Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều - Nam Hi Bắc Khánh - Chương 410: Chuyến đi này không tệ
- Trang Chủ
- Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều - Nam Hi Bắc Khánh
- Chương 410: Chuyến đi này không tệ
***
Trưởng Tôn Diên đã sớm biết Hàn Nghệ chắc chắn còn che giấu gì đó, không thể có chuyện hắn sẽ nói ra hêt trên điện được, nếu không hắn làm sao có thể lập công. Thế nhưng Trưởng Tôn Diên quả thật chưa từng nghĩ đến, Hàn Nghệ lại ẩn giấu sâu như thế. Hiên giờ so rac, chuyên nới lỏng lệnh cấm tiêu ban đầu ngược lại trở thành chuyên nhỏ rồi. Chuyên này đúng là càng kéo càng phức tạp mà.
Mà Trưởng Tôn Diên thì cũng không có chuẩn bị đối với chuyên này.
Trưởng Tôn Xung lại càng như thế. Ông ta thật sự không muốn mọi chuyện càng ngày càng rắc rối, chỉ mong càng sớm giải quyết càng tốt. Huống hồ việc này không phải việc ông ta có thể định đoạt, vì thê liền muốn từ chối Hàn Nghệ. Chúng ta vốn đang nói về chuyện cấm tiêu mà, đừng có kéo sang chuyện khác có được hay không?
Nhưng đúng lúc ông ta chuẩn bị mở miệng, thì lại đột nhiên nghe Trưởng Tôn Diên nói: “Chuyện giữ gìn trị an không phải là chuyện một sớm một chiều, thế nhưng chuyện nới lỏng lênh cấm tiêu đã gần ngay trước mắt, mấu chốt vẫn là ở chỗ giúp dân chúng có thêm kê sinh nhai, đây cũng là điểm bệ hạ coi trọng nhất.”
Hàn Nghệ cũng không cưỡng cầu, dù sao hiện tại hắn chỉ là một nhân vật hỗ trợ. Ngươi hỏi ta chuyện gì, ta se nói chuyện đấy, còn ngươi có làm như ta nói hay không, vậy thì không liên quan gì đến ta rồi. Một ke lừa gạt phải thời thời khắc khắc hiểu rõ vị trí vai diên của mình trong câu chuyên, cười nói: “Trưởng Tôn công tử nói chí phải. Điêù này lúc ở trên điện ta cũng đã nói qua, dân chúng ngoại trừ làm nông, cũng chỉ có buôn bán, cho dù là thợ thủ công, họ cũng phải đem hàng mỹ nghệ bán đi, như vậy chợ đêm se trở nên rất quan trọng. Mà những chỗ có thể buôn bán trong thành Trường An chỉ có hai chợ và Bình Khang Lý, như vậy nhất định phải mở chợ đêm tại ba chỗ này.”
Trưởng Tôn Xung gật gật đầu nói: “Cái này ta cũng biết. Thế nhưng vấn đề là dân chúng có thói quen ra đường vào ban ngày, chưa chắc sẽ chọn đi chợ đêm vào buổi tối. Hơn nữa, nếu để cho ta chọn, ta đương nhiên cung muốn đi chợ vào ban ngày, mà không phải vào ban đêm.”
Hàn Nghệ cười nói: “Mong muốn của phò mã gia, chỉ là đại biểu cho cá nhân, cũng không thể đại biểu cho tất cả mọi người. Chỉ nói riêng Bình Khang Lý của ta, cũng là nơi ăn chơi hằng đêm nha.”
Trưởng Tôn Xung hơi chút lúng túng. Bình Khang Lý là nơi nào hả, là nơi bướm hoa, đương nhiên chỉ có buổi tối mới tới được, liền nói: “Bình Khang Lý tương đối đặc thù, cũng không thể quơ đũa cả nắm.”
Hàn Nghệ nói: “Nhưng đạo lý là giống nhau. Phò mã gia ngày đêm vất vả, tự nhiên là không rảnh đi chơi. Thế nhưng trong thành Trường An lại có rất nhiều con cháu quý tộc, bọn họ cả ngày lẫn đêm đều không cần làm việc, đến buổi tối vẫn còn tinh lực dồi dào. Bọn họ cần một nơi để có thể phát tiết tinh lực. Đây cũng là lý do tại sao trong số những người vi phạm lệnh cấm tiêu, con cháu quý tộc lại là đông nhất.”
Trưởng Tôn Xung bất giác liêc nhìn Trưởng Tôn Diên.
Trưởng Tôn Diên buồn bực, ta là con của ngài đấy, ta cũng giống ngài, buổi tối chỉ có đọc sách, hoặc là nghỉ ngơi. Kể cả có vi phạm lệnh cấm tiêu, đấy cũng là vì giúp ngài làm chân chạy mà, ta cũng không có ý định đến Bình Khang Lý này nha.
Trưởng Tôn Xung kỳ thật cũng biết tính tình con trai mình, chỉ là bất giác liếc nhìn mà thôi, khi thấy vẻ mặt phiền muộn của con trai, cũng không khỏi lộ ra nụ cười áy náy, ho nhẹ một tiếng, nói: “Cứ cho là ngươi nói đúng đi, nhưng đó cũng chỉ một nhóm con cháu quý tộc mà thôi.”
“Như vậy là đủ rồi.”
“Như vậy là đủ rồi?”
Trưởng Tôn Xung hơi kinh hãi, liền ngẫm lại trong lòng, tuy nói Trường An khắp nơi đều có quý tộc, nhưng cũng giống các châu huyện khác, vẫn là dân chúng chiếm đa số nha. Mặc kệ là thời đại nào, quốc gia nào, đêù là người nghèo nhiêù hơn xa người giàu, đây là định luật vĩnh hằng.
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: “Chợ đêm vào lúc sơ khai, kỳ thực chỉ có thể dành riêng cho con cháu quý tộc. Phò mã gia không nên quên, mở chợ đêm là vì trợ giúp bách tính mưu kế sinh nhai, mà không phải để bách tính tiêu phí. Bọn họ cung không có tiền nhàn rỗi để đi dạo chợ đêm, như vậy còn ai là người có tiền, tất nhiên là những con cháu quý tộc kia. Cái này cũng là một loại lưu thông, bách tính thiếu tiền, con cháu quý tộc khuyết thiếu chỗ vui đùa. Vì vậy, chỉ cần có người đồng ý tiêu tiền tại chợ đêm, như vậy tất nhiên sẽ có người chịu kiếm số tiền này, đây là một loại quan hệ cung cầu.”
Thế nhưng hai chuyện này cung có phân chia trước sau, trước tiên phải có nhu cầu, sau đó mới có thể xuất hiện cung cấp. Chỉ cần con cháu quý tộc có chút nhu cầu, như vậy là có thể thỏa mãn kế sinh nhai cho một nhóm lớn bách tính. Nếu không, người giàu chỉ có thể càng ngày càng giàu, người nghèo chỉ có thể càng ngày càng nghèo. Bởi vì thứ người nghèo có, người giàu cung có, thậm chỉ còn có nhiều hơn. Nếu cứ kéo dài như thế, sự phân hoá giàu nghèo sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, tất sẽ có lúc mâu thuẫn phải bộc phát. Chợ đêm vừa vặn có thể liên lạc hai giới này lại với nhau, đồng thời đều để bọn họ thỏa mãn lẫn nhau, như vậy bọn họ mới có thể hòa hợp ở chung với nhau.
Trưởng Tôn Diên nói: “Thế nhưng dù sao người nghèo nhiều hơn người giàu rất nhiều, chuyện này chỉ có thể mang đến kế sinh nhai cho một ít bách tính mà thôi.”
Hàn Nghệ cười nói: “Trưởng Tôn công tử có lẽ đã hiểu lầm ý của ta rồi. Ta không phải đang nói về chuyện tiến cảnh của chợ đêm, mà là chuyện chợ đêm có thể thành công hay không, có thể hấp dẫn người đến hay không, có thể mang đến kế sinh nhai cho bách tính hay không. Chợ đêm vào lúc ban đầu, không thể dựa vào bách tính để kinh doanh, bọn họ chắc chắn không giúp được gì cả, chỉ có thể dựa vào con cháu quý tộc và đai đia chủ mà thôi. Đây chính là hương vị của buôn bán, vạn sự khởi đầu nan, nếu như từ lúc mới bắt đầu đã không có ai đến chợ đêm, vậy thì cực kỳ khó thành công. Thế nhưng nếu vừa bắt đầu liền có rất nhiều người đến, như vậy người sẽ càng ngày càng nhiều. Không dối gạt phò mã gia, kỳ thực Phượng Phi Lâu của ta có thể thành công như ngày hôm này, cũng chính là dưa vao một chiêu này. Trưởng Tôn công tử chắc cũng biết rõ.”
Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, nói: “Ta đây rõ ràng, thế nhưng ta lại không rõ cho lắm ngươi nói những điều này rốt cục trọng điểm ở đâu?”
Hàn Nghệ giải thích: “Những thương nhân đi ra buôn bán như chúng ta. Bước thứ nhất là phải biết xem xét nhu cầu của bách tính, đây chính là cái gọi là thương cơ. Thế nhưng cái nhu cầu này, không có nghĩa là nhu cầu của bách tính toàn quốc, loại thương cơ này là không thể xuất hiện được. Nói như vậy, nghĩa là nhu cầu này chỉ là của một nhóm người. Khi một nhóm người nào đó có nhu cầu về một kiện sản phẩm đồng nhất nào đó, như vậy bọn họ nhất định phải có một điểm tương đồng. Cũng giống như roi ngựa, khẳng định phải có người cỡi ngựa mới có người mua sắm roi ngựa. Những người này đối với thương nhân mà nói, chính là một cái quần thể.”
Như vậy khi thương nhân chế tác thương phẩm cho nhóm người này, bọn họ phải cân nhắc ra một điểm tương tự của quần thể này. Thương nhân có thể nghĩ ra thứ chuyên môn nhằm vào cái quần thể này, nhưng sẽ không cân nhắc bọn họ có họ gì, tên gọi là gì. Ví dụ như những người cưỡi ngựa mà nói, trên căn bản chỉ có võ quan, hoặc là là con cháu quý tộc. Như vậy khi chế tác roi ngựa, khẳng định phải chuyên môn đây ra hai loại roi ngựa. Một loại có hình thức tráng kiện, múa lên phải phi thường uy vũ, phải có tính thực dụng. Còn một loại khác thì phải có quý khí, phải được nạm lên kim ngân châu báu, loại này đại diện cho quý tộc.
Trưởng Tôn Xung gật gật đầu nói: “Ta hiểu rồi. Ý cũa ngươi có phải là nói, chợ đêm vào lúc ban đầu, chủ yếu phải dựa vào con cháu quý tộc. Như vậy chợ đêm tất phải đo ni đóng giày theo sở thích của con cháu quý tộc đúng không?”
Hàn Nghệ cười nói: “Đúng là như thế.”
Tại sao Hàn Nghệ phải nói rõ ràng như thế. Đó là bởi vì hắn đã hỏi thăm vể Trưởng Tôn Xung, ông ta chắc chắn sẽ không hiểu những chuyện này. Nếu ngươi không nói cẩn thận một chút, ông ta rất có thể không hiểu chút gì cả.
Trưởng Tôn Diên nghe được một nửa, cũng đã rõ ràng, thế nhưng y cung không có ý cắt đứt lời nói của Hàn Nghệ, đây cung là vì muốn chăm sóc cha mình. Mặt khác từ những câu nói này, y cung được ích lợi không nhỏ. Kỳ thực không cần nói y, chỉ cần Hàn Nghệ đồng ý nói, sẽ có lượng lớn thương nhân đồng ý tới nghe. Bởi vì hiện nay căn bản không có bất cứ khái niệm buôn bán hiện đại nào, giá trị của những khái niệm này là vô hạn.
Trưởng Tôn Xung lại hỏi: “Như vậy cụ thể ta nên làm như thế nào đây?”
Hàn Nghệ cười nói: “Phò mã gia cho rằng con cháu quý tộc thì sẽ thích những thứ gì đây?”
Trưởng Tôn Xung cũng là con cháu quý tộc, thế nhưng ông ta từ bé chỉ thích xem sách, nhất thời có chút ngơ ngẩn.
Chợt nghe thấy Trưởng Tôn Diên nói: “Ăn uống chơi đùa.”
“Đúng vậy.”
Hàn Nghệ nói: “Đặc biệt là ăn, ăn có thể xem là một loại văn hóa của Trung Nguyên, rất nhiều chuyện đều là bắt đầu trên bàn cơm. Ăn cũng không phải đơn giản chỉ có ăn, đây còn là một loại giao lưu. Theo như ta được biết, hầu như mỗi đêm đều có con cháu quý tộc mời hảo hữu tới nhà chơi đùa. Đơn giản cũng chỉ có ăn ăn uống uống, đàm thiên luận địa. Thế nhưng cả quá trình ăn uống lại phi thường phiền phức, đầu tiên nhất định phải lo chuyện vi phạm lệnh cấm ban đếm. Sau đó, còn phải có hẳn một cái trình tự mời và được mời nữa.
Nếu như có chợ đêm tồn tại, chuyện này liền vô cùng đơn giản rồi. Chỉ cần ngươi đi tới đó, tất có khả năng gặp phải hảo hữu của mình. Có thể tùy duyên mà ngồi, tùy tính mà nói, có thể giao lưu uống rượu cùng người khác, mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui xảo ngộ. Chỉ cần chúng ta nắm lấy điểm này, nhất định có thể hấp dẫn con cháu quý tộc đến. Người chỉ cần nhiều lên, thương cơ chính là vô hạn, có thể dẫn theo ngành buôn bán khác.”
Nói tới chỗ này, Hàn Nghệ dừng một chút, nói: “Hơn nữa đây cũng là thứ tốt nhất mà bách tính bình thường có thể thỏa mãn cho nhu cầu của quý tộc rồi. Dù sao nhu cầu bình thường của quý tộc, bách tính hầu như không ai chi trả nổi. Mà thứ như đồ ăn, chỉ cần quan tâm đến có ăn ngon hay không, dù cho là một mảnh lá xanh, chỉ cần ngươi làm ngon, vậy thì không sợ không có người đến ăn. Ta kiến nghị phò mã gia lấy mỹ thực làm tiêu chuẩn, chiêu thu thương nhân cho chợ đêm. Ta tin tưởng dân gian nhất định có ẩn giấu rất nhiều mỹ vị, chỉ là chưa có người phát giác mà thôi, chỉ cần mỹ vị có nhiều, con cháu quý tộc nhất định sẽ đến. Mặt khác, trừ ăn ra, còn cần phải có ca kỹ, bọn họ có thể biểu diễn kỹ nghệ cho tửu lâu, có thể tăng thêm đặc sắc cho chợ đêm, hấp dẫn khách nhân. Đương nhiên, cung chỉ giới hạn như thế.”
Trưởng Tôn Xung nghe thấy thế liền suy tư. Nguyên bản ông ta hoàn toàn không có manh mối, cũng không biết nên làm như thế nào. Nhưng nay nghe được một phen diễn thuyết của Hàn Nghệ, ông ta rốt cục cũng có một phương hướng chủ yếu. Chuyến đi này quả thật không uổng
Trưởng Tôn Diên cười nói: “Ta tuy không hiểu chuyện buôn bán, nhưng cũng biết một vị thương nhân tài ba, tất phải biết phòng ngừa chu đáo, quyết không thể vì lợi ích trước mắt. Mà Hàn tiểu ca có thể nói là thương nhân thành công nhất Đại Đường. Ngăn ngắn một năm, việc kinh doanh liền phát triển đến quy mô như vậy, ta nghĩ Hàn tiểu ca nhất định có một cái kế hoạch càng tỉ mỉ hơn đúng không?”
Ngươi đây là muốn đem ta ép khô nha! Tuy nhiên rất xin lỗi, ta vừa mới bị Vô Y ép khô rồi. Hàn Nghệ cười nói: “Không biết Trưởng Tôn công tử có từng nghe qua câu nói này hay không. Đó là ” kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa “. Ta không có kế hoạch tỉ mỉ gì cả, chỉ có một phương hướng đại khái. Thế nhưng theo tình huống hiện nay mà nói, biện pháp phòng ngừa chu đáo duy nhất, chính là một khi mở ra chợ đêm, hai chợ chắc chắn không đủ thỏa mãn, bởi vì thương nhân sẽ tăng lên rất nhiều. Vì vậy Phò mã gia hẳn phải xem xét mở thêm một cái chợ nữa.”
Sau khi Trưởng Tôn Diên nghe xong, cảm thấy cung đúng, bước đầu tiên này vẫn chưa bước ra, kế hoạch tỉ mỉ nghe cũng có vẻ xa vời, huống hồ việc này cung không thích hợp làm quá gấp.
Vừa vặn đến giờ ăn cơm, Hàn Nghệ liền ra lệnh bầy rượu và thức ăn, ba người vừa ăn vừa đàm luận.
Đã có chút dàn giáo, như vậy tiếp theo chính là tập trung vào nội dung bên trong. Nội dung này rốt cục phải làm thế nào. Trưởng Tôn Xung quả thật là hoàn toàn mù tịt. Căn bản người đọc sách luôn luôn khịt mũi coi thường việc buôn bán mà. Bởi vậy những chuyện liên quan đến chi tiết nhỏ, vẫn luôn là Trưởng Tôn Diên đàm luận cùng Hàn Nghệ. Trưởng Tôn Xung trên căn bản chỉ ngồi nghe không nói.
Bất kể nói thế nào, người ta cũng là ba lần đến thanh lâu rồi. Hàn Nghệ không thể lại tiếp tục giấu giấu diếm diếm, phàm là chuyện Trưởng Tôn Diên hỏi, hắn đều trả lời rõ mọi chi tiết.
Thế nhưng song phương đều chỉ nói đến chuyện mở chợ đêm. Đối với vấn đề trị an, đều là cố tình tránh né cho qua.