Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta? - TDuy Nguyễn - Chương 133: "MÌNH CÓ CON ĐI!"
- Trang Chủ
- Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta? - TDuy Nguyễn
- Chương 133: "MÌNH CÓ CON ĐI!"
Lập Viễn Sa đi đến bàn trang điểm đưa tấm hình trong điện thoại ra cho Thái Ngữ xem. Là một bé trai rất kháu khỉnh. Hỏi bằng giọng điệu rất phấn khích.
Đài Thái Ngữ khẽ gật đầu, bặm môi một cái, bỏ cây son vào túi xách, ngẩng lên qua gương, Lập Viễn Sa vẫn còn chôn chân phía sau mình chăm chú ngắm nghía cậu nhóc kia.
– “Quy An à?”
– “Ừm! Bị bỏ trước cổng đêm qua. Mà khoan đã…” – Lập Viễn Sa dường như phát hiện ra chỗ nào đó không đúng. – “…tôi chưa nói mà, sao em biết?”
Đài Thái Ngữ vốn không vội. Cong môi cười nhẹ cho thêm phần kịch tính. Lại tiện thể thao tác vài cái trên di động, cho cô xem cùng một bức ảnh kèm theo dòng tin nhắn: Chào đón thiên thần nhỏ gia nhập đại gia đình!”
– “Thu nhập của em mỗi tháng sẽ trích 30% cho các cô nhi viện. Đối với các Viện trưởng vốn không còn xa lạ, mà nhất là Quy An, không nói chắc Sa cũng biết lý do.”
– “Sa còn nhớ đã từng đụng trúng ai không?”
Nghe hỏi Lập Viễn Sa liền lục lại ký ức, là buổi chiều hôm ấy lúc trở ra cổng, cô ngờ ngợ ngập ngừng…
– “Thảo nào lại…”
Đài Thái Ngữ khẽ cười nắm tay cô kéo lại giường. Ấn nhẹ vai Viễn Sa xuống rồi ngồi xuống ngay bên cạnh.
– “Ba gọi nói đã nhận được trà với viên uống Vitamin rồi ấy. Lúc nãy Sa tắm, nên em nghe máy.”
– “Vậy còn hai chiếc áo khoác, ba mẹ ưng chứ?”
– “Ừm! Ba nói rất thích.”
– “Vậy thì tốt. Sắp lập đông rồi, thời tiết sẽ lạnh lắm. Ba mẹ cũng đã có tuổi rồi, sức khỏe sẽ không còn như trước nữa. Cẩn trọng vẫn hơn.”
– “Mà ba bảo mai mốt đừng nhọc tâm như vậy. Có hai chị lo rồi.”
– “Cùng là con. Sao có thể đổ trách nhiệm cho người ở chung được chứ. Huống hồ những cái này cũng chưa là gì so với hai chị, đang trong thai kỳ, lo được khoản nào cứ lo vậy.”
– “Đúng. Đã lớn tuổi rồi, bà ngoại và ba mẹ đều đã lớn tuổi rồi. Chúng ta cũng vậy, không còn nhỏ nữa. Hay là…” – Đài Thái Ngữ cố ý kéo dài để quan sát biểu cảm của cô.
– “Mình có con đi!”
– “Đùa phải không? Thôi chuẩn bị đi, để mọi người đợi.”
– “Nhìn em giống không?”
Lập Viễn Sa vội đảo mắt sang hướng khác. Liền bị Đài Thái Ngữ dồn dập.
– “Sao vậy? Mấy người không muốn có con với tôi hả?”
– “Không phải. Nhưng mà chuyện này…không bình thường…”
– “Có con thì có gì mà không bình thường a. Sa đừng quên lời hứa. Và đây là điều kiện!”
– “Đây đâu phải chuyện nhỏ đâu em, còn phải…nghĩ như thế nào thì cũng…thôi không được, không nên…”
Lập Viễn Sa lắc đầu, nhất thời chưa đủ lý lẽ.
– “Cũng thế nào chứ? Em đâu bắt Sa sinh. Chỉ cần một chút kỹ thuật ngón tay của Sa thôi. Còn 9 tháng 10 ngày là em mang mà!”
– “Chính vì vậy nên mới không được a. Thôi từ từ nghĩ đã, chúng ta cũng chỉ mới 31 tuổi, thông suốt đã.”
– “Em thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi. Muốn có con. Không phải bây giờ thì là khi nào chứ! Chẳng nhẽ Sa muốn tới lúc hai đứa chống gậy rồi mà còn phải đưa con đi học mầm non sao?”
Đài Thái Ngữ phản bác gắt gao nhưng thái độ vẫn không hề gay gắt. Là vừa lập luận vừa nhỏ nhẹ để thuyết phục.
Cô lặng đi một lúc liền nảy ra sáng kiến:
– “Hay là mình xin con nuôi đi! Rất nhiều người họ chọn cách này, đều là trẻ con, con nào mà chẳng là con.”
Đúng là muốn Thái Ngữ tức chết đây mà.
– “Đều là trẻ con nhưng không phải đứa trẻ nào cũng là con ruột của mình. Sa bị sao vậy?! Em muốn ở đây là nó là cốt nhục của Sa, chảy trong người dòng máu của Đài gia và là kết tinh của tình yêu giữa chúng ta chứ không phải là…rất nhiều người đã làm như vậy mà.”
Đài Thái Ngữ thở hắt, vẻ mặt buồn bực bảo vệ quan điểm của mình nhưng lại một lần nữa bị Lập Viễn Sa hóa giải. Từ tốn, nhẹ nhàng nhưng nhất quyết nửa bước cũng không nhường.
– “Nhưng mà em ơi, thai nghén rồi sinh nở, nó là một quá trình dài. Chưa kể là còn rất…nghe kể chị hai lần đó, tôi đã thấy sợ rồi. Làm sao mà để em mang thai được chứ?”
– “Là do Di Giai bất cẩn bị ngã nên mới xảy ra chuyện như vậy. Em cẩn thận một chút thì con mình sẽ bình an chào đời thôi.”
– “Sa!”
Đài Thái Ngữ giở giọng nũng nịu, lay lay tay cô hòng xoay chuyển được ý.
– “Nhưng sao tránh khỏi ngày sanh nở đây! Em đứt tay một chút tôi đã xót rồi. Tới ngày nó đòi chui ra phải rạch mấy lớp để lấy nó ra.”
Lập Viễn Sa chợt rùng mình một cái liền lắc đầu lia lịa:
– “Thôi thôi trễ rồi, đi đi nhanh! Để đó tính sau.”
– “Đáng ghét!”
…—————-…
Lập Viễn Sa ngồi cuối giường ngoan ngoãn bóp chân cho bà ngoại. Ông bà Lập ngồi bên bàn cạnh cửa sổ nhàn hạ ăn trái cây cùng với Thái Ngữ. Khung cảnh một gia đình ba thế hệ đầm ấm này thật sự rất dễ làm người khác ghen tị. Chỉ còn thiếu mỗi tiếng bi bô khóc cười của một đứa trẻ nữa là viên mãn rồi.
Đúng là cảm thấy thiếu thiếu. Bà ngoại hắng giọng một cái:
– “Nhậm Thuần này, chiều nay con nhớ đi giùm mẹ đấy! Không thì sau này khó mà nhìn mặt họ, dù gì cũng là chỗ bạn bè.”
– “Dạ con biết rồi.”
– “Ba đi đâu ạ?”
– “À là thôi nôi chắt nội của bạn ngoại. Mới xuất viện nên đến mấy chỗ đông người như vậy không tốt. Mà…”
“Haizzz!”
Tiếng thở dài chứa đầy hàm ý khiến lòng người bỗng dưng nặng trĩu.
Lai Vi Nhạn cũng góp phần bồi thêm vào:
– “Thôi mẹ đừng có buồn. Để vợ chồng con đi cho. Mà tính ra ông Đoàn sướng thật. Nhỏ hơn anh Thuần có 3 tuổi mà bây giờ đã có cháu nội ẵm bồng rồi.”
Lập Viễn Sa vừa nhìn Đài Thái Ngữ đã nhận lấy một cái liếc mắt sắc lẹm liền rùng mình một cách, vội vàng thu lại ánh mắt cười cười lên tiếng:
– “Gấp gáp gì chứ. Để tụi con chơi thêm vài năm nữa đã.”
– “Thì có dám hối thúc gì hai chị đâu, chỉ là ngưỡng mộ gia đình người ta thôi.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Toàn Cầu Xâm Nhập
3. Hắn Đã Có Giải Thưởng Xuất Sắc Khi Tôi Qua Đời
4. Liễu Vũ Tịch Nhan
=====================================
Lập Viễn Sa không muốn thêm nữa liền đánh sang chuyện khác:
– “Phải rồi, con muốn bàn chuyện này với mọi người.”
– “…”
– “Dì Châu cũng đã có tuổi rồi. Để ngày mai con ghé qua trung tâm thuê thêm người về phụ dì ấy, cũng có thêm người chăm sóc cho bà ngoại, ba mẹ bận bịu suốt ngày. Chỉ có hai người ở nhà, con không yên tâm.”
– “Mẹ cũng đã có tìm ở một vài chỗ nhưng muốn có một người ưng ý, khó quá. Hay là…con tìm người mới đi. Gửi Tiêu Châu sang đây! Con bé đó giỏi giang lại còn lanh lợi. Không tệ!”
– “Không được.”
Cô nghiêm giọng khiến mọi người có chút bất ngờ.
– “Sao phản ứng dữ vậy. Không phải rất hay mắng con bé sao? Không hài lòng thì đưa qua nhà chúng ta.”
– “Thì…ở cũng đã lâu. Quen rồi. Con không đồng ý.”
Mẹ cô khẽ lắc đầu chán ghét. Còn nói dối. Rõ ràng là tốt nên tiếc chứ chi nữa. Lại quay sang Đài Thái Ngữ niềm nở:
– “Hay Thái Ngữ, con tìm giúp mẹ đi! Sẽ yên tâm hơn.”
…—————-…
Lập Viễn Sa vừa xong việc là chạy liền về phòng chui vào chăn ôm Đài Thái Ngữ cứng ngắc.
– “Em! Ngủ chưa?”
Thừa biết người kia còn bực mình chuyện lúc sáng nhưng vẫn rất thích nhây.
– “Sa biết em chưa ngủ mà.”
– “Bỏ cái tay ra!”
Đài Thái Ngữ đánh một cái rõ kêu vào bàn tay đang làm loạn trên người mình khiến ai kia ngơ ngác.
– “Sao vậy. Hôm qua đã không…”
– “Không con cái thì không có cái gì hết. Còn quậy nữa là ra sofa ngủ nha.”
– “Để bà ngoại rồi ba mẹ nói như vậy mà Sa còn chưa chịu. Đây cũng đâu phải lần đầu em nghe mọi người bóng gió như vậy.”
– “Họ không có ý áp lực em chuyện con cháu đâu. Chỉ là…”
– “Thôi dẹp đi.”
– “Em…”
– “Ngủ!”
Đài Thái Ngữ dứt khoát xoay lưng đi, kéo chăn trùm kín đầu.
– “Nói này đã. Sắp tới kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ rồi. Chúng ta bí mật tổ chức đi!”
– “…”
– “Tôi mới gọi cho Ngô Vũ Ninh. Chị ấy đã đồng ý rồi. Cụ thể thì đợi sáng mai sẽ bàn bạc.”