Thầy Phong Thủy Ở Rể - Trương Mặc (full) - Chương 47 “Anh có thể giúp tôi ư?”
Lúc này Trương Mặc Vũ nhìn Thượng Quan Tuyết, mặt mày cô đỏ bừng, cô nói nhỏ: “Tóm lại anh phải giữ bí mật đấy nhé”.
Anh vội vàng kéo về đầu video, mở đầu vẫn giống như trước đó, cô cũng đột nhiên ngồi dậy.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại hơi kì lạ, sau khi ngồi dậy, Thượng Quan Tuyết bắt đầu ôm không khí nghiêng đầu hôn như thể bên cạnh có người yêu của cô vậy.
Sau đó cô lảo đảo xuống giường, đi tới trước gương rồi như đang phối hợp với người bạn trai vô hình, lúc này mới có cảnh tượng Trương Mặc Vũ thấy vừa rồi.
Có điều cảnh nóng này chưa kéo dài được bao lâu, Thượng Quan Tuyết nằm rạp dưới đất đột nhiên tỉnh lại, cô sợ tới mức hét toáng lên, ngã lăn ra đất.
Trương Mặc Vũ vội vàng xem những video kế tiếp, kết quả phát hiện càng về sau càng thái quá, thậm chí còn cởi cả đồ ngủ ra.
Nói như vậy, nếu những video ngắn này đăng lên trang web chính thức sẽ bị xoá ngay sau vài phút.
Đồng thời chắc chắn sẽ có một đám biến thái vào xin link
Trương Mặc Vũ thầm bái phục trong lòng: “Một người có thể chơi nhiều trò như vậy, tôi cũng phục luôn”.
Có điều mỗi video không dài, lần nào cũng mở đầu với hình ảnh kì lạ nào đó và kết thúc với cảnh Thượng Quan Tuyết tỉnh lại trước gương.
Sau khi xem qua vài video, Trương Mặc Vũ mới nghiêm trang nói: “Gửi video cho tôi đi”.
“Gửi cho anh?”, vẻ mặt Thượng Quan Tuyết trở nên cứng đờ, cô không biết nói gì hơn: “Gửi cho anh làm gì?”
“Giữ làm kỷ niệm… À không, tôi cần phải nghiên cứu kĩ hơn về tình huống của cô”, nét mặt anh vẫn nghiêm trang như cũ.
Thượng Quan Tuyết giật lấy điện thoại của mình, tức giận mắng: “Anh đi chết đi cho rồi!”
Cô lập tức xoá những video kia, đêm dài lắm mộng, cô không muốn những thứ này bị lộ ra ngoài đâu.
Trương Mặc Vũ tiếc nuối vô cùng, tất cả đều là đồ tốt, cứ vậy không còn nữa rồi.
Dĩ nhiên chính sự vẫn quan trọng hơn, anh bèn hỏi: “Nếu lần nào cũng tỉnh lại trước gương, tại sao cô còn để cái bàn trang điểm đó trong phòng ngủ? Dời ra ngoài không được à?”
Thượng Quan Tuyết xấu hổ, đáp: “Không được”.
“Tại sao thế?”
Cô nói: “Thật ra tôi cũng đã dời chiếc gương ra ngoài rồi, đem ra phòng khách, kết quả ngày hôm đó tôi tỉnh lại đúng giờ đó luôn, thì phát hiện mình đang ở trước gương trong phòng khách với bộ dạng không thể tả…”
Trương Mặc Vũ lập tức hiểu.
Nếu không để gương trong phòng ngủ, ngộ nhỡ mộng du đi ra ngoài bị người khác bắt gặp, lại còn thấy Thượng Quan Tuyết tự làm trước gương, cô sẽ nổi như cồn ngay.
Anh hỏi: “Vậy có phải trong lúc mộng du cô luôn mơ thấy hổ không?”
Thượng Quan Tuyết khẽ gật đầu: “Phải, lúc nào cũng mơ thấy một con hổ, nó rất thân mật với tôi”.
Trương Mặc Vũ thầm bĩu môi, đâu chỉ là thân mật thôi đâu, đã vào trong luôn rồi kìa…
Có điều Thượng Quan Tuyết lập tức giải thích: “Trương Mặc Vũ, anh đừng hiểu lầm, con hổ đó là một con hổ cái”.
Trong lòng Trương Mặc Vũ không tin lắm: “Tôi tin cô mới là lạ ấy! Hổ cái mà có thể để cô nằm rạp dưới đất lắc tới lắc lui à?”
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Thượng Quan Tuyết sốt ruột nói: “Tôi nói thật mà, là một con hổ cái, nhưng con hổ đó không có da, nó còn rất thích coi tôi là hổ con rồi cho tôi ăn nữa”.
“Rồi rồi rồi, hổ cái thì hổ cái”, Trương Mặc Vũ chịu thua.
Lúc này Thượng Quan Tuyết tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này tôi có đi khám bác sĩ, thuốc ngủ mà bác sĩ Tây y kê cho không có tác dụng”.
“Bác sĩ Đông y cũng có kê cho tôi một ít thuốc an thần, nhưng cũng không có tác dụng”.
Trương Mặc Vũ khẽ gật đầu: “Tôi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi”.
“Anh có thể giúp tôi ư?”, Thượng Quan Tuyết hết sức mong đợi hỏi.
Anh mỉm cười: “Giúp ư? Không không không, sao có thể gọi là giúp chứ, tôi đang kinh doanh, cô phải trả tiền mới được”.
Thượng Quan Tuyết cũng cười: “Đúng đúng đúng, anh đang kinh doanh, nói đi, anh muốn bao nhiêu?”
Trương Mặc Vũ nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Chuyện của cô hơi phức tạp, nếu như giải quyết được triệt để giúp cô, tôi sẽ cho cô hai phương thức thanh toán”.
“Nói đi”, Thượng Quan Tuyết rất hào phóng.