Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta? - TDuy Nguyễn - Chương 132: Hòa
Lập Viễn Sa vừa nói cũng vừa cúi nhẹ người bắt tay với Lý Bá Tuấn.
Đài Thái Ngữ bên cạnh cô cũng nhẹ nhàng cất giọng chào hỏi:
– “Cháu chào chú Lý!”
– “Đây là…”
Lý Bá Tuấn hướng tay về phía Đài Thái Ngữ, chưa kịp tỏ xong ý thắc mắc thì Lý Lan Phương đã từ bên cạnh ông đi tới ôm lấy cánh tay Thái Ngữ, vui vẻ như đã vô cùng thân thiết.
– “Chị dâu, hoa đẹp chứ?”
– “Ừm! Rất đẹp. Cảm ơn Phương.”
Lập Viễn Sa lập tức sững người nhìn hai người họ. Vẫn là không thể không thắc mắc.
– “Hai người quen nhau?”
Thế nhưng cả hai nào thèm đoái hoài đến cô. Đài Thái Ngữ nhìn Lý Bá Tuấn nhẹ nhàng giải thích:
– “Dạ cháu là bạn gái của Lập Viễn Sa. Đã nghe Viễn Sa nhắc đến chú mà hôm nay cháu mới có cơ hội gặp.”
– “À! Lập Viễn Sa giấu kĩ lắm nha.”
– “Dạ…cũng mới gần đây. Chưa kịp thông báo tới mọi người.”
Cô gãi gãi đầu trước câu từ như ẩn chứa hàm ý trách cứ nhẹ.
Lý Bá Tuấn cũng không muốn làm khó gì hai người. Lý Lan Phương xem cô như chị gái thì Lý gia cũng coi Viễn Sa như người nhà. Nói ra là mừng cho cô còn không kịp.
– “Được rồi. Ngồi xuống, dùng bữa đi! Những món này đều gọi theo sở thích của Lập Viễn Sa.”
– “Lại nhọc công chú rồi.”
– “Cùng khẩu vị, vốn là không vấn đề.”
Đài Thái Ngữ lặng im gật gù trước mối quan hệ thân thiết giữa cô và gia đình bọn họ. Nhìn bàn ăn đã được bày biện ngay trước mắt thì không thể ngờ được là hiểu Lập Viễn Sa nhà mình đến vậy. Vốn dĩ không muốn xen vào. Đài Thái Ngữ chỉ quay sang Lý Lan Phương:
– “Phải rồi, tặng em. Như lời hứa.”
Đài Thái Ngữ cầm cuốn sách được gói ghém tỉ mỉ đưa cho cô gái ngồi đối diện, không quên cong môi vẽ nên một nụ cười.
Đúng ra thì còn tận 2 tuần nữa mới đến ngày phát hành sách mới nhưng vì bản ký tặng sẽ có giới hạn nên tiểu thư nhà họ Lý đã dùng mối quan hệ để có được đặc quyền này. Lan Phương tít mắt nhiệt thành nhận lấy. Nhưng đi liền sau đó là một biểu cảm tiếc nuối:
– “Chỉ trước ngày em thi cuối học kì 1 hôm, nếu không thì…”
– “Không sao cả. Còn nhiều dịp khác. Tập trung ôn thi mới là quan trọng.”
– “Em biết rồi. Cảm ơn chị dâu!”
Ông Lý cầm lấy ly rượu Lập Viễn Sa mới vừa rót, hòa giọng vào cuộc đối thoại:
– “Quen biết nhau từ trước rồi sao?”
– “Là ít hôm trước đến nhà chị Viễn Sa nhưng không gặp, chỉ gặp được mỗi chị dâu. Cũng quen nhau từ đó.”
Lý Lan Phương từ tốn lý giải.
Lập Viễn Sa ngồi đấy nghe mà không nói nên lời. Chỉ mới mấy hôm ngắn ngủi mà có thể tặng hoa, tặng sách rồi thuận miệng gọi nhau thân mật như thế này sao? Lừa người!
– “À phải rồi. Chú có tin tốt đây!”
– “Chuyện gì vậy ạ?”
– “Chuyến công tác này chính yếu là để…”
– “Ơ em xin lỗi, bất cẩn quá!”
Không biết vô tình hay hữu ý mà miếng thức ăn trong đũa Lý Lan Phương không vào chén Đài Thái Ngữ mà lại rơi thẳng lên váy.
Lập Viễn Sa liền rút vội mấy tờ khăn giấy lau cho Đài Thái Ngữ.
– “Được rồi, không sao! Chú Lý, cháu xin phép vào toilet một chút.”
– “Được được.”
– “Em đi với chị!”
Lý Lan Phương vừa đứng dậy toan bước theo thì đã bị Thái Ngữ ngăn lại. Cười vã lã cho qua rồi nhanh bước ra ngoài để lại phía sau ánh nhìn của 3 người bọn họ.
Được một lúc vẫn chưa thấy Đài Thái Ngữ trở vào, Lập Viễn Sa chợt dâng lên chút bồn chồn. Liền bỏ đũa đi tìm.
Vừa đến trước lối vào WC…
– “Không có mắt nhìn đường à?!”
– “Là anh đụng vào tôi kia mà.”
– “Có chuyện gì vậy, Ngữ?”
Lập Viễn Sa thấy Đài Thái Ngữ đang cau mày với mắng theo người đàn ông nào đó thì liền chạy đến xem xét.
– “Bị đụng trúng. Người gì mà bất lịch sự vậy không biết. Mà sao lại ra đây?”
Lập Viễn Sa không trả lời câu hỏi, thấy Đài Thái Ngữ vừa càu nhàu khó chịu vừa xoa xoa lấy một bên vai của mình mà không khỏi sốt ruột.
– “Không làm sao chứ?”
– “Có đau một chút.”
– “Để tôi xem.”
– “Ơ! Lập Viễn Sa, em cũng dùng bữa ở đây à?”
Từ phía sau, một giọng nói trầm ấm truyền đến.
Lập Viễn Sa nghe đích danh tên mình thì lập tức chuyển hướng nhìn.
– “Tăng Bảo?”
– “Quen?”
– “Ừm!”
Lập Viễn Sa gật nhẹ đầu xác nhận.
Tuy chưa kịp nói hay bộc lộ thái độ gì quá gay gắt với anh ta nhưng nhìn vào ánh mắt rõ là rất đỗi bình thường nhưng sự không mấy ưng thuận sâu trong đáy mắt không phải ai cũng nhìn ra được. Lập Viễn Sa cười như không cười, lại nói tới Tăng Bảo bằng một giọng điệu lạnh nhạt, khác hẳn những lần gặp trước đó:
– “Có dự án mới à?”
– “Ờ không. Việc riêng của anh thôi. Mà đầu tháng sau họp quý, em định ngày nào sẽ sang Hong Kong?”
– “Còn để xem.”
Tăng Bảo cũng không phải kẻ ngốc mà không nhận thấy sự đổi khác này. Nhưng có điều lí do thì…chưa rõ ràng. Anh ta cười gượng, liền đánh lạc sang chuyện khác:
– “À đúng rồi. Cát An bảo nhớ em lắm đấy, cứ đòi anh dẫn đi gặp em. Anh định liên lạc hỏi em khi nào rảnh sẽ cho hai người gặp nhau.”
– “Thời gian này tôi bận lắm.”
– “Ờm…còn cô gái này là…”
– “Vợ tôi. Họ Đài. Hình như…”
Lời Lập Viễn Sa vừa nói chẳng khác gì sét đánh ngang tai Tăng Bảo. Nhìn bàn tay đang choàng qua eo nhỏ ghì chặt vào người mình mà mặt anh ta đã sa sầm xuống, anh ta hiểu cái sự ngập ngừng không thành câu của cô với cái cách giới thiệu kia rồi. Đúng là Lập Viễn Sa, kiến tạo đẹp lắm.
Tăng Bảo đắng miệng:
– “Người đụng trúng cô ấy là anh. Lúc nãy có điện thoại nên vội quá, còn chưa kịp xin lỗi.”
Nhìn vào Đài Thái Ngữ như có một luồng điện chạy dọc sóng lưng khiến anh ta đờ người. Nụ cười của kẻ chiến thắng là ngạo nghễ đến thế này sao. Giọng điệu có chút xấu hổ từ tốn cất lên:
– “Cô Đài, vô ý quá, xin lỗi! Chắc là…không bị làm sao.”
– “Người quen cả. Không chấp nhất.”
Đài Thái Ngữ mỉm nhẹ môi. Vừa dứt câu thì Viễn Sa lập tức tiếp lời, rõ là không muốn day dưa thêm, tỏ là chẳng còn một ánh sáng hi vọng nào nữa rồi:
– “Được rồi, chúng tôi còn có việc. À mà mong hãy đổi cách xưng hô, tôi và anh không thân đến vậy.”
– “Đi thôi em!”
………………….
Sau khi kết thúc bữa tối với cha con Lý Bá Tuấn, Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ không trở về nhà ngay mà cùng nhau tản bộ dọc theo một dòng sông.
– “Đến đó thế nào? Trưa nay.”
– “Có một chút đau lòng. Cũng không sao cả. Từ nhỏ đã không có cơ hội gần gũi. Vốn là tình cảm không nhiều. Còn phần tang lễ con cháu ông lo toan rất chu toàn.”
“Haizzz!”
– “Không đoán được bộ mặt thứ 2 của anh ta là như vậy.”
– “Đúng là có hơi muộn.”
Đài Thái Ngữ thốt lên một câu với dáng vẻ tự đắt. Trông cái điệu bộ này thì Lập Viễn Sa quả nhiên rất thích thú:
– “Nói như thể…em rành về gã lắm vậy.”
– “Không nhiều nhưng đủ. Tên Tăng Bảo đó gặp cô gái nào đẹp mà lại yêu thích trẻ con thì chẳng lấy đứa con gái của anh ta ra để làm cái cớ tiếp cận, làm thân với người ta. Không phải là vô mục đích, phi lợi nhuận đâu.”
Lập Viễn Sa liền chau mày bất mãn, tự chỉ tay vào mình khó mà tin nổi:
– “Nói vậy tôi là một trong những con mồi của anh ta sao?”
– “Rõ ràng.”
– “Mà sao em biết rõ vậy? Không phải theo dõi người ta đó chứ!”
– “Nhỡ rảnh rồi. Biết sao được.”
Đài Thái Ngữ bĩu môi, véo một cái rõ đau vào eo Lập Viễn Sa khiến cô xanh mặt, cảnh báo:
– “Sẵn cũng thông báo cho Lập tổng biết. Tất cả những mối quan hệ của cô tôi đều nắm trong tay. Đừng thấy tôi không nói mà làm bừa.”
– “Chứ không phải nói không quan tâm nữa à!”
Viễn Sa dù đau nhưng lại cực kỳ đắt ý.
– “Cô…nếu muốn.”
Viễn Sa thấy vậy liền cong môi, không dại dột gì mà chọc giận người này thêm lần nữa. Hơn một tuần qua đủ làm cô sợ đến già rồi.
– “Thôi vợ, tôi giỡn thôi!”
Viễn Sa lật đật chạy theo nắm tay người ta lại khéo dỗ dành.
– “Cảm ơn em đã đồng ý đi ăn với chú Lý.”
– “Vì đại sự thôi. Không phải vì cá nhân ai hết.”
Viễn Sa khẽ bật cười, cúi xuống hôn lên môi Thái Ngữ một cái. Nhẹ nhàng xoa đầu, Đài Thái Ngữ cũng không có ý chống cự.
– “Mà em có nghĩ chuyện chú ấy nói lúc nãy sẽ khả thi chứ?”
– “Có chứ! Xã hội bây giờ đã khác xa so với 7 năm trước. Luật chuyển đổi giới tính đã được Chính phủ thông qua thì với sự ảnh hưởng của những hoạt động được đề ra sắp tới đây chắc hẳn sẽ đẩy nhanh quá trình chấp thuận hôn nhân đồng giới.”
Đài Thái Ngữ khẽ thở ra một hơi dài. Quay mặt về hướng sông đang lửng lờ xuôi chảy một dòng.
– “Chỉ mong thế giới này đối xử với những người như chúng ta nhẹ nhàng một chút thì cuộc đời của họ sẽ đỡ vất vả hơn một chút. Không như hai người nào của năm ấy.”
Lập Viễn Sa chậm rãi xoay người, dời ánh mắt ra nơi xa xăm vô định ngoài kia. Phải rồi! Không nhắc cô cũng đã quên mất ngày ấy của năm đó người ta đã dùng những loại từ ngữ hạ đẳng nào để giẫm đạp cô và nàng xuống, đã dùng thứ vũ khí vô hình ấy tàn độc như thế nào để giày xéo lên thứ tình cảm thuần khiết của hai người. Phải trải qua biết bao nhiêu “can trường thốn đoạn” đến nỗi cứ ngỡ là cả đời này đã mãi mãi lạc mất nhau. Không phải quên mà có muốn cũng là không thể nhớ hết.
Cô đi vòng ra sau lưng, ôm gọn Thái Ngữ vào lòng mình. Cũng đã qua hết rồi, thời khắc của hiện tại mới là đáng trân quý.
– “Ngữ! Cảm ơn em. Cũng xin lỗi em!”
– “Vì?”
– “Sau tất cả những tổn thương trong quá khứ em vẫn chọn bước đi cùng tôi, chọn đặt niềm tin nơi tôi một lần nữa dù đã từng khiến em thất vọng, chọn tôi là người để em dựa dẫm nửa đời sau. Và…vì tất cả những gì em đã làm cho tôi và cho gia đình. Xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa, đã làm em buồn vì tôi một lần nữa rồi.”
– “…”
– “Nhất định không có lần sau. Tất cả sau này nghe theo em hết, không cãi lại nửa lời. Bỏ qua cho tôi nha!”
– “Muốn chuộc lỗi không?”
– “Mọi thứ. Miễn là em thích.”
– “Được! Nhưng chưa nói.”
Lập Viễn Sa nheo mi tâm nhìn nụ cười bí hiểm của Thái Ngữ, hôn nhẹ lên chóp mũi cưng chiều:
– “Tâm cơ!”