Thanh Xuân Ngông Cuồng Của Những Kẻ Phản Diện - Chương 41: Đầu xuân
Mùa xuân đến rồi, đầu mùa xuân tuy vẫn còn cái lạnh của cuối đông nhưng nhiệt độ cũng không quá thấp nữa, những chồi non cũng bắt đầu nhú rồi. Học sinh cũng đã thi xong một mùa thi cuối kỳ căng thẳng chuẩn bị đón ngày tết sắp tới đây. Đó là một ngày đặc biệt – Tết nguyên đán. Một ngày cầu chúc năm cũ qua năm mới đến nhưng từ giờ đến tết vẫn còn một tháng. Nên học sinh vẫn phải đi học, chưa có được nghỉ.
“Ô yê thi đã qua có thể xả hơi thoải mái rồi!” Bạch Dương kéo theo Ngưu đi xuống căn teen trường, vừa đi vừa cười hớn hở nhìn có vẻ vui mừng lắm.
“Tha tao, mày đi rủ Ngư đi, tao muốn đi ngủ” Ngưu mệt mỏi, mãi cô mới lết được cái xác ra khỏi ký túc để đến trường, ra chơi muốn ngủ một chút mà bị kéo lê đi thế này đây.
“Không ra chỗ nó được, giờ nó đi với bạn trai nó rồi, đâu ra quan tâm chị em tụi mình”
Bạch Dương vừa dứt lời Song Ngư đã xuất hiện ở đằng sau: “Chúng mày đang nói cái gì đấy?”
“Ôi ba má ơi giật mình, sao mày thù lù phía sau vậy Ngư!”
Song Ngư liếc Bạch Dương khiến cô làng ngượng ngùng quay qua một bên né đi ánh mắt của Ngư. Đùa gì chứ cô vừa nói xấu nó đấy.
“Đi xuống căn teen đi, tao cũng muốn xuống, bụng kêu ục ục nãy giờ rồi”
Căn teen hôm nay cũng vắng hơn thường ngày, vừa vào đã nhìn thấy Ma Kết và Thiên Bình vẻ mặt đăm chiều hằm hằm ngồi chọc miếng bánh muốn nát luôn. Bạch Dương và hai đứa đằng sau nhìn cũng thấy sợ. Chuyện gì đây sao không khí âm u vậy? Ai chọc vào hai đứa này à?
“Thiên…”
“Hả?” Song Ngư chưa nói xong Thiên Bình đã nói rồi làm cô sợ hãi như rùa rụt cổ mà núp sau Bạch Dương. Lần đầu tiên cô thấy Thiên Bình như vậy đấy.
Thiên Bình điều chỉnh lại cảm xúc: “À xin lỗi Ngư, chỉ là tớ đang cáu thôi, ảnh hưởng đến cậu rồi”
“Không, không có đâu nhưng mà có chuyện gì vậy?” Nhìn cái bánh kem đã nát bét mà thấy thương quá.
Mặt Thiên Bình ngưng trọng lại, bàn tay cũng siết thành nắm luôn rồi: “Ngư à hắn ta về nước rồi”
“Hắn…?” Khoan đã không lẽ! Đừng có nói là tên đó nha! Như vậy khác nào quả bom hẹn giờ sống ngay cạnh.
“Nguy to rồi đây…”
Bạch Dương không hiểu Song Ngư và Thiên Bình rốt cuộc đang nói cái chuyện gì nhưng mà…nhìn có vẻ nguy hiểm lắm. Cô qua qua Ma Kết thấy con bạn mình mặt mày cũng nhăn nhó không kém càng khó hiểu. Cả Ma Kết mà cũng vậy luôn sao??
“Kết, có chuyện gì vậy, sao mặt cậu cả kém gì Bình, hai người đang nói gì mà mặt nặng mày nhẹ, ám khí bắn tung tóe vậy?”
Ma kết thở dài: “Thôi, nói ra đứa não ngắn như mày cũng không hiểu đâu” Điểm yếu của Bạch Dương chính là tiêu hoá thông tin chậm. Với cả, nó không giỏi giữ bí mật, nếu nói ra nhóm Thiên Bình sẽ nguy hiểm.
Thiên Bình có nói cho Ma Kết sự thật vào mấy ngày hôm trước khi hai người đã quá thân thiết và tin tưởng nhau, tuy vẫn ám ảnh chuyện của Ánh nhưng tính Bình mau quên nên không ngần ngại nói bí mật này cho Ma Kết, vì cô ấy cảm thấy Ma Kết là một người rất đáng tin cậy.
Còn về hắn trong miệng của Thiên Bình chính là tên anh trai hờ kia. Một tên bệnh hoạn dồn ép nguyên chủ tới cái chết. Kỳ lạ thật, nếu theo nguyên tác thì hắn có trở về đâu. Hay do bọn họ thay đổi nguyên tắc nên tình tiết cũng bị bóp méo? Số phận của nguyên chủ là gắn với tên bệnh thần kinh đó, vì nguyên tác thay đổi nên tình tiết để cho hắn về sao? Đúng là không thể tránh được à.
“Nhưng sao giờ, hắn sẽ ở cùng biệt thự với bà đấy” Song Ngư lo lắng, nếu Thiên Bình ở đó thì…
Ma kết suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bà ở ký túc xá với tôi đi” Tự dưng Ma Kết nói vậy làm tụi nó tròn cả mắt nhìn chằm chằm Ma Kết.
Ma kết nghĩ là nói hơi đường đột quá vội giải thích: “Song Ngư giờ ở với bạn trai nó rồi, còn giường trống nên…thêm một người ở cũng được mà, lại còn là Thiên Bình nữa thì vẫn may hơn là người ngoài phải không?”
Song Ngư vừa nghe từ bạn trai thì đã đỏ mặt nhưng nghe Ma Kết nói quá có lý vậy nên vui tươi nói với Bình: “Được đấy chứ, ý kiến không tồi chút nào!”
“À mà tên Thiên Yết kia ổn không, chắc không phát rồ chứ?” Kim Ngưu thở dài, tên Thiên Yết này phận cũng vất vả ghê ha, tuy tên này cuồng em gái nhưng còn đỡ hơn tên bệnh hoạn kia.
“À thì, anh ấy cũng rất cật lực phản đối với cha, nhưng những gì anh ấy nói đều bị bác bỏ hết”
“Làm tiểu thư đúng chẳng dễ dàng hay sung sướng gì mà” Kim Ngưu ngán ngẩm, mà cái sự ngán ngẩm này lại cũng đồng điệu với Thiên Bình. Cuộc sống tiểu thư gì chứ, có khác gì địa ngục đâu, lấy hai kiếp của Thiên Bình làm ví dụ thì có kiếp nào sống yên ổn mà không có bất hạnh sao?
Chia tay nhóm trong căn teen Kim Ngưu có việc nên cũng không thể ỏ lại, đi qua câu lạc bộ làm vườn cô cũng không nhịn được mà đứng lại, hình như cửa mở. Nghĩ lại thì Xử Nữ coi việc trồng hoa cỏ là một niềm vui trong những ngày chạy dealine đến sấp mặt nhỉ. Cô nhớ ấn tượng đầu tiên về anh ta chính là một đôi mắt thâm quầng. Không biết giờ đôi mắt kia có lại thâm không nhi?….
Bên trong có rất nhiều loài hoa, nhất là những loài hoa mùa xuân đang bắt đầu ra nụ rồi kìa, chúng bé bé nhìn xinh thật. Thực chất vườn hoa này của câu lạc bộ chính là nhà kính bỏ đi trước đó rất lâu của trước nhưng sau được câu lạc bộ làm vườn tu sửa vào làm lên câu lạc bộ ở đây, nơi này đẹp mà có sức sống hơn hẳn. Giữa nhà kính có một cái hồ nhỏ, ở giữa là một cái nhà bé hình như là chỗ họp của câu lạc bộ, bên ngoài cũng có rất nhiều bộ bàn ghế theo kiểu phương Tây, chỗ này sống ảo là tuyệt nhỉ…
Có lẽ cô sẽ ngồi đây nghỉ chút.
“Hử? Em là em gái hay đi cùng Xử nữ mà nhỉ, ngồi thẫn thờ vậy?” Nhân Mã từ trong một dãy đường hoa phía phải đi ra, có lẽ anh đã ở đây từ trước đó.
“Thì làm sao?” Kim Ngưu chẳng buồn mở mắt, cô vẫn ngồi trên ghế nhắm mắt ngửa mặt lên trời như thư giãn như mỏi mệt.
Khoé miệng Nhân Mã khẽ giật giật, cái con nhỏ này tính tình cũng khó chịu ghê gớm. Không hiểu sao hoà hợp được với tên Xử Nữ như vậy. Tâm linh tương thông giữa những người bận rộn à?
“Thì cũng không có chuyện gì chỉ là thấy em ngồi đây như cọc gỗ ấy, suy nghĩ sự đời gì à?”
Kim Ngưu nhíu mày bật dậy, mặt rõ khó chịu: “Anh im mồm đi” Nói xong liền đi một mạch ra ngoài chẳng thèm quay đầu lại.
“Ơ…” Nhân Mã trợn mắt bần thần đứng đấy. Cái con nhỏ này! Nó còn đáng ghét hơn cả nhỏ Sư Tử. Rồi hỏi nó nhẹ nhàng như thế mà nó tỏ cái thái độ gì vậy không biết!
Nhân Mã vừa ra khỏi ngoài nhà kính, tâm trạng vốn đang bực bội thì đã thấy Sư Tử chòi ra trước mắt dọa anh một phen giật mình. Ôm tim vì suýt lên cơn đau tim do bất ngờ.
“Em không thể đi mà phát ra tiếng động được à! Cứ thoắt ẩn thoắt hiện như ma ấy!”
“Ơ hay, hôm bữa thì anh bảo em là con gái phải đi nhẹ nói khẽ cười duyên, giờ thì anh muốn em phải chạy bình bịch, anh cũng lật mặt nhanh quá đấy” Sư Tử thở dài, bĩu môi kinh bỉ.
“Rồi lại tìm anh làm gì?” Mỗi lần nó tìm anh là chắc chắn có chuyện.
“Em có cái này hay cho anh xem này, không phải anh là hội trưởng hội học sinh sau mau đi giải quyết” Mặt Sư Tử tỏ vẻ hí hửng
Rồi đấy, biết ngay mà. Từ khi mà Sư Tử quen được hội trưởng hội học sinh quyền lực thì như kiểu có kẻ chống lưng đằng sau ấy, nào ai dám nói lại nó. Lắm lúc thấy có chuyện gì đó là nó lôi xềnh xệch anh đi giải quyết. Cứ cảm thấy anh có tội gì với nó mà ông trời cử nó xuống trị anh vậy?
Trước thì là hội trưởng hội học sinh nhưng toàn trốn việc đi ngủ, hầu như công việc đều một tay Xử nữ lo liệu. Tuy giờ Xử nữ không ở đây nhưng cũng không đến nỗi quá lộn xộn. Đều tại con nhóc này, giờ anh toàn phải chạy theo giải quyết những chuyện lớn nhỏ. Bực nha!
“Lại gì nữa, không kiếm việc cho anh thì em ngỏm à” Mày cho anh mấy ngày bình yên đi, anh xin mày đấy!
“Nói gì vậy chứ, không phải hội trưởng là phải làm mấy chuyện này sao? Không lẽ trước giờ anh trốn việc?”
Trúng phóc tim đen, Nhân Mã chẳng thể nói thêm câu nào được nữa. Ở đâu đó những thành viên trong hội học sinh đều vô cùng cảm kích nó:))
“Thế rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Hình như ở phòng dụng cụ có mấy tên bắt nạt bạn học đấy, anh qua xem đi” Sư Tử vừa lúc đi ngang qua chỗ đấy nên là phải đi tìm đồng minh để đến xử lý.
“Không phải bắt nạt thường xuyên sảy ra sao?”
“Anh biết nó thường xuyên xảy ra mà sao nhìn mặt anh dửng dưng vậy hả? Bạo lực học đường vô cùng nguy hiểm đấy, anh có biết hậu quả nó để lại nặng nề như thế nào không hả!”
Nhân Mã giật giật khoé miệng nhưng vẫn đi theo nó xem sao, nó nói cũng đúng bạo lực học đường vô cùng không tốt. Xử lý cho xong đi còn chạy.
“Hửm? Sư tử quay lại rồi kìa, bà gọi đồng minh chưa hả!”
“Có rồi, tới rồi đây”
Nhân Mã day trán đau đầu. Trước mắt chính là Mộng Đình và Hùng, chỗ Hùng còn có ba bạn nam, nhìn có vẻ đang cãi nhau và đánh nhau tới nơi. Mộng Đình còn túm tóc Hùng như muốn bứt luôn đầu nó ra cơ mà.
“Ra là lừa anh đến làm đồng minh cơ à?”
Sư tử gãi đầu chột dạ cười hì hì, nhưng cái mặt nhìn cũng chẳng biết hối lỗi là gì. Nhân Mã kiểu: ಠ_ಠ
“Em rảnh dỗi ghê ha” Anh túm luôn nó đi để Mộng Đình trố mắt đứng đấy, bảo nó đi gọi đồng minh mà bên cô tự nhiên mất thêm một người là sao!
“Thiên Bình định sống ở ký túc sao?” Thiên Yết lết cái thân thể mệt mỏi của mình hỏi Bình. Nhìn Yết với cái vẻ mặt như vậy ai cũng thương vì cậu ta luôn cố gắng cho họ có một cuộc sống tốt nhất. Đáng nhẽ cậu ta có thể tiếp tục ẩn giật làm một tiểu thuyết gia nhưng mà vì họ mà cậu ấy phải làm bản thân có thế lực lớn hơn còn ở sau lưng chống đỡ cho họ. Sóng gió cũng sắp tới rồi, tên đó đã trở về, mọi chuyện xui xẻo vẫn chưa dừng lại. Đòi hỏi một người như Thiên Yết phải vắt óc nghĩ cách giải quyết cho thoả đáng.
“Ừm, tại em nghĩ tên đó ở biệt thự thì em với hắn sẽ sống chung nhà, như thế không ổn chút nào”
Thiên Yết cũng đồng tình, dù sao anh cũng không có ở biệt thự, ký túc có nhóm Song Ngư, nhất là cái con bé mưu mô không kém – Ma Kết. Vậy nên có lẽ sẽ ổn thôi.
“Ừm, vậy cũng tốt”
“Anh… không ngủ và ăn đủ giấc có đúng không?”
Song Tử thở dài kéo Thiên Yết mặt than thở như mẹ già lo con trai: “Chứ gì nữa! Thiên Bình em không biết đâu, cứ tối là nó bật đèn flash để đọc sách rồi làm cái gì đấy, anh ngủ cạnh giường của nó mà cũng lo thay đấy, mấy hôm rồi nó thức trắng, giờ y như xác chết không khác gì Xử Nữ trước kia”
Chúng nó có tập tục theo đàn hay sao mà cứ thích hại mình.
“Mày lắm mồm quá” Thiên Yết đẩy Song Tử ra, tên này như keo dính chuột ấy, trước dính Xử Nữ giờ thì dính cậu làm mệt muốn chết. Mệt tâm ಠ,_」ಠ.
Bảo Bình không cùng ký túc với nhóm Thiên Yết nên cũng không biết chuyện này: “Cận thận có nếp nhăn đấy ông già”
Thiên Bình che miệng cười nói: “Sao không gọi ông xã luôn cho hợp thời”
Bảo Bình giật nảy mình đỏ bừng mặt trố mắt nhìn Thiên Bình vẫn cứ cười cười trọc mình, xong quay qua nhìn Thiên Yết, mặt nó tỉnh thế? Xong đã nghe thấy Yết nói rồi: “Nó nói tao cắt mõm nó”
Đáng sợ vậy!
Thiên Bình thì vẫn cười ngả ngớn, Song Tử beo má cô xong lôi ghé sát tai hỏi Bình: “Hai người đó….à thì…có gì đó à? Cứ thấy….”
Nghe Song Tử ấp úng có vẻ như đang nghi ngờ trong câu hỏi của mình. Hay giờ cô nói cho anh ấy sốc nhỉ?
Bình cũng ghé sát vào tai Song Tử thì thầm thì thầm.
Song Tử mở to mắt sốc đến bật mình la to: “Cái gì!!! Nó yêu người cùng…..ưm!” Song Tử chưa hét song thì Thiên Bình đã che miệng anh lại. Sao lại hét to như vậy kia chứ!
“Gì đấy? Song Tử, ông anh bị điên à?” Bạch Dương nhướn mày bĩu môi, vẻ mặt nhìn Song Tử khinh bỉ vô cùng.
“Mày ngậm &₫#&-₫!” Vẫn là Thiên Bình che mõm Song Tử lại lên chả nghe được ông anh này nói gì, song cô vội nói: “Anh ấy bảo có việc cần tớ giúp thôi, vậy bọn tôi đi trước ha” vừa dứt lời Thiên Bình đã lôi Song Tử chạy vọt đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Đến sau khi chạy xa rồi Thiên Bình mới ép Song Tử vào bức tường, bản thân cô cũng vì mệt mà thở như trâu.
“Anh bị sao vậy! Anh vừa nãy định hét cho cả chỗ đấy biết sao! Nếu mọi chuyện vỡ lở thì sẽ không tốt cho Bảo Bình đâu!”
Song Tử mặt đầy hối lỗi: “Anh…anh xin lỗi…A!” Song Tử bị Thiên Bình dí vào tường mà giật nảy mình, mặt đỏ đã đến tai. Thiên Bình một bụng tức giận cảnh cáo anh: “Biết thế em không nói cho anh, vậy nên anh không được phép nói với bất kỳ ai!”
Anh vì nóng cả mặt mà ỉu xìu rũ xuống: “Anh…anh hứa anh sẽ không nói, vậy nên…vậy nên…à thì…tay…tay em…” trạng thái ấp úng đã tăng lên cấp độ mới, ngại đến chết là có thật, giờ Song Tử cảm nhận được rồi!
Thiên Bình nghe vậy thì nhìn lại tình hình mà cứng đờ người. Sao cứ như tổng tài ác bá đang dí bé mèo con vào tường vậy? Chính cái suy nghĩ đấy đã làm Thiên Bình rùng mình mà vội buông tay ra khỏi tường.
Vừa buông tay thì đã nhìn thấy Song Tử nhắm chặt mắt mà hét lên: “Anh đây còn trong trắng đấy nhé! Em định làm gì vậy hả! Em….em phải chịu trách nhiệm đấy!”
Đầu Thiên Bình bay qua một hàng dấu ba chấm. Cha nội này đang nói cái quái gì vậy? Tấu hề à?
“À thì em chưa có làm gì phận trai trong trắng của anh đâu, anh không cần phải làm quá vậy đâu…”
Song Tử nhìn Thiên Bình làm mặt khó hiểu nhìn anh thì anh không khỏi ôm mặt, không biết chui vào đâu mà vội chạy đi.
Thiên Bình vẫn thộn mặt há hốc mồm đứng đấy. Có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Thiếu nữ thẹn thùng và tổng tài bá đạo à? Cô là tổng tài á? Thiên Bình tự nghĩ lại tự rùng mình. Mùa xuân rồi vẫn lạnh thế….
Song Tử chạy đi xong va phải người cả hai liền đều ngã xuống nền đất: “A!”
Vừa ngẩng đầu lên định xin lỗi thì liền thấy gương mặt khó ở của Xử nữ. Anh vui mừng khôn xiết, thằng bạn nối khố đã trở lại, nó không nói gì mà tham gia giao lưu học sinh như vậy làm mới đầu anh tưởng nó chết ngắt ở đâu rồi chứ.
“A! Huhu Xử nữ ơi mày về rồi! May quá à hức” Nhìn mặt mũi Song Tử tèm lem nước mũi Xử nữ không khỏi ghét bỏ
“Tránh ra tởm quá”
“Sao mày lại có thể nhẫn tâm nói bạn mày như thế hả! Mày có lương tâm không!” Song Tử mặt đầy oán trách.
“Mày làm cái gì cũng quá lên!”
“Còn không phải là tại mày chẳng thèm hỏi qua ý tao mà đồng ý với thầy à! Mày biết mày đi thằng bạn này cô đơn lắm không hả”
Xử nữ bình tĩnh quay qua, mặt tỉnh bơ mang chút mệt mỏi: “Kệ mày”
“…” ༎ຶ‿༎ຶBạn bè như **
Cứ có cảm giác như là nó đi xong giờ nó về mồm nó láo hơn thì phải!
“Nói tao nghe đi, ai đã dạy mày nói mấy câu mất dạy như vậy hả!”
“Im đi, mày ồn ào quá”
Song Tử hừ một tiếng, đúng là đi xong giờ về nổi loạn rồi: “À, hình như thằng Nhân Mã nó muốn gặp mày lắm đấy, lên gặp nó đi kìa không nó lại oán tao thấy mày mà không báo cáo!”
Hình như là thằng Mã giờ bị hành ghê lắm, Xử Nữ đi rồi cái gì nó cũng phải đến tay. Nghiệp quật đấy, này thì suốt ngày trốn việc