Thanh Dạ Độc Hành - Thanh San Lục Thuỷ - Chương 12: Mộng ma (Thượng)
Cuối cùng lắng đọng lại trong từng ngóc ngách,trong những câu chuyện phiếm nơi quán trà người người ghé chân, trong từng câu văn lưu lại trong sử sách… Những năm tháng đó, được chắt chiu thành những kỉ niệm, cuối cùng lại trở thành những câu văn, thành từng đoạn binh thư.
Bên ngoài tĩnh thất ở Tích Nguyệt cung, không gian dường như tĩnh lặng mặc dù vẫn có sự lưu chuyển của bốn mùa. Cây cối hoa lá sinh trưởng vào mùa xuân, rồi lại héo úa tàn tạ khi đông lạnh kéo về.. Lúc này đây, hương xuân phiêu đãng trong gió ấm, vũ hoa lả tả trước hiên nhà. Dường như tịch mịch mà cô quạnh, bất xuất bất nhập.
Điểm xuyến trong ánh nắng vàng khi mặt trời dần xuống núi, dáng người cao cao thanh mảnh ấy xuất hiện như thổi sức sống vào khoảng sân vườn tĩnh thất.
Để cho rõ mà hình dung, hắn vận thanh y đặc trưng của đệ tử của Thiên Huyền Tông, suối tóc đen được buộc cao gọn gàng, nước da có phần rám nắng, mày kiếm sắc lạnh, mục quang sáng ngời, rõ ràng là một thiếu niên anh tuấn, nhưng thần thái lại tĩnh lặng tựa như trầm thủy, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thiếu niên nhìn chằm chằm tĩnh thất đến xuất thần, dựa theo nét mặt phỏng chừng suy tư khó đoán.
Sáu năm trôi qua, Cố Dạ Huyền ngày nào giờ đây đã trưởng thành, từ ngày sư phụ rời đi không ngày nào hắn lơ là lịch luyện, ngày ngày tập trung tu luyện khổ cực, dù có khó khăn cỡ nào cũng không buông lỏng bản thân, hắn chăm chỉ hơn bất cứ ai
Tâm tâm niệm niệm từng giây từng phút đều rất quý báu Cố Dạ Huyền không muốn lãng phí dù chỉ là một giây. Hắn thui rèn bản thân, tích góp công lực vì tu luyện là một quá trình rất dài không phải một sớm một chiều là có thể đạt được.
Kể từ ngày ấy, trong tâm trí hắn thi thoảng lại xuất hiện bóng dáng xinh đẹp ấy. Tại rừng trúc phía sau ngọn núi, nơi Cố Dạ Huyền thường xuyên luyện tập kiếm pháp, có đôi khi kết thúc bài tập, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu dật đáp xuống, trong ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua lá cây, hắn nghiêng đầu, thình thoảng sẽ cảm thấy trước mắt, tựa như có một bóng dáng xinh đẹp ngồi bên bàn đá, chăm chú nhìn hắn luyện tập. Sau khi hắn luyện xong đều mỉm cười khen ngợi, khi định tâm trở lại thì không thấy người đâu nữa.
Khẽ giương mắt, lông mày đĩnh bạt, ánh mắt lành lạnh ổn trọng, như có dòng suối chảy siết nhanh chóng ào ào tới biển, thoáng chớp mắt lại trở nên bình thản mênh mông.
Mặc dù hiện tại nơi ở của Cố Dạ Huyền tọa lạc tại Phá Quân Phong, nhưng hắn vẫn thường xuyên trở về Tịch Nguyệt Cung, lần nào cũng sẽ đứng thẫn thờ hồi lâu, khi thì ở trước vườn nguyệt hạ mỹ nhân, lúc thì ở tàng thư các, thỉnh thoảng cũng sẽ đến tĩnh thất.
Lại nhắc đến thời gian hai năm trước, Hàn Du Minh thu nhận Tuyết Ly Ca làm đệ tử, với thiên phú và dung nhan nổi bật, nàng hiển nhiên trở nên nổi tiếng với các đệ tử khác trong tông, cùng với Cố Dạ Huyền trở thành hai đệ tử trẻ tuổi xuất chúng đầy triển vọng.
Cố Dạ Huyền như ý nguyện trở thành sư huynh của vầng trăng sáng trong lòng hắn, ngày ngày giúp nàng luyện tập, cùng vui đùa trò chuyện, đôi lúc cùng nàng làm nhiệm vụ tông môn, đó là điều mà trước kia hắn luôn ao ước, ban đầu hắn cũng có phần kích động khi được gặp lại người hắn yêu thương, rồi dần dần cảm giác ấy nhạt dần, không biết có phải là do xa cách quá lâu khiến lòng nguội lạnh hay không…Hiện tại được ở bên cạnh sư muội trong lòng hắn cũng rất hạnh phúc, nhưng không hiểu tại sao lại tồn tại cảm xúc khó hiểu, một chút phức tạp trộn lẫn với trống vắng, không giống với trước kia.
Cơn hương hoa nhàn nhạt đến, Cố Dạ Huyền hít một hơi dài, ngoảnh mặt nhìn cánh hoa bay, trong mắt vương vẻ tịch mịch khác lạ.
Đột nhiên trên trời cao có tiếng kiếm xé gió vọng đến.
Thanh kiếm từ từ hạ xuống, một thiếu nữ chừng mười lăm đứng trên lưỡi kiếm. Nàng mặc một bộ thanh y, kiểu dáng giống như Cố Dạ Huyền. Khí chất thanh tao nhã nhặn, gương mặt thanh tú diễm lệ, lông mày khoé mắt đều nhuộm đẫm phong tình, có chút ý vị đào hoa. Đôi mắt lấp lánh sáng ngời, như chứa cả dải ngân hà. Đôi môi hồng nhuận khẽ cong lên thành một nụ cười tươi tắn, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Tìm được huynh rồi!”
Cố Dạ Huyền không mấy ngạc nhiên khi thấy nàng, hắn mỉm cười ôn nhu:
“Muội tìm ta có việc gì sao?”
Tuyết Ly Ca đối với Cố Dạ Huyền có phần ái mộ, sau Hàn Du Minh, vị sư huynh này là người thân thiết với nàng nhất, thân là chưởng môn, Hàn Du Minh bận trăm công nghìn việc, chỉ có Cố sư huynh luôn ở bên cạnh bầu bạn, chỉ dạy. Lâu dần đã khiến Tuyết Ly Ca nảy sinh tình cảm.
Nàng rất tò mò vị Ngọc Hành trưởng lão thần bí kia, người sư phụ đã bế quan của Cố sư huynh, trong hai năm qua, nếu như không tìm thấy Cố Dạ Huyền, thì chỉ cần đến tĩnh thất ở Ngọc Hành Phong liền không phí công sức. Xem ra, vị sư phụ này có trọng lượng không nhỏ trong mắt sư huynh.
Tuyết Ly Ca thu kiếm về, chậm rãi lấy ra một tờ giấy ủy thác mà sư tôn đưa cho nàng, đem đến cho Cố Dạ Huyền.
Đổng Gia Thôn nghi gặp nạn yêu tinh, người ngủ li bì đến chết, kẻ may mắn tỉnh dậy thì sức cùng lực kiệt, không thuốc nào trị khỏi, các đại phu gặp phải đều lắc đầu. Cầu các vị tiên Thiên Huyền tông cử người điều tra, cứu giúp lê dân.
Trưởng thôn, Đổng Chức cung kính gửi chưởng môn Thiên Huyền Tông, Hàn Du Minh Hàn chân nhân.
“Sư tôn phân phó cho chúng ta, cùng với Lạc Cự Bách sư huynh của Cự Môn phong và Hoa Nhược Y sư tỷ của Lộc Tồn phong đến Đổng Gia Thôn để điều tra vụ này.”
“Khi nào xuất phát?” – Cố Dạ Huyền gấp lại thư uỷ thác.
“Sư tôn dặn khi nào chuẩn bị xong liền lập tức xuất phát.”
——/——
Đổng gia thôn là một tiểu trấn phía bắc, cách Thiên Huyền Tông không quá xa, vì e dè uy thế củaThiên Huyền Tông nên ma tộc ít khi bén mảng đến. Đột nhiên có thư uỷ thác nghi ngờ có yêu ma quấy phá khiến Hàn Du Minh ít nhiều có suy tư, trưởng bối trong tông đều có việc bận nên y đành gửi những đệ tử xuất sắc nhất của các phong đến điều tra.
Bốn người mỗi người một ngựa xuất phát từ sáng sớm. Mất ba ngày đường để đến nơi. Còn hỏi lý do vì sao không ngự kiếm, vốn là để bảo toàn linh lực một khi đến nơi sớm ngày ứng biến
Trời đã chập choạng tối, cả người và ngựa cũng đã tới, ngõ vào thôn âm u hẻo lánh, gió đêm âm u thổi qua mang theo bầu không khí quỷ dịánh trăng ban đêm dù sáng nhưng mây mù dày đặc, sớm đã bị mây che khuất, lúc ẩn lúc hiện.
Bọn họ bước qua cổng, nhà nhà xung quanh đều đóng cửa kín mít, khắp nơi các kẽ cửa sổ hoặc cửa ra vào đều dán bùa vàng chi chít, đôi lúc sẽ thấy những ánh mắt dò sét đến từ một số nơi, cũng chỉ he hé một chút để dòm ra ngoài, quan sát mấy vị khách kì lạ từ nơi xa đến, vốn dĩ họ cũng rất hiếu khách, nhưng trải qua mấy chuyện kì lạ thì cũng không ai còn tâm trạng niềm nở tiếp đón.
Dường như vừa được báo tin, vị lão trượng tóc bạc cùng một đại hán cao lớn bước tới trước mặt bọn Cố Dạ Huyền, lúc này đã xuống ngựa dắt bộ.
Lão trượng thấy bọn Cố Dạ Huyền liền khom người cúi chào rồi dò hỏi:
“Các vị là đệ tử Thiên Huyền Tông?”
Lạc Cự Bách là người lớn tuổi nhất trong đám, chắp tay đáp lễ, rồi lên tiếng:
“Không sai, tại hạ là Lạc Cự Bách, đệ tử của Cự Môn phong thuộc Thiên Huyền Tông.”
Dứt lời liền quay người giới thiệu bọn Cố Dạ Huyền:
“Ba vị đây đều là sư đệ, sư muội của tại hạ.”
Thiên Huyền tông là đại môn phái nổi danh thiên hạ, đệ tử đi đến đâu đều được người dân đón tiếp nồng hậu, bị chặn tại cổng làng chất vấn tên tuổi thế này thật là hiếm có. Bụng dạ của Lạc Cự Bách, Tuyết Ly Ca vốn rộng rãi, nên không lấy làm giận, Cố Dạ Huyền trước nay không câu nệ lễ nghi tiểu tiết nên đối với hắn cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng Hoa Nhược Y tính tình không tốt như thế, mày liễu nặng nề, nét son cau có, bộ dạng lộ rõ không vui. Tuyết Ly Ca tâm tư tinh tế nhìn qua một cái đã hiểu lý do, bèn mỉm cười giải vây:
“Tiểu nữ họ Tuyết danh là Ly Ca, vị mỹ nhân tuyệt sắc này là sư tỷ Hoa Nhược Y. Còn vị này là Cố Dạ Huyền sư huynh.”
Giọng nàng vốn lảnh lót như châu ngọc rơi vào mâm son, lời lẽ nịnh nọt dễ nghe, Hoa Nhược Y giãn nét mày, không khí gượng gạo cũng tiêu tan.
Vì trời cũng đã tối hẳn, nên trưởng làng đã sắp xếp cho họ nghỉ ngơi ở nhà ông. Căn nhà không rộng lớn lắm nên Tuyết Ly Ca và Hoa Nhược Y ở chung một phòng, phòng còn lại là của Cố Dạ Huyền và Lạc Cự Bách.
Đi đường vất vả, nên chẳng cần mất nhiều thời gian để mọi người chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay không phải là ngày rằm mà vầng trăng lại to tròn đặc biệt sáng, mây mù che phủ đã tan bớt nhường lại bầu trời quang đãng không gợn bóng mây.
Trong căn phòng phía bắc của nhà trưởng lão. Lạc Cự Bách ngủ ngon lành, miệng ngáy như sấm, còn bên giường Cố Dạ Huyền lại trống trơn. Hắn lúc này đã hơn đồng môn một bậc nên rời đi từ lúc nào mọi người khó mà biết được. Lúc này hắn đã đứng trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạ thường, nhíu mày suy ngẫm.
Từ lúc bước vào thôn, hắn đã cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc, kẻ này đúng là che giấu rất kĩ, nếu như không phải hắn mang trong mình dòng máu thiên ma, thì có lẽ cũng chẳng hề phát hiện.
Khí tức đặc trưng của ma tộc, chỉ có người có cảnh giới cao hơn hoặc người cùng tộc mới có thể nhận ra.
“Là bẫy ư?”
Cố Dạ Huyền lẩm bẩm, thực lực của kẻ gây rối hơn hẳn hắn một cảnh giới, trong lòng hắn cũng lờ mờ đoán được kẻ kia thân phận ra sao, bản thân hắn kiếp trước chẳng ngán bọn này nên mới nhất thời buông lỏng cảnh giác.
Đến tận khi nhìn thấy ánh trăng trên cao, mọi thứ như rơi vào khung cảnh tĩnh, hắn mới biết bản thân và mọi người đã trúng bẫy.
Mộng ma!
Mộng ma là một trong những tộc lâu đời nhất của ma tộc, tồn tại cũng với tộc thiên ma từ thời thượng cổ. Mộng ma không chỉ có sức mạnh pháp thuật kém, thể lực cũng chỉ giới hạn ở tầm của tộc nhân. Nhưng bù lại huyễn thuật của họ là mạnh nhất, một khi trúng phải huyễn thuật, dù thực lực có cường đại đến đâu, nếu không nắm được mắt trận, thì chỉ có rơi vào con đường chết.
Nhân số tộc mộng ma vốn không nhiều, nên rất hiếm gặp, thế giới hỗn độn, kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, mộng ma nếu như đơn thân độc mã sẽ thua, nên đã quy hàng tộc thiên ma, góp sức cho tộc thiên ma, nhằm đổi lại sự bảo hộ.
Kiếp trước làm vương ma tộc, hắn đếm trên đầu ngón tay chỉ được ba kẻ. Mỗi kẻ lại có một loại huyễn thuật khác nhau, cách giải cũng khác biệt, là địch thủ thì đáng gờm, còn nếu là đồng minh thì khá đáng tin.
Tình huống hiện tại thì là vế đầu tiên, Cố Dạ Huyền nét mặt vô cùng nghiêm trọng. Kiếp trước chưa từng có vụ việc ở Đổng gia thôn, tuy nhận ra địch là mộng ma và huyễn thuật khiến người trúng phải bị hút cạn sinh lực khi say giấc ra thì hắn vẫn chưa tìm được cách đối phó.
Hiện giờ đã quá nửa đêm, vậy mà từng nhà trong làng vẫn sáng trưng do ánh đèn dầu, chỉ là một ngày bình thường mà lại sáng như lễ hội.
Với người dân lao động chân tay cả ngày như bọn họ, lẽ ra đã tắt đèn nghỉ ngơi từ sớm, dù cho có bị yêu vật quấy rối thì cũng không tới mức sợ hãi không dám ngủ đó chứ? Hay là bọn họ sớm đã nghỉ ngơi, chỉ là không muốn tắt đèn?
Không cần suy đoán nhiều, muốn chứng thực suy nghĩ thì cũng đơn giản thôi.
Cố Dạ Huyền nhảy xuống đất, lén lút nhìn vào bên trong một vài căn nhà, dưới ánh đèn dầu, từng sự vật hiện lên rõ rệt, người dân trong nhà nét mặt thẫn thờ, đôi mắt vô hồn không có tiêu cự, chỉ bất động tại chỗ. Có kẻ ngốc mới không nhận ra điều dị thường.
Đột nhiên sau lưng một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Cố Dạ Huyền. Người này vậy mà lại có thế vô thanh vô tức tiến đến gần hắn mà hắn lại không phát hiện ra.
“Ly Ca?”
Ánh trăng sáng tỏ, nàng nhìn hắn mỉm cười, ngón tay trắng nõn đặt lên đôi môi mọng, chỉ ra là ra hiệu nhỏ tiếng nhưng không hiểu sao lại đẹp đẽ lạ kỳ.
Cố Dạ Huyền hơi sững người, ký ức khi xưa loáng thoáng hiện về, nhưng rất nhanh lòng hắn tĩnh lại, gật đầu một cái sau đó chỉ tay vào lỗ hổng nhỏ trên vách tường, ngụ ý muốn Tuyết Ly Ca quan sát.
Tiểu sư muội nhìn vào bên trong, mắt hoa đào khẽ dao động, sau đó nhìn qua Cố Dạ Huyền, nhỏ giọng thì thầm:
“Sư huynh, bọn họ trông như tượng vậy.”
Đột nhiên bên trong phát ra tiếng động, những “bức tượng” bắt đầu làm việc, ăn uống, dọn dẹp, chơi đùa, chỉ có điều ánh mắt vẫn vô hồn như cũ.
Bây giờ lại giống như…
“Khôi lỗi…”
Cố Dạ Huyền lẩm bẩm.
Mặt trăng leo lên giữa đỉnh trời, toả ra ánh sáng chói mắt.
Một cơn gió lớn thổi qua, khiến bụi đất bay toán loạn, tầm nhìn nhất thời bị hạn chế.
Đến lúc ổn định lại, Cố Dạ Huyền phát hiện những con rối dân làng đều đã rời khỏi nhà, đứng thẫn thờ trước sân làng, ngước đôi mắt vô hồn lên mặt trăng màu huyết dụ.
Cố Dạ Huyền nhíu mày, đưa tay chắn trước Tuyết Ly Ca, rồi dần lùi lại phía sau, ánh mắt không rời khỏi cảnh tượng kì lạ kia. Hắn có một dự cảm không ổn.
Tuyết Ly Ca bất cẩn đụng trúng cánh cửa gỗ, khiến nó kêu lên cạch một tiếng.
Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ rõ ràng trong không gian quá mức tĩnh lặng thế này.
Những con rối dân làng bắt đầu vặn vẹo cái cổ, âm thanh răng rắc vang lên rợn người. Chúng đột ngột quay đầu lại, đôi mắt trợn lớn đỏ lòm nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ngay sau đó, chúng giống như được kích động, đồng loạt lao đến phía hai người họ một cách điên cuồng. Chúng la hét, phát ra những âm thanh the thé như heo bị chọc tiết, vô cùng chói tai.
Cố Dạ Huyền không còn cách nào khác, chỉ đành tự vệ. Biết rằng bọn họ chỉ đang bị điều khiển, thân xác lại như cũ của lương dân bách tích, chỉ đành sử dụng sống kiếm vừa đánh vừa tìm đường thoát thân.
Ánh kim loé lên, con rối bị hắn đánh trúng văng ra, nhưng ngay sau đó đã đứng dậy, điên cuồng lao tới, đau đớn thể xác căn bản không mảy may gì đến những con rối, toàn thân hầu như không thương tích gì.
Cố Dạ Huyền thi triển thêm vài lần khác, kết quả vẫn như vậy, con rối vậy mà không chút xây xát, chỉ có hắn bị mất sức.
Chuyện này thực sự rất kì lạ. So với thi quỷ hắn từng gặp, con rối chỉ là xác phàm bị điều khiển này sức mạnh vốn phải thua xa.
Mày hắn hạ thấp, ấn đường hiện lên một nếp nhăn, như được khắc lên.
Ánh sáng trong tay Cố Dạ Huyền loé lên, phát ra thành nhiều sợi phóng về phía con rối.
Tấn công thần tốc, trong chớp mắt hàng trăm con rối đã bị sợi xích ánh kim hắn phóng ra trói chặt.
Trong một lần phóng ra một lượng lớn linh lực khiến Cố Dạ Huyền thấm mệt, huống hồ hiện tại hắn mới chỉ là một kim đan nhỏ bé.
Những con rối bị trói chặt chỉ có thể vùng vẫy trong sợi xích ánh kim.
Tạm thời coi như an toàn, nhưng dài nhất cũng chỉ kéo dài được một canh giờ, đó là giới hạn của Cố Dạ Huyền.
Lựa chọn khôn ngoan nhất là chờ cứu viện đến, nếu như chiêu thức của hắn cũng không có tác dụng thì của đồng đội hắn tám chín phần đều thúc thủ vô sách.
Cố Dạ Huyền gia cố linh lực khống chế kim xích. Đảm bảo cầm cự được chắc chắn, hắn liền nói với Tuyết Ly Ca.
“Chúng ta cần tụ họp lại, chuyện này không dễ giải quyết.”
Vốn dĩ hắn có thể ở lại canh chừng, nhưng để Tuyết Ly Ca đi tìm Lạc Cự Bách và Hoa Nhược Y một mình hắn lại không yên tâm, nên quyết định đi cùng nàng, nếu xảy ra chuyện hắn còn có thể bảo vệ nàng.
Khoảng cách không xa lắm nên chưa tới thời gian một chén trà, bọn họ đã đến nhà của trưởng thôn.
Trên bầu trời, ánh đỏ đang không ngừng toả sáng bao trùm toàn bộ thôn Đổng Gia, mặt trăng càng tỏ, càng như cuốn hút những ánh nhìn vào nó, rơi vào ảo mộng vĩnh hằng.
Cố Dạ Huyền đến đánh thức Lạc Cự Bách, Tuyết Ly Ca thì tìm Hoa Nhược Y.
Trong căn phòng tối đen, Cố Dạ Huyền thắp một ngọn đèn trên ngón tay, ánh sáng le lói vào đêm tối tĩnh mịch.
“Lạc sư huynh, thức dậy đi.”
Không có tiếng đáp lại hắn….
“Lạc…”
Đột nhiên tiếng hét thất thanh của Tuyết Ly Ca vang lên làm Cố Dạ Huyền khẽ giật mình, ngay lúc này một luồng kình phong ập tới từ trên cao xuống đỉnh đầu hắn. Cố Dạ Huyền nghe tiếng biết kẻ ấy thủ kình rất mạnh, bèn nhún chân lùi về sau, hai tay như chớp bắt ấn xích tiên. Chỉ nghe ầm một tiếng, kẻ ấy chưa tiếp đất đã bị xích chặt, ngã sấp xuống nền.
Cố Dạ Huyền mượn ánh trăng lúc này mới nhìn rõ, thì ra là Lạc Cự Bách, nhưng phong thái ổn trọng tỉnh táo đã mất hết, lúc này ánh mắt đỏ ngầu, miệng cũng chỉ biết kêu những tiếng gừ gừ như thú dữ, tình trạng so với dân làng không khác là bao.
Ly Ca đang gặp nguy hiểm!
Cố Dạ Huyền tuy có chút hỗn loạn những vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hắn gia cố linh lực lên sợi xích rồi mới chuyển sang phòng của Tuyết Ly Ca.
Cửa phòng mở toang xuất hiện trước mắt hắn là Hoa Nhược Y tóc tai rũ rượi, ánh mắt khồn thấy tiêu cự, gầm gừ trong cổ họng âm thanh ghê rợn, tình trạng lại không khá hơn Lạc Cự Bách nhưng bàn tay lại bấu chặt lấy chiếc cổ trắng nõn của Tuyết Ly Ca, khiến nàng toát lên vẻ chật vật quẫn bách.
Nghe động tĩnh, Hoa Nhược Y nghiêng hơn nửa khuôn mặt đã biến dị qua, không ngờ lại nở một nụ cười quỷ dị, để lộ cặp nanh sắc nhọn, như được kích thích, bàn tay càng siết chặt đối phương hơn.
Ánh mắt Cố Dạ Huyền loé lên, ngập tràn sát khí giương cung bạt kiếm, hắn chẳng quan tâm trước mắt là ai, một kiếm phi thẳng đến cánh tay của Hoa Nhược Y.
Hoa Nhược Y thấy kiếm ấy lợi hại, họ Cố lại ra tay thẳng thừng không thèm để ý con tin, liền ném Tuyết Ly Ca về phía Cố Dạ Huyền, thân hình như có dây kéo lướt qua một bên tránh đòn hiểm.
Ả đứng trước cửa sổ, ánh trăng phía sau rọi lên thân ảnh, tiếp đến búng tay một cái, từ phía sau không biết từ đâu vô số khôi lỗi xuất hiện, giống như thuỷ triều dâng trào tiến đến tấn công hai người.
Cố Dạ Huyền vừa đón lấy Ly Ca, đón trước tiếp sau khiến hắn khó có thể bảo toàn cho sư muội, bèn nghĩ kế để đột phá vòng vây. Bỗng một trận đau nhói từ phía sau lưng truyền đến khiến Cố Dạ Huyền nhăn mặt. Mùi máu tanh nồng kích thích giác quan, nhìn xuống dưới thân, dòng máu ấm nóng chảy ra từ cạnh sườn không ngừng thấm đẫm lớp áo bào.
Hắn nhìn Tuyết Ly Ca cầm đoản kiếm đâm mình, đột ngột nàng ngước mắt nhìn hắn, miệng liếng thoắng ngoác rộng, hai mắt mất đi tri giác đã trở nên đỏ ngầu càng trợn lớn lại càng thêm đáng sợ.
Cố Dạ Huyền chỉ trách bản thân quá tin tưởng Tuyết Ly Ca mà khiến bản thân buông lỏng chợt quên mất vốn dĩ đây là một mộng cảnh, ai cũng có thể là giả.
Tuy bị thương nhưng dù gì cũng từng trải một kiếp, Cố Dạ Huyền thức thời rất mau, tay mặt nhanh chóng phóng ra một chưởng vào Tuyết Ly Ca, thân hình thì loạng choạng lùi lại.
Tuyết Ly Ca trúng chưởng, toàn thân bắn ra sau, tay nắm chặt rút luôn kiếm ra, khiến máu trên lưng Cố Dạ Huyền tuôn trào không ngừng.
Bản thân trọng thương, xung quanh lại bị vây khốn, Cố Dạ Huyền không còn đường lui, đành ôm vết thương đánh liều nhảy lên cao, tung chưởng phá nóc vọt ra ngoài.
Cố Dạ Huyền gắng gượng nhảy lên mái nhà, nguyên khí đã hao lại càng thêm tổn, máu tươi từ vết thương bắn ra ngày một nhiều, trong chớp mắt toàn thân mềm nhũn, khụy gối xuống mái ngói, trong lòng lạnh buốt, than thầm:
Không lẽ hôm nay ta lại…
Trải qua một đời chém giết, lòng Cố Dạ Huyền vốn chẳng coi sinh tử ra gì, nhưng không hiểu sao hôm nay hắn lại nổi lên niềm tiếc nuối đến vô hạn, ý chí sống còn bập bùng giữa tâm can. Bỗng một cảm giác lạ lùng trỗi lên trong lòng hắn, như thể hắn đã quên mất điều gì, hắn giật mình, cúi đầu hoang mang.
Dưới ánh trăng hắn thấy bóng mình thu lại cònmảnh như thân kim, chẳng khác gì đương lúc giữa trưa, lập tức trong lòng hắn sáng tỏ, ngước nhìn ánh trăng trong vắt treo trên đỉnh đầu, lòng liền sáng tỏ, vội dồn chút chân khí còn xót lại phóng trường kiếm trên tay về phía mặt trăng.
Chỉ nghe một tiếng vang chát chúa, ánh trăng vàng tan vỡ như gương.
Kiếm vừa rời tay, chân khí trong người Dạ Huyền liền cạn, mắt dần dần trĩu nặng, mơ mơ màng màng trông thấy một hình bóng quen thuộc, người mà hắn muốn gặp nhất khi sắp chết, nực cười thay lại là kẻ hắn căm hận cả một kiếp người.