Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng - Chương 33 - Đá cửa chỉ là việc nhỏ
- Trang Chủ
- Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
- Chương 33 - Đá cửa chỉ là việc nhỏ
Vương Tiểu Mai không tiếp lời, chỉ lo nói phần mình, “Ta còn ninh cháo, chờ chút, ta đi lấy.”
Chút hoả khí trong lòng Lâm Ngọc Trúc đều tiêu tan!
Cứ như vậy trơ mắt nhìn Vương Tiểu Mai bận bận rộn rộn đem đồ ăn cùng bát
đũa đều dọn lên, xong mới nói với nàng: “Ta thấy ngươi như vậy cũng
không có cách nào nấu cơm, lúc nấu cơm nhân tiện nấu luôn cho ngươi một
phần.”
Lâm Ngọc Trúc đột nhiên có một tí xíu cảm động, Vương Tiểu Mai không phát hiện ra nàng giả vờ, nàng cũng không tính giải thích,
niên đại này một chút việc nhỏ cũng có thể bị phóng đại lên.
Lần bị thương này giả cũng phải diễn thành thật.
“Cảm ơn!” Lâm Ngọc Trúc ngược lại có chút ngượng ngùng.
Nàng lại không thể ngồi, nên dứt khoát đứng ăn cơm, Vương Tiểu Mai liền đương nhiên ngồi ở trên chiếc ghế duy nhất trong phòng.
Vương Tiểu Mai nghe Lâm Ngọc Trúc nói lời cảm ơn, ngược lại rất giật mình,
lại có chút mất tự nhiên nói: “Chỗ rau dưa thì ta không so đo, nhưng
lương thực thì ngươi phải trả cho ta.”
“Lát nữa ngươi tự lấy đi.” Cả ngày nay nàng lăn lộn, lúc này ăn bánh bột ngô thôi cũng thấy rất
ngon, nhìn một bồn đồ ăn hầm, ừm, thả ít ớt cay, có thể thấy được Vương
Tiểu Mai có bao nhiêu dụng tâm.
“Lát nữa ngươi cầm chút kẹo cứng về!”
“Thật à? Ngươi không được hối hận!” Vương Tiểu Mai đôi mắt sáng lên.
Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn nàng ghét bỏ nói: “Đồ ăn này ngoài vị cay ra chẳng
còn vị gì khác, cũng không trách Trương Diễm Thu bới móc, chậc.”
Vương Tiểu Mai vừa nghe lập tức liền không phục, hét lên: “Ta nếu có dầu với nước tương, đồ ăn ta nấu có thể kém?”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói cũng có lý, tuy nhiên lại trợn trắng mắt:
“Lão nhân gia ngài lần sau đi vào có thể đánh tiếng trước không? Trực
tiếp đá cửa đi vào như vậy có phải quá kiêu ngạo hay không?”
Vương Tiểu Mai cắn bánh bột ngô chớp chớp mắt, không thể hiểu được nhìn Lâm
Ngọc Trúc, mãi sau mới nói một câu: “Chú ý không đâu, uổng cho lòng tốt
của ta.”
Lâm Ngọc Trúc trả về ánh mắt xem thường.
Một bữa cơm hai người vẫn luôn ồn ào nhốn nháo.
Ngày hôm sau Vương Tiểu Mai lại cực kỳ hảo tâm làm đồ ăn cho hai người, vẫn
làm theo ý mình đá cửa tiến vào theo thói quen, làm Lâm Ngọc Trúc nghiến răng nghiến lợi không có cách nào.
Đợi đến buổi tối ngày nghỉ
cuối cùng, Lâm Ngọc Trúc từ sớm đã làm xong cơm chiều, bánh bột ngô còn
cố ý trộn thêm không ít bột mì, hấp lên xốp xốp mềm mềm, nhìn đã thấy
ngon, rau dưa thì không có gì mới mẻ, hái trong vườn cà tím với đậu que
hầm một nồi, cũng may đồ ăn cho đủ dầu, lại có nước tương trong không
gian, cho nên hương vị đồ ăn vẫn rất được, so với đồ ăn Vương Tiểu Mai
làm ít nhất cũng cao hơn mấy bậc.
Sau khi đem đồ ăn đặt trong nồi hâm nóng, Lâm Ngọc Trúc liền ngồi trên băng ghế nhỏ, ngón tay đặt ở
trên đùi không ngừng gõ a gõ, chờ Vương Tiểu Mai tan tầm trở về.
Từ sau khi tách ra riêng, Vương Tiểu Mai tan tầm rất tích cực trở về nhà
chung của thanh niên trí thức, tan làm không bao lâu đã về tới, Lâm Ngọc Trúc nghe tiếng mở cửa đóng cửa ở cách vách, lập tức bê nồi lên đi
sang.
Khí phách hiên ngang chuẩn bị đi tới đá cửa.
Cũng
thật khéo, Vương Tiểu Mai vừa thay xong quần áo đi làm, xoay người mở
cửa, đúng lúc gặp phải Lâm Ngọc Trúc đá cửa, hơi không chú ý, liền bị
cửa đập vào trên trán…
Cũng không phải Lâm Ngọc Trúc hẹp hòi,
chỉ là muốn đá cửa cho Vương Tiểu Mai thể nghiệm một chút, ừm… nhân
tiện hả giận, lực chân đá cửa tất nhiên không thể quá nhẹ, chính là muốn thể hiện hai chữ khí thế.
Cũng may sức nàng không lớn, bằng không trên trán Vương Tiểu Mai sẽ không chỉ là nổi cục u…
Vương Tiểu Mai trán sưng to trừng ánh mắt lạnh lẽo, tức giận rào rạt mở cửa
mắng: “Tên khốn nào…” Đợi nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc đang bưng nồi với vẻ mặt xấu hổ, cơn tức trong lồng ngực hừng hực cháy lên.
“…..” Vương Tiểu Mai ở trong lòng mắng mỏ một trận.
Trường hợp thập phần xấu hổ.
Vương Tiểu Mai dựa vào cục u lớn trên trán trấn lột của Lâm Ngọc Trúc ước
chừng hai mươi cái kẹo cứng, việc này mới coi như xong.
Vương
Tiểu Mai ở kia ăn uống ngon lành, ánh mắt Lâm Ngọc Trúc lại một lần nữa
dời về phía cái trán của nàng, cục u hình như lại sưng thêm một ít, tuy
rằng phải bồi thường không ít kẹo, nhưng luôn có loại xúc động muốn cười là như thế nào?
Lần này lấy được hai mươi viên kẹo lại làm Vương Tiểu Mai học ngoan, từ nay về sau rốt cuộc không đá cửa phòng Lâm Ngọc
Trúc nữa, mỗi khi tìm nàng đều biết mở cửa, đứng ở cửa gọi nàng.
Vậy đã rất tốt rồi, đừng nói ở nông thôn, cho dù ở thành phố, hàng xóm tới
nhà rất ít người gõ cửa chào hỏi, nếu khách sáo một chút còn có thể mở
cửa đứng ở cửa gọi một tiếng, chờ chủ nhà ra đón vào, thân cận hơn thì
vừa chào vừa bước vào trong nhà luôn.
Lâm Ngọc Trúc nếu thật vì việc này mà làm ầm ĩ, sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy nàng gây chuyện vô cớ, không thể nói lý.
Vương Tiểu Mai hiện tại là tiểu đồng bọn của nàng, nàng cũng không muốn làm
người ta lạnh tâm, mấu chốt là nàng muốn đề phòng nữ chính nhìn ra manh
mối.
Có thể có kết quả như vậy coi như không tệ.
Cuộc sống quay về quỹ đạo, Lâm Ngọc Trúc lại bắt đầu cuộc sống lao động từ bình
minh đến hoàng hôn, chỉ là dần dần nàng phát hiện ánh mắt người trong
thôn nhìn nàng không giống như trước, nàng không nghĩ ra nguyên do, tạm
thời không để ở trong lòng.
Chờ biết tại sao lại như vậy đã là
chuyện của một tháng sau, thôn dân sở dĩ nhìn nàng khác trước, là bởi vì mọi người đều cảm thấy có thể không chịu thiệt từ Lý Tứ thẩm, thì cũng
không phải người hiền lành gì.
Huống chi còn thân thiết với Vương Tiểu Mai, chắc chắn cũng không phải là người tốt!
Lý Tứ thẩm không cần phải nói, có tiếng vô lại, bị dính vào không mất một tầng da thì cũng chọc phải một thân tanh.
Lâm Ngọc Trúc không những toàn thân trở ra, còn làm Lý Tứ thẩm đền hai quả
trứng gà, có thể thấy được là kẻ tàn nhẫn, người như vậy tốt nhất cách
xa một chút.
Ngay cả dư ảnh của trứng gà cũng chưa nhìn thấy, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cách nói này có phải hơi phiến diện hay không.
Lại nói đến Vương Tiểu Mai, đó là người nào? Hỏi thăm tất cả thanh niên trí thức một chút, ai đã chiếm lợi của cô ấy được một phân một li, tiểu cô
nương đó rất điêu ngoa ương ngạnh, rõ rành rành là một người đàn bà đanh đá, còn có thể ép người ta tới mức nhảy sông, thân thiết với nàng sao
có thể là người tốt!
Lại lại nói, bản thân Lâm Ngọc Trúc, ngươi
xem nàng xuống ruộng có việc nào làm tốt? Gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, phế vật như vậy… Làm việc thì không được, đánh nhau thì nổi
danh số một, cưới vào cửa sẽ gây chuyện, nhà ai cưới nhà đó xúi quẩy.
Nhưng thật ra cũng có ý kiến phản đối, Lâm thanh niên trí thức tới nông thôn
một thời gian rồi, khí sắc vừa nhìn liền biết là không bị đói, như vậy
điều kiện nhà mẹ đẻ chắc chắn không kém.
Cứ như vậy, người trong
thôn thảo luận từ Lâm Ngọc Trúc không phải người tốt đến không thể đón
dâu, lại nói tiếp đến điều kiện trong nhà nàng, cuối cùng kết luận: Cho
dù nhà nàng điều kiện tốt, thì làm gì có nhà ai còn tiếp tục trợ cấp cho con gái đã gả ra ngoài, cưới về vẫn là nhà chồng xui xẻo!
Cho nên, Lâm thanh niên trí thức này là tuyệt đối không thể cưới về, cưới về quản gia sẽ làm cho gà chó không yên.
Lâm Ngọc Trúc luôn giữ đúng chuẩn mực, dù thế nào cũng không nghĩ tới danh
tiếng của mình có thể kém như vậy, nhất thời có chút không thể tiếp thu.
Vương Tiểu Mai đã quá quen, còn an ủi nàng, hễ là nữ thanh niên trí thức thì
thanh danh ở trong thôn đều không tốt, ngươi nhìn Triệu Hương Lan, rất
dịu dàng đi? Vậy mà ở trong miệng thôn dân truyền ra nàng là người ba
phải, vâng vâng dạ dạ không có chính kiến, về sau con trai nhà ai cưới
nàng cũng phải chịu bị bắt nạt, còn có cách nói càng khoa trương, tính
tình nàng như vậy không thể sinh được con trai!
Lâm Ngọc Trúc nghe xong thật câm nín, mấy bác gái đó lý giải người khác có phải hơi lạ đời hay không?
Chốc lát lại hiểu ra, nhóm đại nương đại thẩm trong thôn hẳn là cố ý nói xấu nữ thanh niên trí thức các nàng, nguyên nhân kỳ thực rất thực tế, sợ
mấy thanh niên tốt trong thôn vừa ý các nàng.
Tính toán một chút, hiện tại cơ bản mỗi thôn hàng năm đều phải đến một hai người nữ thanh
niên trí thức, nữ thanh niên trí thức hoặc nhiều hoặc ít đều đã được đi
học, tốt nghiệp tiểu học là cơ bản nhất, tốt nghiệp sơ trung là chuẩn
mực, tốt nghiệp cao trung cũng không phải hiếm hoi gì, lớn lên lại thuỷ
linh xinh đẹp, các cô nương trong thôn tất nhiên so không bằng.
Mỗi thôn thanh niên có khả năng lại vừa đúng tuổi có mấy người, có mấy người có thể chống lại sự cám dỗ của cái đẹp.
Không lập gia đình làm sao sẽ biết cuộc đời xoay vần, đều mang một bầu nhiệt
huyết cho rằng dựa vào chính mình có thể nuôi sống một nhà già trẻ.
Bọn họ không nhìn ra khó khăn trong cuộc sống, nhưng là người già nhìn ra được.
Trong thôn mỗi khi tới thêm hai ba người nữ thanh niên trí thức là có thể làm cho nhóm thanh niên nhiệt huyết sôi trào, một đám đều giống như tiêm
máu gà.
Việc này đối với người lớn trong nhà có con trai hay nhà
có con gái đều là tín hiệu tràn ngập nguy cơ, ở niên đại vẫn tôn thờ
lệnh của cha mẹ lời của người mai mối, các bác gái đều không hẹn mà cùng tự phát nói xấu nữ thanh niên trí thức, chính là vì không để cho thanh
niên trong thôn cưới nữ thanh niên trí thức!
Rơi xuống cái thanh danh như vậy, Lâm Ngọc Trúc có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Về phần có muốn thay đổi hay không, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy không cần thiết lãng phí tinh lực, tư tưởng ăn sâu bén rễ rất khó thay đổi, còn phải
hao tâm tốn sức.
Sân khấu của cuộc đời nàng cũng không ở cái thôn nho nhỏ này, nói cách khác mục tiêu của nàng không nằm trên người mấy
trai tráng trong thôn, thực sự không cần thiết phải thay đổi làm gì.
Mà một tháng vừa rồi, Lâm Ngọc Trúc chỉ đi trấn trên một lần, những lúc
khác đều là thành thành thật thật xuống ruộng làm việc kiếm công điểm.
Đi trấn trên là đi cùng nhóm thanh niên trí thức, Vương Tiểu Mai không có đồ gì muốn bán, liền không đi.
Ngoại trừ Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc quan hệ với những nữ thanh niên trí
thức khác đều giống nhau, muốn nói tốt hơn một chút, khả năng là nữ
chính.
Lý Hướng Vãn tìm cớ đi dạo một mình, Triệu Hương Lan liền
nói mấy câu nửa đùa nửa thật, Lâm Ngọc Trúc tất nhiên sẽ không làm đồ
ngốc chui đầu vào bẫy rập của nàng, cũng tìm cớ đi dạo một mình.
Triệu Hương Lan liền lôi kéo Trương Diễm Thu lắc đầu tiếc hận nói: “Vốn là ba người các ngươi cùng nhau tới, theo lý thuyết hẳn là thân cận nhất, sao hai người kia lại lẻ loi như vậy, chỉ đáng thương ngươi, lúc trước bị
Vương Tiểu Mai bắt nạt, ta bên này một mình không dễ nói, còn tưởng rằng các nàng có thể giúp ngươi, ai ngờ một đám đều là mặc kệ sống chết của
ngươi.”
Triệu Hương Lan lại nói một đống, nói đến Trương Diễm Thu hai mắt cay cay, trong lòng ấm áp, đem Triệu Hương Lan trở thành chị
gái tri kỷ.
Việc này Lâm Ngọc Trúc tất nhiên là không biết, lúc
ấy nàng đã vào không gian cải trang giả dạng, lại biến thành một cậu
nhóc vừa đen vừa gầy, lần này nàng không tính toán đi chợ đen, chợ đen
lúc này vì có nữ chính nên không yên ổn, người không có hào quang phải
tự mình hiểu lấy.
Sóng nước đục của chợ đen vẫn là không nên tranh giành!
Bởi vì nhân mạch lần trước đi khắp hang cùng ngõ hẻm tích cóp được, Lâm
Ngọc Trúc lại bán ra một đám hàng hoá, lần này nàng bán số lượng nhiều
hơn, thu vào rất khả quan.
Về sau lại theo cách cũ đi khắp hang
cùng ngõ hẻm bán được không ít hàng hoá, tổng kết lại là chỉ cần trong
tay có hàng không lo không bán được.
Lại kiếm được một túi tiền
với phiếu, Lâm Ngọc Trúc thấy đủ liền trở lại không gian, tính toán, thế nhưng kiếm được hơn 100 đồng, đây quả thực là kết quả không tồi.
Đã đến trấn trên, không mua đồ về thì không hay, chờ đến lúc hội hợp với
nhóm thanh niên trí thức, sọt của Lâm Ngọc Trúc đã đầy một nửa.
Triệu Hương Lan với Trương Diễm Thu thường xuyên liếc mắt nhìn, chờ đến khi
các nàng nhận ra nửa sọt này đều là lương thực, ánh mắt nhìn Lâm Ngọc
Trúc liền có chút phức tạp, ghen ghét còn thêm chút không cam lòng,
không khó nhìn ra nội tâm của các nàng.
Lâm Ngọc Trúc vốn không tính toán giấu giếm sọt lương thực, ít nhiều còn có chút cố ý để lộ.
Nàng làm việc không tốt, không mua chút lương thực về ăn sao mà được? Đây là nguỵ trang, về phần người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần không đến cướp đoạt, thì không liên quan gì đến nàng.