Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh - Tuyết Nhi - Chương 104: 16+
Mình sẽ giảm thiểu tối đa từ ngữ nhạy-cảm nên sẽ không gây chíu khọ. Chú ý: Nếu có ‘cháy quần’ quá tui không chịu trách nhiệm.
****
Giản Chiêu cảm giác bản thân như đang bị dòng nước nhấn chìm, sung sướng ào ạt dồn tới tấp, chới với muốn đứng lên. Hoắc Dạ Nam ghì y lại, hắn thở dốc, bàn tay vừa vuốt vừa mân mê một cách điêu luyện. Giản Chiêu khó khăn túm lấy hắn, kêu rên:. Đọc ?hêm nhiều ?ruyện ở — ? r ù m ? r u y ệ n.?n —
“Không…không thể ra trong đây đâu, đừng…”
Hoắc Dạ Nam chậm lại, cắn vào vành tai mẫn cảm của Giản Chiêu, nhẹ nhàng ôm y lên, thì thầm:
“Vậy, để tôi bế anh ra ngoài nhé, lúc đó có thể thoải mái xả tinh hoa rồi.”
Triệu Thiên Kiệt ở bên ngoài gõ cửa mấy lần đều không có tiếng đáp lại, sốt ruột dộng nắm đấm vào cửa, rồi áp tai vào nghe.
Cái gì mà ‘bế ra ngoài’ với ‘xả tinh hoa’, hai người đó đang làm cái trò gì bên trong vậy chứ!?
Hắn suy đoán lung tung, mơ hồ nhận ra gì đó, khó chịu gõ cửa mấy lần, vặn tay nắm muốn long ra ngoài, vậy mà người bên trong vẫn lì lợm không chịu ra mở cửa.
Ở trong phòng tắm, Giản Chiêu nằm vật vã dựa vào Hoắc Dạ Nam, trong tay hắn là chất nhờn trắng đục nhớp nháp y vừa ra. Giản Chiêu tê liệt cả người, đầu óc mụ mị nhìn lên trần nhà, đầu óc lâng lâng tê tê, mọi suy nghĩ như rút hết đi để lại sự trống rỗng, không để ý bàn tay kia đang sờ mó cơ thể mình.
Hoắc Dạ Nam đỡ y ngồi lên, sau đó hắn đứng dậy, giơ cái thứ to dài gân guốc ra trước mặt y. Biểu cảm Giản Chiêu ngơ ngác, nháy mắt sợ hãi lùi về sau, bả vai y bị tay hắn đè lại, dụ dỗ:
“Nãy tôi làm bé cưng sướng rồi, thì bây giờ cũng phải có qua có lại chứ. Nào, ngậm nó đi.”
“Không…không ngậm được…” Giản Chiêu không nhìn rõ, nhưng cái mùi tanh nồng đặc trưng của thứ ấy xộc vào mũi, hơn nữa lúc nãy nhìn nó rất to, y lắc đầu “Nó to quá, ngậm không nổi.”
“Ngậm ít thôi cũng được.” Hoắc Dạ Nam dịu giọng, bắt đầu rù quến “Liếm phần đầu thử đi, hay anh dùng tay vuốt cho tôi cũng được.”
Giản Chiêu khó khăn giơ tay chạm vào cái thứ nóng bỏng đó, cảm giá bàn tay dính vào như bị phỏng rát. Y nuốt nước miếng, bối rối di chuyển tay, vuốt lên vuốt xuống. Không có kinh nghiệm nên hành động hơi va vấp, thỉnh thoảng không khống chế được lực đạo mà nắm hơi mạnh tay khiến Hoắc Dạ Nam khẽ nhíu mày. Không khí trong phòng tắm nóng lên, Giản Chiêu được ôm ngồi lên đùi hắn, tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai làm y xấu hổ, rụt cổ né tránh.
Thời gian trôi qua chậm rãi.
Hoắc Dạ Nam vốn định tận hưởng, nhưng bàn tay Giản Chiêu mềm mại ấm áp, dù hành động không điêu luyện vẫn khiến hắn đê mê, hơn nữa người thương ngồi trước mặt làm tâm lí cũng bay bổng, chẳng mấy chốc đã lên đỉnh.
Giản Chiêu rùng mình nhìn mớ hỗn độn dính trên tay. Y chợt nhớ ra còn có người đứng ngoài cửa từ nãy đến giờ, vội vã đứng dậy rửa tay sạch sẽ, khỏi tắm táp gì nữa, dội nước sơ qua, lau người rồi mặc quần áo vào luôn. Vừa xỏ được cái quần thì Hoắc Dạ Nam đã nhích lại gần từ đằng sau, giơ tay vỗ vào mông y một cái đen đét. Giản Chiêu trừng mắt nhìn hắn, mắng nhỏ:
“Đồ vô liêm sỉ!”
Hắn được đà lấn tới, bắt đầu xoa bóp quả đào căng mọng. Cả người y gầy gò mà da thịt phía dưới đẫy đà ra phết, hắn khoái trá nói:
“Bao chất dinh dưỡng anh ăn uống đều đi nuôi cái phần tròn trịa này à? Vỗ sướng tay đấy. Lần này du di cho anh dùng tay vuốt, lần sau là anh phải dùng miệng và dùng cái cái nơi ẩm ướt chật hẹp kia cho tôi nhét hàng vào nhé.”
“Ăn nói vô duyên. Đừng có mơ tưởng nữa! Không có lần sau đâu.”
Giản Chiêu xách quần, gạt tay hắn ra, còn tát nhẹ cho cái, giận dữ vặn tay nắm muốn đi ra ngoài.
Tiếng lạch cạch vang lên, cánh cửa được mở ra, Triệu Thiên Kiệt đứng chờ bên ngoài lập tức xông vào, giận dữ kéo Giản Chiêu ra sau mình, trợn mắt nhìn ông chú Hoắc Dạ Nam vẫn còn chưa mặc quần áo thảnh thơi nằm trong bồn kia, hùng hổ quát:
“Nãy giờ chú đã làm gì thầy? Hai người bày trò gì trong cái phòng tắm này hả? Còn tắm chung với nhau nữa cơ!”
“Ranh con thì biết cái gì!” Hoắc Dạ Nam mắng.
Còn chưa xả xong cơn tức, chợt Triệu Thiên Kiệt ngửi được trong không khí có một mùi gì đó rất kì lạ. Hắn hít hít vài hơi, rồi quay sang hỏi Giản Chiêu:
“Phòng tắm có mùi gì lạ thế? Mà thầy làm cái gì trong này với gã kia?”
Giản Chiêu vờ bình tĩnh, đáp qua loa bảo hai người tắm chung cho tiết kiệm nước rồi kéo Triệu Thiên Kiệt rời khỏi phòng tắm.
“Thế thì sao không gọi tôi?” Triệu hổ báo nhưng ngây thơ tin là thật, giận dỗi “Tắm với tôi còn tiết kiệm nước hơn ông chú kia mà.”