Thập Niên 70: Ký Túc Xá Thanh Niên Tri Thức - Hứa Thục Ninh - Chương 2
Hiện tại lấy ra là vì muốn mua chút đồ từ hợp tác xã cung ứng trước khi đến đại đội.
Hợp tác xã cung ứng ở ngay trước cửa khu tiếp đón, mấy ngày nay bị nhóm thanh niên tri thức càn quét sạch.
Hứa Thục Ninh đến quá muộn, cầm vé cũng không có đồ để mua.
Đương nhiên cô cũng không kén chọn, bắt được cái gì thì hay cái đó, nói:
“Xin chào, tôi muốn một gói kẹo.”
Nhân viên bán hàng nhướng mí mắt, chỉ vào tấm ván gỗ bên cạnh, trên đó viết mấy chữ “Không biết tiếng phổ thông”.
Lần này Hứa Thục Ninh lắp bắp, thật ra bình thường cô cũng nói tiếng địa phương là chính, cẩn thận từng li từng tí vươn ngón tay chỉ chỉ trên quầy thủy tinh hai cái.
Nhân viên bán hàng duỗi tay vào theo động tác gật đầu lắc đầu của cô, biểu tình tuy rằng không kiên nhẫn nhưng vẫn hoàn thành giao dịch.
Dù Hứa Thục Ninh tới trung tâm thương mại Tây Ninh xem hàng nhập khẩu cũng chưa từng bị xem thường như này.
Cô nhẫn nại khẽ cắn môi tức giận trở về chỗ ở, Tề Tình Vũ đang đóng gói đồ đạc, thấy cô nói:
“Đến lúc tập hợp.”
Hứa Thục Ninh luống cuống tay chân, nhét tất cả hành lý vào trong túi sau đó mới chợt nói:
“Cảm ơn.”
Tề Tình Vũ đang cùng chăn vật lộn, nghĩ thầm ban đầu là thế này sao giờ không nhét vào được rồi.
Cô tâm phiền ý loạn nên chỉ tùy ý cười cười.
Hứa Thục Ninh có chút mẫn cảm, tâm tư muốn kết bạn lại biến mất.
Cô buộc chặt dây rút trên túi, xách trái xách phải, trên lưng còn có một cái túi lớn, chậm rãi đi ra ngoài.
Vóc dáng không cao nên nhìn từ xa giống như đống hành lý tự mình di chuyển.
Nam thanh niên tri thức Quách Vĩnh Niên đi ngang qua, nhịn không được nói:
“Đồng chí, có cần giúp đỡ không?
Hứa Thục Ninh thấy anh cũng không có xách nhiều nên lắp bắp nói:
“Vậy làm phiền anh rồi.”
Thật sự thân thể này của cô muốn kiên trì cũng rất khó.
Quách Vĩnh Niên cao lớn vui vẻ nói:
“Không sao, sau này mọi người đều là chiến hữu.”
Nói xong nhẹ nhàng nhấc hành lý lên.
Hứa Thục Ninh cảm thấy thoải mái hẳn.
Cô hít sâu một hơi đi theo, nhìn trái nhìn phải nghĩ thầm sao không thấy xe tới đón thanh niên tri thức.
Mấy đại đội phía trước còn có máy kéo nữa.
Tiền đề này khiến cho cô tưởng tượng sai lầm, thế cho nên quay đầu nhìn đại đội trưởng đại đội Hồng Sơn Lại Đại Phương đang đứng.
Lại Đại Phương rít hai hơi thuốc lá, nhìn sáu người trẻ tuổi trước mặt mà có chút chán nản.
Ông nói: “Lão Trần, thế này so với nói tốt hơn nhiều.”
Cả công xã chỉ có đại đội bọn họ nghèo nhất, có mấy phần lương thực nên không thể trở mặt.
Lão Trần vội vã né tránh, nói:
“Ai bảo anh tới muộn, các cậu đi nhanh lên, trời sắp tối rồi.”
Lại Đại Phương thở dài nói tiếng phổ thông không thuần thục:
“Đi thôi.”
Nói đi bộ cũng không khiến người ta kinh ngạc nha.
Hứa Thục Ninh ở trường học huấn luyện dã ngoại đã từng đi bộ qua hai mươi dặm, nhưng mang vác nhiều như bây giờ mà đi sẽ rất khó khăn, đành to gan hỏi:
“Đại đội trưởng, xa sao?”