Thanh Dung Tử Diệp - Tiểu Cam Nhỏ - Morela - Chương 39
Thuần Hoa nghe thấy những lời như vậy thì nổi cơn thịnh nộ tát Nguyên Phong một cái mạnh khiến chàng ngã xuống, Nguyên Phong như phát điên đập hết những món đồ có ở trên bàn rồi tự làm mình chảy máu sau đó chỉ tay vào mặt Thuần Hoa hét lớn: “ Bà đừng tưởng trẫm không biết bà là người đứng sau hại chết hoàng huynh! Bà đừng tưởng trẫm không biết bà là người đứng sau hạ độc vào thuốc của tiên hậu khiến người ngày càng bệnh nặng rồi qua đời! Bà đừng tưởng trẫm không biết vì sao phụ hoàng cứ luôn bị bệnh sau khi hoàng huynh mất! Và cũng chính bà là người sai người hạ độc vào mũi tên của hoàng huynh khiến huynh ấy giết chết Lý Huyết Tranh để Bắc Dung hiểu nhầm rồi tức giận giết huynh ấy để trả thù! Và cũng chính bà là người lợi dụng hoàng tỷ khiến tỷ ấy hại chết tiên hoàng của Bắc Dung! Rồi chính bà là người năm lần bảy lượt sai sát thủ đuổi giết Dung Nhi! Ngày mà ta nghe được sự thật do chính bà và lão cáo già Trịnh Thuận nói chuyện với nhau thì trẫm như phát điên vì lúc đó không thể lập tức giết bà và tên Trịnh Thuận! Vì chính bà là mẹ ta nên ta hận vì không thể giết bà để trả thù, trả lại công bằng cho họ! Mẫu phi à! rốt cuộc bà vì cái gì mà lại làm như thế chứ? Họ đối xử đâu có tệ bạc với bà đâu?!!!.”
Thuần Hoa sau khi nghe Nguyên Phong nói như vậy bà lặng người đi, không tin vào mắt mình sau một hồi thì liền quay mặt sang chỗ khác cười nhẹ và nói: “ Nếu con đã biết được sự thật như vậy thì ai gia cũng không giấu con nữa! Đúng! Tất cả mọi chuyện đều là do ai gia đứng sau sai khiến! Con hỏi ai gia vì sao ư? Bởi vì bọn họ đều đáng chết! Chính phụ hoàng con là người tệ bạc với ai gia trước! Rõ ràng ai gia mới là người vợ mà chàng cưới trước mà vì sao cơ chứ? Vì sao ai gia lại thua bà ta? Lục Chiêu Hoa có gì hơn ta? Vị trí chính thất đáng lẽ là của ai gia! Vị trí hoàng hậu đáng lẽ là của ai gia mới đúng chứ! Vì sao? Vì sao cơ chứ?!!!!.”
Nguyên Phong nghe thấy những lời như vậy phát ra từ chính miệng của mẫu phi mình, chàng liền cảm nhận được người đang ở trước mặt này đã không còn là người mẹ dịu dàng, hiền hậu trước kia của mình nữa.
Nguyên Phong ngơ ngác nhìn bà rồi lắc đầu liên tục nói: “ Bà không còn là mẫu phi của ta nữa rồi, mẫu phi của ta không phải một người vì quyền lực mà làm mờ mắt như vậy, người sẽ không làm ra những chuyện giết người như vậy đâu!!!.”
Thuần Hoa lạnh lùng đứng lên quay người đi và nói: “ Người đâu mau chăm sóc thánh thượng thật tốt, thánh thượng vì mệt mỏi lo toan việc nước nên lâm bệnh nặng, giao toàn quyền xử lý triều chính cho ai gia!!.”
Nguyên Phong tức giận hét lớn chỉ tay về phía Thuần Hoa rồi nói: “ Thuần Hoa! Bà nghe rõ cho trẫm! Bà chỉ có thể nhốt trẫm được một lúc mà thôi! Bà không thể nhốt trẫm được cả đời đâu! Rồi sẽ có lúc tất cả toàn bộ những gì bà làm sẽ bị bại lộ mà thôi!!!.”
Thuần Hoa đi ra tới cửa lạnh lùng nói với lính canh: “ Không có lệnh của ai gia tất cả những ai đều không được gặp thánh thượng! Nếu có hỏi thì cứ kêu thánh thượng bệnh nặng không muốn gặp ai!!.”
Sau khi Thuần Hoa quay về cung điện của mình thì bà như phát điên tức giận nói: “ Con trai nhà người ta thì giúp đỡ mẹ mình một tay! Thế mà đứa con trai này của ta thì lại luôn chống đối mẹ nó! Đúng là ta đã sinh ra một cái thứ vô dụng mà!!.”
Nguyên Phong bị nhốt ở trong cung, chàng đập phá hết tất cả xung quanh rồi quỳ xuống khóc lớn nhìn xung quanh, chàng nhìn thấy tất cả mọi người đều hiện lên trước mặt chàng, Nguyên Phong đau khổ nói: “ Phụ hoàng…mẫu hậu…hoàng huynh…hoàng tỷ…Dung Nhi…hoàng tẩu…Lâm Vũ…Chi Nhi…Mục Thanh…Minh Lãng là ta có lỗi với tất cả mọi người! Là ta đã hại mọi người! Là ta đã hại mọi người! Tất cả đều là lỗi của ta!!.”
Nhìn Nguyên Phong lúc này thật sự rất đáng thương, tất cả tội lỗi cho mẫu phi chàng gây ra chàng cứ thế mà nhận hết về mình, luôn miệng nói xin lỗi. Quay về phía Nguyệt Lãng Cóc, từ ngày Thanh Dung được cứu tới nay đã năm ngày rồi, Thanh Dung gặp ác mộng, người nàng toát hết mồ hôi, miệng luôn lẩm bẩm nói: “ Đừng mà! Đừng mà! Đừng mà!.”
Thanh Dung hét lên rồi bật ngồi tỉnh dậy, nàng thở gấp, mồ hôi thì nhễ nhại. Tuyết Nhi từ ngoài cửa định đi tới thăm nàng thì nghe được tiếng hét liền hoảng hốt chạy vào nhìn thấy Thanh Dung đã tỉnh lại thì cô thật sự rất vui vẻ, nói: “ Dung Nhi cuối cùng muội cũng tỉnh dậy rồi, muội thật sự làm tỷ rất lo lắng đó muội biết không hả?!!.”
Thanh Dung nhìn thấy Tuyết Nhi thì ngạc nhiên, nàng quay qua nhìn mọi thứ xung quanh thì ngơ ngác, nước mắt cứ như thế mà rơi xuống, Dung Nhi yếu ớt nói: “ Đây không phải là…Nguyệt Lãng Cóc sao? Sao…sao…muội lại ở đây chứ?!.”
Tuyết Linh dịu dàng mỉm cười vuốt ve nàng rồi nói: “ Là Lý Tử Diệp đưa muội về! Là hắn đưa muội về nhà!.”
Thanh Dung bật khóc nức nở nói: “ Tuyết Nhi! Cuối cùng muội cũng được về nhà rồi! Muội thật sự đã được về nhà rồi! Tỷ có biết không? Bao nhiêu năm qua muội ở trong hoàng cung đó thật sự rất lạnh lẽo và đau khổ!!.”
Tuyết Nhi nhìn thấy Thanh Dung như vậy thì đau lòng ôm nàng vào lòng vỗ về an ủi nói: “ Tất cả mọi thứ đã qua rồi! Muội đã được về nhà rồi Dung Nhi! Ngoan đừng khóc nữa!.”
Thanh Dung nhẹ nhàng buông Tuyết Nhi ra rồi hỏi: “ Sư tỷ, sư phụ đâu? Sao ông ấy không tới thăm muội?.”
Tuyết Nhi nghe thấy như vậy thì giả bộ mỉm cười nói: “ Sư phụ sau khi chữa trị cho muội xong thì đã quay về động bế quan rồi!.”
Thanh Dung quay qua nhìn mọi thứ xung quanh rồi nhìn Tuyết Nhi ngơ ngác hỏi: “ Băng Nhi đâu? Sao từ nãy tới giờ muội không nhìn thấy muội ấy?!!.”
Nụ cười trên mặt Tuyết Nhi dập tắt, cô đưa Thanh Dung tới phòng của Băng Nhi, Băng Nhi lúc này vẫn nằm bất tỉnh chưa tỉnh dậy, Thanh Dung nhìn thấy Băng Nhi như vậy thì đi đứng không vững đi tới ngồi cạnh nhìn Băng Nhi rồi hỏi: “ Muội ấy…làm sao vậy?!.”
Tuyết Nhi đi tới đứng cạnh Thanh Dung rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng rồi đáp: “ Trên đường họ đưa muôi về cóc thì đã gặp thích khách, tất cả đám thích khách đều là người của Thiên Nghi Sát. Băng Nhi cũng vì đỡ tên cho muội nên đã trúng độc. Loại độc này rất quen thuộc với muội, độc muội ấy trúng phải là độc nhược tinh, chính là loại độc mà Lý Huyết Tranh trúng. Cũng may là Nguyên Chiêu và A Dương biết cách điều chế thuốc giải nên có thể cứu muội ấy!!.”
Thanh Dung nghe thấy vậy thì quay qua nhìn Tuyết Nhi ngơ ngác nói: “ Nhược tinh…là sao?!.”
Cùng lúc này Nguyên Chiêu cùng với Lục Dương nghe tin Thanh Dung đã tỉnh dậy thị liền chạy tới, Nguyên Chiêu vừa nhìn thấy Thanh Dung thôi thì đã xúc động chạy nhanh tới ôm cô vào lòng rồi vừa nói vừa khóc: “ Tiểu Dung Nhi cứu cùng muội cũng tỉnh dậy rồi! Tỷ…tỷ còn sợ là muội sẽ không tỉnh lại nữa chứ! Sao muội lại làm chuyện ngu ngốc như thế cơ chứ?!.”
Lục Dương tiến tới nghiêm túc nói: “ Nếu như muội dã tỉnh dậy rồi thì ta sẽ nói vào chuyện chính luôn. Mật thám trong cung báo rằng…Nguyên Phong bị thái hậu giam lỏng rồi!.”
Thanh Dung vừa nghe thấy như vậy thì ngơ ngác nói: “ A Phong…huynh ấy…?!.”
Nguyên Chiêu đặt tay lên vao Thanh Dung nói: “ Thế là muội chưa biết rồi. Từ ngày huynh ấy từ Bắc Dung quay về thì cả ngày chỉ ở xung quanh đám vũ nữ rồi còn uống rượu say sỉn không quan tâm triều chính! Năm ngày trước bọn ta nhận được tin từ mật thám trong cung báo rằng Nguyên Phong bị thái hậu giam lỏng và thấy hết toàn bộ quyền xử lý triều chính, bây giờ huynh ấy không khác gì một con rối trong thay thái hậu. Bọn ta còn biết được một tin rất động trời…!”
Nguyên Chiêu do dự không biết có nên nói ra không, cô liền quay qua nhìn Lục Dương, Lục Dương liền nhìn cô rồi gật đầu, Nguyên Chiêu quay qua nhìn Thanh Dung và nói tiếp: “ Thái hậu…bà ta là người đứng sau điều khiển tất cả mọi chuyện…Thiên Nghi Sát bây giờ cũng chính tay bà ta nắm giữ! Bao nhiêu năm qua muội gặp thích khách tất cả đều là do bà ta sai người giết muội! Cũng chính bà ta là người…gây ra cái chết cho thái tử! Và cũng chính bà ta là người hạ độc vào chén thuốc của tiên hoàng và tiên hậu khiến họ bệnh nặng qua đời! Và chính bà ta là người…khiến Thanh Dao…phải tạo phản và hại thuốc Lý Lục Đình! Tất cả mọi chuyện đều do một tay bà ta gây ra, chính bà ta và lão cáo già Trịnh Thuận đứng sau! Sau khi Nguyên Phong biết được thì đã như phát điên mà vạch trần bà ta nên đã bị giam lỏng…!.”