Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng - Chương 34 - Địa chủ cũng không dám làm như vậy
- Trang Chủ
- Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
- Chương 34 - Địa chủ cũng không dám làm như vậy
So sánh với Lâm Ngọc Trúc mà nói, nữ chính Lý Hướng Vãn lại rất phô
trương, trong sọt không chỉ có lương thực, còn có mấy loại đồ ngọt, đồ
ăn vặt như kẹo sữa đại bạch thỏ, bánh hạch đào, bánh trứng gà, càng làm
người chú ý chính là trong sọt còn có một miếng thịt lợn to, phải đến
bốn năm cân.
Triệu Hương Lan cùng Trương Diễm Thu đứng ở kia nhìn mà chảy nước miếng.
Nhìn thế nào thì thịt lợn này cũng không thể ăn vào bụng các nàng, nhưng
không ảnh hưởng toàn bộ tâm trí các nàng đều là miếng thịt trong giỏ
kia.
Ghen ghét làm người ta điên cuồng, có Lý Hướng Vãn chống đỡ ở phía trước, hai người đã không đem Lâm Ngọc Trúc loại tôm tép này để
vào mắt, trong lòng tất cả đều là ác niệm với nữ chính.
Một lần
mua nhiều thịt như vậy là khoe khoang nàng có tiền, là đang chê cười các nàng đến cơm cũng không có mà ăn? Đều là nữ thanh niên trí thức xuống
nông thôn, sao các nàng lại phải chịu khổ như vậy.
Con người sợ nhất chính là có đối lập.
Có nữ chính ở đây Lâm Ngọc Trúc từ bỏ ý tưởng đi trạm phế liệu, trạm phế
liệu là nơi nữ chính phát tài, hầu như lần nào tới trấn trên cũng đi bộ
dạo một vòng, Lâm Ngọc Trúc không tính toán đoạt kỳ ngộ này, nàng có
loại cảm giác vận mệnh chú định, tốt nhất nên bảo trì khoảng cách nhất
định với nữ chính, không có liên hệ nhân quả là tốt nhất.
Nàng luôn có một loại trực giác, nếu nàng đoạt cơ duyên của nữ chính sẽ bị tổn thất càng lớn hơn… Điều này thật huyền huyễn!
Nàng đi trạm phế liệu cũng không phải vì phát tài, mà là muốn mua một ít
sách giáo khoa, làm chuẩn bị cho vài năm sau thi đại học, nàng nhớ rõ
thời này thi đại học là thi khoa học tự nhiên và thi chính trị, cho nên
báo chí của niên đại này nàng nhất định phải xem, nếu không kết quả thi
chính trị của nàng sẽ rất thảm.
Đối với chủ đề chính trị nhất
định phải hiểu biết thời sự, và văn phong, dùng phong cách gì để giải đề rất quan trọng, nàng là một nhân sĩ xuyên qua cần phải dung nhập các
điểm đặc sắc của thời đại này.
Báo chí cũ tốt nhất là đi kiếm ở
trạm phế liệu, như vậy sẽ rẻ hơn một chút, nhưng không vội, quan trọng
nhất là kiếm được sách giáo khoa trước đã.
Ở vấn đề học tập Lâm Ngọc Trúc không nghĩ lại lãng phí thời gian, nàng
trực tiếp đến hiệu sách để mua, lúc trước từ Lâm gia rời đi nàng không
dám mang sách giáo khoa sơ cao trung từ trong nhà đi, vẫn là câu nói
kia, tiểu tiết rất quan trọng, nàng không thể đem theo một chồng sách
giáo khoa xuống nông thôn, chỗ sách đó lưu lại trong nhà mới hợp lí.
Phòng trường hợp có người mượn sách, mẹ Lâm sẽ nhớ tới sách vở của nàng.
Vận may của nàng không tệ, sách giáo khoa sơ cao trung nàng đều mua được ở
hiệu sách, nghe nói lần thi đại học đầu tiên ra đề cực kỳ đơn giản,
không khác lắm với đề sơ trung, nhưng là chỉ tiêu đi học chỉ có mấy phần trăm, sáu trăm vạn thí sinh chỉ lấy hơn hai mươi vạn người, xác suất
như vậy, Lâm Ngọc Trúc một chút cũng không có cảm giác ưu việt…
Chỉ có thể nói, mấy năm ở đây nàng phải không ngừng đọc sách giải đề, tin
rằng sau khi nỗ lực hết mình thì kết quả tương lai có ra sao cũng không
thẹn với lương tâm, thế nên nàng sẵn sàng bỏ tiền ra mua sách giáo khoa ở hiệu sách, mà không phải là đi trạm phế liệu tìm mua sách cũ, nếu đi
một lần mà không mua được đủ, vậy quá lãng phí thời gian.
Trừ bỏ các tin đồn nhảm nhí của thôn dân, thì cuộc sống của Lâm Ngọc Trúc khá dễ chịu.
Một tháng này không gian của nàng lại tăng thêm một cấp, đã tăng tiếp 5
cấp, có được một lần rút thăm trúng thưởng, nàng rút được phần thưởng mở khoá toàn bộ cửa hàng thực phẩm phụ.
Lâm Ngọc Trúc mở cửa hàng
ra nhìn, có chút… không quá hiếm lạ, có đủ loại gia vị, còn có các
loại nguyên liệu phụ để nấu ăn như tiêu, hồi,.v.v… nói một hồi, nàng
cảm thấy hình như hệ thống cho rằng nàng là một đầu bếp!
Nhìn kết quả rút thăm trúng thưởng như vậy, tuy rằng không phải rất hiếm lạ,
nhưng nàng có thể làm ra đồ ăn ngon miệng, nhìn theo cách này, cũng thực không tồi!
Tài nấu nướng của Lâm Ngọc Trúc so ra kém đầu bếp,
nhưng cũng có thể được gọi là đồ ăn nhà người ta trong miệng đám trẻ
con, từ giờ, trên phương diện ăn uống nàng coi như thật sự tự do!
Điều đáng mừng hơn là, hạt giống trong không gian còn mở ra hạch đào, táo và dâu tây, điều này đối với Lâm Ngọc Trúc lực hấp dẫn là rất lớn, nàng
chỉ nhìn hạt giống thôi cũng có thể chảy nước miếng, thực sự rất thèm.
Lúc đi trấn trên đã ở Cung Tiêu Xã dạo một vòng, không nói đến hàng hiếm
như dâu tây, ngay cả bóng dáng của quả táo cũng không nhìn thấy.
Thời này quả táo vừa lên kệ là cháy hàng, người ở thị trấn vừa nghe tin có
đồ tốt là đã xếp hàng từ sáng sớm trước khi Cung Tiêu Xã mở cửa, như
nhóm thanh niên trí thức ngẫu nhiên mới đi trấn trên sao có thể mua
được.
Con người chính là càng không được ăn thì càng muốn ăn, Lâm Ngọc Trúc đã từng là người ăn táo đều phải gọt vỏ, hiện giờ lại cho
nàng quả táo mà xem! Lõi táo nàng cũng có thể ăn luôn.
Hạt giống rau dưa mở ra khá nhiều, có rau hẹ, súp lơ, cà chua, đậu Hà Lan, ớt cay, rau cần, dưa chuột, bí đỏ.v.v..
Chủng loại rất đa dạng, nhưng có thể đem đi chợ đen bán chỉ có hai loại, chờ
tới mùa đông, rau hẹ và bí đỏ có thể cân nhắc một chút.
Ừm, quả táo có rất nhiều chỗ để sử dụng, nhưng phải chờ thu hoạch vụ thu xong.
Trong không gian của nàng còn kiến tạo một hồ sen, củ sen thu được, để lại
một ít cho mình ăn, số còn lại trước mắt chỉ có thể bán cho hệ thống.
Lâm Ngọc Trúc đã thám thính được từ trong miệng Vương Tiểu Mai, Đông Bắc
thời này chưa có thôn nào trồng củ sen, ít nhất lấy thôn Thiện Thuỷ làm
trung tâm trong phạm vi trăm dặm không có loại đồ ăn củ sen này.
Cho nên tốt nhất đừng đem ra chợ đen bán, quá bắt mắt!
Còn có một việc làm người đau răng, đó là hạt giống còn mở ra hoa hồng đỏ,
Lâm Ngọc Trúc nghĩ: Bây giờ nàng cần hoa hồng đỏ làm gì? Còn có đại lục
Caesar cần hoa hồng đỏ làm gì? Tặng người yêu à.
Hệ thống nhỏ vẫn như cũ dùng giọng nói nhu hoà tới chê bai sự hạn hẹp của nàng, hoa hồng có rất nhiều công dụng…
Ăn, mặc, ở, đi lại đều có thể dùng đến.
Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi, là nàng sống càng ngày càng nông cạn… Hoa hồng đỏ giá bán không thấp, trồng, nhất định phải trồng, cái này có thể dùng để kiếm điểm cống hiến.
Trước mắt không gian của Lâm Ngọc Trúc đang phát triển mạnh, túi tiền cũng dần dần phồng lên, nàng đối với tương
lai có mong đợi rất lớn.
Nhưng mà còn chưa vui vẻ được hai ngày, trưởng thôn lại tiếp nhận một nhóm thanh niên trí thức về, có năm người, ba nam hai nữ.
Năm thanh niên trí thức được phân đến làm mặt trưởng thôn đen đến không thể đen hơn!
Vào nhà liền đem ba người Lâm Ngọc Trúc ở hậu viện gọi đến tiền viện.
Lâm Ngọc Trúc cùng Lý Hướng Vãn không khỏi nhíu mày, Vương Tiểu Mai lại khó hiểu mà hỏi thẳng trưởng thôn: “Trưởng thôn, ngươi gọi chúng ta tới làm gì?”
Nếu nói để giới thiệu làm quen thì cũng không cần thiết, ở chung một nhà thời gian dài liền tự nhiên quen biết thôi.
Quả nhiên, giống như Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nghĩ, sự tình cũng không đơn giản.
Chỉ thấy trưởng thôn vẻ mặt quan cách nói: “Thôn chúng ta mới tới mấy thanh niên trí thức nữa, các ngươi nhóm thanh niên trí thức cũ đều phải giúp
đỡ lẫn nhau một chút, làm người không thể quá ích kỷ, phải noi gương,
luôn luôn có một tinh thần phụng hiến, làm nhiều việc tốt.”
Nghe
lời này, Vương Tiểu Mai lập tức xù lông, không vui nói: “Trưởng thôn, đã sắp đến thu hoạch vụ thu, lương thực năm ngoái phát chỉ đủ cho chính
mình ăn, còn đâu mà lấy ra cho, tới thu hoạch vụ thu ăn không đủ no còn
có sức lực đi làm việc sao!”
Không có sức thì không kiếm được
công điểm, không kiếm được công điểm thì không có tiền không có lương
thực, không tiền không lương vậy bản thân chỉ có đói chết.
Trưởng thôn mím môi, trên trán nổi gân xanh, ngẫm lại đúng thật nhóm thanh
niên trí thức không còn thừa lương thực, nhưng kho lương thực trong thôn cũng không còn nhiều, hắn muốn để lại cho thôn dân, sắp tới thu hoạch
vụ thu, người nào không có lương thực sẽ tới mượn lương, thu hoạch vụ
thu công việc nhiều, nhu cầu thể lực lớn, trên vấn đề ăn uống đương
nhiên phải tốt nhất, không có sức lao động liền không có sức sản xuất.
Lúc này bảo trưởng thôn đem lương thực cho nhóm thanh niên trí thức mới
tới, nghĩ thế nào cũng không có lợi, năm người này ăn nhiều nhưng làm
việc chưa chắc được nhiều, nghĩ vậy trưởng thôn lại nhịn không được đem
Ban thanh niên trí thức ở trấn trên mắng một trận.
“Chúng ta lần này tới thêm ba vị nam thanh niên trí thức, tiền viện đã không đủ ở,
hay là các ngươi ở hậu viện nhường ra một gian phòng?” Trưởng thôn suy
nghĩ mãi rốt cuộc nói ra miệng, mặt hắn vừa đen vừa dày, không đỏ mặt
chút nào.
Lâm Ngọc Trúc a một tiếng cười lạnh.
Gân xanh trên trán trưởng thôn nhảy nhảy.
Tính tình thoán thiên hầu (pháo đốt) của Vương Tiểu Mai lập tức bạo phát: “Gì? Làm sao? Phòng ở này của ta
trước sau tốn rất nhiều tiền, ngươi nói nhường là nhường sao? Đây là bức ta đi tìm chết sao!”
Lời này của Vương Tiểu Mai lập tức làm
trưởng thôn không xuống đài được, đồng thời cũng làm hắn tỉnh táo lại, ý tưởng trong lòng cũng phai nhạt.
Lâm Ngọc Trúc đã nhìn ra,
trưởng thôn đối với việc các nàng xây nhà đã có tính toán, hôm nay các
nàng nhường ra một gian, ngày mai sẽ phải nhường ra hai gian, về sau
phải nhường ra hết cũng có khả năng, đối với trưởng thôn có chút khinh
thường, nhưng ai bảo là đang ở trên địa bàn của người ta đâu.
Tuyệt đối không thể để cho người khác nắm mũi dắt đi!
“Chắc ý của trưởng thôn cũng không phải là muốn chiếm đoạt phòng ở của chúng
ta đâu, hiện giờ địa chủ cũng không dám làm như vậy.” Lâm Ngọc Trúc an
ủi Vương Tiểu Mai, lại quay đầu hỏi trưởng thôn: “Có thể là chúng ta
hiểu sai rồi, trưởng thôn nói chúng ta nhường ra một gian, ý là để cho
thanh niên trí thức mới tới bù đắp số tiền chúng ta bỏ ra xây nhà sao?
Vậy những đồ vật trong phòng bọn họ có mua lại không? Hay là tiền này
trong thôn trợ cấp cho họ? Dù sao kháng trong phòng ta cũng chỉ ngủ được một người, trước sau mua này mua kia không đến một trăm thì cũng không
dưới bảy tám chục đồng!”
Sao trong thôn có thể bỏ tiền mua phòng, trưởng thôn nghe Lâm Ngọc Trúc nói xong đầu óc tỉnh táo lại không ít,
lúc này hắn dám chiếm phòng ở, vậy mấy thanh niên trí thức này liền dám
tố cáo lên công xã, chỉ thiếu nước đem hắn so với địa chủ, trưởng thôn
có chút bực bội, đồng thời lại có chút nghĩ mà sợ, cũng may không tiếp
tục hồ đồ.