Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh - Chương 87 - Chương 87
Vì Phó Quân Thanh lên cơn sốt cao, trong đêm Giản Chiêu phải tỉnh giấc mấy lần để thay khăn ủ trán cho anh, còn phải gọi anh dậy uống thuốc, di
chuyển khẽ khàng để không đánh thức ai. Y có kinh nghiệm trong việc này, sợ sốt không giảm sẽ dẫn đến nhiều biến chứng, nên Giản Chiêu rất
chuyên chú chăm sóc và để ý nhiệt độ cơ thể anh. May thay đến rạng sáng
thì Phó Quân Thanh hoàn toàn hạ sốt, cơn bão bên ngoài cũng lắng xuống,
chỉ còn từng đợt tuyết rơi kéo dài.
Phó Quân Thanh là nam thanh
niên ở độ tuổi khỏe mạnh, cơ thể cũng được rèn luyện bền bỉ và tập thể
dục đều đặn, vì thế hạ sốt xong anh cũng khỏe ra. Mỗi tội Giản Chiêu
không ngủ ngon giấc, sáng hôm sau cả người lảo đảo, chóng mặt, nằm liệt
không dậy nổi, ngủ miên man.
Trong mơ y còn loáng thoáng nghe thấy chất giọng lạnh nhạt của Phó Quân Thanh nói cảm ơn bên tai, lẫn trong
đó có vài tia nhu hòa ngọt ngào.
Giản Chiêu được bế lên giường, vùi đầu vào chăn ấm mà ngủ. Y đánh một giấc thoải mái đến giữa trưa mới chậm chạp bò dậy.
Đồ ăn sáng đã được Ôn Dĩ Hoài chuẩn bị tươm tất. Phó Quân Thanh vẫn ở lại
đây mà không rời đi. Triệu Thiên Kiệt cũng lười biếng, nằm bên cạnh Giản Chiêu chơi game. Khung cảnh bốn người ở chung hiếm khi nào bình dị, hòa hợp thế này. Giản Chiêu thấy hài lòng, ăn cơm cũng thấy ngon miệng.
Đang nhai cơm chợt nhớ ra tin dự báo thời tiết hôm trước bảo sắp tới sẽ có
bão tuyết kéo dài nhiều ngày, hơn nữa sẽ là bão lớn, lượng tuyết rơi khả năng nhiều gấp đôi ngày thường. E rằng đến lúc đó không thể đi ra ngoài được, cần phải dự trữ đồ ăn. Giản Chiêu đang suy nghĩ chợt nghe Ôn Dĩ
Hoài gọi:
“Thầy Giản, thầy có điện thoại này.”
Anh đưa điện thoại cho y, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ ‘Cha’.
“Ồ cám ơn!” Giản Chiêu buông đũa, vội tiếp nhận lấy điện thoại, nhìn thấy
được người gọi đến là ai liền vui vẻ, nhận cuộc gọi rồi áp vội vào bên
tai, giọng hân hoan reo lên “Alo, cha ạ?”
Đầu dây bên kia đáp lại bằng một giọng đàn ông trung niên đầy hiền từ, thân thiết hỏi thăm dồn dập:
“A Chiêu đấy à? Dạo gần đây khỏe không con? Bệnh có khá hơn chút nào không? Có đi bệnh viện kiểm tra thường xuyên không đó?”
Hốc mắt Giản Chiêu nóng lên, trái tim đầy ấm áp.
Tức thì không khí xung quanh yên tĩnh đến lạ.
Triệu Thiên Kiệt đang hạnh họe với Phó Quân Thanh cũng im bặt, bàn tay đang
sắp xếp bát đũa của Ôn Dĩ Hoài cũng dừng lại. Mấy tên nhiều chuyện bắt
đầu ngóng tai lên nghe lén cuộc nói chuyện của hai cha con kia.
Hơn nửa tiếng trò chuyện, Giản Chiêu vâng dạ vài câu rồi tắt máy, khuôn mặt xanh xao lại tươi cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống, vui đến mức nhảy
cẫng lên.
“Thầy nói chuyện gì với bác trai mà vui thế ạ?” Ôn Dĩ Hoài cũng cười theo, hỏi.
“Cha bảo tôi được nghỉ đông rồi rảnh rỗi thì về quê.” Giản Chiêu nói “Còn
tận hơn hai tuần nghỉ nữa, nghỉ xong đến giao thừa luôn, nên tôi định
sau bão xong thì về với ông ấy ở chơi vài ngày.”
Hiện tại tuyết
dày đọng quá nhiều nên xe lửa tạm dừng hoạt động, sắp có bão nên hàng
không cũng đóng cửa, Giản Chiêu chỉ có thể chờ đợi qua đợt bão này rồi
sửa soạn đi về.
“Thầy.” Triệu Thiên Kiệt đang im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng “Tôi có thể cùng về quê thầy rồi đến nhà chơi vài ngày không?”
Tức thì cả ba người còn lại đều kinh ngạc.
“Hửm? Sao cậu lại nổi hứng vậy?” Giản Chiêu đáp “Nhưng tôi nói trước, nhà tôi nghèo và đơn sơ lắm, nằm ở ngoại thành nên đa phần đường đi gắn liền
với đồng ruộng, thiếu gia nhà giàu như cậu chịu nổi không vậy?”
“Sao lại không?”
Triệu Thiên Kiệt thoải mái nói.
“Phồn hoa hưởng thụ lâu rồi cũng chán, tôi cũng cần tí dân dã để hưởng hết hương vị cuộc sống chứ.”
Nói thẳng ra là crush chạy về quê, còn đi mấy tuần, Triệu Thiên Kiệt không
chịu nổi việc thiếu hơi crush lâu ngày, thế là cũng mặt dày đòi đến nhà
người ta chơi.
May mắn là Giản Chiêu đồng ý. Ôn Dĩ Hoài đâu chịu
bị bỏ lại, cũng năn nỉ xin theo, y đang vui nên mềm lòng gật đầu. Huống
hồ cha Giản thích náo nhiệt, kéo thêm người về cho tuổi già của ông thêm sum vầy đông đúc một chút.
Giản Chiêu nhìn qua Phó Quân Thanh
đang ủ rũ đứng bên cạnh, anh mấp máy môi mấy lần rồi lại không nói câu
nào. Có lẽ anh muốn đi lắm, nhưng tự ti và xấu hổ, sợ sẽ bị từ chối, nên không nói ra. Nghĩ nếu anh ở lại đây một mình, không quen thân với ai,
nếu bị giang hồ đột kích đánh cho trận nữa thì thể nào cũng cắn răng
chịu đựng, thế này không ổn. Với cả Triệu Thiên Kiệt đã đi thì anh cũng
nên theo để hai người gây lộn cho vui, vì thế Giản Chiêu cũng ngỏ lời
hỏi anh có muốn đi chung luôn không.
Phó Quân Thanh ngơ ngác hồi
lâu, có lẽ niềm vui quá bất ngờ, anh đơ ra, lúc phản ứng lại Phó Quân
Thanh nở nụ cười nhẹ hiếm có rồi vội gật đầu.