quốc Anh và Bảo Ngọc bí mật liên minh với nhau rồi. Vậy cũng tốt, có thêm đồng minh thì sẽ có thêm gánh nặng. Nhất là với mấy nhóc thiếu kinh nghiệm và quá tốt tính này.
Bùi Gia Huy bị đợt tấn công kia dọa, ôm cây súng co người nấp kỹ sau thân cây, sợ hãi nhìn đội trưởng cầu cứu: “Anh, làm sao đây? Bị bắn thành vũ trụ galaxy luôn bây giờ!”
Đinh Hạo Thiên nhìn sang phía Bùi Gia Huy, nhỏ giọng nói: “Cứ quan sát thôi, đợi đám đó nạp đạn thì bắn trả.”
Bùi Gia Huy hoảng sợ phản bác: “Bắn trả bằng niềm tin mãnh liệt hả anh? Bên đó chia hai đội trước và sau, đội nào hết đạn thì lùi về kìa!”
Đinh Hạo Thiên vẫn không quan tâm, chỉ để ý phía ván gỗ mà Đỗ Quốc Anh trốn: “Để ý sơ hở lúc hai đội đổi phiên.”
Đinh Hạo Thiên nhăn mày, đến lúc này vẫn chỉ thấy hai bên bắn tào lao về hướng mình, cứ như chỉ muốn giữ chân đội của hắn vậy. Ngay lúc đợt tấn công dừng lại vì hết đạn, nhóm bên bụi cây của Bùi Gia Huy mừng rỡ, hơi rục rịch di chuyển, muốn đi tới chỗ an toàn hơn. Vì trước mặt là địch, nên Bùi Gia Huy đẩy đẩy một cô bạn gái trong nhóm về sau, muốn bạn nữ trốn đi trước.
“Oanh, lùi về sau, tụi mình kiếm chỗ khác trốn.”
Ngay lúc này, Đinh Hạo Thiên nghĩ tới gì đó nhìn về phía bên thành viên đội mình bên kia, nói một câu đừng di chuyển nhưng đã muộn. Một viên đạn sơn từ bụi cỏ phía bên đội đen bay đến, bắn trúng vai phải của cô bạn gái vừa bị lộ ra khỏi thân cây. Dù chỉ mới lộ ra có một chút nhưng vẫn bị bắn trúng khiến cô bạn đó giật mình nhìn bên vai bị nhuộm đen của mình, hụt hẫng nhìn về hướng mà viên đạn bay tới.
Nguyễn Hữu Quý nằm sấp dưới đất, trốn ở bên cạnh ván gỗ mà Đỗ Quốc Anh nấp. Nhìn bạn mình bị bắn dính, lạnh nhạt như thể đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra. Sau khi bắn xong, cậu lặng lẽ thu lại súng, ôm trong ngực, rồi nằm trên đất lăn người trốn ra sau lưng Quốc Anh. Nguyễn Hữu Quý ôm súng nằm ngửa trên đất, nhìn lên trời nói.
“Anh, em bắn trúng rồi.”
“Ừm, giỏi lắm, giỏi lắm, về anh thưởng cho nha.” Quốc Anh vô cùng hài lòng, cười tươi đến mức lộ ra hai chiếc nanh nhỏ, đưa tay xoa xoa đầu em trai bắn tỉa, sẵn tiện phủi lớp bụi và lá cây trên đầu cậu nhóc xuống luôn.
Ở bên đội đỏ, Bùi Gia Huy vừa định rời đi, nhìn thấy đồng đội bị bắn trúng thì hốt hoảng kéo mấy đứa khác nấp vào chỗ cũ. Đinh Hạo Thiên nhăn mày, tặc lưỡi một cái khó chịu. Không có thời gian để bất ngờ, hắn đưa súng hướng về phía của đội xanh bên kia.
“Tấn công.”
Bùi Gia Huy cùng mấy đứa khác hoàn hồn, cầm súng lên, theo như chia đội ban nãy mà bắn về hướng của đội xanh và đội đen trong lúc họ đang đổi phiên đội. Theo tiếng súng vang lên là tiếng loa thông báo.
“Nguyễn Thị Hồ Oanh của đội đỏ bị loại.”. Ngôn Tình Nữ Phụ
Hồ Oanh buồn bã rời đi, bị loại ngay lúc mình không ngờ tới, cả người tràn trề nỗi thất vọng.
Đinh Hạo Thiên nhìn nhóm người bên đội đen không có ý định sẽ nổ súng. Theo như khi nãy phân chia, cộng cả hắn thì đội đỏ chỉ còn sáu người, chia ra hai đội nhỏ giám sát đội xanh và đội đen. Hắn là người sẽ quan sát đội đen cùng hai thành viên khác của đội, nhưng một trong hai người đó là Nguyễn Thị Hồ Oanh đã bị loại, vậy nên chỉ còn mỗi hắn và một tên nhóc quan sát đội đen mà thôi. Và tên nhóc này đang ra sức bắn đạn bay loạn xạ về phía hai tấm ván gỗ trước mặt, tìm cách để không một ai trong đội bên kia ló đầu ra được.
Bùi Gia Huy nhận thấy bên phía đội nhỏ được chia khi nãy chỉ có một người bắn, Hồ Oanh vừa bị loại, còn Đinh Hạo Thiên thì không có ý định bắn trả phía đội đen như đã chia đội lúc trước. Nhớ lại súng của đội trưởng chỉ có thể bắn bảy viên, số đạn mang theo cũng không nhiều nên Bùi Gia Huy trực tiếp đổi đội, quay người bắn về phía đội đen tiếp ứng thằng bạn. Hai cô bạn gái cùng đội với Bùi Gia Huy, thấy Bùi Gia Huy đổi đội nên liếc mắt nhìn sang, không cần ám hiệu hay lời nói, chỉ nhìn qua đã hiểu rõ vấn đề nên không có thái độ gì, vẫn tập trung bắn về phía đội xanh.
Đinh Hạo Thiên nhìn hành động của cả bốn đứa còn lại, quan sát ánh mắt và sự phối hợp đó, cũng thầm khen ngợi. Hình như không đần độn như hắn nghĩ.
Hắn cũng chuẩn bị tấn công, nhắm về phía đội xanh hỗ trợ bên kia. Đỗ Quốc Anh vẫn là mục tiêu ưu tiên, nhưng đội xanh hỗ trợ quá tốt, hơn thế khoảng cách của đội đen cũng hơi xa, không khả thi lắm khi đột kích đội đen. So với đội đó, thì một đội vừa gần vừa dễ nhắm tới như đội xanh đây, rất dễ giải quyết.
Đinh Hạo Thiên cúi người, cầm cây súng trong tay chạy thẳng tới chỗ đội xanh bên kia.
Vừa thấy Đinh Hạo Thiên xuất hiện, Bùi Thị Mỹ An đã giơ súng bắn về phía hắn. Nhưng đạn sơn mà hai đứa Bùi Gia Huy và Lý Đức Phúc bắn ra quá loạn xạ, chỉ mới ló ra Bùi Thị Mỹ An đã bị buộc phải rụt người về. Nhưng ít nhất cũng bắn được vài phát, mong là bắn trúng.
Đinh Hạo Thiên nhìn mấy viên đạn bay về phía mình, hắn cúi thấp người trượt về phía trước một cách đẹp mắt, né hết loạt đạn mà Bùi Thị Mỹ An bắn ra. Vừa thấy hắn chạy đã phản ứng tấn công, đứa bên kia cũng không tệ. Hắn thầm khen ngợi.
Vì Bùi Thị Mỹ An ló đầu ra bắn trả trước cơn mưa đạn bay loạn xạ ngầu do hai thành viên bên đội đỏ bắn ra. Bảo Ngọc đã đã ý thấy hành động bất chấp đó, cô nàng không những không có suy nghĩ trách cứ, ngược lại vì hành động đó mà nhận ra Đinh Hạo Thiên đang lao thẳng về phía này. Bảo Ngọc bị hành động đó làm cho bất ngờ, cầm súng hướng về phía Đinh Hạo Thiên kia bóp cò.
Đinh Hạo Thiên cảm thấy nếu cứ lợi dụng hệ thống thì chẳng công bằng cho lắm, nên lần này, hắn quyết định dùng thực lực của bản thân mà vượt qua. Bảo Ngọc chỉ thấy hắn như cơn gió, lạng lách giữa những thân cây, tránh né tất cả số đạn mà cô bắn ra. Sự nhanh nhẹn như thỏ chuyển hướng đó làm cô giật mình.
Thấy đội trưởng tự dưng nổ súng, Bích Đào và Trần cùng quay đầu nhìn thử. Thấy Đinh Hạo Thiên xông tới, Bích Đào cũng đưa súng lên mà bắn. So với vị trí của Bích Đào, thì nơi mà Trần Minh trốn đang bị tấn công dồn dập nên không thể hỗ trợ được gì. Về phần Bích Đào, khác với các đội trưởng, Bích Đào cũng giống như mấy đứa lớp mười này, chưa hề chơi trò này lần nào, nên súng mà cô sử dụng là khẩu UMP tiểu liên. Nhưng vì là lần đầu chơi, nên bắn cũng như không bắn, hoàn toàn không trúng viên nào.
Đinh Hạo Thiên đã chạy tới chỗ trốn của Bích Đào và Bảo Ngọc. Hắn đưa chân đạp khẩu súng của Bích Đào đè xuống đất, một tay bịt mũi và miệng, một tay dí súng lên kính bảo hộ của Bích Đào. Ánh mắt không có chút nhân từ, kèm theo nụ cười nhếch mép có chút chế giễu. Hành động hoàn toàn mang theo mùi tư thù cá nhân.
“Cút về tuyến sau đi, nhỏ khùng.”
Trước khi kịp sợ hãi, trước mắt của Bích Đào đã bị nhuộm màu đỏ đáng sợ. Bảo Ngọc hoảng hốt, vừa lùi về sau, vừa nạp đạn. Đinh Hạo Thiên tự có tính toán riêng, không hạ nốt Bảo Ngọc mà chỉ bám sát theo sau. Bên đội đen, thành viên nữ còn lại của đội là Phạm Ngọc Vân đang ở vị trí tốt để hỗ trợ, nhưng Đinh Hạo Thiên cứ liên tục bám theo sau Bảo Ngọc, dùng cô nàng làm khiên chắn nên Phạm Ngọc Vân không dám tùy tiện bóp cò.
Trần Minh giật mình khi thấy Đinh Hạo Thiên tiến công tới, nhanh lấy lại bình tĩnh rồi giơ súng lên bắn về phía hắn. Nhưng Đinh Hạo Thiên thật sự quá nhanh, hắn né đông rồi né tây, sau đó lại hướng súng về phía Trần Minh bóp cò. Trần Minh nhận thức được sự nguy hiểm, ngay lập tức nhảy qua phía bên trái tránh khỏi tầm ngắm của Đinh Hạo Thiên. Nhưng hai đứa cùng trốn bên cạnh cậu thì không may mắn như vậy. Lâm Tuấn Kiệt và Nguyễn Gia Viễn bị bắn trúng đạn sơn, còn chưa hiểu tại sao mình bị bắn trúng.
Trần Minh nhận ra mình không thể đấu lại Đinh Hạo Thiên, nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh tối ưu nhất hiện giờ.
“Tản ra! Những người còn lại trốn hết đi!”
Bảo Ngọc cũng không cản khi Trần Minh lại là người đưa ra mệnh lệnh. Dù sao mục đích ban đầu là rèn luyện Trần Minh trở thành một đội trưởng giỏi. Theo lệnh vừa nói ra, cô bạn gái cuối cùng của đội và Trần Minh ngay lập tức bỏ chạy. Đinh Hạo Thiên không có ý định để ai chạy thoát, vừa giơ súng lên hướng về phía Trần Minh, thì từ bên dưới, một cú đá đá bay cây súng nhựa trong tay Đinh Hạo Thiên đi.
Bảo Ngọc mỉm cười bảo: “Để cho tụi nhỏ chơi với chứ.”
Đinh Hạo Thiên lùi về sau, xoa xoa cổ tay của mình: “Trên chiến trường làm gì có chuyện chơi đùa? Muốn thắng thì phải nghiêm túc.”
“Nghiêm túc khác với hành gà.”
Bảo Ngọc nhắm súng về phía Đinh Hạo Thiên, lại bóp cò. Đinh Hạo Thiên bị đá bay súng, không thể làm gì ngoài việc trốn sau thân cây gần đó.
Bên phía đội đen, thấy Đinh Hạo Thiên đang sơ hở nên nhắm cò súng chuẩn bị tiễn đi luôn. Nhưng Bùi Gia Huy lại đứng lên chỉ đạo, dồn hết hỏa lực về phía bên này.
“Bắn cao lên, đạn sơn rơi xuống như vậy mới qua được ván gỗ!”
Hai đứa con gái của đội đỏ nhếch mép cười đắc chí, theo sự chỉ dẫn của Bùi Gia Huy mà nâng nòng súng lên cao, bắt đầu bắn theo kiểu mưa rơi.
Đỗ Quốc Anh nhăn mày, tự nhủ không hay rồi, hướng về phía thành viên bên mình ra lệnh rút lui. Cơn mưa đạn trút xuống, đúng lúc vào thời điểm bọn họ vừa rút đi xong, đạn sơn nhuộm đỏ cả mặt đất. Cao Chí Kiệt trong lúc bỏ chạy còn nhắm súng ra phía sau lưng, bóp cò. Trúng thì trúng, không trúng không thì trúng. Bắn để bọn họ không đuổi theo thôi.
Bùi Gia Huy nhìn thấy đạn bay tới, tức giận dậm chân: “Cao Chí Kiệt, nhắm vô Cao Chí Kiệt, bắn ổng out luôn!”
Nhưng khoảng cách quá xa, độ chính xác cũng giảm hẳn. Hoàn toàn không loại được ai bên đội đen nữa.
Bên Đinh Hạo Thiên, hắn lừa Bảo Ngọc bắn hết băng đạn, sau đó xông ra nhặt lại súng và dứt điểm. Trận chạm trán này, đội đỏ một cân hai, lật ngược tình thế và giành chiến thắng.
Bảo Ngọc tức giận cũng không thể làm gì, nghiến răng nuốt cục tức vào trong bụng. Chỉ có Bích Đào là giận run, phun nước bọt.
“Thằng trời đánh mất nết! Mắc cái mớ gì bắn lên kính bảo hộ của chế thế hả? Thích bị chửi đúng không? Sáng chưa ăn sáng mà thích ăn chửi đúng không?”
Đinh Hạo Thiên không nói gì, nhìn nhìn cây súng trong tay Bảo Ngọc, sau đó đưa tay đoạt lấy. Bảo Ngọc nhìn Đinh Hạo Thiên đang nạp băng đạn đỏ vào cây súng của mình, tức giận chỉ vào hắn hét. Muốn chửi, nhưng vì từ nhỏ được nuôi dạy như tiểu như, nên mấy câu từ nặng nề và tục tĩu cô nàng không nói ra được.
“Cái, cái, cái tên khó ưa, làm gì đó hả?”
“Cướp, ‘chết’ rồi thì im lặng và di chuyển ra tuyến sau đi.”
Dù tức nhưng Bảo Ngọc không thể làm gì. Uất hận ấn nút bị bắn trúng cùng với mấy người bị loại của đội xanh.
“Đội trưởng đội xanh, Lý Bảo Ngọc bị loại.”
“Đặng Bích Đào của đội xanh bị loại.”
“Lâm Tuấn Kiệt của đội xanh bị loại.”
“Nguyễn Gia Viễn của đội xanh bị loại.”
“Đội trưởng đội vàng Đặng Quân Vương tự sát, bị loại.”
Câu thông báo cuối cùng làm cả đám chưng hửng. Không chỉ mỗi Bảo Ngọc và Bích Đào, mà ngay cả Đinh Hạo Thiên cũng bất ngờ trước cái tên vừa được nhắc tới kia. Nếu hắn không nhầm, thì Đặng Quân Vương đó chắc không phải ai khác ngoài người đang dẫn đội của em gái hắn, là cái người cùng trường hay cười, dịu dàng và là anh của con nhỏ khùng hắn vừa loại bỏ. Chính là Đặng Quân Vương đó thật sao? Không phải cùng tên?
Đinh Hạo Thiên không biết nên lí giải thế nào về tình huống vừa rồi. Rốt cuộc anh ấy đang làm cái trò gì vậy?
Nhưng người bất ngờ nhất chắc chắn vẫn là thành viên đội vàng. Đội trưởng họ bảo họ đi trốn sau đó thì tự sát mất rồi. Trong lòng như có cơn sóng thần quét qua, thành viên đội vàng gào thét trong âm thầm.