Thanh Xuân Trở Lại! CP Tôi Ship Real Rồi - Hồ Lô Tương - Chương 8: Chàng thiếu niên năm ấy
- Trang Chủ
- Thanh Xuân Trở Lại! CP Tôi Ship Real Rồi - Hồ Lô Tương
- Chương 8: Chàng thiếu niên năm ấy
– ————————————————
Lịch trình làm việc hôm nay của Phó Tinh Huy là quay vài cảnh bổ sung cho quảng cáo mới của anh, công việc kết thúc cũng khá sớm.
Tống Kỳ đặt một bàn ở cửa quán cơm gần công ty, hắn cố tình lái xe tới đón Phó Tinh Huy nói là muốn thảo luận với anh chuyện ở show kia.
Vừa lên xe, Tống Kỳ đã đi thẳng vào vấn đề: “Tinh Huy, báo cho em một tin xấu.”
” Sao vậy ạ?”
” Hot search bảng chung bạo đỏ thẫm, về em.”
(* Hot search trên Weibo chia thành các bảng như Bảng chung – tất cả các tin tức; bảng giải trí – chỉ nói về ngôi sao; bảng…. Bạo đỏ thẫm là lượt tìm kiếm, truy cập và thảo luận tương tác với tin tức này thu hút đến hơn 90% người dùng Weibo)
Nghệ sĩ là nghề vinh – nhục song hành, Phó Tinh Huy đã quen từ lâu rồi, chỉ là thói quen nghề nghiệp nên anh chưa bao giờ tự mình động đến những sản phẩm của truyền thông như thế này. Bình thường, có tin tức gì mới đều do Tống Kỳ hoặc trợ lý Tiểu Điền nói cho anh nghe.
Ngoài tài khoản WeChat xã giao của anh, thì những tài khoản mạng xã hội khác để tương tác với fans đều do công ty quản lý. Chủ yếu là Tống Kỳ và Tiểu Điền và đoàn đội tự điều hành.
” Ekip chương trình mua hot search sao?” Phó Tinh Huy nghi ngờ nói.
Gần đây anh không có phim truyền hình nào trong thời gian quảng bá,cũng không có gì chuyện gì quá đáng để lên hot search. Nếu Tống Kỳ nói là tin tức xấu, thì 2/3 chắc chắn là e kip chương trình giở trò.
” Chắc thế.” Tống Kỳ nói: “Từ khoá là em và Kỷ Lãng, với hai bức ảnh hai người bước vào quán trọ. Còn nhả ra tin tức em đang ghi hình chương trình giải trí hot.”
” Chỉ có vậy mà bạo đỏ thẫm sao?”
Cả Tống Kỳ lẫn Phó Tinh Huy đều rất quen thuộc với cách làm theo đúng quy trình như này, gần như chắc chắn ekip chương trình đang thử nghiệm xem phản ứng của dư luận như nào. Nhưng đề tài giữa anh và Kỷ Lãng bạo đỏ vẫn nằm ngoài dự đoán của Phó Tinh Huy.
Tiểu Điền hôm nay luôn đi cùng với Phó Tinh Huy, lúc này cũng đang ở trên xe. Khi hắn nghe thấy nghi ngờ của Phó Tinh Huy, hắn ngồi bên cười giải thích: “Thật ra đôi khi để che đậy tin tức khác, một vài tin tức vớ vẩn cũng sẽ leo lên hot search bạo đỏ. Nhưng anh Phó này, cái hot search này của anh có thể là bạo đỏ thật đấy ạ, độ thảo luận vô cùng cao luôn.”
Tiểu Điền đưa điện thoại ra: ” Anh có muốn tự mình xem thử không?.”
Phó Tinh Huy nhận lấy di động nhìn, đại khái là có một cái tài khoản đã đăng ảnh anh và Kỷ Lãng từng người bước vào quán trọ, nói rằng anh và Kỷ Lãng đang ở chung một chỗ ở vùng ngoại ô thành phố.
Chờ đến lúc độ thảo luận lên cao một chút, thì lại bắt đầu có người đăng ảnh có các trang thiết bị ghi hình như camera và phỏng đoán địa điểm hình như là chỗ ghi hình của chương trình 《 Quán trọ Đông Li 》, ý nói bọn họ đang quay chung một chương trình.
Vừa nhìn thấy quy trình thuần thục này, Phó Tinh Huy đã biết ngay là “tác phẩm” tự biên tự diễn của đội ngũ chương trình.
” Anh đã báo bên kia hạ nhiệt hot search dần dần” Tống Kỳ hỏi: ” Em có muốn lên tiếng không?”
“Tuỳ anh Tống, anh xem làm như nào thì làm thôi.” Phó Tinh Huy đem điện thoại trả lại cho Tiểu Điền.
“Vậy chúng ta sẽ không lên tiếng. Còn chương trình này có tiếp tục quay nữa hay không còn chưa chắc đâu.” Rõ ràng Tống Kỳ đang tức tối ra mặt với đội ngũ chương trình: “Sau này ai dám hợp tác với bên đó nữa, đúng là não úng nước.”
Phó Tinh Huy không nhiều lời, nghe vậy chỉ nói: “Vâng.”
” Anh Phó muốn ngủ một chút sao ạ?” Tiểu Điền lấy gối hình chữ U và bịt mắt ra: “Hôm nay anh vẫn chưa nghỉ ngơi được giây phút nào đâu đấy ạ.”
“Ừ.” Phó Tinh Huy nhận lấy bịt mắt từ tay Tiểu Điền rồi đeo lên, đầu dựa lên cửa kính ô tô nhắm đôi mắt lại.
Quả thực tinh thần anh có chút mệt mỏi, nhưng không phải bởi vì hôm nay anh chưa ngủ được giấc nào, mà là đêm qua anh ngủ không ngon.
Không biết có phải vì duyên cớ bất chợt gặp lại Kỷ Lãng hay không, hiếm khi anh lại mơ thấy rất nhiều chuyện trước đây.
Hồi anh và Kỷ Lãng mới quen biết nhau, Kỷ Lãng mới 16 tuổi rưỡi. Vì Kỷ Lãng học nhảy cấp hồi tiểu học, cho nên lúc ấy hắn đã đang học lớp 12, ít hơn một vài tuổi so với học sinh trung học phổ thông thực thụ.
Nhưng lúc ấy Kỷ Lãng cũng đã toả ra ánh sáng hào quang giống như một nghệ sĩ nổi tiếng.
Hai nhân vật nam chính của bộ phim 《 Thịnh Niên 》 năm ấy được thiết lập một là một học sinh dốt đặc cán mai – Thời Chiêu – cứ hở chút là trốn học đi chơi đá bóng, chỉ cần động đến sách vở là đau đầu, và học sinh ba tốt vừa mới chuyển trường đến Từ Thịnh Nam – lạnh lùng, ít nói.
Nhưng sự thật lại tương phản với trong phim.
Người đóng vai học sinh giỏi – Từ Thịnh Nam – là Phó Tinh Huy mới 8 tuổi đã là thực tập sinh của công ty giải trí. Chẳng có tý dính dáng gì đến ba từ “học sinh giỏi”, chỉ là một sinh viên mỹ thuật với trình độ văn hoá ở mức chấp nhận được. Còn người đóng vai “học sinh dốt” thì lại là học sinh hàng TOP, thành tích đứng đầu hàng thật giá thật, chính là kiểu trăm năm mới có một người xuất sắc như vậy.
Phó Tinh Huy vẫn còn nhớ rõ mình còn thực lòng lo lắng thay cho Kỷ Lãng: “Em cũng đang là học sinh cuối cấp rồi, bây giờ không phải nên tập trung vào ôn tập thi đại học sao? Còn tham gia đóng phim điện ảnh gì nữa?”
Kết quả Kỷ Lãng vui vẻ giải thích với anh: ” Anh ơi, em được tuyển thẳng vào đại học A, không cần thi tham gia thi đại học.”
Khi đó Phó Tinh Huy vẫn là chàng thanh niên chưa trải sự đời, thường thức lúc ấy của anh vẫn là con đường dẫn tới thành công chỉ có một cách duy nhất đó là vượt qua được kỳ thi, bước vào cánh cổng đại học. Nghe Kỷ Lãng nói xong, anh mới hiểu được thế nào được gọi là “tuyển thẳng”, hoá ra trên thế giới này có một đám “con nhà người ta”, ngay từ lúc bắt đầu đã đi lùi mãi mà chưa tới vạch đích.
Cho nên hồi đó, anh phải lên giọng, diễn học sinh giỏi trước mặt Kỷ Lãng, quả thực khiến Phó Tinh Huy rất chột dạ.
Anh vẫn còn nhớ rõ lúc ấy, anh diễn nhân vật Từ Thịnh Nam không tốt chút nào. Có lẽ bởi vì không có đủ tự tin diễn trước mặt Kỷ Lãng, cũng có lẽ bởi vì là lần đầu tiên tiếp xúc với diễn xuất, nên đóng mãi vẫn hỏng. Anh bị đạo diễn mắng te tua, đêm đã khuya lắm rồi vẫn không cam lòng, cầm kịch bản ngồi ở sân thể dục luyện tập đối diễn với không khí. Cho đến khi Kỷ Lãng không biết nhảy ra từ đâu dúi vào lòng anh bình nước nóng, anh mới phát hiện tay chân mình đều đã lạnh cứng cả ra rồi.
Lúc ấy anh vẫn chưa hiểu được nhân vật của mình, liền hỏi Kỷ Lãng: “Học sinh giỏi như bọn em rốt cuộc là nên trông như thế nào? Anh phải diễn như thế nào đây?”
Kỷ Lãng bị anh chọc cười, vừa lễ phép lại vừa hài hước nói: “Ôi anh, thành tích tốt chỉ là tính từ thôi. Một học sinh giỏi có thể là bất cứ hình hài trạng thái nào cũng được.” Nói xong Kỷ Lãng thình lình hôn lên mặt Phó Tinh Huy: “Giống như vậy này, học sinh giỏi cũng sẽ hôn người mình thích ở sân thể dục.”
Phó Tinh Huy đứng lên làm bộ muốn cầm kịch bản đánh hắn, Kỷ Lãng lại ỷ vào việc chân dài, bỏ chạy nhanh như chớp, chạy xa xa rồi vẫn còn ngoái đầu lại hô to: “Đùa anh thôi! Đêm tối lạnh lắm! Anh nhanh về đi!”
Khi đó trong mắt anh, Kỷ Lãng giống hệt như một chàng thiếu niên trẻ tuổi, có chút nổi loạn, thích trêu đùa người khác, lúc nào cũng tràn đầy sinh lực và sức sống. Giống như mặt trời đỏ rực mới mọc đăng kia, thật rực rỡ, thật bắt mắt.
Ở trong mắt Phó Tinh Huy, Từ Thịnh Nam của《 Thịnh Niên 》 là người chẳng màng đến sự đời, trong lòng chỉ có học tập nhưng vẫn không giấu được hào quang rực rỡ.
Từ Thịnh Nam học ở một trường cấp 3 trực thuộc một trường đại học danh tiếng, biết vẽ tranh, biết viết thư pháp. Môn thể thao nào anh cũng biết một chút, những trận đấu bóng chuyền, bóng rổ giữa các trường, anh đều nằm trong hàng ngũ chủ chốt. Chưa kể đến những kỹ năng bên lề lặt vặt như trượt băng, chơi piano,… Bằng khen, cúp thưởng cầm đến mỏi cả tay, vừa vào cấp III đã nhận được thông báo “tuyển thẳng” của đại học A.
Ngoài ra còn có một vài thiết lập “hào quang rực rỡ” khác như là chủ tịch hội học sinh của trường trung học phổ thông, quán quân cuộc thi ca nhạc trong trường, là người lên phát biểu trong ngày kỷ niệm thành lập trường,…..
Phó Tinh Huy đi đến trường cấp III của Kỷ Lãng nhìn thử, lúc anh đi cùng với hắn cứ cách vài bước lại có người chào hỏi Kỷ Lãng. Tính cách của Kỷ Lãng cũng rất tốt, quen hay không quen cũng đều lễ phép đáp lại. Còn có cả một ít chắc là đàn em khoá dưới, vừa ngượng ngùng nhờ hắn ký tên vừa hỏi thăm xem hắn quay phim điện ảnh thế nào rồi. Nghiễm nhiên Kỷ Lãng là nhân vật rất nổi tiếng trong trường.
Là thủ đô của đất nước, nên thành phố A luôn đi đầu tiên phong là kiểu mẫu về chất lượng giáo dục. Là trường trung học trọng điểm nên lại càng đầu tư khuyến khích học sinh phát triển toàn diện.
Trước khi quay bộ phim 《 Thịnh Niên 》, Kỷ Lãng và bạn vừa mới nộp đơn xin cấp bằng sáng chế độc quyền phát minh đồ dùng sinh hoạt tiện ích. Mà Kỷ Lãng lọt vào mắt xanh của đạo diễn Giả tại một trận thi đấu bóng rổ giữa các trường trung học trong thành phố. Khi ấy, Kỷ Lãng mới lên lớp 12, đang là chủ lực trong đội thi đấu tranh chức quán quân.
Vừa học giỏi vì thích học, lại vừa tham gia tất cả các hoạt động ngoại khoá vì đam mê; vừa là học sinh trung học lại vừa thảnh thơi chạy đến đóng phim điện ảnh vì cảm thấy chuyện này quá mới mẻ, chưa từng được thử sức lần nào.
Từ tính cách đến lý lịch trích ngang đều hoàn hảo đến mức khiến Phó Tinh Huy câm nín, phá bỏ mọi giới hạn nhận thức trước đây của anh.
Trước khi gặp được Kỷ Lãng, Phó Tinh Huy cảm thấy không có người nào trên thế giới này hoàn hảo cả.
Sau khi gặp được Kỷ Lãng, Phó Tinh Huy nghĩ Kỷ Lãng chính là hoàn hảo
Hoàn mỹ đến mức khi nào vầng thái dương sáng chói mang tên Kỷ Lãng này mọc lên, tất cả những ngôi sao chung quanh chẳng còn lung linh nữa.
– —————————————————
Đôi lời tâm sự của edit: Đến một lúc nào đó mỗi người sẽ gặp được mặt trời rực rỡ của riêng mình, nhưng quyền lựa chọn có trở thành bông hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời hay không lại nằm trong tay chúng ta.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ:3