Thế Giới Này - Ta Là Chủ - Dương Yết Trực Mộc - Chương 97: Oan gia ngõ hẹp
- Trang Chủ
- Thế Giới Này - Ta Là Chủ - Dương Yết Trực Mộc
- Chương 97: Oan gia ngõ hẹp
– Các vị là ai? Tại sao lại ra tay với Lý Đằng Phong này, trong khi chúng ta không hề quen biết, cũng không có một mối oán thù nào?
Mặc dù trong lòng Lý Đằng Phong lửa giận đang bộc phát ngút trời nhưng anh ta vẫn kiềm nén những cảm xúc đó lại, giữ tâm thái bình tĩnh, xuất ngôn nhẹ nhàng để tìm ra nguyên nhân trong đó.
Tuy nhiên trong hoàn cảnh này, Lý Đằng Phong không muốn bình tĩnh cũng không được, lúc này những người đang đứng đối diện với anh ta đều là tu sĩ Trúc Cơ cao giai, không chỉ có một mà có tới tận ba người.
Đối với Lý Đằng Phong, một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đã đủ làm anh ta khốn đốn rồi, huống chi lại rơi vào tình huống trên lệch như trời với đất này, nói thẳng ra là không có cơ hội chạm vào người ta, diễn biến khi nãy chính là minh chứng thiết thực nhất.
– Đúng là giữa bọn ta với ngươi không hề quen biết nhau….
Tên tu sĩ đầu trọc thản nhiên đáp lời, bộ dáng như thể đang trêu ngươi người khác nhưng không hề mang theo một chút nét vui đùa nào.
– Hừ! Nhưng ân oán giữa chúng ta thì lại rõ hơn ánh mặt trời giữa ban ngày.
Đột nhiên tên tu sĩ đầu trọc thay đổi thái độ chóng vánh, hắn căm phẫn hét thẳng vào mặt Lý Đằng Phong.
– Các hạ có hiểu lầm gì không? Quả thật Lý Đằng Phong này chưa từng đưa phiền phức đến cho ngươi.
Lý Đằng Phong nhíu đôi mài cong như lưỡi kiếm của mình lại, nói ra.
Đến tận giây phút này, Lý Đằng Phong vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, trước giờ anh ta vốn cẩn thận, làm việc gì cũng tính tới kết quả chung cuộc, không có bốc đồng đến nổi gây ra chuyện phiền phức như thế này.
– Ngươi nhận ra người này chứ?
Tên tu sĩ đầu trọc bỗng quơ tay một cái, lập tức giữa không trung xuất hiện một cổ thi thể tím tái, đen sạm đang lơ lững, thi thể này mặc trường bào xanh lục, trên ngực còn có vết thương xuyên thủng sâu hun hút.
Nhìn qua cổ thi thể, ánh mắt Lý Đằng Phong tự động co rút lại, cho dù cái xác đang ở trước mặt mình có hóa ra tro, anh ta vẫn dễ dàng nhận ra được.
Thi thể lục bào kia chính là tên tu sĩ lúc trước đã ám toán Lý Đằng Phong sau buổi đấu giá, bây giờ cái xác có chút thay đổi nhưng vẫn không khác đi nhiều, vết tích trúng độc vẫn còn đó.
– Thật đáng thương, người này chết thật thê thảm.
Lý Đằng Phong giả bộ đau lòng nói ra, mặc dù anh ta đã nhận ra cổ thi thể là ai nhưng vẫn giả vờ không quen không biết.
Thời điểm Lý Đằng Phong giết tên tu sĩ trường bào lục là lúc anh ta đang trong bộ dáng của Lý Sát, làm sao tên đầu trọc này lại nhận ra được.
Ngoài ra cũng không còn ai khác chứng kiến sự việc đang diễn ra khi đó, mọi dấu vết đều đã bị Lý Đằng Phong xóa sạch, không còn sót lại bất cứ thứ gì có thể gây ra điều bất lợi cho mình.
– Đến giờ này ngươi còn diễn tuồng sao? Đừng tưởng gỡ bỏ đi lớp mặt nạ kia sẽ không còn ai nhận ra ngươi.
Tên đầu trọc nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó lại cười lên một tràng dài rồi đắc ý nói tiếp.
– Khặc khặc khặc…. Có thể ngươi sẽ tự hỏi làm sao ta biết được đúng không? Tất cả đều dựa vào Sưu Linh thuật.
Nghe qua ba chữ Sưu Linh Thuật, nét mặt Lý Đằng Phong bỗng nhiên biến hóa một chút, vì loại công pháp này rất biến thái, có thể giúp người sử dụng đọc được tâm trí của người khác, việc đó chẳng khác gì thấy người ta không mặc quần áo.
Lý Đằng Phong biết được những điều trên cũng không có gì lấy làm lạ, vốn trong Bách Tự Thiên Thư đã có ghi chép đầy đủ, không chỉ có thông tin đơn thuần mà ngay cả phương pháp tu luyện cũng được giải bày rõ ràng.
– Ha ha ha…. Thật thú vị, thật thú vị. Ta không ngờ các ngươi còn có thủ đoạn này. Tuy nhiên làm sao các ngươi biết được chính là ta, trong khi ta đã thay đổi một dung mạo khác biệt hoàn toàn.
Lý Đằng Phong tiếu ngạo đáp lời, đến nước này anh ta cũng không cần giả vờ nữa, điều cần thiết nhất là nghĩ ra kế sách để ứng phó với sự việc trước mắt.
– Đúng là bọn ta không thể nhận ra ngươi trong dáng vẻ này nhưng lại có thể nhận ra cây thương trong tay của ngươi và khí tức mà ngươi phát ra.
Tên tu sĩ đầu trọc hờ hững trả lời, sau đó thu lại cổ thi thể đang lơ lửng trong không trung.
– Dường như các ngươi đến đây không hoàn toàn nhắm vào ta, việc lúc nãy chỉ là tiện tay làm một lượt thôi đúng không?
Lý Đằng Phong mở miệng dò hỏi.
– Đúng vậy! Xem ra ngươi cũng rất thông minh, nhưng thông minh cũng vô ít, cuối cùng cũng chết trong tay bọn ta.
Tên đầu trọc âm lãnh đáp lại.
– Sao ngươi lại chắc chắn như vậy.
Lý Đằng Phong cười âm hiểm thách thức, sau đó dồn toàn bộ số chân khí vừa mới hồi phục vào đôi chân, chớp mắt lướt chạy như bay trên mặt đất.
– Đứng lại! Hai người các ngươi đến địa điểm kia trước, tên cóc ké này cứ giao cho ta giải quyết, xong việc ta sẽ trở lại ngay.
Tên đầu trọc nói với hai tên đồng bọn vài câu rồi tức tốc đạp phi kiếm đuổi theo Lý Đằng Phong.
Mặc dù chạy trước một đoạn khá xa nhưng chớp mắt Lý Đằng Phong đã bị tên tu sĩ đầu trọc bám sát phía sau, dựa vào tốc độ hiện tại, thời khắc anh ta bị tóm có lẽ sẽ không còn lâu.
Lý Đằng Phong biết rõ mình không thể chạy thoát khỏi tu sĩ Trúc Cơ nhưng anh ta vẫn làm như vậy là vì muốn tách bọn chúng ra.
Ngay cả đứa con nít cũng thừa hiểu một đánh ba sẽ có kết cục như thế nào, chỉ có cách tính kế lên từng tên mới có cơ hội sống sót.
Dựa vào mấy lời nói lúc nãy, Lý Đằng Phong phần nào biết được mục đích đến nơi này của ba tên tu sĩ không phải là anh ta mà là một thứ nào đó. Cho nên anh ta mới có cơ hội dài dòng đôi co cả buổi trời với bọn chúng.
Nếu không phải là thứ quan trọng, Lý Đằng Phong sẽ không bị bọn tu sĩ tận lực ra tay, nắm vào đó anh ta mới nghĩ ra cách chạy trốn đầy nực cười này.
Đúng với những gì Lý Đằng Phong suy tính, quả thật chỉ có một tên đuổi theo anh ta.
Chạy thêm một đoạn nữa, Lý đằng Phong bỗng dừng lại, quay người đứng chờ tên tu sĩ đầu trọc đang lướt tới vun vút.
– Không chạy nữa sao?
Tên tu sĩ đầu trọc giễu cợt nói ra.
– Ta làm sao dám chạy trốn khi thừa biết năng lực của mình không đủ, chỉ là ta muốn nói chuyện riêng với tiền bối nên mới phải làm như vậy.
Lý Đằng Phong bỗng nhiên thay đổi thái độ đến chóng mặt, giống như biến thành một người khác.
– Ý ngươi là sao?
Tên đầu trọc trợn mắt, ngạc nhiên hỏi.
– Ta biết ngày hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết, vì vậy ta muốn xin tiền bối một chuyện.
Lý Đằng Phong tha thiết nói.
– Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày hả? Đã biết bản thân phải chết còn dám mở miệng xin xỏ, đừng nhiều lời nữa, nộp mạng đây.
Tên đầu trọc nói xong, liền phát động ra chân khí trong người.
– Khoan! Tiền bối cứ nghe ta nói trước đã, việc ta cầu xin sẽ có bảo vật trao đổi tương xứng.
Lý Đằng Phong nhanh nhảu dùng lời nói ngăn cản hành động của đối phương.
Quả nhiên nghe đến hai từ bảo vật, tên tu sĩ liền lộ ra vẻ mặt ham muốn, vội vàng thu lại chân khí đang phát động.