Thanh Dạ Độc Hành - Thanh San Lục Thuỷ - Chương 9: Địa ngục mở ra, hung linh xuất thế (Hạ)
- Trang Chủ
- Thanh Dạ Độc Hành - Thanh San Lục Thuỷ
- Chương 9: Địa ngục mở ra, hung linh xuất thế (Hạ)
“Sư tôn!”
Cố Dạ Huyền hét lớn, hắn thực sự không thể tin vào mắt mình, cảm xúc lúc này rối bời, ôm trong lòng là sư tôn của hắn, lúc này đang đối mặt với hiểm cảnh. Thẩm Tịch Thanh rên một tiếng, răng ngọc cắn chặt vào môi, vết thương như xé toạc vai nàng, người bình thường hẳn là đã ngất xỉu hoặc tẫn mạng, nhưng nàng vẫn kiên cường, cố gắng chịu đựng, không kêu thành lời.
Móng tay Thực Linh Quỷ trong huyết nhục của Thẩm Tịch Thanh, xuyên sâu vào một cách tàn nhẫn.
Máu theo vai ồ ạt chảy ra, càng ngày chảy càng nhiều, Cố Dạ Huyền bị nàng che khuất tầm nhìn trước mắt, không nhìn thấy vết thương của nàng thế nào, mơ hồ cảm nhận được Thẩm Tịch Thanh rõ ràng đang phát run…
Móng của Thực Linh Quỷ chứa kịch độc, càng nhiều linh hồn bị hấp thụ lại càng lợi hại, sinh vật sống chỉ cần bị cào trúng da thịt liền thối rữa, huyết nhục khó toàn, cơ hồ rất ít người có thể lành lặn sống sót sau khi đối mặt với con quỷ này.
Thẩm Tịch Thanh đau đến phát run, co người, mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục. Đôi môi nàng tái nhợt lại vì mất máu, ấn đường ẩn hiện hắc khí, khoé miệng chảy ra vài giọt huyết đen thẫm. Mọi sức lực bị bòn rút rất nhanh, sợi tơ sinh mệnh tựa như chiếc đồng hồ cát cứ thế trôi đi, hoàn toàn không thể níu giữ.
Nhưng nàng vẫn gắng gượng nắm chặt lòng bàn tay, che chở đồ đệ trong lòng.
Cố Dạ Huyền đưa nàng vào trong kết giới chuông Đông Hoàng, vì có pháp lực kiên cường ngăn chặn mọi hung linh, nên khi vừa vào bên trong, Thực Linh Quỷ liền bị đánh bật trở lại, móng tay lập tức được rút ra, máu tươi bắn tứ tung, thậm chí có thể nghe được tiếng móng tay ma sát trong cốt nhục dính nhớp, làm lông tóc người ta dựng ngược.
Cơ thể căng chặt của Thẩm Tịch Thanh như chợt mất hết sức lực, nàng buông Cố Dạ Huyền ra, thấp giọng thở hổn hển.
Cả bả vai bị năm móng tay xuyên thủng, gân mạch đều bị xé rách, móng tay Thực Linh Quỷ thậm chí đâm tới xương cốt sâu trong huyết nhục nàng. Nàng dùng chút pháp lực còn sót lại để phong bế huyết mạch phòng tránh việc chảy máu đến chết dùng gương mặt ra vẻ bình tĩnh trấn an đồ nhi.
Cho dù tu hành có pháp lực cao cường đến mấy thì trong tình huống này cũng sẽ biết đau, nàng dù sao vẫn là con người…
Cố Dạ Huyền lúc này đã kinh hãi đến mức lục thần vô chủ, toàn thân run lên, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh giơ tay thăm mạch, thấy mạch đập rất yếu, hắn hoảng sợ vội xé vai áo Thẩm Tịch Thanh để lộ vết thương ra xem.
Toàn bộ bả vai nàng bị xé rách, vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương, da thịt xung quanh lúc này tím ngắt, lại hơi lan xuống ngực, rõ ràng chất kịch độc đang ngấm vào, nếu không nhanh chóng cứu chữa để chất độc dần chạy vào tim thì đến chút tính mạng của sư tôn cũng không thể cứu vớt.
Hắn đã thấy qua người bị thương rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào như thế này, chỉ cảm thấy tim mình tựa hồ muốn vọt ra khỏi lồng ngực, hô hấp đình trệ, ôm chặt lấy Thẩm Tịch Thanh mà ngẩn ra. Bỗng có một cánh tay nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, từ từ quay đầu qua thì nhìn thấy phu phụ Cố thị đã đến từ lúc nào.
Cố Dạ Huyền hít sâu một hơi, không hiểu là nhờ sự cứng cỏi hắn luyện từ kiếp trước hay nhờ cha mẹ bên cạnh mà trong phút chốc đã lấy lại can đảm. Hắn nhờ cha mẹ lấy nước và khăn đến, sau đó tự mình rửa vết thương cho sư tôn.
Vãn Phong kiếm cầm trong tay thoáng chốc lại thu nhỏ thành một thanh đoản đao, cầm trên tay và xốc lại tinh thần, hắn hít sâu một hơi rồi thấp giọng:
“Sư tôn, người chịu khó một chút.”
Kiếm sắc khoản vào từng thớ thịt, lược bỏ đi các mô đã hoại tử. Sau đó rắc lên thuốc trị thương dạng bột phấn mà Thẩm Tịch Thanh đưa cho mình.
Kiếp trước chọn bước trên con đường độc mộc đầy gió tanh mưa máu, không ít lần Cố Dạ Huyền bị trọng thương, đều là tự mình hắn xử lí, dần dần lại rất thành thạo.
Chậu nước trong veo nhuốm đỏ huyết dụ, tấm khăn trắng toát giờ đây loang lổ vết máu. Cả đôi bàn tay hắn cũng bị nhiễm sắc đỏ.
Trong kết giới không ít người bị thương, không gian lại nhỏ hẹp, thiếu thốn rất nhiều dụng cụ chữa trị. Cố Dạ Huyền khom người, dùng kiếm cắt phăng vạt áo, kết thành tấm lụa dài buộc chặt miệng vết thương sâu hoắm.
Hắn để Thẩm Tịch Thanh tựa lưng vào kết giới, tay đặt trên huyệt bách hội ở giữa ấn đường nàng, không chút chần chừ rót linh lực sang. Người tu đạo coi linh lực như tính mạng, Cố Dạ Huyền làm như vậy, chẳng khác gì cắt máu cho Thẩm Tịch Thanh giải khát, trước sau chỉ có thể giúp nàng cầm cự một lúc, nhưng lại đánh cược hao tổn nguyên khí bản thân, lúc hắn kiệt lực mà chết thì độc của Thẩm Tịch Thanh cũng sẽ phát tác, quả là hành động lợi bất cập hại, nguy hiểm vô cùng. Nhưng người bị thương là vì hắn, dù có thế nào, hắn cũng không muốn nợ nàng, cũng không muốn nhìn thấy nàng vì bản thân mà vong mạng.
Thẩm Tịch Thanh cạn kiệt linh lực, nàng mất máu quá nhiều do sử dụng Nhã Âm, lại trọng thương, lúc này đã rất yếu, sinh mệnh như ngọn đèn cạn dầu, chỉ có thể để mặc Cố Dạ Huyền giúp bản thân chữa trị, nàng không còn hơi sức mà lên tiếng.
Hai người im lặng không nói lời nào, sau một hồi lâu, Cố Dạ Huyền cũng bắt đầu thấy đuối sức, trên trán đã rịn từng tầng mồ hôi. Hắn sắp không trụ được rồi.
Chợt thấy được một đạo tuyết quang từ phía tây chân trời mà tới.
Chưa kịp thấy rõ người tới là địch hay bạn, liền nghe thấy từ đám mây truyền đến tiếng xe gió vun vút mà tới, cuồn cuộn như mưa trút cuồng phong gào, hết đợt này đến đợt khác, thoáng hết như tiếng trời đổ mưa lớn, lại như vạn tiễn xuyên lâm. Rõ ràng không thấy binh khí đâu nhưng chốn chốn nơi nơi in đầy bóng đao dáng kiếm, ngựa sắt hí dài, phong hoả liên thành.
Cố Dạ Huyền ngẩng đầu, nhìn qua một mảnh tuyết sắc cuồn cuộn mà đến, cách rất gần, thấy một đám người ngự kiếm mà đến, thân mặc tiêu y sương tuyết, bên người phiêu cuốn cánh hoa đào tiên quân. Bọn họ kể cả nam nữ, tướng mạo đều cực kì ôn nhu, bởi vì do tâm pháp, dung mạo cũng dừng lại chừng bộ dáng hai mươi.
“Hàn Du Minh…”
Một nam tử đi đầu, suối tóc đen nhánh, đôi mắt sâu không thấy đáy, những đường nét trên khuôn mặt sắc nét. Y một thân mặc đạo bào tuyết sắc, trên đầu đội kim quan bằng ngọc lưu ly, cần cổ tinh tế lộ khỏi áo tựa như hoa cỏ cắm trong bình sứ. Phong thái ung dung trầm tĩnh.
Y quan sát tình hình xung quanh, khẽ chau mày, phân tích tình huống trong chốc lát, sau đó chỉ thấy y phất tay áo một cái, trăm vị tu sĩ liền tản ra.
“Thiên Xu khống chế, Lộc Tồn tìm người trị thương, Cự Môn trấn thủ kết giới, những phong còn lại hỗ trợ họ.”
Vâng theo mệnh lệnh của y, Thiên Xu Phong chủ – Nhan Như Tuyết đưa tay nhấn dây đàn, hàng trăm đệ tử nghe thấy âm thanh liền lập tức xếp thành âm trận.
“Cầm bộ, tấu Dao Quang khúc; tỳ bà bộ, gảy điệu Loạn Phách.”
Nàng vừa dứt lời, vô vàn âm thanh như vàng đá cuồn cuộn hoà quyện với nhau giữa không trung, vang vọng khắp tầng mây.
Nhất thời quỷ mị đều bị mê hoặc, ngưng tay chém giết, đứng yên duỗi cổ đưa cặp mắt mờ mịt nhìn khắp tứ phương.
Người của Lộc Tồn Phong được sự trợ giúp của đệ tử các phong khác, tản ra mọi hướng, tìm kiếm những người bị thương chữa trị.
Những tu sĩ khác nhân lúc đám ma quỷ kia hành động chậm lại, không chần chừ gì nhiều, chuyên tâm chém địch, ra sức quét sạch bọn chúng.
Lúc này Thiên Huyền Tông đã tề tựu về đây, việc ứng phó với thiên liệt không còn quá vất vả, nhưng vẫn phải gắng hết sức, không thể buông bỏ cảnh giác.
Mặc dù đám vong hồn trên mặt đất đã chết sững lại do tiếng đàn của Thiên Xu Phong nhưng con ngươi đỏ rực của Quỷ giới vẫn túa ra thêm càng nhiều hung thần ác sát đang rít gào. Đệ tử của Thiên Xu phong lơ lửng giữa không trung, vì bận tấu nhạc nên không thể phân tâm tự vệ, do đó đám tà ma kia bắt đầu nhao nhao ùa về phía trận tỳ bà và trận cổ cầm giữa những tầng mây.
Bọn chúng chưa kịp đến được nơi đã bị đánh cho hồn phi phách tán, cốt nhục tan tành.
Đệ tử Thiên Quyền Phong đứng xung quanh họ, lập trận hộ pháp, khiến tà ma không thể xâm phạm.
Gió tanh thổi đến tứ bề, một thân bạch ảnh lững lờ giữa không trung, Hàn Du Minh lúc này đứng một mình, tay chắp sau lưng, ngước nhìn mây trời, bộ dạng ung dung, phong thái điềm tĩnh. Nhưng thật ra, tai y nghe tám hướng, mắt nhìn bốn phương, không chi tiết gì không thấu, thế cục hoàn toàn nắm rõ trong tay. Cái sắc diện tĩnh lặng như hàn băng, mục diện ẩn kiến vân ngắm trời chẳng qua là công phu hàm dưỡng đã đạt đến mức thượng thừa.
Ngay cả người biết rõ tính cách y như Cố Dạ Huyền cũng ngấm ngầm thừa nhận y là một kẻ rất lợi hại.
Đệ tử đã tản xuống làm nhiệm vụ, chỉ còn Hàn Du Minh đứng một mình quan sát cục diện, quỷ quái thấy y bất động thanh sắc, liền cho rằng y yếu thế, ác quỷ mạnh yếu nháo nhác xông về phía y.
Hàn Du Minh chẳng hề để tâm đến chúng, y nghiêng người né tránh, nghiêng về một bên, như sao băng lướt qua. Chẳng kịp thấy chiêu thức gì được thi triển, Hàn Du Minh thu lại Thần Ẩn kiếm, lệ quỷ phía sau còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chúng đã bị cắt thành nhiều mảnh, máu đen lẫn lộn trong thịt thối.
Y bay về phía con mắt đỏ không ngừng tuôn trào ra vô số yêu ma quỷ quái, lúc này Cự Môn phong chủ – Hữu Khiêm Bất Khuất – Tần Khiêm cùng các đệ tử cũng đã lập trận pháp ở đây.
“Sư đệ, kết giới có thể tu bổ được không?”
Tần Khiêm nét mặt đăm chiêu, nghe thấy tiếng của Hàn Du Minh thì nghiêng mặt qua:
“Hư hỏng khá nặng, nhưng vẫn còn có thể tu bổ được. Cũng may là còn sớm, chỉ cần để muộn hơn vài ngày, e là…”
Câu nói của Tần phong chủ bị bỏ lửng, nhưng không cần nghe hết, Hàn Du Minh cũng ngầm hiểu ý tứ trong lời nói của Tần Khiêm.
Xưa kia từng có một lần Bạch Linh kết giới hư hỏng nặng, lệ quỷ ào ạt như cuồng phong đổ ập vào nhân gian, vết nứt khi ấy còn lớn hơn hiện tại. Và cuối cùng để tu bổ được kết giới, Mục Hi- tu sĩ am hiểu nhất về thuật kết giới đã hi sinh bản thân, thông qua vết nứt qua ma giới, dùng chính thân mình vá lại lỗ hổng.
Ý của họ Tần chính là như vậy, nếu bọn họ đến không kịp, thì sẽ phải có người hi sinh để vá lại vết nứt.
Hàn Du Minh yên tâm giao lại phần tu bổ kết giới cho Cự Môn phong chủ, sau đó lại quay người bay về phía thi quỷ tập trung đông đúc nhất.
Từ xa xa đã thấy một toà tháp quỷ lúc nhúc.
Đó chính là kết giới chuông Đông Hoàng.
Xung quanh kết giới lệ quỷ dày đặc, hung linh mạnh mẽ vẫn không xổng ra từ khe hở, dồn dập túa về như bầy châu chấu. Thi quỷ thi nhau bò lên kết giới, ra sức đập phá, khiến bên trong chịu không ít rung chấn. Ác quỷ vây quanh kết giới, khiến không gian trở nên cực kì tăm tối, ngay đến tia sáng màu huyết dụ của bầu trời lúc này cũng không chiếu sáng đến được.
Dân làng tuy an toàn bên trong kết giới, nhưng dưới tình huống này, không ít người đã ngất đi vì sợ hãi.
“Nhìn bên đó kìa!”
Đột nhiên, có ai đó hô lên như vậy.
Đám người nhất tề ngẩng đầu, chỉ thấy trên không trung, thi quỷ bị đánh tung toé, từng nhát chém như cuồng phong, cuốn lấy từng lớp thi quỷ, gió mạnh cuồn cuộn chẳng khác gì trăm ngàn lưỡi đao vô hình. Hư ảnh lướt qua, những nơi nó đi qua cát mù đá bay, vô số hung linh bị sát phạt giữa luồng khí như sóng dồn bờ này, chớp mắt bị siết nát thành thịt vụn.
Từng lớp từng lớp rụng xuống.
Cuồng phong dần ngừng, bốn bề mờ mịt, chẳng còn một miếng xương tàn, không vương một manh giáp lẻ.
Chiêu quần sát của Hàn Du Minh, “Phá Quân: Loạn Vũ.”
Trong phút chốc, kết giới trở nên quang đãng, không còn hung linh nào dám lại gần.
Hàn Du Minh phiêu nhiên đáp xuống từ trên không trung. Bên trong kết giới, Cố Dạ Huyền đứng đối diện với y.
Phong thái Hàn Du Minh tựa như thần tượng uy nghiêm trong toà cổ miếu, đôi mắt đen sâu thẳm phóng về phía sư đồ Thẩm Tịch Thanh, không thấy y máy môi nhưng bên tai mọi người trong kết giới lại nghe thấy một giọng nói trầm hùng:
“Không cần sợ hãi, Thiên Huyền Tông sẽ giải quyết mọi chuyện.”
Người dân vẫn chưa hết sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nhìn thấy người lạ mặt xử lí đám thi quỷ một cách dễ dàng khiến trong lòng không khỏi không khâm phục. Nam tử trước mặt ngũ quan sắc bén, áo bào tung bay phần phật, tóc đen huyền như mây khói.
Khí thế anh hùng mạnh mẽ đến kinh thiên động địa.
Hàn Du Minh đưa ánh nhìn qua Cố Dạ Huyền, ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn hắn như thấu tận tim gan.
Cố Dạ Huyền khẽ lạnh sống lưng. Nhớ lại kiếp trước, Hàn Du Minh là đối thủ duy nhất mà hắn kính nể, là tu giả mạnh nhất tu chân giới. Tất nhiên y vẫn chỉ là bại tướng dưới tay hắn. Nhưng đó là chuyện rất lâu rất lâu sau này.
Cố Dạ Huyền một tay tiếp tục truyền linh lực, một tay thao tác trên chuông Đông Hoàng, kết giới mở ra chỉ đủ để Hàn Du Minh đi qua.
Kết giới lập tức đóng lại sau khi y bước vào bên trong.
Thẩm Tịch Thanh nghe thấy tiếng bước chân tiếp cận mình thì mở mắt ngước lên, bờ môi tái nhợt hoàn toàn không còn sắc máu, vừa nhìn thấy Hàn Du Minh, nàng không kiềm được vui mừng:
“Sư huynh… huynh đến rồi.”
Hàn Du Minh điềm tĩnh ngồi xuống, đưa tay lên bắt mạch nàng, mạch đập nhanh, nhưng lại yếu ớt vô cùng, lại liếc qua vết thương trên vai được băng bó cẩn thận.
“Với bản lĩnh của muội, sao lại ra nông nỗi này?”
Y nói, mắt phượng hững hờ dừng lại trên người Cố Dạ Huyền, tuy chỉ là một ánh mắt, nhưng lại lạnh lùng như đao kiếm.
Cảm nhận thấy ánh mắt sắc bén, Cố Dạ Huyền không lạnh mà run. Kiếp trước, không ít lần hắn nhìn thấy ánh mắt này, cũng không mảy may sợ hãi, ngược lại còn thấy thích thú. Vậy mà bây giờ lại bất giác chột dạ.
Hình ảnh này đều bị Thẩm Tịch Thanh thu vào mắt, nàng chỉ biết cười trừ:
“Là muội khinh địch, bất cẩn thôi.”
Hàn Du Minh cũng không có ý muốn truy cứu thêm, y lấy một viên đan dược ra, sau đó cho Thẩm Tịch Thanh uống.
Da thịt nơi vết thương không còn hoại tử nữa, độc chất bị khắc chế, không thể phát tác. Linh lực cạn kiệt trong phút chốc được bổ sung một chút, Thẩm Tịch Thanh cũng không còn quá mệt mỏi như vừa nãy.
“Ta đưa muội về.”
Hàn Du Minh vừa dứt lời, liền phất tay áo một cái, Thẩm Tịch Thanh đột nhiên cảm thấy buồn ngủ tột độ, cuối cùng thiếp đi trong vòng tay của Hàn Du Minh.
Y nhấc nàng lên, không quay đầu lại nhìn Cố Dạ Huyền lấy một lần, lạnh lùng rời đi.
Cố Dạ Huyền dõi theo bóng lưng y, tay nắm chặt lại. Trong lòng khó chịu khó diễn đạt thành lời. Hắn đã đạt được nguyện vọng, ngăn chặn được thiên liệt, cha mẹ và em gái đều an toàn. Vậy thì cảm giác bất lực này lại là gì….?
Nắm tay bắt giác rỉ máu đỏ, Cố Dạ Huyền cũng không biết. Chỉ chăm chăm nhìn theo bóng dáng Hàn Du Minh đem theo sư tôn khuất dần.
Lúc này bên ngoài, Cự Môn Phong chủ Tần Khiêm và các đệ tử đã lập trận xong.
“Kết trận, Bạch Linh!”
Các đệ tử tuân theo lời phong chủ, đồng thời nhấc tay lên, ngưng chú ấn kết giới Bạch Linh trên đầu ngón tay, chậm rãi giơ lên.
“Khai trận!”
Sau tiếng hô ấy, linh lực của bọn họ bất chợt trào ra khỏi cơ thể, cực kì mạnh mẽ. Mỗi người ở một góc, siết chặt tay dồn lực, ngưng tu vi cuồn cuộn của mình thành một kết giới màu lam không ngừng lan rộng.
Kết giới kia chạm đến đám hung linh vừa mới tuôn ra, hung linh tựa như bị liệt hoả thiêu đốt, kêu gào thảm thiết, lui về phía con mắt Quỷ giới. Kết giới càng ngày càng rõ nét, quang trận toả ra mỗi lúc một chói mắt. Dưới chân của các đệ tử Cự Môn phong dựng lên từng trụ bàn long cao, sừng sững được tụ thành từ linh chú, nâng bọn họ lên đến đỉnh cao nhất vòm trời.
Con mắt Quỷ giới bị lam quang trận pháp bức bách chậm rãi khép lại, hệt như không hề cam lòng, oan linh chất chứa bên trong càng nặng.
Mắt quỷ khép lại một tấc, sát khí chất chứa oán hận đang mạnh mẽ trào ra kia lại nồng đặc hơn một phần, khi khoảng cách giữa trận pháp và vết nứt chỉ còn không đến vài dặm, gió mang yêu khí ma tà bên trong gần như đã hoá hiện thực.
Thân thể bọn họ giống như đang phải gánh sức nặng của cả trăm vạn cân, ngực như bị chèn ép bởi một khối thiên thạch khổng lồ, thở dốc không nổi.
Dù vậy, linh lực mạnh mẽ vẫn vững vàng mà liên tục ùa ra.
Một tấc, lại một tấc.
Đã có vài đệ tử không chịu được sức ép mà rơi xuống từ trụ bàn long, khoé miệng ri rỉ dòng máu loãng.
Cuối cùng, chỉ còn Cự Môn phong chủ còn trụ lại, y dồn toàn bộ phép thuật còn lại trút lên phần kết giới mà đệ tử mình chưa vá hết được, chỉ bằng riêng sức mình….
Tà quang le lói, ác linh mịt mờ. Tần Khiêm cũng đã trút toàn lực, từ khóe môi một dòng máu nóng rỉ ra, nhưng y vẫn kiên trì hành công, không hề nhụt chí. Không hổ thẹn với cái tên Hữu Khiêm Bất Khuất.
Ầm một tiếng rất lớn, con mắt Quỷ giới hoàn toàn bị đẩy lui, con đường từ Quỷ giới đến nhân gian rốt cục cũng đã đóng.
Đám ma quỷ bị rơi rớt giữa nhân gian mất hẳn sự trợ lực từ âm khí của Quỷ giới vô thức trở nên nóng nảy bồn chồn, càng trở nên điên cuồng. Chúng nổi giận trút lên tu sĩ đối địch, muốn cắn xé, muốn phanh thây uống máu. Không ít đệ tử xui xẻo vong mạng, người may mắn hơn thì chỉ mang thêm thương tích.
Những đệ tử của Cự Môn phong khi rơi xuống đều được người của phong khác bảo vệ nên cũng không đến mức trở thành đống thịt vụn trong miệng lũ hung linh.
Bầu trời dẫn trở nên quang đãng, không còn quỷ khí ngập tràn, cũng chẳng còn trăng máu rọi soi.
Mọi người đều tập trung chém giết, dẹp sạch phần hung linh còn sót lại. Chẳng qua bao lâu, hung linh không còn con nào sống sót.
Cuối cùng gió tanh mưa máu cũng ngừng, mười phần sống một, mới ngưng ách này.