THANH XUÂN KHÓ QUÊN - Mặt trời lung linh - Chương 4 - Học sinh lớp 9B
– Trời ơi! Tớ đội ơn cậu nhiều lắm luôn ý! Cảm ơn nhiều nha! – Lục Sam vừa cảm ơn rối rít vừa nắm tay cậu bạn kia
Gương mặt của cậu nhóc thoáng chốc đỏ bừng vì ngại, ấp úng nói chuyện với Lục Sam:
– Khô… không có… có gì đâu, tớ… tớ chỉ tình cờ đi ngang qua thôi!
– Mà cậu học lớp nào? Tên gì?
– Tớ học 9B, tên là… tên là…
Cậu nhóc đang định nói thì bỗng dưng ở đâu ra Lương Hạo xuất hiện, vẻ mặt cau có đen xì, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay nhỏ bé của Lục Sam đang nắm lấy tay của cậu nhóc kia
– Các cậu đang làm gì ở đây vậy?
Giọng nói u ám khiến Lục Sam sởn hết gai ốc quay lưng lại nhìn. Cô giật thót tim rụt tay lại và mắng Lương Hạo:
– Tên nhóc này! Cậu mọc ở đâu ra vậy?
– Tôi mọc từ đầu cậu ra đấy! Làm gì mà như lén lút ngoại tình vậy?
– Tôi đâu c….!
Lục Sam chưa dứt câu thì lại nghe tiếng thét của lũ côn đồ kia :
– Tìm ngay 2 con nhỏ đó cho tao! Tao phải đập chết nói!
Lương Hạo cau mày hỏi nhỏ :
– Sao cậu lại đi đắc tội với cái lũ con nhà giàu đó làm gì?
– Tôi cũng chịu thôi.
Lục Sam vừa trả lời Lương Hạo vừa ngó ngang ngó trái canh chừng lũ côn đồ kia. Lương Hạo nhìn về hướng lũ kia cau mày. Bỗng cậu ta kéo áo Lục Sam đi về hướng ngược lại với đường đi về. Lục Sam giật mình quay lưng lại nhìn Lương Hạo mắng mỏ :
– Này! Cậu kéo tôi đi đâu vậy?
– Đi về.
– Nhưng hướng này đâu phải hướng đi về!
Lục Sam vừa mắng Lương Hạo vừa chạy theo bám chặt lấy áo cậu ta sợ hãi liếc ra sau nhìn. Tôi cũng vội vã chạy theo nhưng không ngờ cậu nhóc kia lại đi theo hướng ngược lại [hướng của lũ côn đồ]:
– Này! Sao cậu lại đi hướng đó? – Tôi lo lắng nhìn cậu ta
Nhưng cậu ta hoàn toàn ngó lơ tôi mà cứ đi thẳng về hướng lũ côn đồ. Vì quá lo lắng nên tôi đã bám theo cậu ta. Thật không ngờ cậu ta lại dừng lại ở chỗ lũ côn đồ và nói gì đó. Vì ở xa chỗ đấy nên tôi không thể nghe cậu ta nói gì chỉ nhìn thấy ánh mắt long lanh của cậu đã trở nên lạnh lẽo đến sợ. Dường như cậu ta phát giác ra sự tồn tại của tôi nên đã quay lại nhìn, tôi sợ hãi lúp đi và nhanh chóng chạy theo Lục Sam.
Cũng lúc đó tại chỗ lũ côn đồ, chúng đang thu mình nói chuyện kính nể với cậu nhóc có gương mặt baby kia :
– Đại ca! Có tìm 2 con nhỏ kia nữa không?
Gương mặt cậu nhóc dần trở nên u ám khiến người khác nhìn vào phải khiếp sợ, ánh mắt lạnh lẽo mỉm cười nham hiểm nói với lũ côn đồ :
– Lần này tha đi, tao đã tìm thấy điều thú vị hơn rồi
Lúc này ở chỗ của Lục Sam và Lương Hạo, 2 người họ đang đứng đợi tôi. Lục Sam trông thấy tôi thì liền vội vã chạy lại hỏi han vẻ mặt hoảng hốt xen chút lo lắng:
– Nhật Hoàng ! Cậu đi đâu nãy giờ vậy?! Không lẽ cậu bị đám người đó bắt lại ư?
– Tớ… tớ… tớ không sao, chỉ là bị rơi đồ thôi.
Tôi mỉm cười gượng gạo trả lời Lục Sam, vốn định nói chuyện của cậu nhóc kia cho Lục Sam nghe nhưng tôi lại nghĩ : “Biết đâu cậu ta chỉ là tình cờ bị lũ kia bao vây hỏi tung tích của bọn mình thì sao, có lẽ là mình lo xa rồi”. Cuối cùng tôi cũng không nói cho Lục Sam biết. Chúng tôi lại theo lưng Lương Hạo đi về. Con đường này trông vô cùng lạ, nhà cửa thì cao và san sát nhau nhưng lại trông như chẳng có ai ở, không khí âm u và trời đã sắp sụp tối, nó trông còn đáng sợ hơn cả con đường bình thường chúng tôi đi. Để không khí bớt ngột ngạt Lục Sam lại trò chuyện với tôi :
– Cậu thấy cậu nhóc lúc nãy trông thế nào?
– Trông giống một chú thỏ con rụt rè nhưng dũng cảm?
– Chính xác luôn! Cậu không biết nãy tớ nắm tay cậu ta đâu! Tay gì mà vừa bé lại có chút mũm mĩm thật sự cưng quá trời! Giọng nói thì nhỏ nhẹ, trầm ấm. Hơn ai đó biết bao nhiêu
Chữ “ai đó” nhấn mạnh của cậu ấy khiến tôi bật cười. Lục Sam thì lại liếc nhìn gương mặt u tối của Lương Hạo. Bỗng Lương Hạo dừng lại, Lục Sam không để ý liền đâm vào lưng cậu ta :
– Hả? Đến nơi rồi sao?
Lục Sam ngó nghiêng xung quanh. Vẫn là một khung cảnh xa lạ chả có gì giống với đường đi về cả. Bỗng Lương Hạo lên tiếng:
– Tôi xin lỗi.
Cả tôi và Lục Sam đều đứng người. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lương Hạo chịu cúi mình trước Lục Sam, cô thì lại dần lấy lại bình tĩnh nghiêm mặt hỏi Lương Hạo:
– Lỗi gì?
– Thật ra cậu không phiền… chỉ là… chỉ là tôi kiêu ngạo mà khinh thường cậu thôi
Gương mặt cậu ta đỏ bừng không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Sam. Cô thì lại phì cười kéo tay tôi chạy đi :
– Cảm ơn nhé ! Nhóc con!
Lục Sam tươi cười nhìn Lương Hạo vẻ mặt trêu đùa nhưng hình như rất hạnh phúc. Còn Lương Hạo, cậu ta chỉ cười nhẹ nhưng đó lại là một nụ cười ôn nhu nuông chiều, gương mặt như vừa thoát được một gánh nặng, chạy theo chúng tôi ngay sau đó :
– Này! Tôi không phải “nhóc con”