Thay Cầu Vồng Bên Em - Hậu Hòa Hợp (Hồ Hướng Anh) - Chương 80: Tại sao cô lại ghét tôi đến thế?
- Trang Chủ
- Thay Cầu Vồng Bên Em - Hậu Hòa Hợp (Hồ Hướng Anh)
- Chương 80: Tại sao cô lại ghét tôi đến thế?
Hiển Thi cũng chẳng cần làm lớn chuyện, cô đơn thuần chỉ muốn nhận được lời xin lỗi từ cả hai.
Trần Linh bị ép buộc phải xin lỗi Hiển Thi trước toàn trường.
Đồng thời để tất cả mọi người trong trường biết rằng Hiển Thi vô tội và ngăn chặn những lời đồn ác ý trong trường tiếp tục lan rộng.
“Tôi là Trần Linh trường X”
“Tôi thật lòng xin lỗi chị Hồ Hiển Thi lớp 11A1 vì đã vô cớ đổ oan cho chị.”
“Thật ra chuyện bị ngã cầu thang là do tự tôi tôi bất cẩn và hoàn toàn không vì một ai đẩy hết.”
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến chị ấy cả.”
“Còn nữa, vì tôi đã xúc phạm chị Hiển Thi trong ngày ấy, là tôi sai, đều do tôi bịa đặt vì ghen ghét chuyện riêng của mình.”
“Tại đây tôi thật nhận lỗi với chị.”
“Còn chuyện quan trọng nữa, anh Toàn phụ trách giám sát camera cũng đã giúp tôi cùng làm việc sai trái này.”
Trần Linh bị Triền Duy ép phải nói ra kẻ đã giúp đỡ cô trong việc hãm hại Hiển Thi. Đúng như cậu dự đoán, anh Toàn cũng liên quan không nhỏ đến việc này.
Thanh âm Trần Linh vang lên mọi ngóc ngách khắp trường học.
Mọi người đều dừng lại công việc mình làm để nghe những lời nhận tội muộn màng của Trần Linh.
Có người nghi hoặc, có người giận dữ phẫn nộ, có người chột dạ vì đã chưa biết tường tận sự việc đã đồn thổi lung tung.
“Thật quá đáng, thì ra tất cả là do cô ta bịa đặt.”
“Người gì đâu mà lòng dạ nham hiểm.”
“Tôi không ngờ anh Toàn cũng dính dáng đến việc này. Thật không ngờ đến.”
“Ban đầu đã thấy kỳ cục rồi, một học sinh trường khác lại đột nhiên chạy đến trường mình gây sự, chắc chắn là không thích Hiển Thi nên mới đến đây bày trò mưu hại cô ấy.”
“Nghe nói cô ấy là em của Triền Duy, ba Triển Duy là tổng giám đốc lớn.”
“Nhưng hình như tôi nghe họ trò chuyện gia đình cậu ấy không được hòa thuận lắm.”
Hiển Thi ngồi yên tĩnh từ đầu đến cuối nghe hết lời thú tội của Trần Linh trong phòng học, điềm nhiên trước sự chăm chú nhìn mình chòng chọc của mọi người trong lớp.
Bỗng nhiên, có tiếng ồn ào ngoài cửa. Các bạn nữ lớp 11A1 đang bâu lấy một ai đấy xôn xao, ép người đấy tiến vào trong lớp mình.
Kéo Hải Hoa miễng cưỡng tiến lại phía Hiển Thi.
Nguyệt Anh đang ngồi cạnh Hiển Thi nhìn thấy Hải Hoa thì tức giận cảnh giác đứng dậy, đưa tay lên chắn trước Hiển Thi.
Giọng Nguyệt Anh nghiêm nghị, lạnh nhạt và đầy uy quyền.
“Mọi người đưa cô ta đến đây làm gì? Cô ta không có tư cách xuất hiện trước mắt Hiển Thi.”
Đối với Nguyệt Anh, cô gái tên Hải Hoa này đã phạm phải một sai lầm không cách nào tha thứ.
Nói lời xin lỗi là quá nhẹ nhàng đối với cô ta.
Các bạn nữ xung quanh thi nhau góp lời.
“Cô ta đã đổ oan cho Hiển Thi như thế, lại còn lờ đi không biết hối cải.”
“Chúng mình phải bắt cô ta nhận lỗi, thay Hiển Thi đòi lại công bằng.”
Từ đầu đến cuối, Hải Hoa đều chỉ có một biểu cảm dửng dưng, lạnh nhạt và thù ghét. Cô thờ ơ lên tiếng.
“Đừng mong nhận được lời xin lỗi nào từ tôi.”
Các bạn nữ đều cảm thấy bất bình trước sự nganh nghạnh hống hách của Hải Hoa.
Hiển Thi đứng dậy, nhìn Hải Hoa xa cách và lạnh nhạt, cô trầm giọng.
“Tại sao cô lại ghét tôi đến thế?”
Hải Hoa nghe Hiển Thi nói vậy thì nét phẫn nộ thù hận hằn rõ lên trên đôi mắt, cô gằng giọng như muốn gắt lên.
“Cô còn dám hỏi tôi lý do sao?”
Vừa dứt lời, Hải Hoa đã có cảm giác cổ tay bị ai đấy nắm chặt đẩy cô về phía sau tránh xa Hiển Thi.
Triền Duy chắn trước mặt Hiển Thi, nhìn Hải Hoa giọng lạnh lùng và khiến người khác phải dè chừng e sợ.
“Cô còn nói thêm từ nào nữa thì đừng trách tôi.”
Hải Hoa nghiến răng, hai mắt đỏ lên vì tức giận.
“Đây không phải chuyện của cậu!”
“Bước ra khỏi lớp, hay cô muốn tôi đích thân tống cô đi.”
Giọng Triền Duy như muốn kiềm chế đi sát khí trên người, từng câu từng chữ đe dọa rành mạch rõ ràng, khiến người nghe phải rùng mình lạnh người.
Mọi người trong lớp đều mang vẻ mặt kinh ngạc giống nhau.
Triền Duy từ trước đến nay họ chưa từng nhìn thấy cậu thô lỗ với nữ sinh như thế bao giờ.
Hiển Thi kinh ngạc vì nhận ra cả Triền Duy và Hải Hoa đang có chuyện gì muốn giấu mình.
Cô kéo tay Triền Duy sang một bên, trầm giọng, kiên định.
“Triền Duy, tôi muốn nghe cô ấy nói.”
Triền Duy quay sang nhìn cô, hai mắt cậu đỏ lên.
Hiển Thi tiếp tục ngăn không cho lời Triền Duy sắp nói ra.
“Tôi nhất định phải nghe lý do từ chính lời cô ấy nói, xin cậu.”
Hải Hoa lớn tiếng, giọng căm phẫn, uất nghẹn căm hận kiềm nén bấy lâu, hôm nay muốn tuôn trào.
“Đừng vờ vịt nữa, chẳng phải vì cô mà mẹ tôi đã chết sao?”