Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta? - TDuy Nguyễn - Chương 131: Bó hoa bí ẩn
Tống Tư Duệ kéo tay Đài Thái Ngữ và Thừa Linh vào một cửa hàng thời trang trong trung tâm mua sắm. Vừa đi vừa than thở. Nghĩ đi nghĩ lại bây giờ cũng có mỗi mình cô là rảnh rỗi nhất. Ngày bên ngoài thỏa sức với hội bạn, tối đến lại an phận làm bà Liêu. Không bận bịu lo toan bất cứ thứ gì.
Ể! Không phải cho lắm.
– “Mà sao nay chị lại đi được cùng bọn em thế Thừa Linh? Mệt rồi hay hãng bay ế khách à?!”
– “Không. Chị đang nghỉ phép, làm tròn nghĩa vụ làm vợ.”
Thừa Linh tay lựa đồ, miệng nhoẻn một nụ cười ẩn ý.
Đài Thái Ngữ nheo nheo mi tâm nghi hoặc:
– “Ý gì đây? Chẳng nhẽ…”
– “Ừm!”
– “Tốt vậy! Được mấy tháng rồi?”
Nhận được cái gật đầu xác nhận, hai cô không giấu được vui mà reo lên phấn khích.
– “Bé mới 1 tháng rưỡi thôi.”
– “Tốt quá rồi. Chúc mừng 2 người nha!”
Còn đang nói chuyện vui vẻ thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Đài Thái Ngữ nhìn vào dãy số trên màn hình mà mặt tắt liền đi nụ cười. Nhấn nhận cuộc gọi nhưng giọng điệu chẳng thiết tha gì mấy:
– “Có việc gì?”
[-“Ngữ! Em đang ở nhà sao? Tôi về đón em, chúng ta đi ăn trưa.”]
– “Không dám phiền Sa.”
[-“Em à…”]
– “Không việc gì nữa thì cúp máy đây.”
Đài Thái Ngữ không cho cô cơ hội nói thêm câu nữa thì đã lạnh nhạt cướp lời rồi tắt máy ngang. Thừa Linh thấy thái độ không mấy tốt của Thái Ngữ liền hỏi han:
– “Đừng nói là 2 người giận nhau đến hôm nay luôn nha!”
– “Ừm!”
– “Biết là lần này Lập Viễn Sa sai quá sai, không bênh vực được nhưng mà Thái Ngữ, tôi thấy Viễn Sa ăn bơ đủ nhiều rồi, chắc cũng đã biết lỗi của mình mới tích cực như vậy, chắc sẽ không dám tái phạm nữa đâu, hay là cô…”
Đài Thái Ngữ nén cái thở dài bực bội. Cầm chiếc đầm mình mới lựa được ướm thử lên người Thừa Linh tấm tắc.
– “Đầm bầu này xinh quá đấy! Hợp với chị lắm đó.”
– “Có sớm quá không?”
– “Thì mình cứ mua dần đi. Dù sao cũng dùng tới mà.”
– “Thôi từ từ đã. Mà Thái Ngữ, chị bảo này. Đừng cho là chị nhiều chuyện, Tư Duệ nói có lý đấy, dù gì Lập Viễn Sa cũng chủ động mở lời với em trước là có ý muốn làm lành với em rồi hay em thử đề nghị để 2 đứa ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với nhau đi. Ở chung một nhà mà không khí căng thẳng như thế mãi cũng không tốt. Anh Bách Hoa hôm trước có ghé qua công ty, đều nghe nhân viên nói cô ấy cả tuần nay như người mất hồn vậy.”
Đài Thái Ngữ hơi siết chặt hai bàn tay của mình đang đặt trên tay của Thừa Linh, nhìn Thừa Linh rồi lại nhìn Tống Tư Duệ gật đầu cười cho có lệ, trong lòng cũng đang rất đắn đo thầm cảm thán Lập Viễn Sa này thật là có phước mà. Có được những người chị em này, người thì đánh trước xoa sau người thì khéo léo nói thay cho cô như vậy…
– “Ừm! Em nhớ rồi. Cảm ơn hai người!”
………………….
Tắt máy với Đài Thái Ngữ tâm trạng Lập Viễn Sa càng trùng xuống.
– “Quay lại công ty!”
Lập Viễn Sa lạnh giọng ra lệnh cho tài xế.
Nhìn ra cửa kính cô lại nhớ đến một người.
– “Alo! Mẹ à!”
Sắc thái giọng nói phải khen là biến chuyển cực kỳ nhanh.
[-“Ừm! Sa hả con?”]
– “Dạ…cũng không có gì, chỉ là con gọi để hỏi thăm ba mẹ với 2 chị thôi. Ba mẹ khỏe không ạ?”
[-“Ờ khỏe con, bệnh con sao rồi? Thái Ngữ nó lo thuốc thang đủ không đó?”]
Nghe đến đây Lập Viễn Sa bỗng dưng bị chột dạ.
– “Dạ có mẹ. Ờm chị 2 khi nào sinh vậy mẹ? Con nghe vợ con nói chị bị thai hành dữ lắm.”
[-“Ừ. Còn 5 tháng nữa đó con. Tội con nhỏ. Không ăn uống gì được hết. Còn công việc dạo này suôn sẻ chứ? Sao hôm trước không về nhà chơi một chuyến. Ba bây ổng nhắc bây suốt.”]
– “Dạ tại công ty con quý này hơi nhiều việc, con chưa thu xếp được. Khi nào trống lịch con về thăm mọi người.”
[-“Ờ. Trông 2 đứa lắm đấy.”]
– “Mà mẹ này…”
Lập Viễn Sa ngập ngừng, dù rằng đã chuẩn bị tâm lý trước để bị tẩn cho thêm một trận nữa nhưng thật lòng thì cô cũng có chút rén.
Nhưng thay vào đó thì Viễn Sa chỉ nghe mỗi tiếng thở dài của mẹ Thái Ngữ. Giọng điệu đối với cô vẫn như vậy, không thay đổi:
[-“Mẹ có nghe chị sui nói rồi. Bây cũng thiệt là…”]
Lần này Lập Viễn Sa mới thừa nhận Đài Thái Ngữ rất giống với bà. Sự nhẹ nhàng này còn khiến Lập Viễn Sa cảm thấy bức rức hơn mấy lần so với những cái đánh rát da của mẹ cô.
– “Con xin lỗi, con biết cái sai của mình rồi nhưng mà lời nói của con bây giờ không có tác dụng gì hết. Mẹ có thể nào…”
[-“Thôi được rồi, để mẹ nói chuyện lại với nó. Con muốn nhanh thì cũng không được mất kiên nhẫn. Nó ngoài cứng trong mềm. Tính con mẹ mẹ biết.”
– “Đa tạ mẫu hậu. Sẽ có hậu tạ cho người.”
[-“Không cần. Hai người hạnh phúc là thân già này vui rồi.”]
– “Mẹ là nhất mà. Thương mẹ lắm!”
[-“Thôi đi cô! Nổi hết da gà. Không biết làm sao mà Tiểu Ngữ nó chịu được.”]
Lập Viễn Sa cười hề hề. Trong lòng đã bớt đi lo lắng. Phần còn lại trông chờ vào cô thôi.
…****************…
Sáng sớm 2 ngày sau.
Lập Viễn Sa hai tay cầm hai túi đồ, sau khi đi hết dãy cầu thang thứ 3 cô liền rẽ trái, căn phòng đầu tiên là phòng bà ngoại cô đang nằm.
Tối qua độ nửa khuya. Bà bỗng lên cơn đau tim, sau khi nhận được cuộc gọi từ dì Châu quản gia là cả hai liền tức tốc chạy ngay vào bệnh viện. Ba mẹ cô đều đang bận việc ở nước ngoài nên không thể có mặt ở đây ngay được. Dì Châu cũng đã có tuổi rồi nên khi nhận được kết quả từ bác sĩ thì đã cho về nhà nghỉ ngơi. Phần Lập Viễn Sa dù đã 1 ngày bận rộn ở công ty nhưng vẫn không an lòng mà ngồi đến tận sáng trông nom.
– “Tội nghiệp. Chắc mệt lắm rồi, sáng còn dậy sớm như vậy nữa.”
Dì Châu thấy Lập Viễn Sa chôn chân ngoài cửa nhìn Đài Thái Ngữ đang tỉ mỉ lau hết mặt rồi đến tay chân cho bà ngoại mà buột miệng nói ra mấy câu xót dạ.
– “Cô ấy chưa ngủ.”
Đúng rồi. Cả đêm qua là cô thức cùng với Đài Thái Ngữ kia mà. Chưa thấy Thái Ngữ chợp mắt một phút nào cũng chưa nghe lấy nửa câu than thở. Ngồi cạnh giường bệnh thận trọng quan sát bà ngoại không rời. Dầu rằng không nói nhưng thỉnh thoảng lại vỗ vỗ lưng cô động viên. Càng ngày Lập Viễn Sa càng thấy thương cô gái này hơn gấp bội phần rồi. Chỉ trách bản thân lại làm cho cô ấy buồn vì mình thêm một lần nữa.
Đẩy cửa đi vào, để dì Châu múc cháo ra tô. Lập Viễn Sa liền nắm tay bà ngoại hỏi han:
– “Ngoại thấy trong người sao rồi? Có còn mệt nhiều nữa không?”
– “Đỡ nhiều rồi con. Không cần lo cho ngoại.”
Bà ngoại tỏ ý muốn ngồi dậy liền được cô nhẹ nhàng đỡ lên. Bà ngồi dựa vào thành giường giọng nói thều thào rõ là chưa mấy tốt.
– “Tiểu Ngữ! Con để cho Sa nó đưa con về nhà nghỉ đi! Ở đây với ngoại cả đêm rồi.”
Bà xót xa nói.
Thái Ngữ vừa định lắc đầu từ chối thì dì Châu đã lên tiếng bồi thêm vào:
– “Phải đó. Ở đây có dì rồi. Con về nghỉ ngơi cho lại sức tối mới vào thay được.”
– “Vậy con đút ngoại ăn hết tô cháo này rồi con về.”
Đài Thái Ngữ vừa khuấy lên vừa thổi cho bớt nóng. Cẩn thận đút từng muỗng một cho bà như đã nói, đợi bà uống thuốc xong hết rồi mới chịu để Lập Viễn Sa đưa ra về.
– “Sao tự nhiên bệnh của ngoại lại tái phát vậy? Không phải đã có chuyện gì rồi sao?”
Đài Thái Ngữ không nhịn được thắc mắc với Lập Viễn Sa. Trong đôi mắt này hôm nay rất lạ, Thái Ngữ có thể nhìn ra nó không chỉ có lo lắng và mệt mỏi mà còn chất chứa một nỗi băn khoăn u uất chưa thể giải bày.
– “Đúng là đã có chuyện.”
Lập Viễn Sa không nói thêm mà lấy từ trong túi ra một lá thư, đưa nó cho Đài Thái Ngữ.
– “Ông ngoại mất rồi. Dì Châu nói nó được gửi tới lúc chiều tối hôm qua. Người đến báo tin là cháu nội của ông. Căn dặn là khi ông mất phải gửi nó đến tận tay bà ngoại. Chắc vì lẽ đó…”
Lập Viễn Sa thở dài cho xe tấp vào bên đường. Trong đầu cô đang thật sự rất rối rắm.
Đài Thái Ngữ nhẹ nhàng gấp lại. Đó là một lá thư xin lỗi. Câu từ không cần văn chương hoa mĩ nhưng tâm tư người viết đều có thể cảm nhận được.
– “Nghĩa tử là nghĩa tận mà. Người lớn họ có nỗi khổ riêng. Chuyện của họ chúng ta cũng không thể nào rõ. Nhưng quan trọng là có ông bà thì mới có chúng ta. Em chỉ nói vậy còn quyết định nằm ở Sa.”
………………….
Hai cánh cửa đồng thời được mở.
Lập Viễn Sa cùng với chiếc áo choàng tắm bước ra. Ngoài kia Đài Thái Ngữ cùng bó hoa hồng đỏ rực đi vào, không giấu được nụ cười.
– “Hoa của ai vậy?”
Cô đi theo Đài Thái Ngữ ra chỗ bàn ngoài ban công chưa kịp ngồi xuống đã hỏi.
– “Được một fan girl tặng.”
Đài Thái Ngữ còn chẳng thèm nhìn mặt cô. Ngắm nghía bọn chúng một cách say mê nhạt nhẽo đáp lời.
– “Fan nào được chứ. Họ thậm chí còn không biết tên thật của em nữa nói gì đến địa chỉ nhà chúng ta…hay là, Thái Ngữ…em có…”
– “Linh tinh!”
– “Chứ hoa này là của ai chứ! Không có gì sao em không nói.”
– “Nói nhiều quá rồi đấy! Em không quan tâm đến chuyện Sa làm thì không có nghĩa là Sa có thể nhúng tay vào việc của em. Tránh qua một bên!”
Đài Thái Ngữ bực dọc đẩy Lập Viễn Sa sang bên, cầm theo laptop bỏ ra ngoài. Vốn dĩ định bắt tay vào việc nhưng con người này cứ ồn ào như thế thì tập trung kiểu gì cho được.
Cô vò đầu bứt tóc nhìn cánh cửa đóng sầm lại. Đúng là khiến Lập Viễn Sa cô tức chết mà. Nếu không vì bận đến đám tang ông ngoại thì nhất định hôm nay cô đã làm cho ra lẽ rồi.