Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm - Nguyệt Hạ Thư Ngốc - Chương 193: Chỉ có Nhị Nha
Lai Đệ hồ đồ chớp chớp mắt, nghe không hiểu lắm, nhưng: “Chỉ cần có thịt ăn là được.”
Chiêu Đệ xoa xoa mái tóc khô xơ của cô bé, vẻ mặt nghiêm túc đảm bảo nói: “Sau này chị cũng để em ngày ngày đều có thịt ăn.”
“Chiêu Đệ thật là một người chị tốt.” Đại Nha cũng yêu thương xoa mái tóc Chiêu Đệ, chỉ cho rằng cô bé còn nhỏ không hiểu cuộc sống khó khăn.
Không nói dù rằng người trong thành phố cũng không thể bữa ăn nào cũng ăn thịt, huống hồ chi là người dưới quê như họ.
Nhị Nha mím môi, lẳng lặng không nói gì cầm theo sách vở ra ngoài đi sang phòng gia đình bác cả bên cạnh.
Mặc cho thường ngày buổi sáng làm bao nhiêu công việc, mệt mỏi đến thế nào, đến tối cô ta đều ôm theo sách vở tìm Tam Nha hỏi cũng chỗ còn chưa hiểu.
Mỗi lần Giang Miên Miên đều rất tận tình và kiên nhẫn giảng giải cho cô bé, cùng lúc đó còn dùng những kiến thức bản thân cảm thấy có ích đan xen vào trong, tranh thủ để cô bé học thêm được nhiều thứ hơn nữa.
Giảng một mạch khoảng hai mươi phút, Nhị Nha mới hỏi hết những chỗ còn chưa hiểu rõ.
“Tam Nha, cảm ơn em đã dạy chị những thứ này.” Vẻ mặt cô bé đầy sự cảm kích chân thành.
Giang Miên Miên: “Không cần cảm ơn đâu chị hai, em giảng những thứ này cho chị cũng coi như ôn lại kiến thức trước đó luôn.”
Nói thật thì cô rất khâm phục ý chí kiên cường bền bỉ của Nhị Nha.
Lúc mới bắt đầu Đại Nha và Nhị Nha cùng nhau học, nhưng cuối cùng chỉ có Nhị Nha kiên trì được và vẫn luôn cố gắng hết sức.
Nếu đổi thành bản thân Giang Miên Miên, có lẽ cũng không kiên trì nổi.
Cho nên cô hy vọng Nhị Nha có thể tiếp tục kiên trì, đồng thời cô cũng cố gắng hết sức giúp đỡ Nhị Nha, bởi dẫu sao đây cũng là cơ hội duy nhất để Nhị Nha thay đổi số phận của mình.
“Tam Nha, em tiếp tục làm bài tập đi, chị về đây.” Hỏi xong câu hỏi, Nhị Nha cũng không tiện ở lại làm mất thời gian của Giang Miên Miên.
Giang Miên Miên thấy cô bé định đi, nhớ đến hôm nay cha mình mua kẹo trái cây ở trấn cho mình, liền gọi đối phương lại: “Chị hai, chị đợi chút.”
Giang Miên Miên chạy đến bên kệ tủ, cầm một nắm kẹo trái cây đủ màu sắc nhét vào tay Nhị Nha: “Chị cầm về cho bọn chị cả cùng ăn đi.”
“Tam Nha, kẹo này em giữ lại ăn đi.” Nhị Nha nhìn những viên kẹo màu sắc sặc sỡ trong tay mình, rất là ngại ngùng.
Cô bé biết loại kẹo trái cây có bao bì gói lại như vậy đều rất mắc.
Mỗi năm chỉ khi tết đến, trong gia đình mới mua một ít kẹo cục rời, bởi như vậy rẻ hơn.
Mà dù là kẹo rời thì chị em họ cũng không được ăn, nhưng Tam Nha lại thường xuyên cho cô bé kẹo ngon như vậy.
Hơn nữa tiền khám bệnh của Chiêu Đệ và gạo ngày hôm qua đều là vay mượn từ gia đình bác cả, bây giờ cô còn lấy thêm kẹo quý giá như vậy của người ta thì thật là lợi dụng quá.
“Em còn có rất nhiều nữa, chị mau cầm về ăn đi.” Giang Miên Miên nói dứt lời liền đẩy Nhị Nha ra cửa phòng.
Ở cái thời đại này, đại đa số mọi người đều suy dinh dưỡng, đặc biệt là mấy đứa con gái gia đình nhà chú ba.
Thường ngày ở nhà là người ăn ít nhất nhưng lại làm việc nhiều nhất, cùng là nữ giới, Giang Miên Miên rất đau lòng thay cho họ.
Trước đây cô dù xót xa cũng không thể giúp gì được bởi vì nhà cô cũng nghèo, bây giờ nhà có một món tiền lớn rồi, đối với mấy cô bé đó nếu giúp được thì sẽ giúp.
Đương nhiên, những điều này đều được cha mẹ cô đồng ý, chỉ cần không cho những món đồ cao cấp mà chủ nhiệm Chu mang đến là được.
Nhị Nha ôm lấy sách, cầm lấy kẹo, về đến phòng lấy kẹo ra và nói: “Chị cả, Chiêu Đệ, Lai Đệ, Tam Nha cho chúng ta kẹo nè, mỗi người hai viên, mau tới lấy nào.”
Lai Đệ nghe thấy thế, hai mắt liền sáng rực lên: Chị ba lại cho họ kẹo ăn rồi.
Cô bé nhanh chóng chạy tới, xòe đôi tay nhỏ ngăm đen, chờ đợi Nhị Nha chia kẹo cho mình.