Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng - Chương 31 - Đây là ép nàng phạm sai lầm
- Trang Chủ
- Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
- Chương 31 - Đây là ép nàng phạm sai lầm
Mập Mạp nói xong còn ở đó buồn bực, Thẩm Bác Quận lão thần tại tại (1) ngồi đó, nhàn nhạt nói: “Bình thường bảo ngươi giảm béo ngươi không nghe, để bây giờ theo dõi một tên nhóc cũng bị phát hiện.”
(1): bộ dáng bĩnh tĩnh, ung dung, chững chạc, gặp chuyện không rối loạn
Lý Mập Mạp có chút xấu hổ, “Cũng chưa chắc là tại ta béo!”
Thẩm Bác Quận dùng khoé mắt nhìn hắn, chẳng lẽ là tại ta?
Mập Mạp có chút chột dạ, sau đó lập tức khờ khạo lấy lòng: “Ca, nếu không
lát nữa ta đi các điểm chợ khác hỏi thăm một chút, người này lạ mặt, có
thể có người ấn tượng với hắn!”
“Bỏ đi, không cần thiết tiếp tục
lãng phí tinh lực!” Hàng hoá kia tuy tốt, nhưng cũng không hơn thị
trường quá nhiều, không phải thứ bọn họ muốn tìm.
Lâm Ngọc Trúc nghe hai người hàm hồ nói mấy câu, hiểu đại khái, nàng tuy rằng làm người chú ý, nhưng độ chú ý cũng không cao.
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, dù sao cơ hội nàng có thể tới trấn trên cũng
không nhiều lắm, chờ đợt phong ba này qua đi lại thay hình đổi dạng tiếp tục tới.
Người nhẹ nhõm, ăn cơm cũng ngon hơn, Lâm Ngọc Trúc
thèm thịt lợn đến sắp phát cuồng rồi, ăn thịt kho tàu là một miếng tiếp
một miếng, bất giác đã ăn hết một bát cơm lớn và đĩa thịt kho tàu rồi.
Cũng phải nói, tiệm cơm quốc doanh bán cơm ăn vẫn rất được!
Tuy rằng tay nghề đầu bếp giống nhau, nhưng thịt lợn thật sự rất thơm, thịt lợn đời sau không cách nào so được, mặc dù nguyên liệu nấu ăn không
nhiều, nhưng thịt kho tàu này so với đời sau không kém bao nhiêu.
Ăn no uống đủ, đi thôi!
Lý Mập Mạp nhìn mâm rỗng tuếch đối diện, toét miệng: “Ca, em gái đối diện
ăn thật khoẻ, một người có thể ăn hết cả đĩa thịt kho tàu!”
Thẩm
Bác Quận quay đầu nhìn lại chỉ nhìn thấy bóng lưng, liếc mắt đánh giá,
cách ăn mặc nhìn không giống người nông thôn, giày có chút bẩn, đế giày
cũng hơi mòn, “Hẳn là thanh niên trí thức xuống nông thôn.”
Lý Mập Mạp quay đầu nhìn lại, “Khó trách!” Vẫn là đừng nên hỏi sao có thể nhìn ra được, đỡ bị mắng là ngu ngốc.
……
Chờ Lâm Ngọc Trúc đi tới Cung Tiêu Xã đã nhìn thấy Vương Tiểu Mai đứng ở
cửa chờ nàng, bộ dáng rất là nhàm chán, cũng không biết đã đợi bao lâu,
ăn cơm chưa.
Khi Vương Tiểu Mai nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc, đôi mắt
lơ đãng lập tức sáng lên, sau đó dẩu miệng, không vui nói: “Sao giờ
ngươi mới đến? Ta sợ ngươi chờ lâu, đã đến đây từ sớm.”
Lâm Ngọc
Trúc trợn trắng mắt: “Vậy lần tới ngươi từ nhà họ hàng ra về muộn một
chút, lại nói nào có ai đến nhà thân thích vừa ăn cơm xong đã đi, rất
không tốt, không phải ta nói ngươi, lần sau nha, thế nào cũng phải ngồi
uống trà tâm sự rồi mới đi!”
Có phải đi nhà họ hàng hay không, trong lòng mọi người còn không rõ?
Vương Tiểu Mai cảm thấy nghẹn hoảng, Lâm Ngọc Trúc này cũng quá thành thật,
thực sự cho rằng nàng đi nhà họ hàng à?Còn ở lại ăn cơm… Nàng sợ lộ
tẩy ngay cả tiệm cơm quốc doanh cũng không dám đi, đến bây giờ còn đang
đói bụng đây!
Hai người không dây dưa quá nhiều ở đề tài này,
cũng không phải việc gì lớn, không ảnh hưởng hai người các nàng tiếp tục cùng nhau đi dạo phố.
Trong tay có tiền sao có thể không đi dạo Cung Tiêu Xã.
Lâm Ngọc Trúc muốn mua rất nhiều đồ, nàng lúc này không thiếu phiếu công nghiệp khoán, tất nhiên là muốn mua mua mua!
Đèn pin và pin, còn có đèn dầu, thùng gỗ đựng nước, mấy thứ này là nhất định phải mua, vận khí khá tốt, Cung Tiêu Xã có hàng.
Phía bắc này mùa đông không có rau gì ăn, tới mùa đông chỉ có cải trắng với
cà rốt ăn đi ăn lại, cho nên tới mùa thu nhà nào cũng muối dưa chua,
nàng cũng phải làm bộ làm tịch, lại mua một cái lu để muối dưa.
Sau đó lại lấy phiếu mua cân kẹo cứng, thời điểm nhờ người hỗ trợ cho hai
viên kẹo ngọt miệng, bản thân muốn ăn có thể mua từ hệ thống, hệ thống
nàng lại thăng tiếp một bậc, cửa hàng thực phẩm phụ mở ra các loại
đường, trong đó có kẹo trái cây, kẹo mềm, kẹo sữa và kẹo đậu phộng, tiếc là chất lượng quá tốt không thể lấy ra bán, chỉ có thể lén lút ăn cho
đỡ thèm.
Vương Tiểu Mai cũng mua không ít đồ, Lâm Ngọc Trúc nhìn
kỹ, phần lớn đều là đồ dùng sinh hoạt, xà phòng, kem đánh răng, kem bảo
vệ da, còn có đồ ăn duy nhất là bánh trứng gà.
“Phát tài rồi?” Lâm Ngọc Trúc có chút ngoài ý muốn, lúc ở nhà chung, có bao giờ nhìn thấy cô ấy có mấy thứ này!
Vương Tiểu Mai hừ lạnh một tiếng, cực kỳ khí phách nói: “Hiện giờ ta ở một mình, cũng không sợ ai chiếm lợi!”
Lâm Ngọc Trúc câm nín, nói cách khác, ngươi liền đương nhiên chiếm lợi của người khác? Chậc chậc chậc.
Vương Tiểu Mai bị Lâm Ngọc Trúc nhìn chột dạ, vội lôi kéo nàng nói: “Chúng ta lên tầng hai xem quần áo.”
“Không có phiếu vải, xem cái gì!” Lâm Ngọc Trúc không quá muốn đi, cái loại
chỉ có thể nhìn không thể mua làm người rất khó chịu.
“Nhìn xem lại không cần phiếu.”
Lâm Ngọc Trúc chính là bị kéo lên tầng hai, tầng này chủ yếu bán quần áo may sẵn, kiểu dáng sao, tạm được, số lượng không nhiều.
Phần nhiều là áo sơ mi sợi tổng hợp, kiểu dáng phổ thông, không thể nói rất quê mùa, nhưng cũng không dính dáng đến thời thượng.
Giá cả sao… 5-6 đồng một chiếc, còn phải có phiếu vải.
Lâm Ngọc Trúc quần áo đã đủ mặc, không tính toán mua, ở nông thôn mặc đẹp làm cái gì?
Hai người tiếp tục đi dạo phía trong, Lâm Ngọc Trúc nhìn trúng một đôi giày da lộn màu nâu đất, giày da này nhìn qua có chút vụng về, không đẹp tí
nào. Nhưng vừa thấy liền biết chất lượng tốt, đeo liền 3-4 năm cũng
không thành vấn đề!
Giá cả so với các loại giày da khác thì rẻ hơn nhiều, bảy đồng tiền cộng thêm phiếu công nghiệp khoán.
Nghĩ mùa thu đeo là vừa lúc, Lâm Ngọc Trúc cắn răng một cái, mua.
Mua xong lại nghĩ đến ngày mưa phải đeo giày đi mưa, lại mua đôi giày đi mưa.
Cũng không thể để chân chịu tội!
Ngẫm lại đời sau mua đôi giày cả ngàn đồng cũng không tiếc tiền như hiện
tại, Lâm Ngọc Trúc nội tâm không khỏi thổn thức, thật là càng sống càng
đi tụt lùi!
Vương Tiểu Mai có thể là từ khi xây nhà liền buông
thả bản thân, thế nhưng cũng mua một đôi giày da, giày đi mưa cô ấy đã
có, sẽ không lãng phí tiền đi mua đôi khác.
Lâm Ngọc Trúc rất tò mò không biết trong tay cô ấy có bao nhiêu tiền.
Vương Tiểu Mai sao có thể nói thật, mua giày xong liền khóc than, nhưng trước khi rời khỏi Cung Tiêu Xã còn mua một gói kẹo sữa đại bạch thỏ.
Lâm Ngọc Trúc cười cười không nói lời nào, than nghèo?
“Ai, từ nhỏ thấy người khác ăn, vẫn luôn muốn nếm thử mùi vị, hôm nay dù
tiêu hết của cải ta cũng muốn nếm thử.” Vương Tiểu Mai đôi mắt đảo tới
đảo lui, nhỏ giọng nói.
“Vậy ngươi mua ít một chút là được rồi, còn tiêu hết của cải.” Ai tin.
Vương Tiểu Mai dùng trầm mặc tới kháng nghị.
Hai người trên đường về liền không may mắn như lúc đi, chưa gặp được một chiếc xe bò nào.
Lâm Ngọc Trúc đem thùng nước bỏ vào trong sọt, mấy món đồ nhỏ cũng bỏ hết
vào, cái lu muối dưa không thể cho vào chỉ có thể ôm, chưa kể cái lu rất nặng, rất tốn sức, vì thế nên Lâm Ngọc Trúc đi hai mươi phút lại phải
nghỉ một lát.
Vương Tiểu Mai tức giận nói lần sau không bao giờ
cùng nàng đi trấn trên nữa, Lâm Ngọc Trúc cầu mà không được, bảo cô ấy
lần tới nhất định đừng đi cùng nữa.
Về sau thật sự là đi không
nổi nữa, Vương Tiểu Mai đột nhiên trượng nghĩa bê giúp nàng, ngoài miệng lại đòi nàng mười cái kẹo cứng.
Lâm Ngọc Trúc không đồng ý, nói
cho Vương Tiểu Mai như vậy là không đúng, cho kẹo tính chất liền khác
đi! Như vậy còn không tương đương với thuê cô ấy làm việc sao, đây là ép nàng phạm sai lầm!
Vương Tiểu Mai cảm thấy đây là ngụy biện.
Cứ như vậy hai người một đường ồn ào nhốn nháo trở lại thôn Thiện Thuỷ, vào thôn liền thu được sự chú ý của nhóm đại nương.