Thánh Thể Bất Phàm - Diệp Phong - Chương 46 Ngọc công tử, Mộ Dung Bạch
Chương 46: Ngọc công tử, Mộ Dung Bạch!
Hồng Yên chớp đôi mắt xỉnh đẹp nhìn Diệp Phong, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hố, không nói được gì, chỉ kéo chăn lên che nửa mặt.
“Tiêu rồi.”
Diệp Phong vỗ đầu thầm nghĩ, đời này coi như tiêu rồi.
Tuy rằng Hồng Yên không trả lời rõ ràng, nhưng dáng vẻ này của cô ây, đáp án đương nhiên đã quá rõ.
Hắn nhìn bản thân, cũng trần truồng như nhộng…
Diệp Phong đã hiếu hết mọi chuyện.
Một cô gái tốt cứ như vậy bị hắn hủy hoại.
“Diệp Phong, mày đúng là cầm thú!”
“Ha, người khác đều là say rượu loạn tính, sao mày luyện công cũng có thế làm ra chuyện cầm thú như vậy chứ?”
Diệp Phong vừa tự mắng mình vừa tự giơ tay tát vào mặt.
“Thiếu chủ, đừng làm vậy!”
Hồng Yên thấy vậy lập tức giữ tay Diệp Phong lại.
“Thiếu chủ đừng làm vậy, là nô tỳ hầu hạ thiếu chủ chưa tốt, không liên quan gì đến thiếu chủ!”
Hồng Yên đỏ mặt, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nói với Diệp Phong.
“Không đúng, là tôi có lỗi với hai người.”
Nói xong Diệp Phong lại giơ tay trái lên muốn tát vào mặt mình.
Lúc này Thanh Loan cũng đã tỉnh lại.
Thấy tình trạng của Diệp Phong, Thanh Loan cũng lập tức cản hắn lại, nắm lấy tay trái của Diệp Phong nói:
“Thiếu chủ, hai người chúng tôi vốn được cung chủ phái tới hầu hạ thiếu chủ, có thế được thiếu chủ sủng hạnh là vinh dự của chúng tôi, thiếu chủ đừng xin lỗi nữa!”
“Thật sao?” Diệp Phong sửng sốt: “Hai cô không trách tôi?”
“Đương nhiên.”
Mặt Thanh Loan đỏ bừng: “Thiếu chủ nộ khí, cơ thể của nô tỳ sinh ra là đế giúp thiếu chủ trút lửa, sao có thế trách thiếu chủ được?”
II II
Diệp Phong bối rối.
Quả thật nên nghe lời của Nhị sư nương, trước đây bà ấy từng nói với hắn lúc luyện công tuyệt đổi không được nóng vội, nếu không rất có thế sẽ bị tấu hỏa nhập ma.
Có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân khiến hắn mất đi lý trí.
Hắn cấn thận nhìn Thanh Loan và Hồng Yên, hỏi: “Hai người có bị thương không?”
Thanh Loan lắc đầu: “Thiếu chủ yên tâm, nô tỳ không bị thương.”
“Chỉ là…” Nói được một nửa, Thanh Loan ngượng ngùng cúi đầu.
“Chỉ là cái gì?”
Diệp Phong lập tức hỏi.
Thanh Loan và Hồng Yên nhìn nhau, hai người đều vô cùng ngượng ngùng.
Ngượng ngùng một hồi, Thanh Loan mới nói: “Lúc mới bắt đầu có hơi đau một chút…”
“Lỗi của tôi!”
Diệp Phong lại vổ đầu.
Thanh Loan và Hồng Yên đều là xử nữ, chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ.
Lần đầu tiên còn gặp phải Diệp Phong đang mất đi lý trí.
Thanh Loan vội vàng nói: “Thiếu chủ đừng tự trách như vậy, nếu không sau này nô tỳ cũng không dám ở bên cạnh hầu hạ thiếu chủ nữa.”
Hồng Yên cũng phụ họa theo: “Đúng vậy thiếu chủ, đây vốn là bổn phận của nô tỳ, thiếu chủ mà xảy ra chuyện gì, cung chủ đại nhân nhất định sẽ không tha cho nô tỳ đâu!”
“Được rồi.” Diệp Phong thở dài: “Hai người thật sự không trách tôi?”
“Nô tỳ không trách!”
Thanh Loan và Hồng Yên đồng thanh trả lời.
Diệp Phong gật đầu, giơ tay khoác vai hai người: “Được rồi, nếu Đại sư nương đã cho hai người đi theo tôi thì hai người cứ yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ không bạc đãi hai người đâu.”
“Vâng, đa tạ thiếu chủ.”
Hai người đỏ mặt, đồng loạt gật đầu.
Sau đó Hồng Yên nói: “Thiếu chủ, đêm còn dài, thiếu chủ ngủ thêm một lát đi.”
Nói xong Hòng Yên và Thanh Loan ngồi dậy muốn xuống giường.
“Hai người đi đâu vậy?” Diệp Phong hỏi.
“Nô tỳ cũng về phòng của mình.”
Diệp Phong lắc đầu nói: “Khuya rồi, đừng đi lung tung, ở lại đây ngủ đi.”
“Thiếu chủ…”
Hai người nhìn nhau, sau đó mới gật đầu đồng ý.
Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, hối hận cũng chẳng ích gì, chỉ càng hao tổn tinh thần và sức lực của bản thân mà thôi.
Diệp Phong cũng không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại chuấn bị ngủ tiếp.
Nhưng hắn mới nhắm mắt chưa được năm giây, đột nhiên mở mắt, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Hồng Yên vội hỏi: “Sao vậy thiếu chủ? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Suỵt.”
Diệp Phong lắc đều, làm động tác đừng lên tiếng.
Thanh Loan và Hồng Yên khó hiểu.
Chỉ nghe Diệp Phong nói: “Bên ngoài có động tĩnh, có người đến Hồ Tâm Cư.”
Nghe Diệp Phong nói vậy, Thanh Loan và Hồng Yên cũng trở nên cảnh giác.
Nửa đêm nửa hôm rồi còn có ai đến Hồ Tâm Cư chứ!?
Nhưng hai người đều không nghe thấy động tĩnh gì.
“Thiếu chủ có nhiều kẻ thù, nửa đêm đến
đây e là sát thủ?”
Diệp Phong gật đâu, động tĩnh của đối phương rất nhẹ, đã sử dụng khinh công, đương nhiên là vì không muốn bại lộ tung tích.
Tuy nhiên từ nhỏ thính lực của Diệp Phong đã vượt trội hơn hẳn so với người thường, cộng thêm có Cửu Chuyến Huyền Công giúp đỡ nên có thể nghe thấy những tiếng động người thường không thế nghe thấy.
Nghĩ vậy, hắn lập tức ngồi dạy, nói với Thah Loan và Hồng Yên: “Hai người ở đây đợi đi, tôi ra ngoài xem thử.”
Nói xong, Diệp Phong nhanh chóng mặc quần áo, bóng dáng biến mất khỏi phòng.
Thanh Loan nhìn Hồng Yên nói: “chúng ta cũng đi.”
“Được.” Hồng Yên gật đầu, nhưng lại nghĩtới gì đó, đột nhiên mở miệng: “Nhưng chúng ta chưa mặc quần áo.”
Thanh Loan bĩu môi nhìn mấy mảnh vải đã bị xé rách trên giường.
Lúc này bọn họ mới nhớ ra vừa nãy quần áo của hai người đã bị Diệp Phong xé nát.
Cùng lúc đó, dưới ánh trăng yên tĩnh, một bóng người mặc đồ trăng bỗng xuất hiện trên
tường viện của Hồ Tâm Cư.
Người này mặc đồ trắng, khuôn mặt tuấn tú, trên tay cầm một chiếc quạt giấy, phong thái ưu nhã, có phần giống mỹ nam tử.
Người này không phải ai khác chính là sát thủ mà Bang Long Hố thuê đến đế ám sát Diệp Phong, Ngọc công tử Mộ Dung Bạch!
Mộ Dung Bạch đứng trên tường viện, quan sát Hồ Tâm Cư một cái, lẩm bấm nói:
“Chẳng trách Bang Long Hố lại ra giá cao, không ngờ người mình phải giết lại sổng trong biệt thự xa hoa như vậy, đúng là đáng kinh ngạc, nhưng mà thật đáng tiếc, hắn sẽ phải chết sớm rồi.”
“Ha ha~”
Mộ Dung Bạch cười nhảy xuống tường, khinh công của hắn ta vô cùng tốt, lúc tiếp đất không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Sau khi vào sân, Mộ Dung Bạch nhìn xung quanh, sau đó dùng mũi ngửi ngửi phía trước, giống như mũi chó tìm mùi vậy.
Hồ Tâm Cư rất lớn, nếu tìm từ phòng này sang phòng khác nhất định sẽ đánh rắn động cỏ.
Dùng khướu giác đế tìm người là kỹ năng độc đáo hàng đầu của Mộ Dung Bạch, hơn nữa lần nào cũng đúng.
“Hay thật, bên trong biệt thự này có mùi của phụ nữ, còn là hai mùi khác nhau~!”
Mộ Dung Bạch nheo mắt hết sức dâm mỹ, hưng phấn kích động đến cực điếm.
Mùi của phụ nữ, là mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng trên cơ thế phụ nữ, càng xinh đẹp thì mùi hương sẽ càng quyến rũ.
Lúc này, vẻ mặt của Mộ Dung Bạch cực kỳ say đắm.
Hắn ta dám khẳng định bên trong biệt thự này có hai đại mỹ nhân!
Đợi sau khi giết chết Diệp Phong cũng có thế hưởng thụ một phen, chuyến đi này cũng coi như đáng giá!
Nghĩ vậy, Mộ Dung Bạch không nhịn được liếm môi, đã rất mong chờ được thưởng thức hai mỹ nhân.
Hắn ta đã xác định được vị trí của Diệp Phong, bước nhanh về phía biệt thự mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Nhưng vào lúc này, hắn ta vừa đi được mấy bước đột nhiên dừng lại.
Không biết từ khi nào, một bóng đen xuất hiện ở cửa biệt thự!
Mộ Dung Bạch sợ đến ngây người, hấn ta đã ở đây láu như vậy rồi mà không hề phát hiện ra!
Mộ Dung Bạch sửng sốt nhìn người đối diện.
Là khướu giác của hắn ta có vấn đề? Không chỉ khướu giác có vấn đề, thậm chí đến cả thị lực cũng có vấn đề?
Vì sao vừa nãy hắn ta không nhận ra ở đó có người chứ?
Nhất định là không nghỉ ngơi tốt nên bị mờ mắt rồi.
Bởi vậy Mộ Dung Bạch cũng không quá ngạc nhiên, ra vẻ bình tĩnh hỏi đối phương:
“Cậu là ai vậy? Nửa đêm không ngủ đứng đó thật đáng sợ!”
Diệp Phong ngước đôi mắt sâu thăm thẳm, lạnh lùng cười nói: “Không phải lời này nên để tôi hỏi anh mới đúng sao?”
“Ồ?”
Nghe vậy, Mộ Dung Bạch nhướng mày, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười giễu cợt:
“Tôi biết rồi, cậu chính là Diệp Phong?!”
“Không sai, anh đoán đúng rồi, anh là ai? Ai phái anh đến đây?” Diệp Phong lạnh lùng hỏi.
“Ha ha? Tôi?”
Mộ Dung Bạch cười ta, vô cùng đắc ý nói: “Cậu từng nghe nói đến người đứng thứ năm trong bảng sát thủ, đứng thứ hai mươi chín bảng
thiên tài, Ngọc công tử Mộ Dung Bạch chưa?”
“Ngọc công tử Mộ Dung Bạch?”
Diệp Phong nheo mắt, mấy nhân vật nhỏ bé như vậy hắn chưa từng nghe nói đến bao giờ, rất khó mà quen biết.
Diệp Phong lạnh lùng nói: “Anh tới giết tôi sao?”
“Thông minh!”
Mộ Dung Bạch cười to: “Cậu muốn tự chết hay là để tôi tiễn cậu một đoạn?”